Chương 1: Đêm mưa
Một cơn mưa siêu lớn đổ xuống thành phố, gió rít gào đi kèm với tiếng sấm đì đùng không dứt, từng trận cuồng phong như có thể thổi bật gốc cây bên đường. Giờ phút này chỉ có những người với lý do bất đắc dĩ mới phải rời khỏi nhà mà thôi, không ai lại muốn mắc kẹt trong cơn mưa tầm tã thế này.
Cơn mưa giông kéo đến đúng lúc Minh Yên tan làm, vì thế khi về đến căn hộ trong khu chung cư của mình toàn thân cậu đã ướt sũng như chuột lột.
Nhưng mưa to chính là thứ khiến cho người ta ngủ ngon nhất, chỉ cần được làm tổ trong ổ chăn thì không còn gì có thể sánh bằng.
Chín giờ tối, trận mưa giông vẫn chưa dứt, có lẽ nó sẽ kéo dài đến tận sáng mai. Minh Yên đã sớm ăn tối và tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ dài tay, vừa ấm áp vừa mềm mại bắt đầu làm tổ trên giường ôm điện thoại chơi game.
Không biết qua bao lâu khi một thông báo nhảy ra trên màn hình báo hiệu mức pin thấp, cậu mới chịu đi ngủ.
Đèn vừa tắt, ánh sáng còn lại chỉ có những tia chớp thỉnh thoảng rạch ngang bầu trời.
Ngay lúc Minh Yên định lên giường thì một tiếng huỵch bỗng vang lên thật lớn từ cửa sổ đã đóng kín. Cậu giật mình một cái nhìn về phía đó.
Cái gì vậy? Cậu nghĩ.
Âm thanh nghe như có một vật thể nặng đánh vào mặt kính. Cậu ngó nghiêng ra cửa, quả nhiên trên lớp kính cửa sổ in hằn một bệt trắng trong suốt của nước mưa, không giống như kiểu mưa tạt, bên trên còn dính một ít lông vũ nhỏ và vết máu. Rõ ràng đã có con gì đó va phải mặt kính.
Xuất phát từ sự tò mò, Minh Yên hé cửa ra một khe hở nhỏ, gió lớn bên ngoài lập tức thổi vào phòng, gió mang theo nước mưa tạt lên má cậu mát lạnh, đồng thời trong không trung còn lẫn một tiếng kêu nhỏ rất đáng thương và yếu ớt, nếu không mở cửa thì Minh Yên đã bỏ lỡ tiếng kêu này.
Là tiếng chim cú mèo!
Minh Yên kinh ngạc, cậu mặc kệ nước mưa có thể xối ướt người mình mà thò đầu ra ngoài, nheo mắt nhìn xuống dưới.
Căn hộ của cậu thuê trong chung cư nằm ở tầng ba, hẳn là vừa rồi có chú chim cú mèo nào đó vì mưa giông mà va vào cửa kính. Nó không sao chứ? Liệu có rơi xuống đất và bị thương không?
Minh Yên cố gắng lắm mới phát hiện ra một cái bóng nhỏ nằm im lìm trong bụi cây dưới sân. Một tiếng kêu nhỏ lại vang lên từ nơi đó, thế nhưng đúng lúc một tia sét loé lên, sấm gầm át đi âm thanh yếu ớt của nó.
Minh Yên vội đóng cửa sổ, hớt hải tìm ô chạy ra khỏi nhà, đêm nay mưa quá lớn, cậu không thể mặc kệ con cú ấy dưới sân, nếu không nó chắc chắn không thể sống qua được đêm nay.
Minh Yên không rõ vì sao, dường như cậu rất dễ gặp được các động vật nhỏ gặp nạn, như một kiểu duyên số khiến cho cậu trở thành người cứu mạng chúng nó. Chắc đó cũng là lý do mà động vật xung quanh cậu đều rất thích gần gũi và thân mật với cậu, kể cả mèo hoang hay chó hoang luôn cảnh giác nhất.
Minh Yên chạy đến bên bụi cây kia, quả nhiên dưới bụi cây có một con cú nâu đang nằm đó, hai mắt nhắm hờ yếu ớt, ngay cả sức lên tiếng kêu cứu cũng không còn nữa rồi. Hình như nó thấy cậu, cái mỏ nhọn nhọn hơi hé ra như muốn gọi nhưng không gọi nổi.
Minh Yên chạy đến, tán ô của cậu giúp nó che bớt mưa lớn xối xả, dưới thân nó có một vũng máu chảy ra từ vết thương trên bụng, trông rất xót xa.
Minh Yên cẩn thận đỡ nó lên, ôm vào lồng ngực rồi chạy ù trở vào nhà.
Có lẽ hơi ấm từ ngực cậu khiến con cú an tâm, nó khép hai mắt lại nằm im không nhúc nhích, để mặc cho người đang ôm nó muốn đưa đi đâu cũng được.
Đến khi ra khỏi thang máy và đi vào nhà, Minh Yên cẩn thận đặt con cú lên bàn mới phát hiện nó đã ngất lịm từ lúc nào. Hình như là vì mất máu quá nhiều khiến hơi thở nó rất yếu.
Con cú nhỏ đáng thương, không biết đã gặp phải chuyện gì mà bị thương nặng như vậy. Toàn thân bê bết máu!
Minh Yên mặc kệ gấu quần đã ướt mưa của mình, bắt đầu bận bịu, cậu dùng khăn lau nước mưa cho nó, tạm thời cầm máu ở bụng rồi kiểm tra xem cánh và chân nó có bị gãy không. Cũng may là không gãy, vậy thì dễ xử lý, nếu không, đêm khuya cậu không biết sẽ phải đi đâu tìm thú y có mở cửa nữa.
Không biết con cú nhỏ bị thứ gì đả thương mà miệng vết thương ở bụng rất sâu, lộ cả thịt hồng, lúc Minh Yên quấn băng lại cho nó, dù trong cơn mê mang mà nó vẫn không nén được đau đớn, cái chân cú nhỏ liên tục run lên, miệng phát ra tiếng kêu yếu ớt có vẻ như đang kêu đau.
Minh Yên không biết vì sao mình lại nghe ra được nó đang kêu đau nữa. Nhưng mà sau khi băng xong, con cú cũng không còn run rẩy, có lẽ nó cần một ít thuốc để chống chọi. Con vật cũng như con người vậy, bị thương nặng sẽ phát sốt.
