PHONG NGOA

Thế giới của cậu ấy

Hình ảnh trên web đã được mua quyền sử dụng, đừng mang đi nơi khác.

Tôi: Đã bao nhiêu lần cậu nhìn thấy anh ta rồi?

Cậu ấy: Nhiều lần rồi.

Tôi: Nhưng anh ta đã chết, cậu có nhớ không? Trong hồ sơ bệnh án ghi rõ anh ta mất vì xuất huyết não bởi tai nạn xe, thậm chí còn có giấy chứng tử.

Cậu: Ừm… Tôi biết anh ấy đã mất, nhưng sự thật là anh ấy vẫn luôn xuất hiện xung quanh tôi.

Tôi không rõ lắm, bèn hỏi kỹ hơn: Xuất hiện như thế nào? Có tương tác với cậu không?

Cậu gật đầu: Có chứ, anh chờ tôi tan làm về nhà, khi ấy trên bàn luôn có đủ các món canh, món mặn mà tôi thích. Thật ra ban đầu tôi cũng vô cùng hoài nghi, thậm chí còn cho rằng có kẻ nào đó cố tình giả dạng anh. Nhưng mỗi một lần anh xuất hiện đều quá hoàn hảo, từ thói quen và các động tác nhỏ cho đến giọng điệu nói lời âu yếm cũng chẳng hề thay đổi. Tôi tin tưởng vào phán đoán của mình.

Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: Nhưng cậu là người lo liệu tang lễ cho anh ta, chính cậu cũng nhận thức được anh ta đã chết rồi.

Cậu: Ừm, bởi thế nên tôi mới tìm đến cô.

Tôi: Để làm gì? Tôi nhìn ra được cậu hiện giờ rất hạnh phúc, tôi đoán chừng cái chết của chồng cậu từng khiến cậu đau khổ một thời gian dài, nhưng sự “xuất hiện” của anh ta gần đây khiến cậu thoát khỏi sự đau khổ đó. Thú thật với cậu, các vấn đề trong tâm lý chưa chắc đã không tốt, chỉ cần họ vui vẻ sống và không gây nguy hiểm đến người khác là được rồi, không nhất thiết phải điều trị dứt điểm.

Nghe thấy lời nói của tôi, cậu ấy lắc đầu: Tôi tìm đến bác sĩ tâm lý không phải để điều trị cho mình. Tôi chỉ… muốn tìm một người có thể chứng minh sự tồn tại của anh ấy.

Tôi có hơi ngạc nhiên, nhất thời không nói nên lời, chứng minh một người đã chết vẫn còn sống không phải là chuyên môn của tôi, điều này lẽ ra nên thuộc mảng pháp y mới đúng.

Cậu bất chợt hỏi: Cô có nhìn thấy anh ấy không?

Tôi: Anh ta đang ở đây ư?

Cậu gật đầu: Đúng vậy.

Tôi theo bản năng mà nhìn quanh phòng một lượt, có lẽ vẻ mặt tôi thể hiện quá rõ ràng nên cậu không khỏi thất vọng: Cô không nhìn thấy anh ấy rồi.

Tôi gật gù: Ừm, cậu có thể nói cho tôi biết anh ta đang đứng ở đâu trong phòng không?

Cậu nghe vậy thì đặt tay lên vai chính mình, tôi nhìn kỹ thấy rõ tay cậu thế mà lại cách bờ vai một khoảng không như có vật gì đó nằm chen ở giữa: Anh ấy vẫn luôn đứng sau lưng tôi.

Tôi trầm mặc nhìn sau lưng cậu ấy nhưng chỉ thấy mỗi giá sách mà thôi: Xin lỗi, tôi không thấy anh ta rồi.

Quả nhiên, vẻ thất vọng lại càng hiện rõ thêm trên khuôn mặt cậu.

Tôi đột nhiên hỏi: Cậu có nghĩ rằng chồng cậu hiện giờ là một hồn ma không?

Cậu ngạc nhiên.

Tôi cười: Tôi biết với cương vị một bác sĩ tâm lý, câu hỏi này cực kỳ không thích hợp. Nhưng không thể phủ nhận rằng có một số chuyện huyền học mà chúng tôi không giải thích được, tôi sẽ không bác bỏ bất cứ sự tồn tại khách quan nào.

