Art by Anato Finnstark
♣
Tôi cau mày nhìn con vật trước mặt đang không ngừng cắn xé miếng thịt đỏ tươi đầy máu. Đây là thứ tôi vừa mua từ siêu thị, chỉ mới mấy giây trước, khi về đến nhà, con chó dường như đánh hơi thấy mùi thịt sống từ cái giỏ tôi đang xách trên tay. Nó xộc thẳng đến, cắn phập vào cái giỏ, sau đó nhanh nhẹn lôi miếng thịt ra gặm lấy gặm để.
Tôi kinh sợ khi trông thấy nó dùng động tác thô bạo xé rách miếng thịt, máu vẫn còn trong miếng thịt vung vãi khắp nơi. Tôi cũng khá kinh ngạc vì không ngờ đến nó lại có thể ăn.
Đúng vậy, không lầm đâu, nó có thể ăn trở lại!
Suốt một tuần nay tôi đã rất lo lắng cho nó, kể từ khi trở về từ chuyến du lịch ở một thị trấn nhỏ, nó trở nên chán ăn, sau dần ngay cả món xúc xích thơm ngon vốn từng là thứ nó yêu thích nhất cũng không thèm đụng vào. Bốn ngày trước tình trạng chán ăn của nó bỗng tệ hơn, nó hầu như không đụng đến những gì mà tôi cho nó, ngay cả thuốc tăng tính thèm ăn mà bác sĩ kê cũng không có tác dụng. Vốn dĩ tôi cho rằng ngày hôm nay phải đưa nó đến bệnh viện thú y để truyền dịch dinh dưỡng, không ngờ lúc này nó đã có thể ăn trở lại.
Thế nhưng… ăn thịt sống ư? Tôi không biết mình nên vui mừng hay lo lắng, có điều ít ra thì nó cũng không còn tự bỏ đói mình nữa.
Nó dường như rất đói, ăn cực kỳ thô bạo và cũng cực nhanh, chẳng mấy chốc đã nuốt hết tảng thịt bò lớn, sau đó lom lom nhìn tôi như muốn hỏi tôi rằng có còn thịt hay không?
Tôi mang tâm tình lo sợ mà đến gần, dùng khăn ướt lau đi vết máu bê bết trên mõm và hai chân trước của nó. Nếu là người khác nhìn vào, có lẽ họ sẽ cho rằng nó vừa cắn nhau với con chó khác hoặc mới đi săn ở đâu đó về.
Tôi vừa lau cho nó vừa nói: “Mày chỉ vừa mới ăn lại mà đã ăn nhiều như vậy, không sợ bội thực hả? Tao cũng không còn thịt đâu, đừng nhìn nữa.”
Con chó vẫn đứng yên bất động để cho tôi làm gì thì làm, hai mắt với đôi con ngươi vàng kim vẫn nhìn tôi không chớp.
Chẳng hiểu vì sao tôi lại thấy ánh mắt của nó thật lạ lẫm, vừa kỳ quái vừa rờn rợn. Kể ra thì từ sau chuyến du lịch kia nó đã trở nên kỳ lạ, không còn hoạt bát như trước, dường như hoạt động yêu thích của nó đã biến thành việc ngồi một chỗ và nhìn chằm chằm vào tôi – một cách yên lặng.
Sau khi lau chùi sạch sẽ, tôi xuống bếp cất túi thức ăn cho chó và mấy thứ tôi định làm cho nó đi rồi mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình, vì thịt bò đã vào bụng con chó nên bây giờ tôi đành ăn sandwich vậy.
Tôi theo thói quen vừa ăn vừa xem TV, con chó lúc này đang ngồi trước cửa sổ, lưng thẳng tắp, hai mắt sáng quắc nhìn vào bóng đêm bên ngoài, chăm chú đến nỗi tôi phải hoài nghi trong sân nhà mình có cái gì đó thu hút sự chú ý của nó. Từ hôm trở về, cứ đúng bảy giờ tối nó sẽ ngồi như thế và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã vài lần tôi cố tình ra ngoài kiểm tra nhưng vẫn không tìm được gì, chỉ thấy nó ngồi ở trong nhà, ánh mắt đâm xuyên qua lớp kính lạnh băng, nhìn chòng chọc vào tôi. Và hôm nay nó vẫn như thế.
“Finn!” Tôi gọi một tiếng. Con chó rõ ràng nghe thấy tiếng gọi của tôi nhưng nó không quay lại. Tôi có hơi sợ khi thái độ của nó càng lúc càng kỳ quặc, cứ như thể biến thành một con vật xa lạ nào đó vậy.
