PHONG NGOA

Người hầu

NGƯỜI HẦU

Quy tắc có thể giữ cho tôi sống sót ở đây đó là ngưng tò mò về mọi thứ, nhất là về chủ nhân nơi này.”

Hồi thứ I

Kinh tế của tôi khá thiết hụt, phải trang trải nhiều thứ mà công việc thì không được suôn sẻ lắm. Thế nên lúc tôi trông thấy tờ rơi kia dán trên bảng tin gần trạm xe buýt đã không chần chờ gì mà nhanh chóng quyết định xin công việc này ngay.

Công việc này là làm một người hầu, bất kể nam nữ đều có thể nhận, tiền lương được đề cập đến là một con số cao, ít ra thì đối với một người cần tiền như tôi là rất cao, đủ để tôi chi trả nhiều thứ cho sinh hoạt mà vẫn còn dư dả. Tờ rơi này có vẻ như được dán trên bảng tin khá lâu rồi, keo dán ở góc đã bong tróc, một số chỗ còn dính vết bẩn do mưa gió để lại, cũng may dòng ghi chú số điện thoại vẫn còn rõ ràng.

Tôi nhanh chóng liên hệ, đó là một chuỗi số điện thoại bàn, tiếng chuông bên trong vang rất lâu mới có người bắt máy. Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên đứng tuổi, chậm rãi và từ tốn tiếp chuyện tôi, ông cho biết công việc người hầu này vẫn còn đang tuyển dụng, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần giỏi làm việc nhà, tay chân nhanh nhẹn, hiểu chuyện là đủ, nếu có thể nấu ăn lại càng tốt.

Tôi đã từng làm phục vụ phòng khách sạn, cực kỳ thành thạo mấy cái này, tự cảm thấy tay nghề nấu ăn cũng không tồi, thế nên tôi đủ tự tin để nhận công việc có tiền lương cao chót vót đó. Tôi hỏi khi nào thì mình có thể đến thử việc, ông nói bất cứ khi nào mà tôi sẵn sàng. Nghe có vẻ như vị chủ nhân của nơi tôi sắp đến rất dễ tính.

Ngày hôm sau, tôi đặt vé tàu lửa, chuẩn bị hành lý khởi hành.

Nơi tôi đến nằm ở vùng quê hẻo lánh, đường xá không nhiều, phần lớn là đồi núi và đồng cỏ hiu quạnh, vừa xuống ga xe lửa tôi đã phải vất vả lắm mới đi nhờ được một chiếc chạy ngang khu đó.

Khi đến nơi, tôi đã phải há hốc mồm kinh ngạc một trận, tôi từng tưởng tượng nơi có thể trả tiền lương hậu hĩnh cho một người hầu hẳn phải là toà biệt thự sang trọng của một thương nhân nào đó, hoặc là một vị nhân sĩ có quyền có thế, nhưng không ngờ sự thật lại vượt quá trí tưởng tượng của tôi.

Trên ngọn đồi kia, đó không thể gọi là biệt thự, phải gọi là lâu đài mới đúng. Kiến trúc xưa cũ, mái nhà là những đỉnh chóp trông như một toà tháp, rất lớn, rất rộng, xung quanh chân đồi là một vòng tường vây bằng đá. Rõ ràng cả ngọn đồi này đều thuộc về chủ nhân của toà lâu đài kia.

Tôi rùng mình một cái, không biết là do kích động hay gì, nhưng tóm lại, tâm trạng của tôi rất phấn khởi.

Tôi đứng bần thần trước cổng lớn dưới chân đồi chưa được hai phút thì cổng đã mở ra. Một người đàn ông cao gầy tầm năm mươi, năm mươi lăm tuổi xuất hiện phía sau cánh cổng, ông ta mặc một bộ trang phục quản gia, trên sống mũi đeo một chiếc kính lão, dáng vẻ trông rất nghiêm túc, vừa trông thấy tôi thì nhướng một bên mày nhưng rất nhanh sau đó đã bình thường trở lại.

Ông cất giọng nói ôn hòa: “Cậu là Sam Hansen?”

Tôi gật đầu đáp phải.

“Tôi là quản gia ở nơi này. Mời cậu theo tôi.”

Người nọ nói rồi xoay lưng bước đi, tôi kéo hành lý đi lọc cọc phía sau, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Nơi này thật sự rất rộng lớn, tầng ngoài là một khu rừng nhỏ bao bọc, phải ngồi xe để chạy lên ‘tòa lâu đài’ nằm trên đỉnh đồi, ra khỏi khu rừng nhỏ là một bãi cỏ xanh, tiếp đến là trang viên của tòa lâu đài, ở đây lại có một lớp tường đá nữa. Tôi nghĩ ăn trộm có leo vào cũng phải đi gãy giò mới tới được trang viên, sau đó phải leo tường thêm một chập nữa, chắn chắn tên trộm đó sẽ khóc thảm.

Ngồi xe chạy một đường từ cổng lớn vào trang viên, tôi mới chính thức đặt chân vào ‘tòa lâu đài’. Đứng ở đây lại càng thổn thức sự to lớn và đồ sộ của nó, tôi bắt đầu lo lắng cho mình rồi, có lẽ lượng công việc sẽ gấp đôi hoặc gấp ba bình thường.

Quản gia từ đầu đến giờ vẫn không mở lời nói chuyện, thi thoảng chỉ liếc mặt đánh giá tôi một chút rồi lại quay đi. Lúc này ông dẫn tôi đến sảnh chính, đưa cho tôi một cái chìa khóa, nói rằng đây là phòng mà tôi sẽ ở, nằm ở dãy phía tây, hãy tìm đúng số phòng mà mở cửa, đừng nhầm lẫn, sắp xếp đồ đạc chỉnh tề, sau đó bốn giờ chiều có mặt tại sảnh chính để nghe ông giải thích về công việc của mình.

Tôi vâng vâng dạ dạ làm theo.

Ở trong phòng nghỉ ngơi ba tiếng, tắm rửa thay đồ. Phòng khá rộng, có đủ mọi vật dụng, bày trí mang hơi hướm của thời phong kiến ngày xưa. Tôi nghĩ chủ nhân tòa lâu đài này hẳn là một gia tộc lâu đời.

Bốn giờ kém mười, tôi nhanh chóng đi theo đường cũ trở lại sảnh chính. Quản gia vẫn chưa đến, phải đợi một chốc, đúng bốn giờ không hơn không kém mới trông thấy ông.

Bấy giờ, ông bắt đầu giảng giải cho tôi biết công việc ở nơi này. Là một người hầu, ngoại trừ những công việc dọn dẹp của người giúp việc thì việc chính là hầu hạ chủ nhân. Có điều, tôi vẫn chưa được gặp vị chủ nhân của ‘toà lâu đài’ này, thật tò mò không biết đó là người như thế nào.

