Mấy ngày trước đã xảy ra một chuyện dọa cho bạch tuộc sợ hú vía một phen. Nó dẫn Nam Trà đi gặp ông nội của cậu, trên đường đi không ngờ lại xảy ra chuyện – cậu bị bắt cóc.
Nơi này luôn có rất nhiều phần tử nguy hiểm, từ khi lệnh cấm ban ra, con người đã trở thành một trong những sinh vật hiếm hoi xuất hiện ở đây, vì vậy Nam Trà – thanh niên ngây thơ đang tràn ngập hiếu kỳ về một vùng đất mới, bên cạnh chỉ có một con bạch tuộc mềm mềm dẻo dẻo trông không có chút uy hiếp nào, nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của bọn buôn người.
Lúc ấy bạch tuộc vừa lo vừa tức giận, lo Nam Trà sẽ sợ hãi, sẽ bị thương, tức giận vì mình trông cậu không tốt, để xảy ra việc này.
Chờ đến khi tìm được Nam Trà, bạch tuộc không nén cơn giận nữa mà hiện ra nguyên hình dạy cho bọn buôn người một bài học.
Đấy là lần đầu tiên Nam Trà trông thấy nguyên hình của bạch tuộc kể từ khi cả hai ở bên nhau.
Nguyên hình của bạch tuộc cực kỳ khổng lồ và cực kỳ đáng sợ, tám cái xúc tu biến thành mười sáu cái, mỗi một nốt giác hút đều cực to, bên trên nhú ra từng cái gai nhọn như răng nanh, trông không khác gì miệng cá mút đá*. Thứ này là vũ khí đáng sợ nhất của bạch tuộc, kẻ xấu số nào bị vòi bạch tuộc quấn lên thì chắc chắn sẽ biến thành một đống thịt nát bởi mớ giác hút đó.
*Miệng cá mút đá :”(
Có điều, hình dạng đáng sợ như vậy chỉ dành cho kẻ thù, chờ đến khi đánh bại đám bắt cóc, bạch tuộc lại biến trở về một Rau Câu Nhỏ quen thuộc, Nam Trà nhào đến ôm chầm lấy, vậy mới biết bạn đời mình lợi hại thế nào.
Sau vụ bắt cóc, cũng may Nam Trà không bị thương nặng gì, toàn thân chỉ có vài chỗ xây xát nhẹ, mọi thứ đều ổn ngoại trừ…
“A a ~~” Trong cơn triền miên, khoái cảm càng lúc càng dồn dập, Nam Trà nhịn không được ưỡn ngực cong lưng, hai chân quắp lấy bạch tuộc nào đó đang đè trên thân mình. Tiếng rên rỉ bỗng nhiên cao vút, một trận cực khoái ập đến khiến cậu không nhịn nổi mà giật nảy người lên, dương vật đang đứng thẳng tắp cũng giật mạnh rồi phun trào.
Cùng lúc đó, bạch tuộc cũng rung lên một cái thật mạnh, tua giao phối chôn trong người cậu bị kích thích mãnh liệt, trong đầu chỉ kịp nghĩ “lại nữa rồi!” sau đó bắn ra luôn.
Chờ khi cả hai tắm rửa sạch sẽ, cùng nằm trên giường, bạch tuộc vừa vuốt ve cậu vừa nhỏ giọng hỏi: “Nam Trà…”
“Dạ.” Nam Trà đang mơ màng muốn ngủ, dùng giọng mũi đáp một tiếng.
“Em có thấy khó chịu trong người không?”
“Hưmm…” Vì khá buồn ngủ nên lơ mơ, sau mỗi lần ân ái, Rau Câu Nhỏ đều săn sóc kiểm tra phía dưới của cậu, nên lúc này cậu chỉ nghĩ Rau Câu Nhỏ hỏi về chỗ đó của mình, vì thế cậu chép miệng đáp: “Em ổn mà…” Nói rồi ôm một cái xúc tu mềm mại vào lòng, dần dần thiếp đi.
Bạch tuộc mở to cặp mắt vàng nhìn người trong lòng ngủ say sưa.
Hôm qua, cả hai đã đến nhà ông nội Nam Trà, cách ngày gặp rắc rối trên đường đi ba ngày. Từ hôm đó đến bây giờ, chuyện giường chiếu của cả hai xảy ra chút thay đổi kỳ lạ, nói chính xác hơn là cơ thể Nam Trà có gì đó thay đổi.