“Finn, lại đây!”
Tôi cầm lấy miếng sandwich cuối cùng trên đĩa, đưa về phía nó vẫy vẫy: “Lại đây ăn này Finn.”
Tôi muốn nó tránh xa cái cửa sổ, đừng làm tôi sợ nữa, nó đã như vậy suốt một tuần liền rồi.
Bỗng nhiên, con chó gừ một tiếng, cái đầu của nó quay ngoắt lại 180 độ, cổ vặn xoắn như một miếng vải đang bị vắt nước, hai mắt đỏ lòm nhìn thẳng vào tôi, răng nanh chìa ra ngoài, lưỡi dài thè ra dính đầy máu.
Tôi run bắn, miếng bánh sandwich lập tức rơi xuống sàn, thế nhưng ngay một giây sau khi định thần lại thì cảnh tượng kinh khủng vừa rồi đã biến mất, dường nó như chỉ là ảo giác xảy ra trong chớp mắt. Con chó không hề vặn ngược đầu, cũng không gầm gừ gì, mà miếng sandwich vốn dĩ tôi đánh rơi vẫn còn nằm trên tay.
Tôi đứng đần ra đấy, tim vẫn còn đập loạn.
Vừa rồi là sao?
Tôi ngây người ra một chốc rồi xoa xoa mắt thở dài, có lẽ vì công việc dạo này quá áp lực nên mới thường xuyên gặp phải những ảo giác thế này.
Đúng vậy, đây không phải lần đầu tôi gặp những việc kỳ quái đó. Cụ thể hơn là ngay cả trong lúc ngủ tôi cũng bị bóng đè. Đây là điều đã diễn ra trong suốt tuần vừa qua, và hôm nay nó lại kéo đến lần nữa.
Cảm giác sợ hãi trong tôi khi phải đối mặt đã giảm đi rất nhiều, chẳng rõ từ khi nào mà tôi trở nên quen thuộc với nó.
Đêm nay tôi nằm mở rộng tứ chi, cảm giác nặng trịch ập đến như thể có một người đàn ông trưởng thành ngồi ngay trên eo tôi, giữ chặt lấy tay chân tôi khiến tôi không cách nào cử động, cũng không cách nào mở mắt hay nói chuyện.
Tôi cảm giác rõ được ‘người nọ’ làm gì với cơ thể tôi, ban đầu là ve vuốt khó hiểu, sau đó là những cái gặm cắn đầy đau đớn, còn có chút gì đó vui sướng, tiếp đến là những khoái cảm đê mê vừa mờ ảo mà cũng vừa rõ ràng.
Như mọi lần, trời vừa hửng sáng tôi đã tỉnh giấc, trong phòng vẫn còn tối vì mặt trời chưa mọc hẳn. Tôi ngồi bật dậy, thở hổn hển, sau đó ôm đầu nhớ lại chuyện đêm qua. Ký ức cứ mơ hồ không rõ làm tôi bất lực, thế nhưng những dấu cắn đầy rẫy trên cơ thể vẫn còn đau nhức đã nhắc nhở tôi chuyện kia vẫn luôn là thật, từ lần này đến lần khác, luôn là thật.
Tôi xoa xoa trán, chán nản quay đầu nhìn về phía chân giường, lười biếng nói: “Finn, mày lại lẻn vào phòng tao. Đã nói bao nhiêu lần rồi!”
Tôi bước xuống giường, đi về phía con chó từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn tôi đăm đăm, xoa đầu nó: “Được rồi, ra ngoài đi. Thật là, nếu không phải cảm giác bóng đè rõ ràng là của một người đàn ông thì tao đã hoài nghi liệu có phải nửa đêm mày lẻn vào đè lên người tao khiến tao gặp ác mộng hay không đấy!”
Vốn dĩ ban đầu tôi rất hoang mang lo sợ vì không rõ mình gặp phải thứ gì, là ma hay là quỷ, thế nhưng cho đến lúc này, một suy nghĩ khác đã lóe lên trong đầu tôi như có ai đó mách bảo, khiến tôi dường như có thể xác định được, thứ đó… nó sẽ không lấy mạng tôi, bởi vì vết tích mà nó để lại trên người tôi quả thật không khác gì kiểu tình nhân dành cho nhau, có điều hơi thô bạo một chút
Nhưng sự việc cứ tiếp diễn như thế khiến dấu vết trên người tôi càng lúc càng nhiều, làm tôi phải mặc áo dài tay và quần dài khi ra ngoài.
