Ngoại truyện này không dính dáng gì đến những chương truyện khác, cũng không đại diện cho cái kết của truyện. Nó chỉ là một chút tương tác ngọt ngào mà tác giả muốn được trông thấy của bọn họ.
Buổi sáng tỉnh lại, Ethan chỉ cảm thấy toàn thân đau ê ẩm như thể đêm qua đã vật lộn, đánh nhau một trận với người ta.
Cậu cau mày, muốn trở mình thì phát hiện có một cánh tay đang vòng qua eo mình ôm chặt lấy, không thể cử động. Ethan khựng lại, đầu óc mơ màng theo đó mà tỉnh táo…
À phải rồi, đêm qua đúng là cậu đã “vật lộn” với người ta suốt đêm mà.
Rượu vào khiến cả hai hưng phấn và nóng nảy hơn bình thường, thật hiếm khi Shirira làm càn và mạnh bạo như vậy với cậu, bây giờ chỉ nhớ lại thôi mà cậu cũng thấy toàn thân nóng lên.
“Ưm…” Người bên cạnh bỗng nhiên động đậy, cái tay nọ siết chặt hơn, mặt cũng vùi vào hõm cổ cậu, hơi thở đều đều xem ra vẫn còn ngủ ngon lắm. Ethan không nỡ đánh thức anh nên cứ giữ nguyên tư thế, nằm thêm một lúc lâu nữa.
Mãi đến khi mặt trời lên cao anh mới mơ màng tỉnh lại.
“Chào buổi sáng.” Thứ đầu tiên anh nhận được là một nụ hôn dịu dàng từ Ethan.
Shirira vươn vai một cái, sau đó dùng giọng nói có hơi khàn khàn nhưng lại mang theo ngọt ngào mà hỏi thăm: “Em thế nào rồi?”
Hôm qua tuy say rượu nhưng anh vẫn còn nhớ rõ mình đã làm gì.
“Em ổn lắm.” Ethan cười đáp. Tất nhiên là ngoại trừ phần đau nhức không đáng nói thì việc cuồng nhiệt suốt đêm vẫn khiến cậu rất thỏa mãn.
“Đêm qua rất tuyệt.” Shirira cảm thán, anh vươn vai xong thì lại ôm chầm lấy cậu, vừa nói vừa không quên xoa bóp phần eo dẻo dai trong tay mình khiến Ethan thoải mái thở ra một hơi dài.
Một chốc sau, bỗng nhiên Shirira giật mình ngồi bật dậy làm cậu khó hiểu: “Sao thế anh?”
“Em còn phải đi làm mà.”
“À.” Ethan nằm nghiêng người, một tay chống sau đầu, cười cười nói: “Lúc anh còn ngủ em đã xin nghỉ nửa buổi rồi, đầu giờ chiều mới đi.”
Vì cử động của cậu khiến tấm chăn đang đắp cao thoáng cái rơi xuống để lộ ra khoảng ngực đầy dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ, thậm chí còn có vết cắn mờ nhạt nơi đầu vai. Shirira thấy thế, hai gò má lập tức nóng lên, anh đưa tay kéo chăn lại cho cậu: “Đừng quyến rũ anh nữa, đêm qua chưa đủ sao?”
Ethan chớp mắt ra vẻ vô tội: “Em có đâu.”
Nói rồi cậu lại cố ý kéo chăn xuống, chọc ghẹo cho anh đỏ hết cả người, nhịn không nổi nữa mà đè cậu ra hôn đến khi toàn thân mềm nhũn mới thôi.
Ethan thở hồng hộc, cậu giương đôi mắt mang theo hơi nước nhìn người đang đè nặng bên trên, bỗng nhiên hỏi ra vấn đề mà từ lúc tỉnh dậy đến giờ cậu vẫn luôn suy nghĩ: “Anh này, anh có muốn đến chỗ em công tác không?”
Shirira dung nhập xã hội hiện đại chưa đủ lâu để anh có thể nắm bắt toàn bộ. Thế nên khoảng thời gian trước anh vẫn luôn ở trong nhà, tuy mỗi ngày Ethan đều dành hết thời gian rảnh cho anh, đưa anh đi đây đó để làm quen với mọi thứ nhưng trong thâm tâm cậu vẫn rất lo lắng. Cậu sợ anh thích nghi không được, thời đại thay đổi đột ngột liệu có khiến anh không chịu nổi? Vài vụ gặp cướp hoặc tai nạn xe cộ thường nghe thấy khiến cậu chỉ muốn giấu anh ở nhà, bảo vệ kín kẽ không để bất cứ ai làm hại.
Thời gian gần đây Ethan nhận ra suy nghĩ đó của mình thật không ổn, cùng lắm thì cậu luôn theo bên cạnh anh bảo vệ là được rồi. Cậu biết anh rất thích tiếp xúc với con người, anh tò mò về mọi thứ và dễ dàng đón nhận chúng.
Thế nên cậu lại nghĩ về lời nói bâng quơ vào một chiều mát mẻ nào đó của anh. Anh nói, anh cũng muốn làm gì đó để nuôi cậu… tuy là cậu không cần có người nuôi lắm. Xét thời gian và sự thích nghi của anh, có lẽ bây giờ thả anh ra ngoài sẽ không bị người ta bắt nạt đâu.