Vì Minh Yên thường xuyên gặp phải động vật nhỏ bị thương nên thứ mà cậu có nhiều nhất trong nhà chính là băng bông thuốc đỏ, nhiều thứ hai là thức ăn chó mèo, thứ ba là các loại thuốc khác sử dụng cho động vật.
Minh Yên pha một liều nhỏ cho vào ống xilanh, sau đó cạy miệng con cú đã ngất, cẩn thận bơm từng giọt một vào miệng nhỏ của nó. Hy vọng vết thương to đùng ở bụng nó không bị nhiễm trùng hay mưng mủ, cầu mong sáng mai con cú sẽ ổn hơn một chút.
Tưởng chừng hôm nay có thể đi ngủ sớm, nhưng sự kiện con cú khiến Minh Yên bận rộn đến hơn nửa đêm mới an tâm. Cậu đặt con cú vào trong một cái đệm nhỏ để ở cạnh đầu giường của mình, phòng hờ nó lại xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ nhanh chóng xử lý được.
Đêm hôm ấy, thỉnh thoảng có tiếng cú kêu khe khẽ truyền ra từ đầu giường, như tiếng nỉ non than đau, nhưng nghe kỹ lại như tiếng cảm ơn thật nhỏ.
Chương 2: Cú mèo không thích người lạ
Ngày hôm sau Minh Yên dậy muộn, không biết mưa tạnh từ bao giờ nhưng bầu không khí vẫn còn ẩm ướt và mát mẻ lắm. Việc đầu tiên cậu làm sau khi ngồi dậy từ trên giường chính là ngó sang cái đệm nhỏ của cú mèo đặt sát đầu giường
Phát hiện nó vẫn còn ngủ say, đầu nghiêng sang một bên, cái bụng phập phồng lên xuống. Có vẻ vết thương đã được xử lý cẩn thận giúp nó ngủ ngon hơn. Chỉ có điều máu đã thấm ra ngoài lớp băng gạc, đỏ một mảng.
Minh Yên nhích người đến bên mép giường, thò tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó. Bị đụng chạm, con cú nhỏ hơi hé mắt, sau đó khẽ dụi đầu vào lòng bàn tay cậu như đang làm nũng.
Minh Yên nhạy bén phát hiện tư thế nằm của nó vẫn hệt như cũ, cái đầu nhỏ đang dụi kia cũng có hơ trúc trắc khi cử động. Có lẽ nó nằm một tư thế quá lâu nên khó chịu đây mà.
Nghĩ thế cậu bèn cẩn thận lật người nó lại một hướng khác. Quả nhiên toàn thân nó lập tức thả lỏng, có vẻ thoải mái vô cùng. Thế nhưng đôi mắt tròn vẫn cứ nhìn cậu chăm chú, cậu cười cười vuốt mớ lông mềm của nó, bộ lông đã được cậu lau sạch máu từ tối qua rồi.
“Chờ lát nữa sẽ đưa cưng đến thú y kiểm tra vết thương nhé. Đừng lo lắng.”
Con cú nhỏ chớp mắt, cái mỏ hé ra kêu khẽ một tiếng, không rõ nó có hiểu lời Minh Yên hay không mà đáp lại cậu. Nhưng phản ứng thế này rõ ràng đã tỉnh táo và tốt hơn đêm qua rất nhiều. Minh Yên khá yên tâm, cậu lại vuốt nó thêm hai cái rồi xuống giường bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Cũng may hôm nay là thứ bảy không phải đi làm, dù Minh Yên ngủ đến gần trưa cũng dư thời gian chăm sóc cho con vật nhỏ mà mình vừa cứu được.
Chuyện tiếp theo cần làm đó chính là đưa cú nhỏ đến phòng khám thú y gần nhà cậu nhất.
Bác sĩ ở đây đã vô cùng quen mặt cậu, cứ dăm bữa nửa tháng là lại thấy cậu mang một con vật đến xin khám bệnh. Lúc thấy cậu ôm một cái lồng đi vào, trong lồng là chú chim cú mèo đang nằm im thin thít tròn mắt nhìn xung quanh, bác sĩ lập tức nhướng mày: “Lần này là một con chim à?”
Minh Yên vừa bước vào đã nghe hỏi thế, bèn cười ngại ngùng đáp: “Vâng, đêm qua mưa to quá, nó va phải cửa sổ nhà em rồi ngã vào bụi cây.”
“Bị gãy cánh à?” Bác sĩ phỏng đoán trường hợp thường thấy nhất.
Minh Yên đặt cái lồng lên bàn khám lắc đầu bảo: “Không phải, nó bị thương ở bụng cơ. Vết thương to lắm, em không biết nguyên nhân.”
Phòng khám thú y mọi ngày khi vắng khi đông, trùng hợp lúc này chỉ có một mình Minh Yên đưa thú đến khám, thế nên cậu không cần phải bốc số xếp hàng, cứ thế đặt con cú lên bàn cho bác sĩ săm soi cái bụng quấn băng của nó.
“Chà, máu thấm ra ngoài rồi.” Vừa nói bác sĩ vừa mở cửa lồng muốn bế con cú ra ngoài. Nào ngờ anh ta chỉ mới thò tay vào trong cửa thì cú nhỏ đã kinh hoàng ré lên, vội vàng lùi ra sau muốn trốn khỏi tay bác sĩ. Có điều bụng nó bị thương, việc di chuyển làm nó đau đến mức kêu càng thêm thảm thiết, rõ ràng cho thấy nó rất bài xích và hoảng sợ.
Minh Yên vội vàng mở cửa lồng bên kia vươn tay vào muốn giữ nó lại để tránh cho nó tự làm đau mình. Điều bất ngờ là lúc Minh Yên vừa chạm đến nó lập tức im lặng, thậm chí còn vội vàng áp sát vào tay cậu như muốn được bảo vệ.
Bác sĩ thấy vậy thì khựng lại, nhướng mày: “Có vẻ như nó chỉ cho em đụng vào thôi.”
Minh Yên cũng nhận ra điều này, cậu nghĩ có lẽ vì cậu là người cứu nó nên nó mới tin tưởng và dựa dẫm như vậy.