…
Hôm nay, Finn vẫn không ăn bất cứ thứ gì tôi đưa cho nó, ngoại trừ thịt sống, có lẽ nó chỉ muốn ăn mỗi thứ này. Được rồi, dù có hơi kỳ quái nhưng ít ra nó vẫn khỏe mạnh. Nó cũng không ngồi xổm trước cửa sổ rồi nhìn ra ngoài nữa, điều này khiến tôi phần nào nhẹ nhõm hơn, có lẽ mấy ngày trước do nó trông thấy mấy con sóc hoặc chuột chạy vào sân nhà.
Lúc tôi nhìn nó xơi hết một tảng thịt bò, có tiếng chuông cửa vang lên. Là một người hàng xóm ở nhà đối diện.
“Anh Colin.”
“Ồ, có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
“À, không biết anh có trông thấy con Randolph của tôi không? Nó đã biến mất cả ngày hôm nay.”
Randolph? Tôi nhớ là con mèo của cô ấy, nó thường lẻn khỏi nhà và chạy ra ngoài chơi, đây không phải lần đầu tiên cô ấy đến hỏi tôi và những người hàng xóm xung quanh về con mèo của mình.
Tôi lắc đầu nói: “Không thấy, có lẽ nó đi quanh quẩn đâu đó.”
Cô hàng xóm tỏ ra lo lắng: “Tôi biết nó thường lẻn ra ngoài nhưng đúng giờ ăn vẫn sẽ tự giác trở về, hôm nay nó đã bỏ giờ ăn trưa, ăn tối cũng không thấy về.”
Tôi bảo cô ấy thử hỏi những nhà xung quanh xem.
“Tôi hỏi rồi. Có vài nhà nuôi thú cưng cũng nói bọn chúng đã biến mất suốt cả ngày nay. Tôi nghi ngờ có lẽ đã xảy ra chuyện, chúng bị bắt cóc hay gì đó chẳng hạn.” Nói rồi cô nhìn về phía Finn đang ngồi ngay dưới chân tôi. “Anh nhớ cẩn thận nhé. Đừng để chó ra ngoài một mình.”
Tôi nhìn Finn, sờ sờ đầu nó: “Ừ, cảm ơn cô đã cảnh báo. Nếu tôi có bắt gặp Randolph sẽ báo cho cô ngay.”
Trao đổi xong cô hàng xóm liền trở về nhà. Tôi thì không quá lo lắng, Finn nhà tôi mấy ngày gần đây chỉ thích ở trong nhà, ngay cả ra ngoài sân tắm nắng nó cũng không thèm nữa.
Hôm nay mệt mỏi hơn bình thường, tôi ngâm mình một chút trước khi ngủ. Ngồi trong bồn tắm vuốt ve dấu xanh tím trên người mình, áp lực công việc khiến tôi có chút mong chờ mỗi giấc ngủ buổi tối, chờ cảm giác nặng trịch kéo đến, giam cầm tôi rồi làm những việc khó nói.
…
Vài hôm sau, Anna – người hàng xóm phía đối diện lại lần nữa đến tìm tôi, nói rằng con mèo Randolph của cô ấy thật sự không trở về, thú cưng của mấy nhà kia cũng vậy. Bọn họ đã báo cho cảnh sát về việc nghi ngờ có kẻ bắt cóc thú cưng ở khu vực này.
Tôi nhìn con chó của mình vẫn yên tĩnh như thường mà ngồi một chỗ nhìn tôi.
“Finn không sao cả, nó không ra ngoài, có lẽ sẽ không bị bắt đâu.”
“Ừ, anh chú ý nhé, nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.”
Tôi lại cảm ơn cô ấy.
Về việc này, tôi vốn không nghĩ quá nhiều, chỉ cần tôi để mắt đến Finn và giữ cho nó ở trong nhà khi tôi đi làm là được.
Thế nhưng mọi việc lại không đơn giản như tôi nghĩ khi mà tôi phát hiện ra xác một con chó khô quắt nằm ở sân sau nhà mình, tiếp đến là liên tục những cái xác khô tương tự của chó và mèo rải rác khắp khu nhà, quá phận nhất là ngay cả bên dưới gầm giường cũng có.
Tên khốn bắt cóc thú cưng kia rõ ràng có một sở thích biến thái nào đó, tôi đã xem quá nhiều phim về việc một tên tội phạm giết người thích ngược đãi và hành hạ động vật rồi, việc thú cưng ở khu tôi sống mất tích gần hết cũng đã lên báo, nó đã trở thành chuyện lớn. Và bây giờ thì tên biến thái ấy đột nhập vào nhà tôi và rải các loại xác chó mèo khô quắt khắp nhà tôi!
