“Để em đoán nhé, anh không có người yêu, đúng không? Chưa từng có.”
Tôi cắn môi, thừa nhận rằng hai mươi bảy tuổi chưa từng có người yêu đúng là hơi xấu hổ, nhưng mà… tôi chấp nhận chuyện này. Ý tôi là… tôi hoàn toàn tận hưởng niềm vui khi ở một mình, dù thỉnh thoảng vẫn sẽ thấy thiếu cái gì đó.
“Ừm.” Tôi thành thật thừa nhận.
“Hưm… chuyện này phải bắt đầu từ đâu ta? Sẽ rất dài dòng đó, và cũng sẽ thay đổi nhận thức của anh, nếu anh sẵn sàng thì…”
Tôi vội gõ bùm bụp lên bàn phím: “Dù là gì thì mau kể cho anh nghe đi!”
Tôi không thể kiềm được lòng tò mò của mình, bản năng mách bảo với tôi rằng đây sẽ là những thông tin mới mẻ nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, và rằng tôi không thể bỏ lỡ nó.
Em ấy bắt đầu soạn tin nhắn, có lẽ là rất dài, vì vậy mà tôi cũng phải chờ khá lâu mới nhận được hồi âm.
Em ấy nói về những thứ bên ngoài thế giới, về vũ trụ và cách mà thế giới này vận hành. Nhưng cái gọi là vũ trụ cũng không phải là không gian và các hành tinh bên ngoài Trái Đất, không có danh từ chính xác nào để diễn tả, vì vậy em ấy chỉ có thể sử dụng những khái niệm có sẵn và gần giống nhất mà thôi.
Theo như ngày hôm đó em nói, ngoại trừ tầng sống này thì còn rất nhiều những tầng sống khác nữa, thuật ngữ quen thuộc mà chúng ta thường gọi đó là những thế giới song song. Vậy tại sao lại có các thế giới song song?
Kỳ thật, toàn bộ vũ trụ và các thế giới đều xuất phát từ cùng một thứ, đó là một khối năng lượng, chúng ta sẽ gọi nó là năng lượng gốc. Bởi vì một vài lý do mà năng lượng gốc tạo ra những thế giới nhỏ, kỳ thật em ấy không dùng cụm từ “thế giới nhỏ” hay “thế giới song song” gì cả, mà gọi là cõi, vì vậy tôi cũng sẽ thay đổi cách gọi.
Các cõi này tồn tại song song với nhau, là nơi cư trú cho những năng lượng con được sinh ra từ năng lượng gốc, chúng sẽ rơi xuống các cõi và bắt đầu tá túc, sinh sống trong đó, Trái Đất chính là một trong số những cõi ấy.
Để các cõi được vận hành tốt, để các năng lượng con sinh sống ổn định, năng lượng gốc lại tạo ra ba nhánh lớn trong việc quản lý. Tạm thời em ấy chỉ đề cập đến nhánh đầu tiên, được gọi là nhánh thông tin toàn cõi, và đó chính là không gian mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ.
Theo như những gì em nói mà tôi có thể hiểu được, thông tin toàn cõi là nơi chứa đựng hầu hết thiết lập của các thế giới, nó chứa mã gen và thông tin đủ để một sinh mệnh phát triển, đồng thời cũng ghi nhận toàn bộ những chuyện xảy ra, những “kết quả” mà các năng lượng con đạt được sau khi sử dụng thông tin và phát triển để cung cấp cho cõi khác.
Thoạt đầu, không gian thông tin toàn cõi không hoàn thiện, thế nên năng lượng gốc lại bắt đầu phân chia, tạo nên những “nhân viên” làm việc trong mạng lưới thông tin, công việc của họ là hỗ trợ cho mạng lưới này. Bọn họ sẽ được gửi xuống các cõi khác nhau để thực hiện nhiệm vụ của mình, có người thì sáng tạo, có người thì ghi chép lại những chuyện bị bỏ sót để mạng lưới lưu trữ. Mà tôi, chính là “nhân viên” cần cù lao động có nhiệm vụ ghi chép ấy.