Chẳng hiểu tại sao, lúc cậu đạt cao trào, từ bên trong bỗng truyền ra một dòng điện giật cho tua giao phối của bạch tuộc kiềm không được phải bắn ra, sướng nhưng lại có hơi đau đau. Mà rõ ràng là Nam Trà không cảm giác được, vẫn theo lệ thường mà ngủ thật ngon, chỉ có bạch tuộc nào đó vừa khó hiểu vừa lo lắng.
Mới lúc nãy lại bị giật cho chịu không nổi, bạch tuộc vươn xúc tu xoa xoa gò má trắng mịn của cậu, thầm nghĩ mình phải tìm cơ hội hỏi ông nội Nam Trà một chút, có phải phần gien của thủ lĩnh tiền nhiệm thức tỉnh rồi không? Nghe nói, con cái có khả năng giống ông bà nhiều hơn là giống cha mẹ, có lẽ Nam Trà chính là như vậy. Vì một trong hai người ông của Nam Trà có năng lực giống với cá chình điện mà.
Mấy ngày sau, Nam Trà được đoàn tụ với ông nội mình nên vẫn luôn quấn quít lấy ông nội, làm bạch tuộc không có cơ hội hỏi chuyện, cam chịu mỗi đêm bị giật cho đau tới tê tái cả xúc tu, nhưng tê thì tê, sướng lại càng sướng. Có điều, tình trạng này xảy ra nhiều quá khiến màu da tím đen của bạch tuộc có hơi tái đi rồi.
Hôm nay Nam Trà muốn được Rau Câu Nhỏ dẫn đi dạo quanh thành phố ở đây. Có điều, cậu không ngờ đi dạo một vòng lại dạo ra tình địch.
Cái cô gái kia – người đang mang vẻ mặt niềm nở ngồi đối diện, hai mắt lúc nào cũng dán vào chồng rau câu của cậu, trong ngày hôm nay bọn họ đã “vô tình” gặp cô ta năm lần rồi… Những năm lần! Đây thật sự là vô tình sao?
Đi chơi cả ngày, mỗi lần tới một địa điểm khác là lại gặp cô gái này, mỗi lần gặp là cô ta lại nhiệt tình bắt chuyện làm thân, sau đó là đi chung với danh nghĩa là “hướng dẫn viên du lịch” – theo cách gọi ở chỗ cậu, giới thiệu cho hai người cậu vài nơi hay ho. Có một sự thật là bạch tuộc không rõ lắm mấy địa điểm du lịch, rất khó chọn ra được chỗ nào thú vị để dẫn cậu đi vì thường ngày bạch tuộc cũng chỉ sống trong ao, nào có thời gian chạy khắp nơi chỉ để ngắm phong cảnh. Mới đầu cậu còn cho là trùng hợp, còn cảm thấy người ở đây thật hiếu khách. Nhưng tới lúc này cậu đã nhận ra có gì đó không đúng rồi!
Cô ta rõ ràng không đếm xỉa tới cậu, cứ chăm chăm vào bạch tuộc, ngay cả ánh mắt nhìn bạch tuộc rõ ràng là kiểu thầm mến, nói “thầm mến” cũng không đúng nhưng cậu thật không muốn nói đó là ánh mắt thèm khát đâu! Đó là chồng rau câu của cậu mà!
Tại sao mới gặp mà cô ta đã thích bạch tuộc rồi? Tình yêu sét đánh? Trên đời này có ai vừa gặp một con bạch tuộc đã yêu chứ!? Hay gu của người nơi này đều như vậy? Hoặc trùng hợp là chồng rau câu của cậu có nhan sắc thuộc hàng nghiêng nước nghiêng thành trong “giới bạch tuộc”?
Nam Trà buồn bực gắp thức ăn, liếc mắt thấy cô gái ngồi đối diện nghiêng người gọi phục vụ. Tay cầm menu, cười hớn hở hỏi bạch tuộc: “Anh thích ăn món gì, chỗ này là chỗ quen của em, đảm bảo món nào cũng ngon ơi là ngon.”
Thật ra cả ngày hôm nay bạch tuộc cứ mơ mơ màng màng, đầu óc để trên mây, không ngừng nghĩ về mối bận tâm của mình mấy ngày này – chuyện phòng the bị giật tê banh nóc với vợ yêu, nên không phát hiện có người đang để ý mình. Lúc này cũng vậy, lời của cô gái kia như tiến vào tai trái rồi tràn ra tai phải – nếu nó có lỗ tai, hoàn toàn không phản ứng gì.
Cô gái kia không được đáp lại dường như có chút khó chịu mà hơi đung đưa người, gò núi đôi có phần quá khổ lập tức đung đưa theo: “Để em chọn món ngon nhất trong này.”
