PHONG NGOA

NGƯỜI Ở CÕI KHÁC (3)

Minh họa: Thư Anh Thư

Tôi nhìn thấy mình đang ngồi trong một căn phòng với lối kiến trúc xưa cổ, có vẻ giống thời kỳ La Mã cổ đại nhưng cũng có điểm khác biệt. Tiếng ồn ào náo nhiệt vọng vào tai, có âm thanh nói chuyện, có tiếng ca hát, những bóng người mờ ảo cứ lướt qua trước mắt tôi, phải mất thật lâu tôi mới ý thức được rằng đây không phải hiện thực. 

Tôi tự hỏi mình đang ở đâu? Vì sao mình lại đến đây?

Đột nhiên, thông tin hiện lên trong đầu như thể tôi vốn chính là chủ nhân của thân xác này.

Nơi đây là tòa thành trú ngụ giữa một ốc đảo khổng lồ, thời đại của nó không nằm trong bất cứ ghi chép lịch sử nào, những người sinh sống tại nơi này bao gồm cả thân xác tôi cũng không thuộc về Trái Đất. Tôi đoán hẳn là mình đang được nhìn thấy sự kiện nào đó diễn ra ở cõi khác thông qua tư cách là một người quan sát.

“Nhìn kìa.” Có người nói bên tai.

Tôi quay đầu về phía phát ra giọng nói ấy, đó là một người phụ nữ có diện mạo góc cạnh và cơ thể đầy đặn. Tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ chính miệng mình gọi người phụ nữ ấy là chị hai.

“Nhìn thấy người đàn ông kia không?” Chị hai của tôi chỉ về phía đối diện nơi bàn tiệc của cánh đàn ông trong thành.

Bấy giờ tôi mới phát hiện các bóng mờ lướt qua tầm mắt mình ban nãy đã hiện rõ, họ là những vũ công nhảy múa ở sảnh giữa, mà phía bên kia sảnh là những người đàn ông lưng hùm vai gấu, thân mặc áo giáp da, đeo vũ khí bên hông và ống giày, râu tóc rậm rạp, không khác gì những chiến sĩ thời cổ đại. Bọn họ tay cầm ly rượu to tướng, vừa nói cười vừa cạn ly, điệu bộ rất buông thả.

Tầm mắt tôi khi đó không rõ vì sao lại dán vào một người đàn ông cao lớn với gương mặt nghiêm nghị, hoặc có thể nói là có phần hung dữ nhất trong số những gã lực lưỡng kia. Anh ta có một mái tóc dài màu cát được tết vài bím nhỏ cũng với một bộ râu rậm rạp, áo giáp và phong cách của anh ta làm tôi liên tưởng đến những người Viking trong lịch sử Bắc Âu, vô cùng hoang dã và nam tính. 

“Em không định bắt chuyện với anh ta à?” Chị hai tôi hỏi.

Nhất thời, tôi không rõ vì sao chị ấy lại hỏi mình câu này, nhưng ngay lập tức có một luồng thông tin kéo đến trong đầu mình. Bấy giờ tôi mới biết thân xác này là con gái út của một gia đình khá giả trong tòa thành, gia đình chúng tôi có tổng cộng năm người, cha mẹ và ba chị em tôi. 

Chị hai và chị ba đều là những người thừa hưởng phần lớn tính cách, diện mạo và năng lực của cha, các chị ấy đều rất mạnh mẽ, có phần nổi loạn, nhất là chị ba thường xuyên gia nhập đội chiến binh toàn những gã đàn ông lực lưỡng, một mình chị ấy có thể hạ đo ván hai gã trong đội tuần tra thành. Mà tôi, kẻ duy nhất lạc loài, bề ngoài của tôi khá ốm yếu, tôi tự đánh giá thân xác này là một cô gái yểu điệu thục nữ, tính cách giống mẹ, hiền hòa và ít nói. 

Thời gian gần đây, không biết vì sao bọn họ bắt đầu dẫn dắt tôi làm quen với người đàn ông có diện mạo hung dữ kia, tôi không rõ lắm cách dùng từ của bọn họ thì tương ứng với chức vị gì vào thời cổ ở Trái Đất nhưng đại khái có thể hình dung anh ta là chủ tướng của một đội quân nào đó trong thành. 