“Nào, nào, không sợ, để bác sĩ khám cho cưng nhé.” Cậu vừa nói vừa bế chim nhỏ ra khỏi lồng, sau đó đặt lên bàn khám.
Cú mèo nhỏ trông thì ngoan thế nhưng thật ra lại rất bướng bỉnh, nhất quyết không muốn người khác đụng vào mình. Toàn bộ quả trình cậu đều phải tự tay làm cho nó, chẳng hạn như tháo băng gạc hay bôi thuốc, chụp X quang xem có gãy xương hay không cũng là cậu bế nó đi.
Tin tốt sau khi khám là chim cú nhỏ không có cái xương nào bị gãy, ngay cả vết thương lớn ở bụng cũng tốt lên rất nhiều, tuy vẫn còn chảy một ít máu nhưng miệng vết thương rõ ràng đã khép nhỏ hơn tối qua mà cậu thấy.
Minh Yên hơi ngơ ngác, cậu không biết có phải trí nhớ mình lầm rồi hay không, cậu còn cho rằng hôm nay nó sẽ phải khâu vài mũi đấy.
Bác sĩ nghe cậu bảo thế thì cười: “Không cần khâu mũi nào đâu, khả năng tự lành của động vật hoang dã vốn cao hơn con người mà. Em cứ yên tâm trở về nhé, bôi thuốc tránh viêm nhiễm là được, đồng thời phải cho nó ăn uống đầy đủ, chừng một tuần sau vết thương sẽ lành lại thôi.”
“Chim cú ăn gì ạ?”
“Chim cú ăn thịt, ngoài tự nhiên nó vốn là loài săn mồi mà.”
Minh Yên gật gù, cầm sổ khám bệnh trở về, trong lòng vẫn còn ngạc nhiên lắm. Xem ra vượt qua được cơn giông bão đó thì chim cú nhỏ đã không còn gì đáng lo ngại.
Chương 3: Cưng sẽ không biến thành người đấy chứ?
Trên đường về nhà, Minh Yên mua một ít thịt tươi hòng bồi bổ cho chim nhỏ mà mình cứu được, chờ khi nó khỏe mạnh trở lại thì sẽ thả đi.
Cũng may chim cú nhỏ không kén ăn, loại thịt nào chỉ cần là Minh Yên đút thì nó đều ăn cả, thậm chí còn biết tương tác với cậu. Lần này cậu cố tình thử không đút cho nó, nó bèn thò cánh ra khều tay cậu, sau đó dùng cặp mắt to tròn lúng liếng ấy nhìn cậu với vẻ đáng thương, cứ như thể nếu cậu không tiếp tục cho nó ăn thì đôi mắt đó sẽ rơi lệ vậy.
Một con chim cú khóc lóc nhõng nhẽo ư?
Hình ảnh ấy vừa hiện lên trong đầu Minh Yên đã bị cậu vội xua đi, có phải cậu đã nhạy cảm quá rồi không? Minh Yên tự hỏi, có chút không yên lòng mà đút thịt cho nó.
Thật ra, cậu có một bí mật không thể nói với bất kỳ ai, thỉnh thoảng một vài động vật được cậu cứu giúp sẽ… biến thành người, và chúng sẽ dùng cách thức của riêng mình để bày tỏ sự biết ơn, có điều cách thức ấy khiến cậu chỉ cần nghĩ đến là sẽ xấu hổ kinh khủng.
Hai má cậu bất giác đỏ lên, làm cú nhỏ bên cạnh ngẩn ra nhìn chằm chằm, cậu thở dài một tiếng, đưa tay gãi gãi nhúm lông mềm trên cổ nó hỏi đùa: “Cưng sẽ không biến thành người đấy chứ?”
Chẳng hiểu sao lần này cậu chậm chạp chưa đút thêm thịt mà cú nhỏ lại không vươn cánh khều tay cậu, lại thẳng người dậy nhìn cậu chăm chú, phản ứng có phần nghiêm túc của nó như đang cố biểu hiện điều gì đó mà cậu nhất thời không hiểu ra được.
Trong thoáng chốc, Minh Yên có một dự cảm “chẳng lành”. Cậu nhìn nó hồi lâu, cuối cùng thở dài chấp nhận số phận đặc biệt của mình. Dù sao nó vẫn còn đang bị thương, bảo cậu cứ thế mà quẳng nó ra khỏi nhà thì cậu không làm được.
Cậu cụp mắt lầm bầm: “Thôi vậy, dù thế nào thì cũng chờ nó có thể tự đi đứng và bay được rồi thả ra ngoài.”
Đây có thể nói là điểm yếu của cậu, khi đối mặt với các động vật đáng thương thì cậu không cách nào nhẫn tâm vứt bỏ hay mặc kệ làm ngơ được, dù rằng đã không chỉ một lần được “các bạn nhỏ” ấy trả ơn theo kiểu “đó”.
Minh Yên dành cả ngày để chăm sóc cú nhỏ, sau đó tốn không ít công sức lên mạng tìm hiểu về thói quen sinh hoạt của chim cú mèo, một ngày cho ăn ba bữa đầy đủ dinh dưỡng, cẩn thận bôi thuốc và kiểm tra vết thương, thậm chí còn dùng khăn ướt lau mình cho nó, làm sạch bộ lông vẫn còn vài chỗ dính máu.
Cậu làm những chuyện này vô cùng thuần thục vì đã vô số lần làm qua, tâm trạng cũng thoải mái không hề cảm thấy phiền hà hay mệt mỏi gì, kể ra thì cậu yêu động vật nên việc chăm sóc chúng cũng khiến cậu thư giãn, còn gì tốt đẹp hơn là ở cạnh một bé động vật nhỏ vào cuối tuần chứ?
Đến tối, chim cú nhỏ đã được ăn no, rửa ráy sạch sẽ, đang ngủ say sưa trong cái ổ ở cạnh đầu giường phòng Minh Yên. Có lẽ vì vết thương nên nó cần ngủ nhiều, vừa ăn xong lúc sáu giờ tối đã lim dim hai mắt mặc cho Minh Yên lật qua lật lại chăm sóc một hồi mới được đặt vào ổ.
Kể cũng lạ, Minh Yên lần nữa kiểm tra vết thương của cú nhỏ phát hiện nó dường như lại khép lại thêm một ít, kỳ diệu đến mức cậu cho rằng bác sĩ thú y đã đưa cậu loại thuốc thần tiên gì đó.