Shirira nghe cậu hỏi thì ngạc nhiên: “Nhưng em bảo rằng muốn đi làm thì phải có năng lực gì đó, còn phải có bằng cấp gì đó nữa…”
Anh xòe hai tay trống trơn ra ý bảo mình có bằng cấp gì đâu. Thời gian trước học hỏi đủ thứ nhưng chỉ là cơ bản để sinh hoạt như một người hiện đại bình thường. Học vấn căn bản đã có nhưng muốn học chuyên môn gì đó, anh còn chưa có thời gian, dạo gần đây thì học được cách lên mạng.
Ethan nói: “Viện bảo tàng sắp tuyển thuyết minh viên. Anh hiểu rất rõ về khu tàn tích ngày trước, kinh nghiệm đủ nặng để đánh bay việc không có bằng cấp rồi.” Nói xong cậu sáp đến ôm anh: “Em đi nói sếp đặc cách nhận người yêu em vào. Không lo bị đánh rớt.”
Shirira càng thêm ngạc nhiên, sau đó vui mừng nói: “Vậy là anh sắp được làm trụ cột gia đình?” Anh cũng có thể nuôi Ethan, dẫn Ethan đi mua sắm, vào dịp đặc biệt có thể lén lút chuẩn bị quà cho cậu bất ngờ. Giống như cậu cũng làm thế với anh vậy.
Ethan bật cười: “Anh vốn là trụ cột của em mà.”
Vì thế vài ngày sau Ethan xin sếp mở cửa sau cho anh người yêu của mình. Viện bảo tàng lại có thêm một mỹ nam mới, anh ấy làm thuyết minh viên dẫn khách du lịch tham quan trong bảo tàng, rất được quản lý coi trọng vì số kiến thức về di tích Shirira của anh có đôi khi còn nhiều hơn các nhà khảo cổ hiện giờ.
Thứ bọn họ biết anh đều biết, thứ bọn họ không biết anh cũng biết. Có đôi khi sếp lớn ngờ ngợ một điều: “Ethan, người yêu của cậu có phải lại đang chém gió không? Cái ly kia đám khảo cổ đều nói chỉ đơn giản dùng để uống nước nhưng sao anh ta lại có thể kể ra cả một câu chuyện dài về nó vậy? Thật hay giả đấy?”
Ethan đứng ở cửa phòng trưng bày nhìn bóng dáng Shirira đang điềm đạm kể lại câu chuyện xưa mà cả hai bọn họ đều đã từng trải qua vào ngàn năm trước cho nhóm khách du lịch nghe, cậu bảo: “Thật đấy.”
Hậu trường 1: Sếp lớn phỏng vấn
Sếp: “Được rồi, nói tôi nghe thử điểm mạnh của anh là gì nào?”
Shirira suy nghĩ về cái “nghề” làm thần bảo hộ trước kia của mình rồi nghiêm túc nói: “Ngoại trừ kiến thức về di tích, tôi còn có thể cầu nguyện, chúc phúc, kết nối năng lượng…”
Ethan: “…”
Sếp: “…”
Ethan: “Ý anh ấy là giỏi giao tiếp với mọi người đó ạ.”
Sếp: “… À, thế thì đây là một điểm mạnh tốt cho vị trí thuyết minh viên rồi.”
Hậu trường 2: Mạng xã hội
Một ngày nọ sau khi dùng bữa xong, Ethan ngồi trên sofa bóc vỏ nho, vừa ăn vừa xem TV, một lát sau Shirira pha một ly trà sữa mang vào, tay bên kia còn cầm theo cái điện thoại đời mới vừa được Ethan đổi cho. Anh bỗng dưng ngồi lên đùi cậu, tự nhiên như thể đùi cậu là một cái nệm thật êm.
“Ethan chỉ anh cách dùng Twitter đi.”
Ethan ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Sếp nói anh nên có một tài khoản tiện cho khách du lịch theo dõi, hút thêm người đến tham quan viện bảo tàng của chúng ta.”
À phải ha. Ethan phát hiện ra mình dạy anh dùng internet nhưng lại quên mất mạng xã hội, bản thân cậu suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào đống đồ cổ và dành thời gian cho anh, nào rảnh đâu mà chơi Twitter hay Facebook, nhưng điều đó không có nghĩa là anh cũng sẽ thế. Người hiện đại bình thường bây giờ ai ai cũng đều sử dụng mạng xã hội cả.
Vì thế cậu vòng tay ôm lấy eo anh, bắt đầu hướng dẫn tận tình.
“Ethan có tài khoản không? Chúng ta theo dõi nhau đi.”
“Em có nhưng rất ít khi dùng.” Tuy nói thế nhưng Ethan vẫn đăng nhập vào tài khoản của mình rồi theo dõi anh, cũng giúp anh ấn theo dõi mình.
Làm xong, Shirira cười rộ lên, ngọt ngào hôn khóe môi cậu một cái nhẹ, nói: “Cảm ơn Ethan nhé.” Nói xong thì nhét vào tay cậu ly trà sữa: “Cho em này.”
Sau đó anh đứng dậy rời đi để lại Ethan suýt thì chết chìm trong sự ngọt ngào anh tạo ra.
Add comment