Sau khi nói xong, quản gia lấy ra một bản hợp đồng thử việc để tôi ký tên. Tôi đọc sơ một lượt, chủ yếu là về vấn đề tài sản nếu có trộm cắp thì sẽ xử lý như thế nào, và không được bỏ việc giữa chừng khi chưa hoàn thành xong tháng thử việc. Không có gì đáng ngại nên tôi thoải mái ký tên.

Nếu có biết trước, tôi nhất định sẽ không đặt bút xuống, tiền lương có cao đến mấy đi nữa thì ít nhất cũng phải còn mạng sống tới ngày lãnh lương đã. Tôi còn nhớ ngay giây phút tôi đặt bút xuống ký tên, quản gia đã nhìn tôi đăm đăm bằng một ánh mắt rất lạ. Bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là ánh mắt khi nhìn một con mồi sa vào bẫy. Bởi vì, chủ nhân nơi này, không phải người!

Quy tắc có thể giữ cho tôi sống sót ở đây đó là ngưng tò mò về mọi thứ, nhất là về chủ nhân nơi này. Tôi chưa bao giờ trông thấy người nọ, cái gọi là phục vụ chỉ có đúng giờ vào bếp lấy thức ăn, mang đến một căn phòng ở toà tháp phía đông, lại đúng giờ đến đó lấy quần áo bẩn đi giặt, chưa từng bước vào dọn dẹp trong căn phòng đó.

Quy tắc thứ hai là đừng bắt chuyện với những người không liên quan, kể cả người hầu khác, đừng hỏi thăm, đừng quan tâm, làm lơ tất cả những sự việc kỳ lạ, ngay cả khi nó diễn ra trước mắt. Chỉ cần như vậy, tôi sẽ tuyệt đối an toàn.

Không phải tôi không muốn trốn khỏi đây, nhưng mỗi lần chuồn ra đến khu rừng nhỏ bên ngoài là sẽ đi một vòng về vị trí ban đầu, có khi còn gặp dã thú. Và ông quản gia kia dường như đã bốc hơi, không cách nào tìm được ông ta. Tôi nghĩ có lẽ sau khi tháng thử việc kết thúc, ông ta sẽ xuất hiện.

Ba tuần trôi qua, chỉ còn một tuần nữa là hết tháng thử việc, tôi sẽ nhanh chóng phắn khỏi nơi này. Bây giờ tôi đã có thể ‘khá’ bình tĩnh khi đối mặt với một số chuyện dị thường ở đây, chẳng hạn như việc trong nhóm người hầu thường xuyên có người bị thương nặng nhưng vẫn lê lết cái thân tàn mà làm việc, hay việc một số người hầu mới đến vài ba ngày lại bỗng dưng biến mất, hoặc đêm khuya lại nghe thấy tiếng hét chói tai ở đâu đó vọng lại, hay tiếng cào cấu của dã thú, ngay cả khi trông thấy một ngón tay người trong bồn rửa chén tôi cũng có thể ‘bình tĩnh’ đeo bao tay nhặt ra.

Không ngờ, vào lúc này, lại có người phá vỡ những quy tắc mà tôi tự đúc kết.

“Sam! Sam Hansen! Cậu là Sam Hansen đúng không?”

Tôi không nói gì, chỉ yên lặng nhìn người trước mặt, trong lòng thầm đề phòng, bởi vì người trước mặt tôi đang mang một bộ trang phục dính đầy máu, một mắt của cô ta bị dập, vết thương đầy rẫy trên cơ thể.

Người ở đây, tôi không cách nào phân biệt được họ thật sự là người, hay là quái vật, đó là lý do mà quy tắc thứ hai trở nên quan trọng.

Thấy tôi không trả lời, người nọ nóng ruột, chụp lấy tay tôi kéo đi, sức lực của cô ta rất mạnh, tôi không kịp phản ứng đã bị kéo cho loạng choạng, tôi không thể không mở miệng: “Chuyện gì? Tại sao cô lại kéo tôi đi? Mau bỏ ra.”

Tôi muốn giật tay lại nhưng không thể, chỉ nghe thấy cô ta nói, giọng nói rất nhanh, mang theo sự run sợ: “Mau, cậu mau đi mang thức ăn cho chủ nhân.”

“Cái gì? Hôm nay đâu phải là lượt của tôi.”

“Mặc kệ, cậu là người duy nhất trong số bọn người hầu chúng tôi vẫn lành lạnh trở về sau những lần mang thức ăn cho ngài ấy. Ngài ấy phát điên rồi, đã ăn mất hai kẻ, ngài ấy gào tên cậu, nếu cậu không đến, chúng tôi sẽ bị ăn sạch!”

Lúc này tôi mới để ý đến cái tay kia của cô ta đã đứt mất phân nửa, cô ta kéo tôi chạy như bay đến toà tháp phía đông – nơi mà chủ nhân ở.

Đến đó, thứ mùi tanh tưởi của máu ập vào mũi khiến tôi không chịu được mà nhíu mày.

Cô hầu gái nọ lôi tôi lên lầu, chạy thẳng đến trước cửa phòng chủ nhân.

Cửa phòng đóng chặt, có máu loãng chảy ra từ khe cửa.

“S.A.M… H.A.N.S.E.N!” Bên trong vọng ra tiếng gọi khàn đặc dính nhớp như tiếng của một con quái vật, khiến lông tơ sau cổ tôi dựng ngược.

Thứ gì vậy? Thứ gì đang gọi tên tôi?

“Mau vào, chủ nhân đang gọi cậu.” Cô hầu gái tóm lấy cái tô lớn để trên một cái bàn gần đó, nhét vào tay tôi, sau đó mở cửa ra đạp tôi vào trong rồi đóng sầm cửa lại

Thề rằng, cảnh tượng bên trong là thứ đã ám ảnh tôi suốt một thời gian dài.

Trong phòng có ba cái xác người, xem trang phục thì rõ ràng là người hầu, hai nữ một nam, bụng họ đã thủng, nội tạng bị moi, tay chân đứt lìa, khắp sàn là máu chảy lênh láng và rải rác toàn ruột và thịt vụn. Bên chân tôi là đầu của một cô gái trong số đó, cái đầu đang trợn ngược mắt nhìn thẳng vào tôi, tóc tai rũ rượi, miệng há to, nửa bên đầu đã mất, nơi đáng lẽ phải là não của cô ta lúc bấy giờ hoàn toàn trống rỗng.

Tôi sợ đến lùi về sau, đập lưng vào cửa, thứ trong cái tô mà tôi đang cầm vì tác động mạnh mà sóng sánh đổ ra ngoài, chảy lên tay tôi. Tôi kinh hoảng cúi đầu nhìn, cái tô trong tay không phải là món thịt bằm sốt cà chua được chế biến thật ngon như bình thường của chủ nhân, mà là một tô máu loãng với những tảng thịt sống.

Tôi đã dùng hết sức bình sinh để kìm lại bản năng muốn nôn mửa của mình.

Lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: “Chủ nhân, cậu Hansen đã đến.”

Tôi quay phắt đầu lại, bên cạnh là ông quản gia đã biến mất suốt mấy tuần nay, ông ta nhìn tôi bằng một ánh mắt hài lòng như thể đang khen ngợi tôi đến thật đúng lúc.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì cái giọng khàn đặc dính nhớp ấy lại vang lên: “S.A.M…”

Lúc này, tôi mới phát hiện ra, trên giường còn có một người nữa… quản gia gọi đó là ‘chủ nhân’.

Chủ nhân mang một cơ thể người của nam giới, toàn thân trần truồng, bởi vì ngược ánh trăng nên tôi không thấy được diện mạo của ngài, nhưng đủ để thấy ngài đang làm gì. Ngài đang ăn thịt người. Hai tay với bộ móng nhọn ôm một cái đầu bị thủng lỗ của người hầu, đặt ở bên miệng không ngừng hút não ra ngoài từ cái lỗ đó.

Khi trông thấy tôi nhìn đến, chủ nhân buông cái đầu xuống, vươn chiếc lưỡi dài đỏ quạch ra liếm láp một ít não chảy đầy trên tay mình.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy cái miệng đầy răng nhọn và rộng toác của chủ nhân hơi nhếch lên như thể đang cười.

Chủ nhân vươn tay về phía tôi: “LẠI ĐÂY, S.A.M C.Ủ.A T.A.”

Tôi sợ đến tay chân run rẩy, máu trong cái tô tôi cầm vì vậy mà văng xuống sàn nhà.

Quản gia đứng bên cạnh đẩy nhẹ tôi một cái: “Nhanh đi, đừng làm ngài tức giận.”

Tôi cố gắng bỏ qua cái xác trên sàn, dịch từng bước chân nặng như chì đến gần chủ nhân, mùi tanh nơi đó càng nồng hơn. Tôi đã phải dùng hết sức để giữ cho mình bình tĩnh, bởi vì tôi biết chỉ cần làm sai một chuyện, số phận của tôi sẽ không khác gì ba người hầu đã mất mạng ở đây.

Đến bên cạnh giường, tôi mới có cơ hội thấy rõ diện mạo chủ nhân, mắt xếch hẹp dài, mũi cao nhọn, miệng rộng, trông vô cùng dữ tợn, thấy tôi tiến lại gần ấy thế mà vẻ mặt dữ tợn ấy lại lộ ra sự hài lòng.

Bỗng nhiên chủ nhân chồm dậy, lúc này tôi mới thấy rõ ngài rất cao, còn chưa đứng thẳng mà đã cao hơn tôi nửa cái đầu. Chủ nhân mang theo hơi thở tanh tưởi mà áp sát vào mặt tôi, nhìn ngắm trái phải, cái lưỡi dài ngoằng của ngài lại vươn ra, liếm lên mặt tôi.

Cái lưỡi đó lạnh buốt và nhớp nháp, làm tôi sợ đến run lẩy bẩy, mà phần nhiều là do ghê tởm.

“T.H.Ậ.T T.H.Ơ.M.”

“…”

“S.A.M C.Ủ.A T.A. EM MANG THỨC ĂN ĐẾN SAO?”

Tôi liếc mắt nhìn tô thịt trong tay, chần chờ một lúc, khẽ gật đầu.

Chủ nhân cúi nhìn tô thức ăn của ngài, ngài bỗng chụp lấy một cái tay khác của tôi, ép tôi cầm muỗng, múc một miếng thịt sống đỏ quạch lên, đút vào cái miệng rộng đầy răng nhọn của ngài.

Cơ thể tôi cứng ngắc, mặc cho ngài điều khiển, thẳng đến khi đút xong tô thịt. Lúc bấy giờ quản gia đứng ở cửa phòng mới cất tiếng: “Có vẻ như chủ nhân rất vừa lòng cậu, cậu Hansen. Hy vọng cậu sẽ chăm sóc ngài chu đáo, công việc túc trực bên cạnh ngài của tôi chính thức giao cho cậu.”

Quản gia nói rồi lui ra khỏi phòng, bỏ lại một mình tôi với vị chủ nhân kinh khủng này.

“S.A.M C.Ủ.A T.A.”

Tôi nuốt nước bọt một cái, lòng run sợ.

“TỪ NAY EM SẼ Ở CẠNH TA.”

Hồi thứ II

Sau khi quản gia bỏ tôi lại trong căn phòng cùng với vị chủ nhân đáng sợ này, tôi đã làm ra một hành động không chút khôn ngoan nào; tôi đã muốn chạy và bị chủ nhân bắt được.

Tôi cho rằng mình toi đời rồi, thế mà ngài chỉ kéo tôi lại, sau đó liếm lên mặt tôi, lên cổ, cái lưỡi dài ngoằng nhớp nháp của ngài còn thò cả vào trong áo mà quét qua ngực tôi. Thành thật mà nói, ngoại trừ cái tay bị ngài giữ chặt, móng vuốt dài nhọn đâm vào trong thịt khiến máu túa ra, thì ngài không còn làm điều gì khác gây tổn thương đến tôi.

Trong một giây phút nào đó, tôi bỗng nhớ tới lời cô hầu gái đã kéo mình đến đây, rằng tôi là người duy nhất còn lành lặn mỗi khi mang thức ăn cho ngài. Dù không rõ vì sao nhưng điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu, khi hỏi quản gia qua điện thoại về chuyện lúc nào thì mình có thể đến thử việc, quản gia đã nói bất cứ khi nào mà tôi sẵn sàng khiến tôi cho rằng chủ nhân nơi này là một người dễ tính. Trên thực tế, ở một khía cạnh nào đó, ngài thật sự dễ tính với tôi.

Tôi không muốn làm ra chuyện gì chọc giận ngài nữa, thế nên ngoan ngoãn để mặc cho ngài liếm mình ướt nhẹp, mãi khi toàn thân dính nhấp và nhiễm lên cái mùi tanh tưởi hệt như ngài, ngài mới dừng lại, khẽ gọi: “S.A.M.”

Tôi thật sự không quen khi nghe ngài dùng cái giọng khàn đặc này thì thầm tên mình, tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không kìm được run rẩy mà đáp lại: “Vâ… vâng…”

“S.A.M.” Ngài lại gọi, vừa gọi vừa áp sát vào người tôi. Lúc này tôi có thể thấy rõ đôi đồng tử đỏ lòm của ngài, nó xoáy thẳng vào tôi.

Đúng lúc này, quản gia bất ngờ trở lại. Ông ta mang theo một cái xe đẩy với đủ thứ dụng cụ vệ sinh.

“Cậu Hansen, kể từ bây giờ cậu sẽ ở trong phòng của chủ nhân, chăm lo chu đáo hết thảy mọi việc của chủ nhân. Những điều cơ bản tôi sẽ nói cho cậu biết sau, còn bây giờ, cậu phải dọn dẹp phòng trước đã, chủ nhân không thích một căn phòng bừa bộn.”