Lúc đó mặt tôi nghệt ra trông thấy, đầu óc rối loạn, suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng chỉ hỏi được một câu duy nhất: “L-làm sao em biết được những chuyện này?”
Em ấy ngập ngừng hồi lâu, tôi nhìn thấy biểu tượng đang nhập văn bản cứ hiện lên rồi lại biến mất, sau đó lại tiếp tục hiện lên, rõ ràng người bên kia màn hình đang do dự không biết nên nói như thế nào, cứ liên tục gõ phím rồi lại xóa chúng.
Một hồi sau, rốt cuộc em cũng gửi đi: “Nếu em nói, em có thể kết nối với năng lượng gốc, ngài ấy cho em biết những điều này, thì anh có tin không?”
Tôi ngây dại, đấy chẳng phải là một cách nói của việc em có thể kết nối với Thượng Đế à. Dù rằng trong cuộc trao đổi ban nãy, em ấy từ chối gọi danh từ “Thượng Đế”, vì với em nó quá màu mè, ngài vốn chẳng có hình thù gì, chỉ là một khối năng lượng mà thôi.
“Tin.” Tôi đáp lại.
Tôi cũng không rõ vì sao mình lại chẳng có chút nghi ngờ nào, sau đó tôi bỗng nhiên sực tỉnh: “Khoan đã, chuyện về Người ghi chép và thông tin toàn cõi thì có liên quan gì đến việc anh không có người yêu chứ? Ban nãy em hỏi thế là sao?”
Tôi xụ mặt, đừng bảo là em ấy chỉ muốn trêu tôi thôi nhé.
Em ấy gửi sang cho tôi một cái nhãn dán buồn cười: “Ha ha, biết ngay là anh sẽ hỏi mà. Hèn gì tối hôm qua ngài ấy bỗng nhiên trở nên nhiều lời, nói cho em nghe mấy chuyện sau đây, còn dặn em là phải nhớ kỹ, sau đó còn khảo bài em nữa chứ.”
Tôi nhướn mày đầy vẻ ngạc nhiên, xem ra sự kết nối giữa em ấy và “vị kia” có vẻ thú vị đấy, tôi rất tò mò và hứng thú, nhưng tạm thời tôi muốn biết chuyện của mình trước đã.
“Em được biết rằng anh vốn đã có mối liên kết với ai đó rồi, nói sao đây nhỉ? Ừm… thông tin toàn cõi là một nơi chằng chịt đường dây, tựa như tán cây sum suê với một hệ thống rễ và dây leo đồ sộ, tạm thời em sẽ dùng từ “gốc cây” để chỉ khu vực thông tin toàn cõi nhé. Anh và người đó cùng làm chung trong “gốc cây” ấy, chỉ là hiện giờ hai người đều có công việc riêng phải hoàn thành, thế nên một người xuống cõi này và một người đến cõi khác. Nói dễ hiểu là bọn anh giống như đang đi công tác xa nhà vậy đó, thế nên anh mới không thể động lòng với bất kỳ ai, cũng hoàn toàn thấy ổn khi ở một mình dù có đôi lúc sẽ hơi cô đơn. Em nói đúng chứ?”
Tôi bị em nói trúng tim đen đến độ chỉ có thể ngồi đờ ra như thằng ngốc, sâu trong lòng tôi có cảm giác lớp sương mù dày đặc vẫn luôn che trước mắt mình đã bị cơn gió kỳ lạ nào đó xua tan đi bớt. Có điều mọi thứ chưa dừng lại ở đó, em lại thêm một nhát chí mạng cho tôi.
“Còn nữa, anh không quá hứng thú với các mối quan hệ giữa người với người, ngược lại, mối quan hệ lãng mạn giữa hai giống loài khác nhau khiến anh thấy thú vị hơn. Ví dụ như chuyện tình giữa một nhân loại và một nhân ngư,… vì thế mà phần lớn tiểu thuyết của anh đều lấy đề tài giả tưởng làm chủ.”