Bàn về gia thế, kỳ thật bọn tôi là ngang nhau, có lẽ vì là người cùng tầng lớp nên mới được dịp gặp mặt trong một bữa tiệc rượu như thế này. Không khó để tôi đoán ra, cha mẹ đã bắt đầu muốn gả tôi ra ngoài.

Tôi quan sát câu chuyện diễn ra trong thân thể một người phụ nữ, tinh tường cảm nhận được cảm xúc của cô ấy, hoặc cũng có thể nói là cảm xúc của chính tôi chăng?

Có vẻ như tôi không mấy quan tâm đến người đàn ông kia, tầm mắt của chúng tôi khẽ giao nhau rồi tách ra, tôi lắc đầu, nhỏ nhẹ đáp với chị hai rằng tạm thời tôi chưa muốn lập gia đình.

“Vì sao chứ?” Chị hai tôi chọc ghẹo: “Em ghét anh ta à? Đúng là trông anh ta như một con gấu, thô to cục mịch, nhưng vẫn có khối nàng muốn anh ta đấy.”

Tôi lại nhìn về phía người đàn ông kia, anh ta vẫn còn đang quan sát về phía bên này, với cơ thể vạm vỡ quá mức đó mà ngồi một góc đúng là trông anh ta không khác nào một con gấu.

Thấy tôi lại nhìn sang, anh ta khẽ gật đầu một cái như là chào hỏi rồi mím môi quay mặt đi.

Lúc ấy tôi chẳng nói gì, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, sau đó khung cảnh chợt chuyển đổi. Tôi lại trông thấy mình đứng trong một bệnh xá, tay cầm rất nhiều dụng cụ y tế, đảo mắt tìm kiếm ai đó cho đến khi nhìn thấy bóng dáng cao to của anh ta trên giường bệnh trong cùng mới cất bước đi về phía nọ.

Tôi nghe thấy mình gọi: “Anh…” Thật kỳ lạ, tên anh ta vào tai tôi lại đột nhiên hóa thành hư không, chẳng cách nào nghe rõ, giống như bị mã hóa vậy.

Người đàn ông cao lớn kia ngẩng đầu, cơ thể của anh rất cường tráng, cơ bắp thô to đến độ tôi hoài nghi lũ gấu chắc cũng chẳng thể đả động được anh, nhưng trên bụng anh lại có một vết thương vô cùng đáng sợ.

“Tôi giúp anh thay thuốc cho vết thương.”

Người nọ không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, diện mạo hung dữ của anh vẫn như lần gặp ban đầu nhưng lúc này tôi lại cảm nhận được cái gì đó đã thay đổi. Ánh mắt anh ta không còn sự lạnh nhạt mà có phần chú tâm hơn, giống như chứa đầy vẻ tò mò và muốn tìm hiểu về tôi vậy.

Tôi vẫn chưa rõ lắm mối liên kết giữa mình và thân thể phụ nữ này là gì nhưng điều đó không trở ngại việc tôi cảm nhận được luồng cảm xúc trong lòng cô ấy. Có phần tội nghiệp, có phần lo lắng, có phần bất đắc dĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là quan tâm đến người đàn ông này.

Mọi thứ diễn biến rất nhanh, những thứ không quan trọng sẽ rất mơ hồ, nhưng chỉ cần người đàn ông cao lớn này xuất hiện thì hình ảnh lại trở nên rõ ràng.

Tôi thấy bản thân mình mỗi ngày lại đến nơi này chăm sóc cho anh ta, đồng thời cũng chăm sóc cho những người “cấp dưới” của anh – tôi tạm gọi là thế vì với vốn liếng hạn hẹp của tôi vẫn chưa tìm thấy danh từ thay thế cho chức vụ ở một nơi ngoài Trái Đất này. 

Ngày qua ngày, thỉnh thoảng hai chị gái của tôi lại trêu chọc, dường như là họ cố tình sắp xếp cho tôi đến làm thiện nguyện ở bệnh xá nơi người đàn ông ấy dưỡng thương. Mục đích quá rõ ràng, hòng để thúc đẩy mối quan hệ của bọn tôi.

Sau chuyện này, cơ hội khiến chúng tôi chạm mặt lại nhiều hơn, dường như anh có thiện cảm rất lớn từ sau khi tôi làm thiện nguyện ở bệnh xá và chăm sóc vết thương cho anh. Mỗi lần trở về từ sân huấn luyện hay những cuộc chiến, cuộc đi săn khốc liệt, anh đều sẽ tìm đến tôi để đưa vài món quà nhỏ, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ đi dạo và trò chuyện về nhiều chủ đề. 