Nói xong, ông ta yên lặng đứng đợi, bởi vì tay tôi vẫn còn bị chủ nhân nắm chặt, ngài vẫn cứ nhìn tôi chăm chú. Tôi có chút thấp thỏm nhìn ngài, hơi giật giật tay, nói: “Chủ nhân, ngài… ừm, có thể buông em ra không? Em phải dọn phòng.” Chủ nhân liếc mắt nhìn quản gia, sau đó nhìn tôi, rồi dời mắt đến cánh tay bị ngài bấu chảy máu. Chỉ thấy ngài nâng tay tôi lên, liếm sạch sẽ số máu đó rồi mới buông ra. Sau đó ngồi yên lặng trên giường, không nói một lời, nhưng mắt vẫn nhìn tôi chằm chặp như thể đang trông chừng tôi. Tôi thầm hiểu đây là đồng ý cho tôi đi dọn phòng.

Theo lời quản gia, tôi phải nhặt mấy cái xác cho vào túi, sau đó dùng băng keo bọc lại. Việc này không hề dễ dàng gì khi phải đối mặt với những thi thể lạnh lẽo thiếu đầu và bị moi bụng. Tôi cố gắng dời lực chú ý của mình đi bằng cách nghĩ đến việc chủ nhân vẫn còn ngồi trên giường nhìn mình, tự hỏi liệu trông thấy tôi dọn thức ăn của ngài đi mất có khiến ngài nổi giận hay không. Đó thật là một cách thức ngu ngốc, nó chỉ khiến tôi càng thêm căng thẳng mà thôi.

Giao xác người cho quản gia, việc còn lại của tôi chính là lau chùi căn phòng này. Quá nhiều máu loãng và thịt vụn khiến tôi tốn không ít thời gian. Trong lúc tôi nhập tâm dọn dẹp, chủ nhân đã biến đi đâu mất, cũng tốt, nếu ngài vẫn còn ở đây tôi thật sự không biết phải nói gì để ngài có thể bước xuống giường và cho phép tôi gom cái giường dính đầy máu của ngài ra ngoài.

Mãi đến hai giờ sáng, dùng hết mấy lít thuốc khử mùi và khử trùng, tôi mới xem như dọn xong. Căn phòng sạch sẽ khiến tôi biến thành thứ bẩn thỉu nhất vào lúc này. Mồ hôi không nói, chỉ nói đến đám nước miếng tanh tưởi mà chủ nhân bôi lên người tôi lúc nãy đã đủ để tôi muốn chết rồi, bây giờ dọn phòng xong còn dính phải máu và thịt người, khiến tôi hận không thể xối nốt đống thuốc khử mùi kia lên người mình.

Tôi cất dụng cụ vệ sinh sau đó vọt vào phòng ở của mình, nhanh chóng tẩy rửa bản thân, chờ khi xong xuôi, tôi đi tìm quản gia để đòi một lời giải thích. Câu đầu tiên mà quản gia nói đó là: “Cậu không thể rời khỏi đây, cậu Hansen.”

Câu khẳng định này đã dập tắt mọi ý nghĩ trong tôi, ông ta nói đúng, khu rừng nhỏ bên ngoài giống như một cái mê cung vây khốn con mồi, tôi đã thử tìm cách chuồn ra ngoài nhưng không lần nào thành công, ngay cả sóng điện thoại di động cũng không có, muốn rời khỏi, trừ phi được chủ nhân nơi này cho phép.

Quản gia lẳng lặng nhìn tôi một lúc như thể chờ cho tôi tiếp thu cái sự thật này.

“Chủ nhân… vì sao lại ăn thịt người?”

“Vì bọn họ làm ngài tức giận.” Quản gia nhìn tôi, sâu xa nói: “Nhưng cậu đừng lo, ngài sẽ không ăn thịt cậu, cậu là đặc biệt.”

“Vì sao? Chủ nhân…” Rốt cuộc là thứ gì?

“Vì sao à? Có lẽ cậu có thể tìm được câu trả lời từ chỗ ngài. Được rồi, cậu Hansen, những vấn đề này không quan trọng, cái cần thiết lúc này là làm thế nào để cậu phục vụ chủ nhân của mình cho tốt. Đúng là ngài sẽ không ăn thịt cậu, thế nhưng nếu ngài tức giận, cậu không biết ngài sẽ làm gì đâu.”

Sau đó, quản gia cho biết chủ nhân không thích ánh sáng, vậy nên ngài chỉ sinh hoạt từ buổi chiều tối cho đến rạng sáng hôm sau, ông yêu cầu tôi cũng phải thay đổi thời gian biểu của mình sao cho phù hợp. Sau đó, ông bắt đầu giảng giải những gì mà tôi cần làm, công việc của tôi dường như chỉ xoay quanh một mình chủ nhân, có rất nhiều thứ cần lưu ý nhưng nhìn chung thì mỗi khi muốn làm cái gì đó tôi đều phải xin phép chủ nhân, nếu không ngài sẽ tức giận.

Sau khi nói xong, quản gia bỏ lại một câu rồi đi mất: “Mong cậu không làm chủ nhân thất vọng.”

Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình tôi đứng ngây người, hồi lâu sau mới khôi phục tinh thần. Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, đêm nay đã định là một đêm không ngủ. Tôi cảm thấy, dù không có cái yêu cầu phải thay đổi giờ sinh hoạt từ ban ngày thành ban đêm thì tôi cũng không cách nào ngủ được, bởi vì theo như lời quản gia, việc tiếp theo của tôi chính là…

“Chủ nhân…” Tôi gọi một tiếng, bóng người đang ngồi bên giường hơi lay động, sau đó xoay đầu lại. Tôi lập tức đối mặt với một gương mặt dữ tợn, đôi mắt xếch hẹp dài kia nhìn thấy tôi liền nheo lại, cái miệng rộng khẽ nhếch như đang cười, trông rất khiếp đảm.

Tôi có thể nghe tiếng tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực của mình, lấy hết can đảm mà hỏi ra miệng: “Đến giờ tắm rồi, để em tắm cho ngài.”

“ĐƯỢC.” Vẫn là cái giọng nói khàn đặc ấy.

Ngài đứng dậy, bước vào phòng tắm, tôi đi theo sau.

Quá trình này thật sự rất khó khăn, thứ nhất là phải hoạt động trong bóng tối, chỉ có chút ánh trăng hắt vào từ khung cửa hoàn toàn không đủ để nhìn rõ một vật gì, thế nhưng chủ nhân không thích ánh sáng, nên tôi cũng không dám đề cập.

