PHONG NGOA

NGƯỜI Ở CÕI KHÁC (5)

Tối hôm sau, tôi bất ngờ nhận được hai bản phác thảo chân dung mà em gửi đến, thế mới hay hóa ra em còn biết vẽ và vẽ rất đẹp là đằng khác. Bản phác thảo của em chỉ là dạng đen trắng, nhưng khi vừa nhìn thấy nó, tôi không cách nào rời mắt được.

Thành thật mà nói, tôi không nhìn thấy được gương mặt của mình trong mơ, cũng không nhớ rõ mặt chồng tôi trông như thế nào ngoại trừ mái tóc màu cát vừa xoăn vừa dài, còn có một bộ râu dày, ấn tượng mạnh nhất là anh ấy có diện mạo hung dữ. Đêm qua khi kể cho em nghe về giấc mơ, tôi thậm chí còn chẳng nhắc quá nhiều đến bề ngoài hai chúng tôi, nhưng em lại có thể họa ra bức tranh gây cho tôi loại cảm xúc hệt như lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trong buổi tiệc vậy.

Lập tức có một giọng nói gần như hét lên trong đầu tôi, nó khẳng định: Chính là anh ấy!

“Tặng cho anh đó.” Em nói.

Tôi ngạc nhiên không nói nổi thành lời, chỉ biết cảm ơn rối rít.

“Thế nào? Có phải chồng anh không?” Em cười cười, nhắn tin hỏi với icon chọc ghẹo.

“Phải, phải, cảm ơn em lần nữa nhé.”

Thế là tôi bắt đầu ngồi trước màn hình máy tính, loay hoay cài đặt hai bức ảnh ấy thành ảnh đại diện trên mạng xã hội của tôi, sau đó thì ngồi ngắm.

Cũng chính là lúc này, một sự việc lạ lùng diễn ra.

Tôi đang đờ người thì bỗng nhiên bên tai vang lên một âm thanh bén nhọn, nó giống như khi micro bị lỗi phát ra tiếng rít i i kéo dài. Nó lớn bất thường khiến tôi giật nảy mình, tưởng chừng mình suýt bị điếc!

Phản ứng đầu tiên của tôi là cau mày, vội vàng bịt tai lại nhưng vô dụng, nó giống như phát ra từ trong đầu tôi vậy. Tôi đánh mạnh vào trán mình một cái muốn khiến nó giảm bớt nhưng cũng chẳng hữu ích gì.

Trong lúc hoang mang rối loạn, tôi cho rằng mình gặp phải vấn đề về sức khỏe, nhưng khi tầm mắt lần nữa lướt qua bức ảnh trên máy tính – cũng chính là ảnh chồng tôi, tôi bỗng nhiên khựng lại, tâm trí tôi như bị hút vào, cứ như thể người trong ảnh đang liên tục nói: Nhìn anh đi… nhìn anh…

Tôi chợt nhớ đến một thông tin mà trước kia mình đã từng đọc qua ở đâu đó, rằng khi tai đột ngột nghe thấy tiếng rít chữ i kéo dài, ấy chính là có một thực thể năng lượng đang cố giao tiếp với bạn.

Tôi rùng mình, môi mấp máy: “Là anh sao?”

Hiển nhiên, chẳng có giọng nói nào đáp lại tôi, nhưng âm thanh sắc bén bên tai lại giảm bớt, nó nhỏ hơn, dễ chịu hơn.

Tôi bỗng có chút xúc động nói: “Em cũng nhớ anh.”

Tiếng rít kia lần nữa giảm đi, trở nên phập phồng khi cao khi thấp, nhưng đã dịu hơn rất nhiều.