Nam Trà: “…” Cậu là người tàng hình à?
Cậu nghiêng người, dựa sát vào bên cạnh ông chồng rau câu của mình một chút, nhẹ giọng hỏi: “Anh no chưa? Có muốn ăn nữa không?”
Bạch tuộc lúc này mới tròn mắt đáp: “Chưa no lắm, thêm hai phần nữa đi.” Nói rồi vươn cái xúc tu cầm muỗng, múc một miếng thịt vào trong chén cậu, tuy đầu óc nó hôm nay hơi lơ đễnh nhưng vẫn chú ý đến vợ yêu của mình: “Em cũng ăn thêm đi, sao hôm nay lại ăn ít thế? Không hợp khẩu vị à?”
Được chồng rau câu săn sóc, Nam Trà vui vẻ trở lại, cười như hoa nở ăn miếng thịt kia.
Cô gái ngồi đối diện khóe mắt giật giật, dường như không cam chịu yếu thế mà cũng muốn múc mấy miếng thịt còn lại vào trong chén của bạch tuộc.
Có điều Nam Trà nhanh tay lẹ mắt, vừa thấy dị động đã cầm đũa gắp vào chén bạch tuộc, động tác liền mạch, nhanh nhưng không hề thô lỗ.
“Anh cũng ăn đi.”
Sở dĩ cậu phản ứng nhanh như vậy cũng là vì người ở đây không dùng đũa. Cô gái kia đang định tỏ vẻ săn sóc với bạch tuộc thì bị nẫng tay trên, mặt hơi ngơ ra sau đó tức giận mím môi, thân thể hơi run run làm cho gò núi đôi mềm mại ẩn hiện trong áo cũng rung lên theo.
Nam Trà hơi đau mắt, ngày hôm nay cặp ngực đó đã suýt dán lên vòi bạch tuộc của anh chồng nhà cậu mấy lần rồi, làm cậu tức anh ách. Mà chuyện làm cậu tức hơn còn ở phía sau.
Ăn xong, Nam Trà muốn lập tức về nhà, nhanh chóng cách xa “người thứ ba” tự dưng chui ra này. Không ngờ cô ta bỗng nhiên đòi nói chuyện riêng với bạch tuộc, bạch tuộc cũng ngơ ngác – vẻ mặt như kiểu muốn hỏi nó và cô gái này có chuyện gì cần phải nói riêng sao? Không đi!
Vì thế, ngay trước mặt Nam Trà, cô ta mạnh dạn tỏ tình, bảo là mấy ngày trước bạch tuộc đã cứu cô ta khỏi tay bọn bắt cóc, tuy đã cứu cô nhưng cũng cướp luôn trái tim của cô rồi. Lời lẽ sến không chịu nổi. Thế mới biết lúc Nam Trà bị bắt cóc, trong số các nạn nhân bị nhốt tại đó còn có cô gái này, bạch tuộc cứu cậu cũng đồng thời cứu hết tất cả nạn nhân ở đó. Nhưng cả hai hoàn toàn không nhớ gì cả, bạch tuộc lúc ấy chỉ lo tìm vợ yêu, Nam Trà cũng chỉ lo nghĩ đến chồng rau câu của mình, thành ra cô ta mà không nói thì cả hai cũng chẳng biết đâu.
Nam Trà nghe xong chỉ mỉm cười, cầm lấy một cái xúc tu bự bự của bạch tuộc, đưa lên môi hôn cái chóc, nói: “Ngại quá, anh ấy đã là của tôi rồi.”
…
Sau khi về nhà, Nam Trà không thèm nói chuyện với bạch tuộc.
“Trà, đừng giận ta mà, không phải ta cố ý, ta hoàn toàn không để ý thấy cô ta muốn cọ cặp bưởi đó lên người đâu.”
Ban nãy còn đang tốt đẹp, bạch tuộc nào đó còn sướng muốn chết khi nghe vợ tuyên bố chủ quyền trước mặt tình địch, nó còn múa may xúc tu ôm vợ khẳng định một tiếng: “Đúng vậy, ta đã là của em ấy.”
Có ai ngờ vừa về đến nhà, vợ yêu lại không thèm để ý đến mình nữa, hỏi mãi cũng chỉ đổi được một câu trả lời cộc cằn.
Có điều, bạch tuộc ta vẫn là sướng lắm, vợ càng ghen, chứng tỏ ẻm yêu mình càng nhiều.