Thứ hai là tôi thật sự sợ, hình thể của ngài rất cao lớn, đứng thẳng sẽ cao hơn tôi một cái đầu rưỡi, mỗi lần tôi cầm bông tắm chà đến một vị trí nào đó khiến ngài thoải mái mà gầm gừ là tôi sợ đến đứng tim. Đỉnh điểm là lúc tôi dời tay đi rồi bị ngài chộp lấy, ngài thật sự khiến tôi chết khiếp khi nghe tiếng nghiến răng ken két và tiếng ra lệnh của ngài ép tôi chà lưng một lần nữa.

Thế nhưng, tắm cho chủ nhân là việc đơn giản nhất trong số những việc mà tôi cần làm. Tiếp theo sau đó, tôi còn phải đánh răng và chà lưỡi cho ngài. Tìm được một miếng thịt và tóc người kẹt trong kẽ răng của ngài không làm tôi sợ bằng việc giữa chừng ngài bỗng dưng cắn phập lấy tay tôi. Tôi những tưởng ngón tay mình sẽ rụng ra, sau đó ngài sẽ nhai nhồm nhoàm và rồi nuốt cả ngón tay lẫn kem đánh răng vào trong bụng, tuy nhiên đó chỉ là tưởng tượng do tôi quá khiếp đảm mà thôi. Sự thật là nó không đứt, tôi không biết mình nên cảm thấy may mắn hay phải biết ơn vì ngài không làm thế. Sau đó ngài đã nhả tay tôi ra, trên tay chỉ để lại mấy vết lõm do răng đè mạnh.

Tôi cảm thấy tim mình thật sự sẽ dừng đập nếu cứ xảy ra mấy tình huống bất ngờ như thế này, không biết chủ nhân đã nghĩ gì mà ngài lại cười cười, cái miệng rộng toác vốn đã dữ tợn rồi bây giờ lại càng thêm đáng sợ. Nhưng tôi vẫn không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục đánh răng cho ngài.

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao lương của người hầu ở đây lại được trả cao như vậy, tất cả đều có nguyên nhân thích hợp. Tính ra, mức lương đó so với những gì mà tôi phải trả qua, nó bèo ghê gớm.

Bây giờ thì tôi đang phải đối mặt với một bầu không khí cực kỳ quái dị. Chủ nhân ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn tôi, mặt mũi vẫn dữ tợn như vậy, có điều mái tóc dài của ngài sau khi được tôi tắm gội đàng hoàng, rủ xuống giường trông có vẻ dễ chịu hơn lúc ngài đang ăn thịt người.

Tôi không có gì để làm, xin phép ngài rời đi nhưng không có được sự đồng ý, đành phải đứng rúc trong một góc phòng để yên cho ngài ngắm nghía mình. Thầm nghĩ có lẽ tôi nên tìm một việc gì đó, sấy tóc cho ngài chẳng hạn, dù trong đống dặn dò của quản gia không hề có điều này, thế nhưng… ít ra như vậy sẽ không bị nhìn chằm chằm.

Phần Bonus

[Tâm sự của Sam Hansen]

Sống sai múi giờ, tối thức đêm sáng mới được ngủ, không chỉ quét dọn nhà cửa và hầu hạ việc ăn ngủ nghỉ của chủ nhân, mà còn kiêm luôn cả việc thu gom xác chết, trên hết là ngày nào cũng phải đối diện với cái mặt đáng sợ hở một tý là muốn ăn thịt người của ngài.

Sam tỏ vẻ: Em muốn tăng lương.

Chủ nhân thè lưỡi liếm mặt Sam, kéo cậu lên giường, trả lời không chút liên quan: SINH CON CHO TA.

Sam: ……..!!!

Hồi thứ III

Chủ nhân có vẻ thoải mái khi được tôi sấy tóc cho, có lẽ ngài thích những thứ có nhiệt độ ấm, như gió thổi ra từ máy sấy, hoặc là… tay tôi chẳng hạn, giữa chừng tôi lại bị ngài chụp lấy, mấy lần giơ đến bên miệng muốn cắn nhưng tôi đều theo phản xạ rụt tay lại mới thoát khỏi hàm răng nhọn hoắc của ngài. Tuy nhiên, vẫn không cách nào rút khỏi tay ngài được, ngài nắm rất chặt, nếu lại rụt về, tôi có thể tưởng tượng được tiếng xương bị bóp gãy vang lên như thế nào. Thật chẳng dễ dàng gì.

Có điều, sấy tóc xong, ngài có vẻ rất hài lòng vì sự phục vụ chu đáo của tôi, thế nên cho phép tôi ra ngoài. Nhưng trước khi tôi kịp mừng rỡ thì ngài lại dặn dò một tiếng sau tôi phải tự tay làm thức ăn rồi mang đến cho ngài.

Thế mới biết, món thịt băm sốt cà chua thơm ngon luôn được đầu bếp chuẩn bị sẵn thật ra không phải là thịt bò băm, mà là… thịt người.

Tôi trợn mắt nhìn đầu bếp giao cho mình một cánh tay người đã được lột da, sau đó ông ta nhanh chóng chỉ cho tôi nơi để dụng cụ bếp, dao nào thì có thể dùng để róc thịt, dao nào thì dùng để lột da, ông ta nói sau này tôi sẽ phải tự tay làm hết mọi thứ. Lần này là vì sợ tôi không quen nên ông ta đã làm thay phần khó nhất, chính là lột da cánh tay người kia. Ông ta nói phần việc còn lại của tôi lúc này là róc thịt thành từng mảng, loại bỏ gân, sau đó mang xương đi cưa thành từng khúc.

Đầu bếp dẫn tôi đi về phía một cái máy nằm trong góc bếp, đã từng làm trong siêu thị ở khu thực phẩm tươi sống, tôi hiển nhiên biết máy kia là gì. Nó là một loại máy cưa, dùng để cưa các phần xương cứng hoặc thịt cá đông lạnh. Đầu bếp nói: “Sau khi róc sạch thịt, cậu mang khúc xương đến cưa làm ba rồi nấu nước dùng. Có biết xài cái máy này không?”

Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Ông ta cũng gật gù như thể rất hài lòng khi đỡ phải giải thích cho tôi về cách sử dụng. Sau đó ông ta dẫn tôi đến trước một cánh cửa ở sau bếp. Cửa rất lớn, thế mà ông ta có thể dùng một tay kéo mở nó.

Sương lạnh trắng mờ lập tức tràn ra ngoài, tôi rùng mình một cái. Thầm nghĩ không ổn, thế nhưng chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đèn trong kho đã được bật lên, bên trong là một loạt móc treo đủ các loại thịt đông lạnh, mà thứ treo gần tôi nhất là một cơ thể người! Cơ thể này không có đầu, chỉ có phần lồng ngực và bụng, phía sau nó là ba bốn cái móc treo tương tự. Vì đứng gần mà tôi có thể thấy rõ đường gân máu xanh nổi trên lớp da tái mét bị đông lạnh bên ngoài. Mà bên cạnh còn là một loạt các giá để tay và chân người, được sắp xếp chỉnh tề như những giá sách trong thư viện.