Chẳng lẽ động vật hoang dã có sức sống mãnh liệt đến vậy ư? Minh Yên không biết, cậu cũng không hề hay biết rằng khi đã tắt đèn đi ngủ, vào lúc nửa đêm chim cú nhỏ chậm rãi tỉnh lại từ giấc ngủ say của mình.
Trong bóng tối và tiếng thở đều đặn của người thanh niên trên giường, cú nhỏ chậm rãi đứng dậy khỏi ổ bông mềm mại, sau đó có hơi trúc trắc mà nhảy ra ngoài, giương cánh đáp xuống chiếc gối đầu trống bên cạnh Minh Yên.
Bỗng nhiên có một luồng sáng dịu nhẹ bất chợt tỏa ra từ cơ thể cú nhỏ, chậm rãi bao trùm lấy nó, ít giây sau ở vị trí ấy không còn chim cú nhỏ nào, mà thay vào đó là một chàng trai trẻ đang lõa thể, toàn thân không một mảnh vải.
Nhưng chàng trai này không phải con người, có thể thấy rõ điều đó ở những sợi lông vũ màu nâu còn sót lại trên thân và hai cánh tay. Anh ta ngồi bên cạnh Minh Yên, chăm chú nhìn cậu, đôi mắt giống như một con người cũng bắt đầu thể hiện ra những cảm xúc rõ ràng như người, vẻ âu yếm không thể giấu được. Hồi lâu sau, anh ta hạ thấp thân mình, động tác có hơi e dè vì lo lắng sẽ đánh thức người thanh niên đang ngủ say, anh thật cẩn thận mà đặt lên má cậu một nụ hôn nhẹ.
Chương 4: Thăm dò
Trong giấc ngủ, Minh Yên cảm giác bên má có vật mềm mại chạm vào, nó nhẹ nhàng di chuyển lên trên chạm đến vành tai cậu, sau đó một lời thì thầm truyền đến: “Cảm ơn…”
Minh Yên có hơi mơ màng, cậu ưm nhỏ một tiếng, khẽ cựa mình, vật mềm mại kia lập tức biến mất, có vẻ như chủ nhân của nó lo sợ sẽ đánh thức cậu nên vội vàng ngừng lại. Nhưng chưa được bao lâu đã áp lên má cậu một lần nữa, sau đó khẽ khàng dời xuống cằm, rồi xuống cổ…
Chàng trai kỳ lạ xuất hiện trên giường cậu như bị mùi hương của cậu hấp dẫn, cứ vùi đầu bên cổ cậu mà dụi và hôn, thỉnh thoảng còn có phần ngại ngùng vươn lưỡi ra liếm láp một chút.
Được một chốc, anh ta lại ngồi thẳng người, như nhớ ra gì đó mà giơ tay mình lên trước mặt nhìn nhìn, loại bàn tay năm ngón này có phần lạ kỳ đối với anh nhưng lại giống với người trên giường khiến anh không bài xích nó, mà ngược lại còn thấy hài lòng. Anh khẽ nhúc nhích mấy ngón tay, sau đó chậm rãi áp bàn tay mình lên ngực người trên giường. Anh vẫn luôn nhớ mãi không quên lồng ngực ấm áp đã bao bọc mình trong đêm mưa gió.
Cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được hơi ấm quen thuộc khiến anh vui vẻ, đôi mắt tròn khẽ cong lên, anh thử luồn tay vào trong vạt áo, cảm giác trơn nhẵn và ấm áp khiến anh gần như không kiềm được mà vuốt ve mãi.
Minh Yên lúc này chỉ cảm thấy ngực mình bị thứ gì đó chạm vào, rất nhẹ nhàng nên có hơi nhột, cậu rụt người, miệng lại phát ra một tiếng rên nho nhỏ nữa.
Lần này anh ta không nén nổi tò mò mà nhìn chăm chú vào cặp môi mọng đang khẽ hé mở của cậu. Hơi thở mang theo mùi vị thơm mát phả ra từ đó đã khiến anh chú ý từ lâu.
Hiện giờ có nên nếm thử không? Anh ta tự hỏi.
Giống như bị thôi miên, anh càng lúc càng hạ thấp thân mình, càng lúc càng gần với người trên giường cho đến khi hơi thở thơm mát ấy phả nhẹ lên da anh. Từng sợi lông tơ run rẩy nhồn nhột khiến anh chần chừ mím môi, cuối cùng anh thử vươn lưỡi ra, liếm nhẹ một cái.
A! Mềm quá!
Sự mềm mại bất ngờ làm anh ta kinh ngạc mà tròn mắt, sau đó vội áp môi mình lên mà cảm nhận. Không chỉ mềm mà còn ẩm ướt và có mùi thơm kỳ lạ, điều này khiến anh không nén nổi tò mò, bắt đầu dè dặt muốn vươn lưỡi vào trong thăm dò xem rốt cuộc là điều gì khiến cho miệng cậu ấy lại thơm đến vậy.
Minh Yên không hay biết rằng chim cú nhỏ mà mình nhặt về lại có tính tò mò rất lớn, hơn nữa còn là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ bạc hà mát lạnh có trong kem đánh răng, thế nên mới muốn tiến tới nhanh như vậy.
Khi cảm nhận được có vật thể ướt át và mềm mại quấy đảo trong miệng mình, Minh Yên bỗng tỉnh lại khỏi cơn mơ, phản xạ khiến cậu vung tay đẩy mạnh về phía trước. Trong bóng tối không nhìn rõ thứ gì cậu nghe thấy một tiếng kêu đau nho nhỏ sau đó toàn bộ cảm giác kỳ lạ trên cơ thể bỗng nhiên biến mất.
Lúc này Minh Yên mới giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại mà ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Trong bóng tối chẳng có ai cả, mà bên cạnh cậu bỗng truyền đến tiếng kêu nho nhỏ của chim cú.
Minh Yên sửng sốt, sau đó vội vàng vươn tay bật đèn ở đầu giường, phát hiện chim cú nhỏ chẳng biết từ lúc nào lại lăn xuống giường cậu, băng gạc đứt đoạn rải khắp trên giường, mà cú nhỏ thì nằm rạp một bên đang dùng đôi mắt to tròn nhìn cậu đầy vẻ đáng thương, chẳng rõ vì sao cậu có ảo giác như đôi mắt đó còn ầng ậng nước nữa.
