PHONG NGOA

Ngoại truyện 3: Cơn say

Ngoại truyện này không dính dáng gì đến những chương truyện khác, cũng không đại diện cho cái kết của truyện. Nó chỉ là một chút tương tác ngọt ngào mà tác giả muốn được trông thấy của bọn họ.

“Danh tiếng” của Ethan trong viện bảo tàng có thể xem là khá cao, hoặc ít nhất là trong tổ phục chế cổ vật. Nhận xét của mọi người khi nhắc đến cậu có lẽ phần lớn là đẹp trai, tốt bụng nhưng cũng lạnh lùng, đôi khi còn rất lãnh đạm với mọi người. Ấy vậy mà mấy ngày trước ở viện bảo tàng, bọn họ trông thấy có một chàng trai đẹp cực kỳ đến gặp Ethan, người nọ có thể khiến cho cậu nở một nụ cười dịu dàng và đầy ắp tình yêu, ngay cả tiếng khách tham quan nói chuyện rôm rả xung quanh cũng không thể xua tan nổi đám bong bóng hồng phấn vào buổi chiều hôm đó.

Cảnh xuân đã lọt vào mắt đồng nghiệp, vì thế mà tin tức nóng hổi về người nổi tiếng lạnh lùng nhất cái viện bảo tàng này đã truyền đi: Ethan có bạn trai rồi!

Nghe đồn, người bạn trai kia của Ethan còn hôn má cậu ấy giữa sảnh lớn của viện bảo tàng, làm ra không ít hành động thân mật.

Những người vô tình mục sở thị ngày hôm ấy không ngừng trêu ghẹo cậu rằng, bạn trai đẹp như vậy hèn gì mà giấu kỹ trong nhà, chẳng một ai hay cậu đã sớm là hoa có chủ.

Chẳng may cho Ethan, vài hôm nữa có một bữa tiệc nhỏ sắp sửa diễn ra, vì thế suốt ngày quanh quẩn bên tai cậu là tiếng năn nỉ của mọi người đòi cậu dẫn bạn trai đến. Ethan không trốn được, cũng không thể keo kiệt nhốt bạn trai ở nhà không cho đi chơi, vì thế cậu đành thỏa hiệp.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Shirira trở thành tâm điểm được nhiều người chú ý, vẻ ngoài và tính cách hòa nhã, gần gũi của anh khiến bọn họ thật dễ dàng làm quen, còn có không ít người mời rượu.

Shirira không quen uống rượu nên được Ethan uống thay, tuy thế nhưng cậu lại không biết trong ly nước có vẻ như là nước trái cây bình thường đang đặt trước mặt Shirira kia lại chứa một lượng cồn nhất định.

Qua hơn nửa buổi tiệc, bỗng nhiên…

“Ethan à…”

Ethan đang cặm cụi lột vỏ một con tôm to, khi chuẩn bị thả vào trong đĩa của anh thì bỗng nhiên nghe thấy vành tai nong nóng, cậu ngước mặt lên, lập tức đối diện với đôi mắt có phần mơ màng của Shirira. Chẳng biết từ khi nào mà anh đã dịch ghế sát vào bên cạnh cậu, một tay vòng lấy eo cậu, tay còn lại thì đặt lên đùi cậu.

Thấy cậu rốt cuộc cũng chú ý đến mình chứ không mải mê lột vỏ tôm cho anh nữa, anh lập tức cọ trán lên má cậu, nói nhỏ: “Buồn ngủ quá…”

Hành động thân thiết bất ngờ của anh khiến Ethan giật mình, cậu không khỏi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ai nấy đều đang cười tủm tỉm lén lút quan sát, vẻ mặt cả bọn cứ như thể đã sớm phát hiện Shirira áp sát vào cậu từ nãy giờ.

Thế nhưng cậu chưa kịp ngượng ngùng thì đã bị hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ làm cho lo lắng.

Cậu vội buông con tôm xuống, lau sạch tay rồi vịn lấy vai anh đẩy ra một khoảng cách để quan sát: “Shirira, làm sao vậy?”