Cảnh tượng khiến tôi nhịn không được mà phải lùi ra sau một bước. Ngoại trừ thịt người, phía sau là thịt cừu và bò cũng được treo thành dãy và sắp xếp gọn gàng. Đầu bếp kéo tôi đi thẳng vào trong, động tác thô bạo khiến tôi không cẩn thận va phải một tảng thịt người. Ông ta dẫn tôi đến trước hai cái thùng to được đậy kín: “Trong đây là nội tạng, chủ nhân muốn ăn thì cậu lấy ở trong này.”

Nói rồi mở nắp một trong hai cái thùng ra, bên trong chia làm nhiều ngăn phân loại nội tạng, có lớn có nhỏ, nhìn qua không biết là của động vật bình thường hay người, ngoài nội tạng còn có một ngăn đựng tròng mắt nữa.

Chỉ thấy đầu bếp lật một quả tim lên xem xét, sau đó chọn một quả tim khác, đóng nắp thùng và dẫn tôi ra ngoài.

Kế tiếp, ông ta giao quả tim cho tôi và để tôi lại một mình, bởi vì công việc còn lại là của tôi, chủ nhân đã yêu cầu tôi phải tự tay làm món ăn. Thế nhưng… chế biến thịt người ư?

Không.

Tôi chờ khi đầu bếp rời khỏi thì quay trở lại kho thịt, vứt cánh tay đã được lóc da kia lên cái giá đặt tay chân, quả tim cũng trả về chỗ cũ. Sau đó chọn một khối thịt bò thay thế, bình tĩnh đi ngang mớ thịt người rồi đóng cửa kho lại.

Nhìn đống thịt trong kho đó, tôi biết chủ nhân có thể ăn tất cả, chỉ là ngài thích thịt người nhất, nên thịt người được xếp ở những dãy đầu tiên.

Nhưng bảo tôi chế biến một món ăn làm từ thịt người là không thể nào. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó và cũng không làm được. Nếu ngài ấy lại giao nhiệm vụ làm thức ăn cho tôi, tôi chỉ có thể nấu thịt bò và cừu. Trong kho không có thịt heo, có lẽ ngài ghét nó.

Tôi định làm món bít tết cho ngài, nghĩ đến việc ngài ăn thịt người sống nên miếng bít tết mà tôi làm cho ngài chỉ được chế biến sơ, nó thậm chí còn chưa đạt tới mức gọi là tái, nhưng tôi nghĩ có lẽ ngài sẽ thích kiểu này hơn là thức ăn chín.

Tôi trình bày đĩa ăn một cách đẹp mắt như bao lần mà tôi hay làm cho ngài. Canh chuẩn giờ ngài yêu cầu, không trễ một giây mà mang lên. Quả nhiên, tôi đã đúng, ngài thích kiểu thịt còn sống như thế này.

Trời gần sáng là lúc chủ nhân chuẩn bị nghỉ ngơi, tôi cũng đã mệt đến rã rời. Không phải là chưa từng làm việc nặng nhọc nhưng dưới áp lực tâm lý và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với chủ nhân, nó khiến thể lực của tôi cũng giảm theo. Mặt trời lên, tôi không có quyền phản kháng mà bị chủ nhân ghìm trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Từ ngày hôm đó, cuộc sống của tôi đảo lộn và chỉ xoay quanh một người duy nhất – nếu có thể gọi chủ nhân là người. Hầu hết các công việc phục vụ chủ nhân đều do một tay tôi đảm nhiệm, có lần tôi lơ đễnh làm thức ăn hơi chín nhưng ngài vẫn ăn ngon lành, khiến tôi chợt nhận ra, hóa ra không phải là ngài thích ăn kiểu ba phần chín bảy phần sống, mà chỉ cần là tôi nấu thì ngài đều ăn như vậy.

Từ khi tôi quản chuyện ăn uống của ngài, đống thịt người trong kho đông lạnh không được động vào, một ngày nọ chúng biến mất. Hỏi ra mới biết là quản gia cho người dọn chúng đi, ông nói thịt dù đông lạnh nhưng để lâu tất nhiên vẫn ăn không ngon, nên vứt hết. Dù ông không đả động gì đến việc tôi tự tiện “cắt khẩu phần” thịt người ra khỏi thực đơn của chủ nhân nhưng tôi biết, ánh nhìn của ông rõ ràng là đang trách cứ tôi không chăm sóc tốt cho chủ nhân vì không chuẩn bị món ăn yêu thích của ngài. Nhưng có lẽ do chủ nhân không tỏ thái độ, mặc tôi nấu gì cũng được, thế nên quản gia mới không cằn nhằn với tôi. Tuy từ ngày đó ngài không ăn thịt người nữa, thế nhưng một khi tức giận, chuyện máu tanh ngày hôm ấy vẫn xảy ra. Dù sao thì, ở nơi này, người chết mới là bình thường.

Kể từ khi tôi trở thành người hầu bên cạnh chủ nhân, nhóm người hầu không phải đảm nhiệm những công việc tiếp xúc với ngài nên ‘tòa lâu đài’ này đã một thời gian không có người chết, cũng không có người bị thương. Trừ tôi.

Ngoài việc làm một người hầu bình thường, yêu cầu của ngài bỗng thay đổi vào hai tuần trước, mỗi sáng, tôi trở thành một người hầu ngủ: Lên giường với ngài.

Tôi không có quyền phản kháng, cũng không thể phản kháng, chuyện này ngài không còn ‘dễ tính’ với tôi nữa, chỉ cần một chút kháng cự đổi lại sẽ là sự đau đớn, còn nếu tôi ngoan ngoãn, vậy ngài cũng sẽ yêu thương tôi nhẹ nhàng hơn một chút.

Tuần đầu tiên tôi lại nghĩ đến việc tìm cách rời khỏi đây dù biết việc này là không thể nào. Tôi khiến ngài rất tức giận khi không trở về phòng vào sáng hôm đó, tôi trốn trong rừng, sợ hãi việc lên giường với ngài. Kết quả là, hai người hầu mà ngài gặng hỏi vì không biết tung tích tôi đâu đã bị ngài giết chết trong cơn nóng giận. Vì tôi mà họ bỏ mạng…

Bây giờ nghĩ lại, tôi giận mình vì đã ngu ngốc như vậy, chẳng phải nếu ngoan ngoãn thì ngài sẽ rất tốt với tôi sao? Cớ gì phải phản kháng để khiến người khác bị liên lụy. Dù có trốn tránh thế nào thì trước sau gì tôi cũng sẽ bị ngài bắt được, vậy cớ gì phải mất công giãy giụa.

Bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, kỳ thật sống ở đây cũng rất tốt. Tôi không cần vất vả kiếm tiền để rồi trở về nhà trông thấy cảnh bạn thân và người yêu tằng tịu với nhau, ở thế giới ngoài kia tôi chỉ là một kẻ thất bại, nhưng ở đây có ‘người’ cần tôi, chủ nhân thương tôi.