Tôi nhận ra đây có thể là một tín hiệu gì đó, rõ ràng đã có “người” nghe thấy lời tôi. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, dù sao chuyện này thà tin là có còn hơn là không, tôi sẽ không lãng phí bất kỳ cơ hội nào để được nói chuyện với anh. Cho dù sau này nhận ra đây chỉ là một trường hợp thông thường chẳng dính dáng gì đến huyền học đi chăng nữa, và tôi đã hành động như một tên ngốc thì tôi cũng không hề hối hận.

Vì thế, tôi nhìn ảnh anh chăm chú, bắt đầu bày tỏ nỗi lòng của mình, tôi nói rất nhiều, bây giờ chẳng nhớ gì lắm ngoại trừ những câu từ sến súa thể hiện tình cảm mãnh liệt của mình. Nhưng theo lời thì thầm của tôi, tiếng rít cứ thế giảm dần cho đến khi tôi không còn gì để nói nữa thì nó mới hoàn toàn biến mất.

Chỉ có điều, một lát sau tôi cảm thấy toàn thân mình bắt đầu tăng nhiệt, nó nóng lên một cách kỳ lạ từ bên trong, cứ như tôi vừa ăn một ký ớt cay và chúng đang không ngừng tỏa nhiệt vậy.

Lúc tôi hoang mang chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra thì điện thoại bất ngờ vang lên, là tiếng chuông cuộc gọi từ messenger.

Bây giờ đã gần nửa đêm, ai có thể gọi điện cho tôi lúc này chứ? 

Tôi mở điện thoại thì phát hiện là em ấy, đầu tôi lập tức hiện lên một loạt dấu chấm hỏi. Chúng tôi chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn, theo cảm nhận của tôi thì em là một người khá hướng nội, và không phải kiểu người sẽ chủ động gọi điện cho một ai đó còn chưa được liệt vào danh sách bạn bè chính thức – tôi tự đánh giá mình trong mắt em ấy như thế.

Đủ loại câu hỏi chạy qua trong đầu, tôi chần chừ một lúc nhưng rồi cũng bắt máy.

“A-alo…” Tôi ngắc ngứ nói. 

“Anh Tầm Phương!” Tôi nghe thấy giọng nói của một cậu thiếu niên vang lên ở đầu bên kia điện thoại, em ấy gọi tôi bằng bút danh.

“À… ừm, là anh, sao đột nhiên lại gọi điện thế?” Tôi hơi ngại ngùng hỏi.

Thú thật, tôi có chút căng thẳng, trừ số ít người nằm trong vòng thân thiết của tôi thì phần lớn những mối quan hệ còn lại hễ cần trao đổi thì tôi chỉ muốn dùng tin nhắn để trao đổi thôi. Có điều, đối với em ấy – người mang lại cho tôi những nhận thức mới mẻ về thế giới này, không khiến tôi thấy khó chịu khi phải bắt máy, chỉ là có hơi ngại một chút.

Nhưng dường như em ấy đang lo lắng về một vấn đề khác, em gấp gáp hỏi tôi: “Anh thế nào rồi? Có ổn không?”

Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả: “Hở? Sao vậy?”

“Anh có ổn không?” Em lặp lại.

“C-cũng ổn, chỉ là… vừa rồi có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, hiện giờ toàn thân anh giống như đang bốc khói vậy.” Nói tới đây tôi mới phát hiện tình trạng của mình còn xuất hiện thêm một chứng đau đầu, phần thái dương cứ nhói lên liên tục.

“Vừa rồi… có phải anh nói chuyện được với anh ta?” Em ấy gấp gáp hỏi.

“Cái gì?” Tôi giật mình, lập tức hiểu được “anh ta” trong lời em nói là ai: “Không phải, làm sao có thể chứ, chỉ là…” Lúc nảy tôi tự thì thầm một mình mà thôi, nào có tiếng đáp lại.

Tôi bắt đầu nhận ra điều bất thường trong lời em, không mất quá nhiều thời gian để tôi cẩn thận kể lại đầu đuôi sự lạ vừa rồi.