Shirira hơi híp mắt, nói nhỏ: “Trong người rất nóng, còn buồn ngủ nữa.”

Ethan giật mình, cậu phát hiện làn da trắng sứ của anh bấy giờ ửng hồng một cách kỳ lạ, nhất là hai bên gò má, cứ như phát sốt vậy. Biểu hiện này chỉ có thể là do…

Cậu lại đeo vẻ lạnh lùng của mình lên, đưa mắt nhìn đồng nghiệp xung quanh: “Mọi người lại lén tôi chuốc rượu anh ấy hả?”

Cả bọn lập tức ra sức lắc đầu, liên tục xua tay chối đây đẩy.

“Nào có, nào có!”

“Ôi trời, cậu canh chừng gắt gao như thế bọn tôi còn chẳng thể bắt tay anh ta quá hai giây thì sao mà chuốc rượu được?”

Ethan cau mày, thế thì tại sao chứ?

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu lia mắt nhìn ly nước trái cây đã cạn đáy của anh, lập tức với tay cầm lên ngửi thử.

Có mùi rượu nhẹ!

Ethan vỗ trán một cái, thật đúng là sai sót, ly nước này hẳn là có pha một ít rượu nhẹ vào, mà Shirira lại uống đến ly thứ ba rồi, tiệc gần tàn thì anh cũng bắt đầu ngấm rượu.

Nghĩ đến lần trước cậu từng cho anh nếm thử một ít rượu, hậu quả sau đó…

Càng nghĩ, chuông cảnh báo trong lòng Ethan càng vang. Cậu vội vàng đỡ lấy hông anh, để anh ngồi thẳng lại đừng cọ vào cổ cậu nữa. Thế nhưng Shirira lúc này có hơi mông lung, anh chỉ cảm thấy tâm trạng mình lâng lâng khó mà diễn tả, tiếng trò chuyện nhốn nháo của thực khách xung quanh cứ ồ ồ không nghe rõ, ngoại trừ Ethan, anh chẳng muốn để ý đến người nào.

Vì thế Ethan vừa đẩy ra thì anh lại nhẹ nhàng sáp vào, còn nói bằng giọng mũi đáng thương: “Ethan à…”

Ethan bị anh làm cho lúng túng, cậu vội ôm lấy anh để anh không phải ngã nhào ra ghế, mắt nhìn mọi người nói: “Xin lỗi, trong nước của anh ấy có chút rượu, anh ấy uống nó hơi nhiều. Chắc là hôm nay chúng tôi phải về sớm rồi.”

Nói xong cậu đứng dậy, vừa dịch ghế để kéo Shirira lên vừa nói: “Nào, anh say rồi, chúng ta về thôi.”

Shirira hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn thuận theo cậu mà đứng dậy, dù đầu óc lâng lâng nhưng anh vẫn hiểu lúc này đây hẳn là nên tạm biệt bạn bè của cậu. Anh lắc đầu hai cái hòng làm mình tỉnh táo một chút sau đó cười hiền lành với mọi người: “Xin lỗi, không thể ngồi với mọi người lâu hơn, nếu có lần sau thì tôi sẽ không về sớm như vậy.”

Mọi người lập tức xua tay tỏ vẻ không sao, thấy thế, Shirira mới quay người bước theo Ethan.

Không thể không nói, dáng vẻ ngày thường của anh luôn là kiểu hòa nhã điềm đạm, vô cùng chững chạc, thế mà chẳng ngờ chỉ một ít cồn lại có thể biến anh thành như thế này. Dù một tay đã được Ethan nắm chặt, mười ngón đan xen thế nhưng tay còn lại vẫn nhất quyết níu lấy vạt áo cậu như một đứa trẻ, hai chân thỉnh thoảng loạng choạng, chân nọ đá chân kia, cứ thế mà lững thững đi ra cửa nhà hàng.

Cả đám đồng nghiệp vây xem ở bàn ăn phải cười phá lên vì tướng tá cao lớn của anh vậy mà đi đứng không khác gì trẻ con. Thế nhưng bọn họ chưa cười được bao lâu đã bị ép ăn cơm chó.