Lúc này tôi chỉ có thể cười khổ trong lòng, cảm xúc rối loạn nên tay cũng gõ sai lỗi type đến độ xóa tới xóa lui mới gõ xong một câu hoàn chỉnh: “Sao em biết vậy?”
Những điều này chỉ nằm sâu trong nội tâm tôi mà thôi, tôi chưa từng tâm sự với bất kỳ ai cả.
“Ngài ấy nói.”
Tôi mím môi: “Xem ra vị kia đúng thật là Thượng Đế, không có chuyện gì là ngài không biết.”
“Đương nhiên rồi, tất cả đều đã được ghi nhận, khi cần thiết, ngài chỉ việc lắng nghe một chút là sẽ biết được tất thảy.”
Tôi bắt đầu phát huy năng lực học tập của mình, ngay lập tức trả bài: “Là được cái “gốc cây” kia ghi nhận đúng không?”
“Đúng rồi! Nó được tách ra từ ngài mà, ngài trực tiếp quản lý nó.” Em nói đến đó thì quay lại chủ đề cũ: “Việc anh không có hứng thú với mối quan hệ lãng mạn giữa người và người thật ra là có nguyên do cả. Đó là vì trong một vài kiếp anh cũng có một mối quan hệ tương tự như vậy với thực thể khác. Tất nhiên là khi đó anh và người có liên kết cùng “đi công tác” chung một cõi.”
Thì ra là như vậy, tôi lầm bầm trong bụng.
Phút chốc, tôi có cảm giác sự mờ mịt của mình đã hoàn toàn biến mất. Cái cách em nói về kiếp trước, về người tôi yêu, về trách nhiệm và công việc mà tôi đã nhận trước khi xuống nơi này có lẽ đối với người khác nó quá huyền ảo và viễn vông, thậm chí là vớ vẩn đến mức không thể tin được, và người ta hoàn toàn có thể mắng nhiếc em điên rồi.
Nhưng tôi… người trong cuộc mới hiểu rõ, tôi đã từng hoài nghi mình như thế nào? Tôi đã từng tự hỏi về những thứ tôi đang làm, chúng có ý nghĩa gì?
Viết lách vốn không phải là nghề chính của tôi, nó chỉ là nghề tay trái mà thôi, con đường viết lách rất chông chênh, bị nhiều thứ rào cản và trói buộc, chính tôi cũng không biết vì sao mình cố chấp theo đuổi dù nó chẳng mang lại cho tôi lợi ích lớn lao nào cả.
Bây giờ, tôi đột nhiên hiểu rõ vì sao mình lại muốn viết đến thế, chỉ đơn thuần là viết cho vũ trụ, độc giả của tôi là vũ trụ mà chẳng phải ai khác. Hơn thế nữa tôi còn biết hóa ra mình không cô đơn, chỉ là một nửa còn lại của tôi tạm thời ở cách tôi thật xa mà thôi.
Khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện thì đã gần nửa đêm, tôi còn rất nhiều thứ muốn hỏi, về mối liên kết kỳ diệu của em và “vị kia”, về khởi nguồn của mọi thứ. Có một sự thôi thúc khiến tôi muốn biết thêm, biết thêm, mới đầu tôi có hơi xấu hổ vì cho rằng mình thật nhiều chuyện, nhưng em lại nói đó là bản năng của Người ghi chép. Sau đó chỉ để lại cho tôi một câu rồi offline: “Chúng ta sẽ trò chuyện tiếp, nhưng bây giờ em cần phải đi ngủ, ngài ấy nhắc nhở em rồi. Tạm biệt.”
Đêm hôm ấy, tôi lại thiền một chốc rồi đi ngủ, chẳng ngờ rằng, lần này tôi không còn mơ thấy mình đứng trong “gốc cây” nữa. Mọi thứ bắt đầu từ đoạn luồng sáng lơ lửng thân thuộc kia vừa chạm đến tôi, sau đó tôi có cảm giác mình bị hút vào trong một không gian khác, mọi thứ chao đảo, quay cuồng và rồi… tôi nhận ra đây là một trong số những cõi mà chúng tôi đã từng đi qua.
Add comment