Bẹp một tiếng, cục rau câu nào đó lại giở trò dính người, bám hết lên thân Nam Trà, cọ cọ cọ, mút mút mút: “Trà à ~ Ta nói thật mà, em đừng giận được không?”
Nam Trà hừ một tiếng, thế nhưng toàn thân bị dính chặt không cách nào xoay lưng đi. Cậu đành trừng mắt nhìn cục rau câu màu hồng trên thân mình, đanh giọng nói: “Hôm nay em phải phạt anh! Buông em ra!”
Dường như phát hiện vợ mình giận thật, bạch tuộc không dám làm tới, đành phải ngoan ngoãn buông lỏng cậu ra.
Sau đó, chỉ thấy cậu bật dậy, đảo ngược vị trí, đè lên trên người nó.
Bạch tuộc: “Em muốn làm gì??!!!”
“Muốn làm anh!”
Nói rồi cậu dứt khoát cởi áo cởi quần, nhoáng một cái ba giây đã trần trụi ngồi trên người bạch tuộc.
Bạch tuộc hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, cảm giác mấy ngày trước mỗi khi ân ái đều bị giật điện lại ùa vào trong đầu, làm nó theo bản năng mà cứng người. Không ngờ phản ứng của nó rơi vào mắt Nam Trà lại mang một hàm ý khác.
Mới nãy cậu còn tức giận trừng mắt, bây giờ lại tủi thân, hơi nước dâng lên ngập đến khoé mi, đầu cúi xuống, môi mím lại, doạ cho bạch tuộc hết hồn.
Nó giơ xúc tu vuốt lưng cậu: “Em, em làm sao vậy? Đừng khóc mà! Em giận thì cứ đánh ta đi!”
Mấy ngày nay tuy cậu không nói gì nhưng vẫn phát hiện ra sự khác thường của bạch tuộc. Trước giờ trong chuyện chăn gối, bạch tuộc vẫn rất nhiệt tình hăng hái, nhưng không hiểu sao mấy hôm nay lại không còn như vậy, thậm chí có chút lãng tránh mỗi lần cậu đòi hỏi.
Một giọt nước mắt rơi xuống, bạch tuộc thật sự hoảng rồi, nó nhổm người dậy ôm lấy vợ yêu của mình dỗ dành, chỉ nghe thấy cậu sụt sịt hỏi: “Có phải anh chán em rồi không?”
“Cái gì?” Bạch tuộc sửng sốt.
“Rõ ràng là anh chán em!” Nam Trà tủi thân khóc oà: “Mấy hôm nay… hức, mỗi lần thân mật với em, anh… hức, anh đều như vậy. Hôm nay còn gặp cái cô kia, có phải anh thấy cô ta hấp dẫn hơn em không? Nên suốt buổi anh đều không tránh cô ta ra!”
“Không có mà!” Bạch tuộc vội vàng nói. Đầu óc nó hôm nay thật sự lơ tơ mơ, hoàn toàn không để ý đến cái cô nào đó bỗng nhiên xuất hiện, thế nên mỗi lần suýt bị đụng chạm đều là Nam Trà kéo nó lại. “Ta xin lỗi mà, em đừng khóc.”
Nam Trà vẫn tiếp tục khóc, tiếp tục tủi thân, còn dùng tay ôm lấy ngực mình, ép lại với nhau muốn tạo thành khe: “Anh thích ngực to đúng không? Như cái cô kia, của em quá phẳng nên anh mới chán. Hức…”
Dù cậu có ép cách mấy thì với bộ ngực phẳng của nam giới cũng không cách nào tạo khe được.
Mắt thấy cậu mạnh tay tới mức da trước ngực đỏ cả lên, bạch tuộc đau lòng không thôi mà kéo lấy tay cậu: “Ngực em rất tuyệt, ta thích mà, mỗi lần đều phải yêu thương hai hạt đậu nhỏ của em một lúc đấy thôi.”
Nam Trà mím môi, ấm ức nói: “Vậy sao một tuần nay anh lại… Nói chung, anh đừng lừa em, em biết anh hết ham muốn em như hồi trước rồi.”
“Cục cưng à, em…”
Còn chưa nói hết, Nam Trà đã bảo: “Nếu anh chán, thì anh nói thẳng ra, chúng ta có thể tìm mấy trò tình thú để hâm nóng một chút, em sẽ…” Nói tới đây thì xấu hổ đỏ mặt: “Em sẽ không phản đối đâu…”
Bạch tuộc nghe cậu nói mà vừa thương vừa thích, thương vì không ngờ phản ứng của mình một tuần này lại khiến cho cậu mất cảm giác an toàn, đau lòng không thôi, còn thích là vì… chuyện tình thú gì đó, có ông chồng nào mà không thích chứ.