Cảnh sát đến và khuyên tôi hãy lắp camera. Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.
Những việc này khiến tôi mệt mỏi, cộng thêm áp lực từ công việc, tôi bị stress nặng, có một lần lại gặp ảo giác khiến tôi suýt thì ngã đập đầu.
Lúc ấy tôi đang đánh răng, vừa nhổ nước súc miệng thì trong gương bỗng hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông, nó ập về phía tôi một cách bất chợt, kèm theo đó là tiếng gió lùa qua khe cửa, hú lên rợn người.
Tôi đã hoảng sợ đến mức liên tục lùi về sau và vấp chân, ngã ngửa ra đất, cũng may tôi đã nhanh chóng đưa tay bảo vệ đầu mình. Đến khi ngước mặt lên thì thấy Finn đang ngồi nhìn tôi lom lom xuyên qua khe cửa hở từ bên ngoài phòng tắm, cặp mắt của nó như phát sáng trong bóng tối, đồng tử dựng đứng như dã thú. Tôi cứng đờ, trong một giây phút nào đó cảm thấy nó quá quái dị, giống như không còn là chó của tôi kể từ ngày trở về từ chuyến du lịch.
Tôi không dám gọi nó, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt bóng nó đã biến mất khỏi khe cửa, cũng không có gương mặt quái lạ nào trong gương.
Tôi hoàn hồn. Không được rồi, có lẽ tôi nên tìm một bác sĩ tâm lý để giải tỏa vấn đề stress của mình.
Những tưởng sẽ tốt hơn nhưng ảo giác xuất hiện lại càng ngày càng nhiều, tôi luôn có cảm giác như bị ai đó theo dõi ngay chính trong căn nhà của mình, gương mặt người đàn ông kia thỉnh thoảng lại xuất hiện bất chợt. Đôi khi là trong gương, đôi khi là trồi lên từ bồn tắm, có khi lại chui vào chăn của tôi, lúc ấy trong chăn cồm cộm, tôi rất khó chịu, vừa mở chăn ra liền thấy gương mặt nọ gối lên ngực mình, hai mắt vốn nhắm chặt bỗng mở ra trừng tôi rồi sau đó biến mất như một làn khói.
Hiện tượng bóng đè và những trận làm tình cũng càng lúc càng kịch liệt, khiến toàn thân tôi đau nhức không thôi. Có một dự cảm bất thường đã đâm chồi mọc rễ trong lòng tôi.
Chẳng lẽ là do tôi đã đi vào căn nhà hoang đó khi đến thị trấn ấy? Có thứ gì đó đã đeo bám tôi?
…
Sáng hôm ấy, vừa tỉnh lại, xác một con mèo bị ai đó đặt ngay dưới chân giường của tôi.
Tên biến thái kia lại lẻn vào! Vì sao có thể lẻn vào nhà tôi? Hắn lẻn vào bằng cách nào cơ chứ? Hắn có mục đích gì? Thích dọa dẫm người khác ư?
Tôi nổi điên, thầm nghĩ đã có camera, chỉ việc kiểm tra và giao cho cảnh sát là tên khốn ấy sẽ bị còng đầu ngay thôi! Chuyện riêng của tôi đã đủ khiến tôi phát phiền rồi, tôi sẽ không để một tên biến thái khủng bố tinh thần mình thêm đâu!
Tôi quyết định mở camera xem qua một lượt, và tôi ước gì mình đã sáng suốt hơn khi đến tận bây giờ mới chịu nhìn thẳng vào những thay đổi bất thường quanh tôi suốt quãng thời gian này. Nhưng bây giờ… quá muộn rồi!
Trong camera, tôi trông thấy chó của mình miệng ngậm một con mèo bước vào phòng ngủ của tôi, tôi thấy nó hé ra cặp răng nanh dài nhọn hệt như loài ma quỷ nào đó mà cắn lấy cổ con mèo. Con mèo giãy giụa rất kịch liệt, có lẽ nó đã kêu lên the thé vì tôi thấy miệng nó há lớn, thế nhưng tôi trong màn hình lại ngủ mà không hề hay biết gì. Con mèo nhanh chóng yếu ớt, cơ thịt của nó bắt đầu co lại nhăn nhúm và khô quắt như một con mèo già nua, sau đó biến thành cái xác khô.