Chỉ thấy Ethan lẫn Shirira dừng lại ở cửa nhà hàng, có vẻ như tiếp tân đang giúp bọn họ bắt taxi, Ethan thì liên tục xoa lưng cho anh như để trấn an, mà Shirira cứ không ngừng cúi đầu cọ vào bên cổ cậu, thậm chí ngay lúc taxi đến anh còn mổ nhẹ một cái lên môi cậu, hai mắt híp híp có vẻ thỏa mãn.

Nhóm đồng nghiệp nhìn đến lác cả mắt. Ai bảo dân khảo cổ bọn họ suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào mấy cái cổ vật, thật chẳng rõ Ethan đi đâu lại có thể rước được một anh bạn trai chất lượng như vậy.

Nghĩ đến đây, cả bọn không hẹn mà trở mặt. Giận quá là giận, không thèm nhìn nữa!

….

Trèo lên taxi, Shirira cứ liên tục kéo cổ áo, luôn miệng làm nũng, tỏ vẻ đáng thương với Ethan: “Ethan à… nóng quá …”

Thế nhưng lần này Ethan không thể chiều theo ý người yêu được, cậu kiên quyết giữ lấy cái vạt áo sơ-mi không để cho anh thoát y ngay trong xe.

“Chờ một chút nữa được không, về nhà em cởi cho anh…”

Shirira bĩu môi, tay đổi vị trí đến cái lưng quần, xốc hết vạt áo lên: “Về nhà anh sẽ bị luộc chín mất.”

Ethan thấy anh còn muốn cởi cả quần thì cả kinh, vội vàng chồm qua dùng thân mình che lại, không để ánh mắt tò mò từ kính chiếu hậu của tài xế nhìn thấy bất cứ cái gì.

“Không chín, không chín.”

Shirira lại bị cậu giữ lấy hai tay, khổ sở gục đầu lên vai cậu: “Sẽ chín đó, tội nghiệp anh mà…”

Ah… lại cái cụm từ này, mỗi lần Shirira dùng đến là Ethan không cách nào chống cự được. Thế nhưng, chuyện này cậu không thể chiều theo, bọn họ còn đang ở ngoài đường đó! Cậu không cho phép bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cơ thể của anh!

Ngay khi Shirira định tiếp tục than thở thì Ethan đã trèo lên ngồi trên đùi anh rồi ôm lấy hai má anh, dùng môi mình lấp kín đôi môi nọ để nó không thể tiếp tục phát ra ngôn từ làm cậu nhũn tim nữa. Vì thế suốt chặng đường về, bác tài xế già cũng phải đỏ cả vành tai vì tiếng hôn ướt át thỉnh thoảng lại vang lên ở dãy ghế phía sau.

Vừa đến nhà, Ethan lập tức thả lại một xấp tiền cho tài xế rồi kéo người yêu vào nhà, ngay cả tiền thừa cũng không cần lấy.

Cảnh cửa vừa khép lại, đèn đóm trong nhà thậm chí còn chẳng kịp mở, Ethan đã vội vàng cởi sạch đồ người yêu ra, hôn lên cổ anh mà hỏi: “Bây giờ còn nóng không anh?”

“Không còn.” Shirira lắc đầu, vẻ mặt hiền hiền mà nhìn cậu.

Ethan mỉm cười, bỗng nhớ đến ban nãy còn ở nhà hàng anh than rằng buồn ngủ, vì thế cậu mang theo chút ý xấu mà hỏi: “Vậy bây giờ… đi ngủ nhé.”

Shirira lập tức lắc đầu, còn kịch liệt hơn cả ban nãy ngồi trong xe bị cậu ngăn không cho cởi quần áo.

“Hết buồn ngủ rồi. Bây giờ anh chỉ muốn Ethan thôi.”

 

Nói rồi anh cúi đầu ngậm lấy môi cậu, đầu óc mơ hồ mà đi theo dẫn dắt của cậu vào phòng ngủ, cùng ngã lên giường tận hưởng một đêm triền miên.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!