Cậu vội bế nó lên, khổ sở nói: “Ôi chao ơi, cưng làm gì thế hả? Sao lại không ngủ ngoan? Bay nhảy lung tung ảnh hưởng vết thương thì sao? Lại còn xé băng gạc? Thật là…”
Vừa nói cậu vừa đặt nó vào lại cái ổ cũ, sau đó nhặt băng gạc đứt đoạn vứt đi rồi cẩn thận xem xét vết thương cho nó.
May là chẳng có gì đáng ngại, vết thương không rách ra cũng không chảy máu, làm cậu hoảng sợ một trận. Cậu bất đắc dĩ gãi gãi cổ cú nhỏ: “May cho cưng đấy… Có phải băng gạc làm cưng khó chịu không? Thế thì không băng lại nhé, để cho thoáng khí cũng mau lành hơn.”
Cậu cảm thấy có lẽ nó tự xé rách băng gạc là vì khó chịu, dù sao vết thương cũng không chảy máu hay mưng mủ, cứ để cho nó thoải mái thì chỉ cần bôi thuốc có khi sẽ chóng lành thật. Vì thế cậu không băng lại cho cú nhỏ nữa, cậu ngồi vuốt ve nó trong chốc lát rồi lại tắt đèn đi ngủ.
“Ngủ ngoan nhé, đừng bay nhảy lung tung đấy.” Để lại một câu cuối, Minh Yên lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Mấy phút sau, cú nhỏ không ngủ ngoan lại nhảy xuống giường cậu, ánh sáng lóe lên, chàng trai kỳ lạ xuất hiện, lần này anh ta không dám dùng miệng thăm dò môi cậu nữa, vừa rồi bị cậu đẩy trúng vết thương quả thật có hơi đau. Vì vậy lần này anh chỉ dám khẽ khàng nằm xuống bên cạnh cậu, sau đó rúc mặt vào cổ cậu, hai tay cũng ôm lấy cánh tay cậu, cứ thế nằm nghiêng mà ngủ.
Chương 5: Muốn cảm ơn Miên Miên đã giúp
Buổi sáng tỉnh lại, Minh Yên lần nữa phát hiện cú nhỏ thế mà lại nằm bên cạnh mình, còn dính sát vào cổ mình, ngủ đến là say sưa.
Điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là may cho nó vì trong lúc ngủ cậu không lăn lung tung đè phải vết thương của nó, nếu không sợ là sáng nay đã đổ máu rồi.
Khi kiểm tra vết thương cho nó một lần nữa, quả nhiên đúng như Minh Yên dự đoán, vết thương sau một đêm lại lành với tốc độ chóng mặt, xem chừng qua hai ngày nữa là cú nhỏ có thể bay nhảy như thường… hoặc ngay ngày mai nó sẽ hoàn toàn lành lại cũng nên. Đúng là thần kỳ!
Lúc cho nó ăn, cậu nhịn không được mà vỗ nhẹ thân thể bé xíu đó: “Tối nay không được lộn xộn nữa, biết chưa?!”
Cú nhỏ tròn mắt nhìn cậu, cái đầu nghiêng nghiêng, dáng vẻ ngây thơ và vô tội như thể tối qua nó hoàn toàn không làm gì cả.
Bộ dáng này lại lần nữa thành công khiến Minh Yên rũ bỏ phòng bị, cũng không canh chừng nó chặt chẽ, sau một ngày chủ nhật dành hết tâm tư chăm sóc cú nhỏ, cậu lại đặt nó vào ổ chăn mini cạnh đầu giường rồi tắt đèn đi ngủ.
Đêm khuya, chuyện gì đến cũng sẽ đến, có lẽ Minh Yên đã lờ mờ đoán được cú nhỏ mà mình cứu về không tầm thường, chẳng hạn như vết thương kỳ lạ của nó lành lại quá nhanh, hoặc là cách nó phản ứng với mọi lời nói của cậu đều có phần nhân tính hoá. Thế nên từ sâu trong đáy lòng cậu đã hơi chuẩn bị tinh thần về việc nửa đêm tỉnh lại phát hiện trên giường có một chàng trai lạ “ghé thăm”.
Khi ấy cậu cảm thấy gò má và ngực mình có thứ gì đó quét qua, sau đó lặp đi lặp lại một hành động như thể đang ve vuốt. Giấc ngủ bị quấy phá không yên khiến cậu mơ màng tỉnh lại.
Khi tầm nhìn thích ứng với bóng tối, cậu phát hiện có một chàng trai đang đè trên cơ thể mình, người nọ có một mái tóc hơi xoăn không rõ màu sắc vì bị bóng đêm phủ tối. Thỉnh thoảng vì cúi đầu hôn má cậu mà chúng rũ xuống, trong khi một tay người nọ luồn vào áo và sờ vuốt ngực cậu.
Trong nháy mắt khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Minh Yên giật mình tỉnh ngủ, cậu ngồi bật dậy kinh hãi lắp bắp: “Này này… anh… anh…”
Thấy cậu tỉnh lại, chàng trai nọ bỗng nhiên cười rộ lên, hé miệng nói, giọng nói nhè nhẹ vô cùng êm tai: “Miên… Miên…”
“Cái gì? Miên…?” Minh Yên khó hiểu, còn chưa kịp nghĩ ra anh ta đang nói gì thì đột nhiên gương mặt anh ta áp sát đến, bất ngờ hôn lên môi cậu.
“Ưm…!” Minh Yên kinh ngạc mở to mắt, hoảng loạn vội đẩy anh ra. Nhưng tay vừa chạm đến bụng anh ta mới phát hiện chàng trai này thế mà lại không một mảnh vải, còn có một vết thương kỳ lạ trên bụng.
Người nọ vì bị đẩy ra mà ủ rũ, tròn mắt nhìn cậu với vẻ đáng thương.
Lập tức, Minh Yên cứng người lại. Đôi mắt tròn tỏ vẻ vô tội này, vết thương trên bụng này, lại còn giọng nói có phần giông giống… Chẳng lẽ là…?
Minh Yên há hốc miệng: “Anh…? Cú nhỏ đấy ư?”