Sau khi tôi ngoan ngoãn quay lại bên cạnh ngài thì dường như địa vị của tôi được nâng cao, không biết chủ nhân đã làm gì mà thậm chí quản gia còn bắt đầu nghe theo lời tôi, sự thay đổi này đang chậm rãi diễn ra.

Vì lại chết mất hai người hầu nên phải tuyển thêm hai người mới. Tháng thử việc, tôi nhìn bọn họ vô tri mà trầm trồ về ‘tòa lâu đài’, vô tri bàn tán về chủ nhân nơi này. Tôi không thích điều đó, không thích bọn họ cư xử lỗ mãng và xúc phạm chủ nhân. Vì thế khi tôi xuất hiện cảnh cáo họ, họ đã rất kinh ngạc.

“Bỏ thói tò mò đi, nếu các anh còn muốn được yên ổn.” Tôi đã nói như vậy.

Bọn họ cho rằng đây chỉ là một lời cảnh cáo để họ không phải mất việc, thế nhưng sự thật là, điều này không chỉ giữ cho bọn họ không mất việc mà còn giữ cái mạng bọn họ nữa. Nếu để chủ nhân nghe thấy, chúng tôi sẽ lại phải tuyển người mới.

Hôm đó, như mọi lần, vào nửa đêm khi tôi chuẩn bị thức ăn cho ngài đã bắt gặp một trong hai người hầu mới. Lúc tôi đang nướng sườn cừu, hắn ta bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau và vỗ lên vai tôi.

“Cậu Hansen, sao trễ thế này mà cậu còn nướng thịt?”

Tôi nhanh chóng né tránh cái tay của hắn, lạnh giọng hỏi: “Vì sao giờ này anh lại ra khỏi phòng? Quy tắc đã nói thế nào?”

Quy tắc. Tôi đã soạn ra mười quy tắc để giúp nhóm người hầu tránh mặt chủ nhân, giữ mạng, và sống yên ổn ở đây, chỉ cần làm đúng theo quy tắc, tòa lâu đài này sẽ không khác gì lâu đài trong cổ tích.

Quy tắc thứ nhất, tuyệt đối không được rời khỏi phòng nghỉ của mình khi trời tối.

Ngày trước, cái khi tôi còn chưa trở thành người hầu bên cạnh chủ nhân, trong nhóm người hầu, bất kể ai nếu vô tình gặp phải chủ nhân đều sẽ chịu một nguy hiểm nhất định, có khi là bị thương, có khi là mất tay mất chân, hoặc chết. Ngài luôn là một ‘người’ nóng tính và bạo lực. Thế nên quy tắc thứ nhất là điều cơ bản!

“Cậu Hansen… Tôi từ cửa sổ thấy cậu đi đến đây, nên tò mò một chút mới ra ngoài xem thử…”

Tôi nhìn nụ cười giả lả của hắn ta, lạnh giọng: “Mau trở về phòng của anh đi, Thomas.”

Hắn ta lại tiếp tục sáp đến gần, muốn đụng chạm vào người tôi: “Không vội, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Tôi trở tay, con dao cứa lên mu bàn tay hắn để lại một lằn máu khiến hắn phải rụt tay lại.

“Thomas, anh là cái gì mà tôi phải trả lời? Anh làm ở đây được bao lâu rồi?”

“Này, chẳng phải cậu cũng là người hầu à? Lại lên giọng như vậy? Tôi thấy cậu hợp mắt nên muốn bắt chuyện thì có làm sao? Mà không ngờ nửa đêm cậu còn lén lút xuống đây ăn vụng, làm lâu ngày nên được cái đặc quyền này à?”

Tôi cười lạnh, thật là một kẻ không biết điều, còn nhớ cái lúc tôi mới đến, nào có được yên bình như hắn ta, thế nhưng hắn ta không biết quý trọng. Tôi hừ lạnh, xoay người gắp miếng sườn cừu xuống khỏi bếp nướng, đặt lên đĩa và bắt đầu trang trí đĩa ăn.

Thomas thấy tôi không thèm đếm xỉa tới hắn thì nổi giận, đương lúc hắn xông đến, giọng của quản gia bỗng cất lên ở lối ra vào phòng bếp: “Thomas! Cậu cút về phòng cho tôi!”

“Quản gia!” Thomas lúc này mới giật mình.

Có lẽ trong mắt hắn ta, quản gia là người có thể đuổi việc hắn bất cứ lúc nào mà không hề biết rằng trước khi nhận hắn, quản gia đã phải hỏi ý kiến tôi.

Nhìn hắn ta cun cút chạy về phòng, tôi quay sang quản gia: “Nếu hắn còn tái phạm, ông không cần phải nhắc nhở hắn nữa.”

Nói rồi tôi mang đĩa sườn cừu đi, để lại quản gia đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn mình. Tôi biết, ông hiểu ý tôi, nếu hắn đã muốn chết như vậy, tôi cũng không cản. Có lẽ thời gian tôi ở đây đủ lâu để khiến tôi bình tĩnh trước mọi cái chết.

Đêm hôm đó chủ nhân khá tức giận khi phát hiện ra trên người tôi dính phải mùi của kẻ khác, không ngờ mũi ngài lại thính như vậy. Ngài không quan tâm đến món sườn cừu nóng hổi thơm phức mà tôi chuẩn bị cho ngài, chỉ thô bạo đè tôi trên giường mà liếm cắn, khiến toàn thân tôi đầy dấu răng rỉ máu, đau nhưng quen rồi, thậm chí tôi còn cảm thấy mới lạ vì đây lần đầu tiên ngài có phản ứng như vậy.

Một tháng sau đó, tên Thomas kia vẫn an ổn mà sống, hắn đã qua tháng thử việc và làm chính thức ở đây, nhưng tôi không quan tâm lắm bởi vì bây giờ có một việc bất ngờ xảy đến… kỳ thật, nó chỉ bất ngờ với tôi, còn với chủ nhân, dường như ngài đã dự tính trước và thậm chí còn chờ mong.

Tôi mang thai…

Tôi không rõ, vì sao một tên đàn ông như tôi lại có thể mang thai? Tôi những tưởng cái câu nói khàn đặc ‘HÃY SINH CON CHO TA’ của chủ nhân mỗi khi bắt tôi hầu ngủ chỉ là một loại thú vui. Nào ngờ nó hoàn toàn không đơn giản như vậy.

Cái thai lớn rất nhanh, nhanh đến chóng mặt, chỉ một tháng mà bụng tôi phình to như phụ nữ mang thai tám tháng. Theo thời gian, bụng tôi càng lớn thì chủ nhân lại càng dễ nóng nảy.

Tôi không được phép ra khỏi phòng, chủ nhân sẽ trông tôi, công việc phục vụ ngài tạm thời giao lại cho nhóm người hầu đã làm lâu năm. Mỗi khi muốn hít thở bầu không khí bên ngoài tôi sẽ ngồi hóng gió ở ban công.