Em nghe xong thì im lặng một lúc, bảo tôi: “Được rồi, bây giờ anh nghe lời em, tạm thời cứ cúp máy, sau đó đi uống nhiều nước và nằm nghỉ một lát trước đã, quan trọng là cố đừng nghĩ tới chồng anh. Được chứ?”

Tôi ngờ nghệch à ừ hai tiếng.

“Khi nào anh tốt hơn rồi chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.”

Cúp điện thoại xong, tôi phát hiện thân nhiệt của mình đã tăng cao đến phát sợ, cứ như phát sốt đến nơi. Có lẽ chuyện vừa rồi đã có một tác động xấu với tôi và bằng cách thần kỳ nào đó mà em ấy biết được, gấp gáp gọi điện hướng dẫn cho tôi trước khi tôi biến thành một con tôm bị luộc chín.

Tôi uống mấy cốc nước lớn đến no căng bụng, sau đó nằm trên giường bắt đầu chơi game để dời lực chú ý của mình. 

Nửa tiếng sau, nhiệt độ thuyên giảm, đầu tôi cũng không còn đau nữa. Tôi nhận được tin nhắn hỏi thăm của em: “Anh đã đỡ hơn chưa?”

Tôi thành thật trả lời: “Đỡ hơn rồi.”

Gần như ngay tức thì em xem tin nhắn của tôi, em gửi tôi một nhãn dán thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi!”

Tôi hỏi: “Sao thế? Có phải chuyện gì đó kinh khủng đã xảy ra không?”

“Ừm… cũng không hẳn là kinh khủng, để em kể cho anh từ đầu vậy.”

Thế tôi mới biết hóa ra bên phía em ấy cũng xảy ra sự lạ, tuyến thời gian có vẻ như diễn biến trước khi tôi bị ù tai.

Lúc đó em đang dọn dẹp nhà cửa, chẳng hiểu vì sao trong đầu lại hiện lên ảnh chân dung chồng tôi mà em ấy đã vẽ tặng. Em cho rằng tâm trí mình chỉ đang bay lang thang, vốn định gạt nó đi nhưng bất chợt phát hiện bên cạnh mình có một luồng năng lượng xa lạ, nó khiến em giật mình. Có điều, giây sau em nghe thấy nó nói: “Tôi muốn gặp cậu ấy.”

Đó là giọng nam trầm thấp mang theo sự khẩn khoản nài xin, thậm chí còn có hơi run rẩy và đứt quãng.

Em lập tức nhận ra luồng năng lượng ấy là ai, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì “vị kia” – người vẫn luôn hướng dẫn và ở bên cạnh em lại đột nhiên xuất hiện, thái độ rất nghiêm khắc mà cự tuyệt.

Em miêu tả cảnh tượng ấy mà khiến tôi có hơi buồn cười, đại khái em giống như miếng thịt bị kẹp ở giữa hai lát bánh mì, đầu quay sang trái rồi lại quay sang phải nhìn cảnh tượng không khác nào “nhân viên” xin nghỉ phép nhưng “cấp trên” lại không đồng ý phê duyệt. 

“Cuối cùng chồng anh bỏ đi mất, em cảm nhận được năng lượng của anh ta khi rời đi rất buồn.”

Tôi vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó… chắc là anh ta vẫn cố chấp đến tìm anh, nhưng đáng tiếc là trường năng lượng của hai người chênh lệch quá lớn thế nên mới khiến anh bị ù tai.”

Tôi nghe đến đó thì đờ người, không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào nữa, có vui mà cũng có buồn. Vui vì khi đó mình quyết định lảm nhảm thổ lộ rất nhiều thứ, mà buồn là vì chúng tôi lại không thể gặp nhau, thậm chí còn không thể liên lạc với nhau một cách bình thường.

“Vì sao vậy? Ý anh là, vì sao “vị kia” lại không có phép? Chẳng phải anh ấy đã đến được cõi này sao?”