Thấy cậu nhận ra mình, chàng trai nọ vui vẻ trở lại, vừa gọi Miên Miên vừa áp sát tới muốn hôn cậu lần nữa.
Minh Yên không kịp đề phòng lại bị hôn, trong đầu cậu lúc này loạn cào cào, dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng chuyện thần kỳ thế này lại diễn ra lần nữa khiến cậu thật khó mà tin nổi.
Cậu mở to mắt, nhìn chàng trai đang vui vẻ hôn môi mình, tự hỏi vì sao mình luôn có thể bắt gặp những sinh vật biết hoá thành người.
Chàng trai nọ cứ hôn một cái rồi lại một cái, nói đứt quãng giữa mấy nụ hôn ngắn: “Miên Miên… Chụt, sắp đi rồi, sắp hết thời gian… Chụt, không thể ở lại nhà Miên Miên thêm nữa…”
Cậu tròn mắt, Miên Miên nghĩa là đang gọi cậu ư? Cậu chợt nhớ lại hình như những lần trước “các bạn nhỏ” sau khi hoá thành hình người cũng gọi cậu như thế.
Mà sáng nay có người đến giao bưu phẩm, ngay trước mặt cú nhỏ hỏi rằng cậu có phải Minh Yên không. Đúng là tên cậu nếu đọc nhanh hoặc nghe không rõ sẽ có cảm giác như chữ Miên vậy.
Minh Yên… Minh Yên…
“Miên Miên, muốn cảm ơn Miên Miên đã giúp.”
Vừa nói, người nọ vừa áp đến bắt đầu cọ xát lên thân thể cậu.
Minh Yên chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình muốn bốc khói, nếu bây giờ không có bóng tối che phủ thì có lẽ chàng trai trước mặt đã phát hiện hai gò má cậu đỏ tưng bừng rồi.
Cậu nghĩ: Lại nữa rồi, cái tình cảnh này…
Nhưng mà để ý mới biết, thân hình của chàng trai này dù mảnh khảnh nhưng vẫn có một ít cơ bắp nhỏ, đường cong gọn nhẹ. Trong tình huống chẳng có lớp vải nào che chắn, lại còn cọ lên thân cậu như vậy khiến cậu nóng ran cả người.
Chương 6: Cọ xát
Minh Yên tự cảm thấy mình là người rất thoải mái trong chuyện tình dục, ai cũng cần được giải quyết nhu cầu, cậu lại không có người yêu, một chàng trai xinh đẹp quyến rũ mình như thế nếu không đồng ý thì quá đáng tiếc.
Cảm giác được sự vội vàng của người nọ, cậu dứt khoát đáp lại, đưa tay ôm lấy má người nọ rồi nhiệt tình hôn đôi môi mềm mại của anh.
Tiếng nước bọt trao đổi với nhau phát ra trong phòng đầy gợi tình, mà hai tay anh ta cũng không rảnh rỗi, kéo lấy áo và quần Minh Yên cho đến khi chúng bị tuột xuống hoàn toàn.
“Muốn cảm ơn Miên Miên.” Anh ta lại nói.
Minh Yên vừa thoát được cái hôn sâu của anh, cậu nằm thở phì phò, vẻ mặt có phần vui thích, lần cuối cùng được làm chuyện thân thiết thể xác chính là lần cậu cứu một con mèo bị rơi vào hồ nước ở công viên, đêm đó trong lúc ngủ cũng có một chàng trai lạ mặt tìm đến nhà và “cảm ơn” cậu như thế. Tính ra cũng đã hơn một tháng, thế nên bây giờ chỉ vừa hôn môi thôi đã làm chỗ đó của cậu cứng lên mất rồi.
Cậu vươn tay sờ sờ vết thương trên bụng người trước mặt, cảm thấy không có vấn đề gì mới yên tâm hỏi: “Cú nhỏ muốn cảm ơn thế nào?”
“Muốn làm cho Miên Miên thấy thoải mái.”
Cậu cười: “Cả hai cùng thoải mái mới thích chứ.”
Trong bóng tối, chàng trai nọ cười rộ lên, sau đó ôm chầm lấy Minh Yên, cúi đầu hôn liếm núm vú cậu.
“Ưmmm…” Minh Yên lập tức rên lên, cậu khẽ ưỡn ngực, cười hỏi: “Cú nhỏ thích mút ti à?”
“Chỗ này của Miên Miên ấm.” Thực ra anh muốn nói là lồng ngực của cậu, chỉ có điều nơi này có hai hạt đậu hồng đã dựng lên trông rất thích mắt, anh cũng muốn hôn chúng nên không thèm nghĩ nhiều mà vùi đầu liếm mút.
Minh Yên nghe cách nói chuyện của anh là biết cú nhỏ hình như rất ngây thơ, không biết núm vú của con người cũng là nơi gây ra khoái cảm ở cả đàn ông và phụ nữ. Vì thế cậu nắm lấy bàn tay đang mò mẫm lung tung của cú nhỏ, dẫn đến núm vú bên kia của mình mà nói: “Cú nhỏ cũng phải xoa bên này nữa.”
Cú nhỏ lập tức ngoan ngoãn nghe theo, tận tình dùng đầu ngón tay vê nắn núm vú đã cứng đỏ của cậu.
“Ưmmmm… Nữa đi, mút mạnh hơn một chút…” Minh Yên bắt đầu không kiềm được bản thân, có dòng điện tê tê đang chậm rãi truyền ra từ hai bên đầu vú được chăm sóc.
Cậu cũng không rỗi tay, dù sao thân thể của chàng trai đang đè trên mình này rất quyến rũ, cậu không vuốt ve thoả thích thì quá đáng tiếc. Vì thế rất nhanh sau đó cậu phát hiện dương vật vốn đang bán cương của anh đã cứng lên hoàn toàn chỉ sau mấy tiếng rên rỉ của mình.
Cách anh cạ nó vào bụng cậu cũng thật là đáng yêu.
Minh Yên liếm môi, dùng hai tay ôm lấy mặt anh kéo lên.
Anh ta đang mút đầu vú cậu đột nhiên bị kéo đi làm cho môi phát ra một tiếng chụt dài, khiến đầu vú cậu bị kéo lên cao một chút rồi mới thả ra, làm toàn thân cậu tê rần. Cậu thở dốc nói: “Xoay lại đi.”