Bạch tuộc dùng một xúc tu vuốt ve tấm lưng trần của cậu, hai cái khác thì ôm lấy má cậu, nâng mặt cậu lên.
Hai mắt Nam Trà đã đỏ bừng vì khóc, trông rất tội nghiệp, bạch tuộc vừa xoa khoé mắt cậu vừa nói: “Nam Trà, ta không hề chán em, đừng nghĩ như vậy, cơ thể em luôn khiến ta muốn còn không kịp. Chuyện một tuần nay, sở dĩ là…”
Nó quyết định nói rõ cho cậu nghe vấn đề mà nó còn chưa kịp hỏi ông nội cậu.
“…Mỗi lần bị giật là vừa đau vừa tê vừa sướng, nên ta có hơi chịu không nổi.” Nói ra cũng thật xấu hổ mà, toàn thân bạch tuộc chuyển sang màu đỏ, hai mắt vàng to cũng không dám nhìn cậu mà đảo tới đảo lui.
Nam Trà nghe bạch tuộc nói đã sớm nín khóc, mặt đầy vẻ kinh ngạc, sau khi đơ vài giây để tiếp thu thì bật người dậy, ôm lấy Rau Câu Nhỏ của mình, vui vẻ hỏi: “Có thật không?”
“Thật.”
“Em khiến anh sướng hơn bình thường?”
“Ừ… A! Khoan đã, Nam Trà, sướng hơn bình thường nhưng cũng hơi đau đó… Từ từ, em đừng gấp như vậy.”
Người nào đó được trấn an xong đã gấp không chờ nổi mà túm lấy tua giao phối của ai kia, nhét vào trong mông mình, nuốt đến sâu thật sâu.
Trong quá trình làm còn luôn miệng nói:
“Thích không anh?”
“Mông em có chặt không?”
“Ư a ~ Đã quá ~ Mau mút ngực em đi, hai đầu vú này cho anh hết, ăn chúng đi anh. Ưm ~”
Tóm lại, trận mây mưa hôm nay có thể nói là nóng bỏng, dâm loạn hơn bao giờ hết.
Lúc cao trào, bạch tuộc vẫn bị giật cho đổi màu một trận.
“Sao còn đau hơn hôm qua vậy?”
Nam Trà vẻ mặt vô tội: “Em không biết nữa.”
Sáng ngày tiếp theo, sau khi hỏi hai người ông của Nam Trà, bạch tuộc dẫn cậu đến gặp một vị bác sĩ ở nơi này kiểm tra toàn diện thân thể. Kết quả xác nhận đúng là một phần gien có trong người Nam Trà của thủ lĩnh tiền nhiệm đã vô tình thức tỉnh, khiến thân thể cậu xảy ra một ít thay đổi. Theo như phỏng đoán, lúc bị bắt cóc, tính mạng bị đe doạ tạo ra kích thích, đánh thức một phần gen ẩn trong cơ thể.
Nam Trà nghe giải thích của vị bác sĩ xong chỉ hiểu được đại ý như vậy, đồng thời được biết nếu luyện tập, cậu hoàn toàn có thể điều khiển dòng điện mà mình phát ra. Tất nhiên là dòng điện này không đủ mạnh để gây chết người, dù sao thì phần gen bị đánh thức đó không được nhiều cho lắm.
Kể từ hôm ấy, chuyện ân ái của vợ chồng cậu lại thăng lên một tầm cao mới. Cả hai đều có tuyệt kỹ trên giường, kẻ thì tám tay – có khi còn biến ra được mười sáu tay, người thì phóng điện. Hễ một người bị người còn lại làm gì phật lòng thì đều lấy tuyệt kỹ trên giường ra trừng phạt đối phương một phen. Đời sống chăn gối phải nói là vô cùng phong phú.
Lời tác giả: Tính ra, ông nội Nam Trà ấy ấy với thủ lĩnh tiền nhiệm chắc cũng bị giật cho khiếp đảm vài lần.
Dành cho bạn nào thắc mắc, vị thủ lĩnh tiền nhiệm kia có thể hoá thành người, khác với loại của Rau Câu Nhỏ. Tất nhiên cũng là dạng khổng lồ, mà với loại cá trơn tuột, dài ngoằn như rắn này tui nghĩ ngoại trừ xxx trong dạng người cũng sẽ có xxx trong dạng cá đó. Nhưng mà tui chưa dám viết, tới đây ngừng được rồi ha ha.
Add comment