Hôm nay, chủ nhân phải ra ngoài, ngài rời đi làm việc gì đó, trước khi đi theo thói quen mà vươn cái lưỡi dài ngoằng lạnh ướt của mình liếm láp cổ và ngực tôi, hỏi tôi muốn gì trước khi ngài đi.

Tôi nói: “Em muốn ra ban công một chút.”

Ngài mang tôi ra đó, ngài nói rất nhanh sẽ trở lại, sau đó biến mất trong màn đêm.

Tên Thomas lại tìm đến, có vẻ một tháng nay hắn đã ‘tung tăng bay nhảy’ khắp tòa lâu đài này, tìm ra được nơi mà tôi ở, có lẽ hắn không biết đây không phải phòng tôi mà là phòng của chủ nhân.

Bởi vì góc độ, thành ban công che khuất cái bụng gồ to của tôi thế nên hắn đứng dưới sân không nhận ra dị thường, chỉ cợt nhả hỏi tôi tại sao mấy bữa nay lại trốn việc, chẳng thấy tôi đâu. Còn nói làm việc mà không được ngắm người đẹp thật không có động lực.

Tôi xem tiếng lải nhải của hắn như gió thoảng bên tai, thầm nghĩ, chờ chủ nhân trở về, để xem tên đó bị ngài xử thế nào. Hắn không chỉ một lần muốn gạ gẫm tôi, mà còn nhiều lần nói xấu ngài.

Bỗng nhiên, bụng quặn đau. Tôi không kìm được mà ngã xuống đất, thở hồng hộc. Cái gì thế này? Chẳng lẽ tôi sắp sinh?

“Chủ nhân…”

Chủ nhân chưa trở lại. Tôi gắng bò vào giường, ở đầu giường có một cái điện thoại, tôi có thể gọi điện cho quản gia mau đi tìm chủ nhân.

Sau đó nằm bệt trên giường, bụng truyền đến từng cơn đau quặn nhức nhối, cảm giác như có cái gì đó sắp xé rách bụng mình mà chui ra. Tôi tự cắn lấy tay mình, kìm nén để không phải hét lên thất thanh.

“Chủ nhân… ngài ở đâu?”

Cửa bật mở, quản gia chạy vào.

“Chủ nhân sẽ nhanh chóng trở lại, cậu cố chịu một chút.” Quản gia nói.

“Không, đau quá! Mau gọi ngài, nó đang xé rách bụng tôi!”

Ngày sau nghĩ lại, cơn đau khi đó quả thật rất đáng sợ, lúc ấy bụng tôi thật sự bị đứa bé xé toạc, máu bắn tung tóe, văng cả lên mặt quản gia, bộ móng vuốt của nó cũng sắc nhọn và khỏe mạnh hệt như chủ nhân vậy. Nó dùng chúng mở rộng miệng vết thương muốn chui ra ngoài. Tôi không nhớ khi ấy mình đã gào thét như thế nào, trong miệng chỉ biết gọi chủ nhân mau trở lại cứu tôi.

Tên Thomas chết tiệt lại tiếp tục phát huy sự tò mò của mình, hắn thấy tôi bỗng biến mất khỏi ban công, không biết nảy ra ý xấu gì mà lần mò chạy đến phòng của chủ nhân. Hắn vừa bước vào liền trông thấy cảnh tôi nằm trên giường gào thét, bụng bị xé ra phân nửa, một cái tay trắng bệch gầy yếu đang thò ra khỏi bụng tôi, xung quanh là máu loãng chảy tràn.

Hắn sợ đến ngã bệt ra đất, chân run như cầy sấy.

Cũng đúng lúc này, chủ nhân trở lại, ngài xông vào như bay, tôi nhìn thấy ngài như thấy cọng rơm cứu mạng. Ngài ôm tôi vào lòng, tự cắn bản thân sau đó cho tôi uống máu ngài, càng uống, cơn đau xé trời xé đất càng giảm, như một liều thuốc tê giúp tôi thoát khỏi sự tra tấn của nỗi đau.

Lúc này ngài mới buông tôi ra, nắm lấy cái tay đang khua loạn không ngừng của thằng quỷ con đã ló ra khỏi bụng tôi, không để nó cào cấu gây ra thêm nhiều vết thương nữa. Ngài dùng một ngón tay, vạch nhẹ một đường gọn gàng, lôi nó ra khỏi bụng tôi, sau đó lại nhỏ máu của ngài lên vết rách ghê rợn kia.

“EM SẼ ỔN THÔI.”

Tôi nghe ngài nói vậy.

Điều cuối cùng mà tôi thấy là ngài giao con của chúng tôi cho quản gia, để quản gia bế nó ra ngoài. Sau đó bước đến gần tên Thomas đã sợ đến tiểu đầy ra đất, xách đầu hắn lên, xé toạc.

Vết thương của tôi được chủ nhân chăm sóc cẩn thận, mười ngày nửa tháng đã lành lại.

Tòa lâu đài có thêm một chủ nhân bé nhỏ, tôi bỗng được ngài ‘thả’ tự do, ngày hôm đó ngài nói.

“SAM, EM CÓ THỂ RỜI KHỎI ĐÂY. THẾ NHƯNG…”

“Ngày trước ngài không cho em đi, cớ gì bây giờ lại đuổi em?”

Chủ nhân cau mày nhìn tôi, đôi mắt xếch dữ tợn hiện lên vẻ không hài lòng.

“TA KHÔNG ĐUỔI EM.”

“Vậy sao lại nói như thế?”

Ngài vươn tay kéo tôi, áp khuôn mặt dữ tợn của mình đến, tức giận nói: “TA CHƯA NÓI HẾT. THẾ NHƯNG EM VẪN SẼ LÀ SAM CỦA TA.”

Giọng nói khàn đặc của ngài tiếp tục vang lên: “EM CÓ THỂ RỜI KHỎI ĐÂY, NHƯNG KHÔNG ĐƯỢC RỜI KHỎI VĨNH VIỄN!”

A! Thì ra ngài không thật sự muốn đuổi tôi đi, mà chỉ là cho phép tôi được trở về với thế giới ngoài kia, có thể ra đó vui chơi, sau đó trở về nhà cùng ngài.

Tôi cười: “Tất nhiên em sẽ không rời khỏi đây vĩnh viễn. Ở thế giới ngoài kia sẽ có những phản bội, chỉ có ở đây mới được ngài yêu thương.”

Chủ nhân của em. Em cũng không muốn rời xa nơi này.

Phần Bonus

[Tâm sự của Sam Hansen 2]

Tòa lâu đài có thêm một chủ nhân nhỏ, thằng bé cứ gọi tôi là mẹ, sửa mãi không được. Tôi bày tỏ với chủ nhân.

“Em muốn con gọi em là ba.”

Chủ nhân liền đánh nó một chập, tôi không kịp can, sau đó, tôi cũng trở thành ba.

End

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!