Anh ta nghiêng đầu không hiểu ra sao, Minh Yên đành phải hướng dẫn, để anh ta xoay chân về phía đầu mình. Lập tức, dương vật với hình dáng xinh đẹp mà kích cỡ lại vô cùng khả quan đập vào mặt cậu.
Cậu không nói hai lời mà há miệng ngậm lấy, thứ “trái cây” dừa dài vừa đẹp, lại còn ngon miệng đã dâng lên tận nơi, nếu không xơi ngay thì chờ đến bao giờ?
Trong dự đoán của cậu, quả nhiên cú nhỏ phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm vô cùng, anh cũng học hỏi rất nhanh, biết đây là bộ phận tạo ra khoái cảm tuyệt vời ở nhân loại. Anh dành ra vài giây ngắm nghía dương vật đáng yêu của ân nhân, sau đó không chút chờ chừ mà há miệng ngậm vào thật sâu.
“Mùi của Miên Miên… Ưm… Rất thơm…”
Anh cứ đứt quãng mà nói, lời nhận xét làm Minh Yên nóng ran.
“Của cú nhỏ cũng tuyệt lắm đấy.”
Những lời khen ngợi trong lúc làm tình là thứ tốt nhất để cổ vũ đối phương. Quả nhiên khi nghe thấy cậu nói vậy, anh ta càng thêm vui vẻ mà ra sức liếm mút dương vật cậu.
Cổ họng ép chặt, lực mút và môi lưỡi điêu luyện đến mức Minh Yên phải thu hồi suy nghĩ về việc cú nhỏ là một bé ngây thơ chưa hưởng trái cấm. Chẳng mấy chốc sau cậu đã chịu không nổi, phải rời miệng khỏi cây gậy ngon lành mà mình đang ngậm, nhắm mắt ngửa đầu, đạt cao trào trong sự run rẩy.
Có lẽ vì đã một thời gian rồi không phát tiết thế nên cậu ra có hơi nhanh, tinh dịch đậm đặc dính đầy trên môi cú nhỏ.
Cậu vội vàng ngồi dậy, ôm lấy mặt anh nói: “Cú nhỏ chờ một chút, Miên Miên lấy giấy lau cho, đừng nuốt nhé.”
Chẳng ngờ anh lại nói: “Không muốn lau.” Nói xong thì hầu kết đã trượt lên xuống, nuốt toàn bộ số tinh dịch mà cậu bắn vào miệng mình, thậm chí còn liếm môi, vét sạch cả những giọt dính ngoài miệng với vẻ ngon lành.
Chương 7: Hẹn gặp lại
Cảnh tượng này làm lý trí Minh Yên suýt thì đứt phựt, vật thể vừa đạt cao trào cũng vì thế mà dựng lên trở lại.
Ai mà kiềm nổi khi nhìn gương mặt xinh đẹp của anh ăn sạch tinh chất mình bắn ra, rồi dùng đôi mắt to tròn nhìn mình với vẻ chưa đã thèm và muốn được ăn thêm chứ?
Sâu bên trong càng thêm ngứa ngáy, Minh Yên không kiềm được nữa, cậu đè chàng trai trước mặt xuống giường, sau đó vội vàng lục tìm trong ngăn kéo tủ đầu giường một tuýp dầu bôi trơn. Cậu hấp tấp bôi loạn vào khe mông mình và cây gậy thịt xinh đẹp to lớn giữa háng anh. Sau đó chờ không kịp mà nhét nó vào trong hang động đang đói khát quá mức của mình.
“A!”
Cơn đau vì không mở rộng đầy đủ làm cậu kêu lớn, nhưng khoái cảm khi bị đâm thẳng vào điểm G khiến cậu run lên bần bật, sau đó mặc kệ cơn đau mà bắt đầu đưa đẩy.
“Cú nhỏ có dương vật lớn quá, nhồi đầy mông Miên Miên rồi.”
“Ưm… Miên Miên có thích không?” Chàng trai bị Minh Yên đè dưới thân cũng thở gấp không ngừng, hông thúc lên theo từng nhịp của cậu, không quên hỏi: “Miên Miên có thấy sướng không?”
Minh Yên cười gật đầu, nhiệt tình nhún nhảy trên cơ thể anh: “Thích chứ… Ưmm ~ a…”
Có lẽ bởi vì đã một thời gian lâu không được thoả mãn, khoái cảm ùa đến làm lý trí cậu bị che mờ. Cậu điên cuồng chơi đùa với cú nhỏ cho đến khi thấy chàng trai ấy cau mày, mím môi, đôi mắt to tròn mang theo hơi nước. Cậu mới giật mình mà nhún chậm lại: “Có phải vết thương bị đau không?”
Anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không có đau, Miên Miên chậm thôi… Cú nhỏ sắp bắn mất! Ư ~”
Minh Yên thích thú cúi đầu hôn cú nhỏ đáng yêu này, vẻ mặt kiềm nén cố gắng không bắn ra khiến cậu rất muốn chọc ghẹo, nhưng lại không nỡ, mà cậu cũng sắp đạt cao trào rồi.
“Bắn đi, cú nhỏ, bắn vào trong đi, chúng ta cùng nhau bắn.”
Nói xong, cậu chống hai tay xuống giường, chân và hông liên tục dùng sức nhấp thật nhanh thật mạnh, lần nhấp nào cũng khiến dương vật to dài đâm vào lút cán rồi lại rút ra toàn bộ và sau đó tiếp tục đâm phập vào.
Những trận khoái cảm làm chân và hai bắp đùi cậu run lẩy bẩy nhưng cậu không bỏ cuộc, càng thêm muốn kéo dài cơn sảng khoái của mình. Mà vẻ mặt của cú nhỏ dưới thân cũng rõ ràng cho thấy anh đang hưởng thụ lắm.
Chẳng mấy chốc sau, một cú nhấp thật mạnh khiến toàn bộ dương vật to dài chôn vùi đến nơi sâu nhất, Minh Yên hét lớn một tiếng rồi bắn tinh ào ạt. Mà sâu trong cũng được từng đợt dịch thể nóng hổi lấp đầy. Minh Yên sảng khoái đến mức ngã oạch lên người chàng trai dưới thân, dù cả hai đều đẫm mồ hôi nhưng điều này chỉ tăng thêm phần ướt át cho trận làm tình mà thôi.