“Nguyên nhân thứ nhất là vì mỗi người có một trách nhiệm và nhiệm vụ riêng, anh ta ở cõi khác thì không nên dây dưa đến cõi này. Anh biết không, năng lượng ở đây rất phức tạp… nói trắng ra là rất ô nhiễm. Mà em cảm nhận được năng lượng của anh ta sạch sẽ, nếu cố ý đến nơi này sẽ không khác gì việc anh nhảy vào một cái đầm lầy đầy nhớt bẩn và bùn, khi về nhà sẽ bị viêm da nhiễm trùng, vân vân… Nếu đến đây là mười phần nguyên vẹn mà khi trở về chỉ còn bảy phần thì ngài ấy sẽ không đồng ý. Việc tự tiện đi qua đi lại giữa các cõi là bị cấm, nói cách khác, chồng anh đã vi phạm một vài quy tắc rồi.”

Tôi trở nên lo lắng: “Anh ấy sẽ không sao chứ?”

“Em không dám chắc, có thể khi anh ta trở về cõi của mình sẽ phải ốm đau mấy ngày đấy. Ngài ấy nói năng lượng xấu đã ảnh hưởng tới anh ta rất nhiều, đó là lý do mà giọng nói khi đó của anh ta run rẩy và đứt quãng.”

Tôi còn chưa kịp sốt ruột quá mức thì em ấy đã nhanh chóng nói thêm: “Nhưng anh đừng quá lo lắng, năng lượng của anh ta cũng rất mạnh, đó là lý do mà anh ta có thể kết nối với thế giới bên trên. Hẳn là lời nhắn của anh đêm qua đã đến được với anh ta, nên anh ta mới vội vàng chạy tới đây như vậy.”

“Có một lời khuyên cho anh, anh có thể tự nâng cao trường năng lượng của mình, biết đâu một ngày nào đó hai người sẽ liên lạc được với nhau thông thuận hơn…” Em ấy nói đến đây thì vội vàng bổ sung để tránh cho tôi mộng mơ quá mức: “Nhưng tất nhiên là vẫn không được gặp nhau đâu, đây là theo lời ngài ấy.”

Nói thật, đến bây giờ tôi vô cùng tò mò “vị kia” của em ấy rốt cuộc là người như thế nào, mối liên kết giữa hai người bọn họ là gì. Nhưng cuộc trò chuyện của chúng tôi đến đây cũng đã kết thúc, quá trễ rồi, tôi tạm biệt em ấy rồi lên giường nằm.

Đêm hôm đó, có một cơn mưa buông xuống thành phố, dường như nó có thể thanh tẩy năng lượng hỗn tạp nơi đây, tâm trạng tôi dần trở nên yên ổn hơn và ngủ say trong giấc mộng êm dịu.

Từ hôm đó trở đi, tôi có cảm giác như mình đang sống trên mây, hai mươi bảy năm cuộc đời lần đầu tiên biết yêu nhưng bi ai phát hiện cuộc tình này là một cuộc yêu xa không thể đo bằng khoảng cách vật lý. Dám cá rằng trên thế giới này chẳng có ai yêu xa bằng tôi!

Có điều trạng thái đó không kéo dài quá lâu, tôi nhận ra điều này cũng chẳng phải chuyện gì quá buồn, ít nhất thì tôi đã nhớ ra anh, ít nhất thì chúng tôi đã nhận ra nhau.

Thỉnh thoảng, anh ấy lại truyền đến một ít lời nhắn nhủ bằng vài phương thức đặc biệt, qua giấc mơ của tôi, hoặc truyền thẳng đến chỗ em ấy và em ấy sẽ chuyển đạt lại cho tôi.