Cậu gật gù: Ừm, đúng là tôi từng nghĩ đến việc ấy, việc anh ấy chỉ còn là linh hồn quanh quẩn bên tôi. Nhưng tôi từng tìm đến linh mục, kết quả vẫn là không một ai cảm nhận được anh, ngoại trừ tôi.

Tôi hỏi: Vậy có thể loại trừ đáp án hồn ma rồi. Cậu có nghĩ đến việc anh ta chỉ là ảo giác thôi không? Đấy là nguyên do vì sao chỉ một mình cậu cảm nhận được anh ta, bởi vì anh ta tồn tại trong trí óc cậu mà không phải trong trí óc tôi hay bất cứ người nào khác.

Cậu bình tĩnh hỏi tôi: Vậy làm sao lại có bàn cơm và trà nước chờ tôi về nhà?   Một ảo giác không lý nào có thể tương tác với sự vật xung quanh đúng không?

Tôi: Có ai đó sống cùng cậu không?

Cậu: Không có đâu.

Tôi: Có ai đó đến giúp đỡ cậu không? Bạn bè và người thân chẳng hạn.

Cậu: Tôi không có người thân, bạn bè không có chìa khoá nhà của tôi. Đúng rồi, tôi còn phát hiện anh ấy giúp tôi giặt quần áo bẩn nữa.

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, chuyện này như đi vào ngõ cụt, tôi không thể giúp cậu ấy chứng minh sự tồn tại của anh ta, cũng không thể giúp cậu ấy chứng thực liệu đó có phải ảo giác hay không. Có lẽ điều duy nhất tôi có thể giúp cậu là lắng nghe những câu chuyện của cậu và anh ta, đó giống như thế giới của riêng cậu, cậu vừa kể vừa cười nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra sau vai như anh ta thật sự ở phía sau cậu, thậm chí anh ta còn trò chuyện với cậu khiến cậu gật gù mà kể tiếp.

Tôi nhìn ra được, cậu ấy vui vẻ và hạnh phúc, chỉ là có hơi cô đơn vì không ai biết cậu hạnh phúc vì điều gì. Chắc đó là lý do mà cậu bướng bỉnh muốn tìm một người chứng minh sự tồn tại của niềm hạnh phúc ấy.

Chúng tôi đã có một buổi trò chuyện rôm rả, cậu kể rất nhiều thứ, về mối quan hệ, chuyện từ thuở mới chớm yêu cho đến tận khi cưới anh ta, tôi cũng kể về mấy mối tình thời thiếu nữ của mình.

Tôi nói đến khô cả miệng, mắt thấy ly nước lọc trước mặt cậu ấy cũng đã bị uống cạn, bèn cười bảo: Tôi rót thêm nước cho cậu nhé.

Cậu ấy chợt dừng lại, mắt sáng lên nhìn vào ly nước, sau đó từ chối: Không cần đâu, chắc cũng đã đến giờ tan tầm của cô rồi. Tôi rất thích nói chuyện với cô, cảm ơn nhé.

Tôi ngạc nhiên khi nhận ra cũng đã năm giờ rưỡi chiều, lẽ ra lịch hẹn phải kết thúc lúc năm giờ mới đúng, chúng tôi đã quên mất cả thời gian.

Lúc ra cửa, tôi nhẹ giọng nói: Xin lỗi nhé, sau cùng thì tôi không giúp gì được cho cậu.

Không ngờ cậu lại bật cười, nụ cười rạng ngời, trông còn đẹp hơn cả ánh chiều tà: Không đâu, tôi vừa mới nhận được thứ mình muốn.

Tôi ngạc nhiên: Thứ gì vậy?

Cậu vừa mở cửa xe vừa nói: Từ đầu đến cuối tôi đã không hề uống ly nước lọc đó.

Đến khi xe của cậu biến mất ở ngã tư, tôi vẫn còn đang kinh ngạc vì điều mà mình chợt nhận ra.

Là anh ta sao? Người đàn ông phía sau cậu thật sự tồn tại? Anh ta đã uống ly nước lọc đó ư?

– End –

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!