PHONG NGOA

[Tiếng Gọi Shirira] Giới thiệu

Hình ảnh trên trang web đã được mua quyền sử dụng, đừng mang đi nơi khác.

Tiếng gọi Shirira

Tác giả: Lưới Nhện Chàm Đen

Thể loại: Giả tưởng, huyền ảo, kiếp trước kiếp này, 1×1, HE, R18

Minh họa bìa: Thư Anh Thư

Minh họa chibi: Lam Killi

Nội dung sơ lược: Sau khi trở về từ tai nạn nửa năm trước, Ethan thường xuyên mơ thấy những giấc mơ lạ, tiếng gọi của Người luôn vang vọng trong tiềm thức, dẫn dắt cậu tìm lại ký ức về một thành phố đã mất, về đoạn thời gian xưa cũ bị chôn vùi dưới lớp phủ của thảm rừng già.

Rốt cuộc Người là ai?

Note: Truyện này được lấy cảm hứng từ một giấc mơ của mình.

Trích đoạn 1 

“Em đang giấu gì sau lưng đó?”

Người ngoắc tay, vừa gọi vừa đi đến sát bên mép hồ: “Lại đây.”

Ethan chậm rãi đi qua, ấp úng mãi cuối cùng cũng giơ chiếc nhẫn mình làm ra: “Cái này… cho Người.”

Ethan không biết rằng hai má mình đỏ như thế nào, chỉ hy vọng rằng Người sẽ không ghét nó.

Người chồm lên cầm lấy chiếc nhẫn khiến mực nước trong hồ chỉ che được phần thắt lưng thon gọn trở xuống, cảnh này càng khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Cậu nói nhỏ: “Em tự mài, có lẽ là vừa với ngón tay của Người.”

Dường như Người rất thích nó, cầm trên tay không ngừng vuốt ve, đoạn ngẩng lên nhìn cậu trong mắt chứa đầy tình cảm nóng cháy.

“Ethan…”

“Vâng…”

“Ta có thể hôn em không?”

Trích Đoạn 2

Nhìn con chim nhỏ tội nghiệp đang thoi thóp, Ethan nhẹ nhàng nâng lên trong lòng bàn tay, mang trở về thần điện.

“Shirira, có thể giúp em chữa cho nó không?” Cậu nhón chân bước qua mớ dây leo lúc nhúc trong phòng ngủ, gọi người cao lớn đang ngồi bên giường kia.

Lập tức, mớ dây leo dưới chân cậu uốn lên, quấn lấy eo cậu nhẹ nhàng kéo về phía giường, ngồi vào bên cạnh Người.

Shirira không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy con chim sau đó dùng tay còn lại che kín nó. Một lúc sau, từ trong lòng bàn tay Người vang lên tiếng kêu nho nhỏ của nó, càng ngày càng có sức sống. Chờ đến khi Người mở tay ra thì nó đã có thể chạy nhảy được.

Ethan quan sát toàn bộ quá trình, nhưng thứ cậu chú ý đến không phải con chim nhỏ mà là gương mặt của Người. Đôi mắt đỏ rũ xuống, hàng mi dài lúc nào cũng ươn ướt của Người tựa như một lớp rèm mỏng thật đẹp. Ethan phát hiện nét hiền hòa và dịu dàng của ngàn năm trước chưa từng vơi đi kể cả khi Người đã không còn là thần.

Ethan nhìn không chớp mắt, lúc nghe thấy tiếng chim kêu thì sực tỉnh, bỗng nhiên hỏi: “Em có thể chạm vào không?”

Shirira cho rằng cậu đang nói về con chim nhỏ này, bèn mím môi gật đầu, còn định trao nó lại vào trong tay cậu nhưng bỗng nhiên vành tai nhồn nhột. Người ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện là Ethan đang giúp mình vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai sau đó dùng mu bàn tay vuốt ve sườn mặt của mình.

Cậu cười nói: “Người vẫn đẹp như trong trí nhớ của em vậy.”

Nói rồi cậu ghé sát vào, đặt một nụ hôn nhẹ lên hàng mi kia rồi nhận lấy con chim nhỏ trong tay Người, mang ra ngoài thả đi. 

CHIBI

Phong Ngoa

2 comments

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!