Em kể rằng em nhìn thấy hình ảnh anh ấy đi khắp núi rừng thực hiện công việc ghi chép địa hình của mình, giống như một nhà địa lý học, khi đã ghi chép xong một khu vực, anh sẽ phóng năng lượng của mình về phía cõi thông tin để “giao nộp” các bản ghi chép, nếu có gì không thích hợp thì sẽ có “người” điều chỉnh lại. Sau đó em phát hiện ra mánh khóe mà anh dùng để “vượt biên” sang cõi khác khiến tôi hốt hoảng nói theo bản năng: “Này, đừng có mách với “vị kia” đấy nhé!”

“Ha ha, ngài ấy biết thừa rồi.”

Tôi căng thẳng: “Thế thì có bị phạt không?”

“Anh đoán xem.” Em ấy cười gian xảo, cuối cùng vẫn không nói cho tôi biết là có bị phạt hay không. 

Tóm lại, thi thoảng em nhận được vài hình ảnh lặt vặt truyền về và kể tôi nghe, cũng không có gì quá đặc sắc, đa số là cách anh làm việc mà thôi, nhưng tôi lại nghe hoài không biết chán.

Cũng có những ngày trường năng lượng của tôi đủ mạnh thì sẽ tự mình nhận được lời nhắn thông qua giấc mơ. 

Đại khái nơi đó là một vùng không gian tối đen, cái tôi nghe và cảm nhận được là những câu chữ khá đơn giản và rời rạc, có lẽ là do trường năng lượng của tôi vẫn chưa đủ để nhận chúng một cách đầy đủ hơn, nhưng tôi vẫn nghe rõ nhất là những lời: Nhớ em.

Đôi khi tôi cũng sẽ hỏi thăm anh có ổn không, dẫu sao tôi vẫn không hết lo lắng về việc anh sẽ phải mắc bệnh sau khi đi một chuyến đến Trái Đất.

“Anh ta rất ổn, cũng rất hài lòng rồi vì ít nhất đã được liên lạc với anh.” Em ấy đột nhiên nhắn tin cho tôi.

Đúng vậy, hiện giờ giữa chúng tôi không cần phải có mở đầu vòng vo nhiều lời, cứ nhắn bất chợt không đầu không đuôi như thế mà tôi vẫn hiểu rõ em ấy đang nói cái gì, bởi lẽ chỉ mới tối qua tôi lại gửi lời hỏi thăm anh vào những lời cầu nguyện.

“Ừm, thế thì anh yên lòng rồi.” Tôi cười đáp. Sau đó như có một điều gì thôi thúc mình, tôi cảm thấy hiện giờ đã đến lúc tôi tìm hiểu thêm về em và “vị kia” rồi, vì thế tôi bèn hỏi: “Em có cảm thấy phiền không nếu anh muốn biết thêm về em?”

“Cụ thể là anh muốn biết về cái gì ở em mới được?”

“À… ừm… là về mối liên kết giữa em và vị kia.” Tôi ngại ngùng nói: “Tất nhiên đây chỉ là lòng tò mò của anh thôi, nếu em không muốn thì cũng không sao cả.”

Em ấy gửi sang cho tôi một cái icon bật cười, sau đó nói: “Được thôi, nhưng chuyện này nếu nhắn tin thì em chắc sẽ phải mỏi tay mất. Hay là chúng ta gặp mặt được không?”

Tôi nghe vậy thì hơi khựng lại, gặp mặt em ấy à? Tôi chính là kiểu người có thể thoải mái chát chít với bạn bè qua mạng, nhưng khi gặp mặt thì sẽ rất ngượng ngùng. Nhưng tôi còn chưa nghĩ xong thì tay đã gửi đi một câu: “Được.”

==========
Ảnh bonus về chuyện kiếp trước của Tầm Phương, anh ta là đứa yếu đuối nhất trong ba chị em về mặt thể chất, được biết hai người chị sau khi chiến tranh ập tới cũng là một trong số những người gia nhập tiền tuyến nhưng không chung đội với chồng anh ta.
Minh họa: Thư Anh thư

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!