Tôi ngồi đần ra nhìn màn hình, con chó của tôi là thủ phạm giết bọn thú cưng của hàng xóm rồi để xác chúng khắp nơi trong nhà? Và nó có thứ năng lực rợn người gì đó có thể hút cạn sức sống của chúng, biến chúng thành thây khô?
Nhưng điều hoang đường nhất không phải là những chuyện ấy. Chỉ mấy phút sau khi con chó ‘ăn’ xong ‘món ăn’ của nó, nó bắt đầu dạo quanh giường tôi. Trong camera, hai mắt nó tỏa ra màu xanh lục rợn người, nó nhảy phốc lên giường, cơ thể bỗng nhiên biến đổi, da thịt nứt toác để lộ xương sống bên trong. Xương sống bắt đầu dài ra, cơ bắp cũng theo đó mà đắp nặn lại từ từ, duy chỉ có lớp da lông bên ngoài là trượt xuống khỏi cơ thể nó, thay vào đó là một lớp da người phủ lên. Hình dáng của con người bắt đầu hiện ra, nó đè lên thân tôi, giữ chặt lấy tay tôi, mở chân tôi ra, bắt đầu liếm khắp cơ thể tôi. Sau đó…
Tôi không thể tin được vào mắt mình, tôi đã làm tình với thứ này trong vô thức, nó thậm chí còn không quá giống một con người!
Nhìn xem răng nanh của nó, nhìn xem móng tay và cái đuôi trơn dài ngoằng của nó, cả đốt sống lưng cũng có phần gai đâm xuyên qua da mà chìa ra ngoài, nhọn hoắc, chúng dựng đứng lên như những con dao. Tôi thậm chí còn thấy được loáng thoáng khuôn mặt của nó, kia chẳng phải là khuôn mặt của thứ ảo giác đã quấn tôi suốt quãng thời gian này hay sao?
Tôi sợ đến cứng cả người, chỉ biết run rẩy đưa tay bịt lấy miệng mình, hai mắt trợn to.
Tôi phải cố gắng lắm mới lấy được can đảm tiếp tục xem những đoạn ghi hình của mấy ngày trước. Hệt như vậy, đêm nào nó cũng mò vào phòng tôi, sau mỗi một đêm, tôi có thể thấy rõ hình người của nó càng thêm hoàn chỉnh, cho đến tận bên giờ, lần biến hóa của nó đã có phần lớn cấu tạo gần giống với một con người, hay ít ra, phần đầu của nó đã không còn là một cái đầu chó!
Tôi click vào đoạn ghi hình hiện tại, trong màn hình, tôi đang ngồi trên bàn làm việc trong phòng mình, lưng đưa về phía cửa. Trong camera, tôi có thể thấy rõ vẻ sợ hãi của mình khi nhìn vào máy tính.
Đúng lúc này, cửa phòng tôi hé mở, không có một chút âm thanh, con chó ngồi ngay phía sau cánh cửa, nó nhìn tôi lom lom. Tôi sợ đến không dám kêu thành tiếng, cũng không dám quay đầu lại, chỉ biết nhìn vào camera. Tôi đã biết, nó không còn là chó của mình nữa. Nhớ lại sự việc xảy ra trong căn nhà hoang đó, có lẽ từ khi ấy nó đã sớm biến thành một sinh vật khác. Hoặc là… bị một sinh vật khác nhập xác!
Tôi thấy nó ung dung thong thả bước về phía mình, sau đó, như những lần biến hóa mà tôi đã xem trong đoạn ghi hình, nó lột lớp da thú của mình, dùng cơ thể không quá giống người mà ôm lấy tôi. Ngoài dự đoán, độ ấm từ lồng ngực của nó mang theo cảm giác cực kỳ quen thuộc trong tiềm thức của tôi. Có lẽ, đây là kết quả của việc nhiều đêm ân ái chăng?
Những lần mà tôi cho rằng bị bóng đè đó kỳ thật là đang làm tình với thứ không phải chó cũng chẳng phải người.
Nó bỗng ngước đầu nhìn về phía camera ở góc tường, cười một cái.
Tôi sợ đến nghẹn cứng cả người khi phải đối diện thẳng với ánh mắt của nó từ máy ghi hình, như một ác quỷ tham lam luôn thèm khát điều gì đó mà tôi không cách nào thỏa mãn được. Bỗng có thứ gì ẩm ướt liếm lên vành tai tôi – là lưỡi của nó, dài ngoằng và đỏ hỏn, nó thậm chí còn liếm lên má tôi, cười khẽ: “Em đã phát hiện rồi sao?”
Add comment