Tôi nhận ra, nội tâm của người đàn ông thoạt nhìn “thô to cục mịch” này lại rất sâu sắc và nhạy cảm. Ngay cả khi tôi đang là người quan sát trong thân thể của một cô gái cũng bắt đầu không kiềm được trái tim rộn ràng của mình, dần dà, tôi đã chẳng thể tách biệt nổi đâu mới là cảm xúc của mình và đâu mới là cảm xúc của cô ấy.

Người xung quanh đều nói chúng tôi không hợp nhau, anh ta như một con thú hoang khổng lồ và đáng sợ, tôi thì quá hiền dịu, liệu rằng anh ta có đối xử tốt với tôi hay không? Nhưng chỉ có mình tôi biết được, anh dịu dàng và săn sóc thế nào khi ở cạnh tôi.

Có đoạn, anh trở về từ chuyến đi săn, mang theo thành quả của mình là một tấm da cá sấu khổng lồ, ngay cả thợ săn dũng mãnh nhất trong thành cũng chưa thể một mình giết được con cá sấu to như vậy. Khi đó tôi đứng đón anh ở gò đất cao ngoài cổng thành, cúi đầu nhìn anh khoe chiến tích của mình, khóe miệng mỉm cười dịu dàng. 

Cảnh tượng như vậy làm cho trái tim tôi nảy lên rất nhanh, tôi những tưởng rằng mình sẽ không bao giờ động lòng với bất cứ ai. Bằng một cách kỳ diệu nào đó, hoặc nó vốn là tình cảm đã bị giấu sâu trong tiềm thức, đột ngột bị nụ cười của anh kéo ra, hiện hữu rõ ràng. Tôi biết rằng, đây là một trong số những kiếp mà tôi và nửa kia của mình đã từng đi qua. 

Cảm xúc đến quá đột ngột, tình cảm như bị một lớp lụa bó buộc giờ đã hoàn toàn tự do, tôi đột nhiên ý thức được việc mình đã từng yêu người đàn ông này như thế nào, rất yêu.

Chúng tôi kết hôn với nhau, tôi sinh cho anh một đứa con trai, nó có gương mặt rất giống anh, cũng rất ngoan ngoãn và dũng cảm. Nhưng từ khi ấy, sâu trong thâm tâm tôi bắt đầu xuất hiện loại cảm giác kỳ lạ, cứ như thể tôi và cô ấy – người sở hữu thân xác này trong đoạn thời gian đó cùng đoán trước được một tương lai bất định.

Thành phố trong ốc đảo ngày một xuất hiện vấn đề, thời đại này chiến tranh và loạn lạc là điều hiển nhiên, các bộ tộc hùng mạnh sẽ đánh chiếm nhau, chia cắt địa bàn, nô dịch và buôn bán nô lệ. Sẽ không có tòa thành nào tồn tại mãi mãi, chúng lần lượt mọc lên, phát triển rồi lại bị xóa bỏ bởi sự xâm lược.

Chỉ nhớ khi ấy tôi đang ngồi ghi chép gì đó trong một tòa nhà, đường cái bên ngoài đột nhiên trở nên huyên náo dị thường, có tiếng người la hét thất thanh. Đương lúc lòng tôi bất an, định ra ngoài xem xét thử thì một người đàn ông bất chợt tông cửa xông vào phòng với vẻ mặt gấp gáp đầy lo lắng, theo sau anh ta là đứa con trai nhỏ bảy tuổi của tôi. 

Tôi nhận ra người này, là một “cấp dưới” của chồng tôi, anh ta nhanh chóng truyền lời: “Bọn chúng đã đánh vào thành rồi! Cô phải mau rời khỏi đây! Thủ lĩnh sai tôi dẫn cô cùng con trai ngài ấy lập tức rời khỏi thành!”

Vừa nói, anh ta vừa cầm cái túi lớn, vơ vét một số thứ tài liệu quan trọng mà thường ngày tôi đặt ở một vị trí khuất để tránh người nhìn ngó, cho tất cả vào túi rồi đeo lên vai, hối thúc: “Mau lên! Không còn thời gian nữa!”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!