Chốc lát sau, cậu giật giật thân thể, nhìn chàng trai cũng đang thở dốc bị mình đè trên giường, cười bảo: “Cú nhỏ bắn nhiều thế! Hình như trào ra ngoài rồi!”
Anh mím môi, vẻ mặt có hơi e thẹn mà vòng tay ôm chặt lấy hông Minh Yên: “Miên Miên muốn nữa không? Sắp không còn thời gian rồi, đêm nay phải rời khỏi nhà Miên Miên…”
Minh Yên sửng sốt, sau đó hơi nhổm người lên nhìn bụng của anh, xác nhận lại lần nữa rằng vết thương thật sự không bị nứt ra, cũng đã lành lại bảy tám phần.
“Cú nhỏ sắp đi rồi à?”
Anh gật đầu, trong mắt là vẻ lưu luyến không rời, anh chu môi hôn một cái vào má cậu phát ra tiếng chóc: “Cú nhỏ bị kẻ xấu làm bị thương, cảm ơn Miên Miên đã chăm sóc, nhưng cú nhỏ phải nhanh chóng rời đi hoàn thành chuyện của mình.”
Minh Yên bị nụ hôn đáng yêu của anh chọc cười, nhưng vẫn muốn xác nhận một vấn đề: “Kẻ xấu đó có làm hại cú nhỏ nữa không?”
Anh lắc đầu: “Không đâu, cú nhỏ xử chúng rồi mới được Miên Miên cứu đó.”
Nghe vậy, cậu yên tâm không ít, dù sao cậu cũng đã định chờ ngày vết thương của cú nhỏ lành hẳn sẽ thả về tự nhiên, chỉ là chẳng ngờ lại sớm thế.
Đang nghĩ ngợi, cậu nghe thấy anh hỏi: “Miên Miên có muốn làm tình nữa không?”
Cậu bật cười, vui vẻ hỏi ngược trở lại: “Thế cú nhỏ có muốn làm tình nữa không?”
Anh lập tức bày ra vẻ mặt e thẹn ngại ngùng, do dự một hồi mới ấp úng nói: “M-muốn, làm ba lần nữa có được không?”
Minh Yên thầm nuốt nước bọt, ba lần có phải hơi nhiều quá rồi không? Nhưng đối mặt với vẻ e thẹn và mong chờ cùng sự lưu luyến không nỡ trước khi rời đi của cú nhỏ, Minh Yên không từ chối được. Cuối cùng vẫn gật đầu.
Cú nhỏ lập tức bày ra vẻ mặt hoan hô, trở mình đè Minh Yên xuống giường, sau đó nhiệt tình nhấc hai chân cậu lên, cắm vào rồi rút ra đến tận ba giờ sáng mới dừng lại. Mà Minh Yên thì đã nằm bẹp trên giường, khắp người là dấu hôn đỏ hồng và tinh dịch trắng đục, thứ trắng đục này không biết của chính cậu hay của con cú nhỏ nào đó nữa. Mà cái mông cậu cũng thảm thương không nói hết, lỗ nhỏ không khép được đã đầy ắp dịch trắng.
Cậu thở không ra hơi, nhìn cú nhỏ rối rắm đi qua đi lại ở cửa phòng tắm vì không biết sử dụng vòi sen và bồn tắm trong đó. Cậu cười bất đắc dĩ, hỏi: “Cú nhỏ đến giờ phải đi rồi đúng không?”
Cú nhỏ ló đầu ra nhìn cậu rồi lại chần chừ nhìn cửa sổ, sau đó lắc đầu: “Cú nhỏ tắm cho Miên Miên đã.”
Minh Yên bật cười, dễ dàng nhận ra vẻ vội vàng của anh vì đã đến giờ phải đi rồi, bèn vẫy tay gọi anh lại đây. Chờ anh đi qua cậu bất ngờ vòng lấy cổ anh kéo xuống trao đổi một cái hôn dài ướt át. Sau đó thỏa mãn liếm môi nói: “Cú nhỏ trả ơn xong rồi, mau rời đi đi đừng nấn ná nữa.”
Dù sau đó cú nhỏ nằng nặc nói muốn tắm cho cậu nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực vì mớ đồ đạc và thiết bị trong phòng tắm. Minh Yên lại mệt đến mức không leo xuống giường nổi, vì thế cú nhỏ đành khóc lóc thê thảm hôn cậu rất nhiều mà nói: “Sau này cú nhỏ sẽ quay lại với Miên Miên, Miên Miên phải cho cú nhỏ tắm chung đó.”
“Được được.” Minh Yên đồng ý tất, lòng nghĩ cú nhỏ thật đúng là thích làm nũng… nhưng đáng yêu.
Cho đến khi nhìn thấy một luồng sáng toả ra trên thân thể chàng trai nọ, sau đó chú chim cú nhỏ thay thế ở vị trí mà chàng trai ấy đứng. Nó cọ cọ cái đầu lông mềm lên má cậu rồi chấp cánh bay ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời vẫn chưa lên, bên ngoài là màn đêm quen thuộc, có tiếng chim cú mèo vọng vào giống như một lời chào hẹn gặp lại.
…
Sáng hôm sau tỉnh lại, Minh Yên theo thói quen mấy ngày này mà quay đầu nhìn về phía ổ nhỏ bên giường, đến khi thấy ổ nhỏ trống không mới sửng sốt hai giây, chợt nhớ ra chim cú mình nhặt đã rời đi rồi.
Đêm qua sau khi cú nhỏ đi, cậu không có sức lực để ngồi dậy nên cứ thế mà nằm bẹp trên giường ngủ thẳng đến sáng. Bấy giờ căn phòng hỗn độn và thân thể vẫn còn dính đầy dấu tích tình ái khiến cậu có hơi bùi ngùi. Dường như mỗi lần đều vậy, “các bạn nhỏ” cứ đến rồi đi nhanh như gió làm cậu chẳng kịp níu kéo được ai.
Minh Yên lề mề ngồi dậy, thở dài một hơi, chép miệng với vẻ luyến tiếc. Nhưng chưa buồn bã được bao lâu cậu đã sực tỉnh.
Chẳng phải hôm nay là thứ hai ư?
Chết rồi! Cậu sẽ trễ làm mất! Còn phải dọn phòng nữa!
Add comment