PHONG NGOA

Ngoại truyện 2: Mắt cá ngừ hầm tiêu và kẹo bông gòn

Ngoại truyện này không dính dáng gì đến những chương truyện khác, cũng không đại diện cho cái kết của truyện. Nó chỉ là một chút tương tác ngọt ngào mà tác giả muốn được trông thấy của bọn họ.

[Nếu…]

Viện bảo tàng cổ vật di tích Shirira.

Có một chàng trai với dáng người cao ráo đứng trước quầy bán quà vặt và lưu niệm. Tóc người nọ hơi dài được thả ngang vai, gương mặt mang theo nét dịu dàng, là mẫu hình thanh niên nho nhã ấm áp có thể khiến không ít cô gái đi ngang qua phải ngoái đầu nhìn thêm. Dường như ngay cả bức phù điêu được phục chế thật tinh xảo và cực kỳ công phu ở phía đối diện cũng không thu hút bằng người này.

Anh ấy dõi mắt nhìn theo động tác điêu luyện của thợ làm kẹo bông đang tạo hình một đóa hoa mà thoạt nhìn nó rất giống với hoa văn trên bức phù điêu. Tay nghề điêu luyện cùng với tác phẩm đẹp đẽ của thợ làm kẹo khiến không ít khách dừng chân ghé mua.

Từ xa Ethan đã trông thấy anh, cậu chạy vội qua.

“Sao Người lại đến đây mà không nói với em để em đưa Người đi.”

Nghe thấy tiếng Ethan, người nọ quay đầu lại nhìn, trên gương mặt điển trai lập tức hiện lên một nụ cười ấm áp: “Ethan à, em đã xong việc chưa?”

Ethan không thèm nghĩ đến số cổ vật cần mình phục chế đã gật đầu ngay: “Vâng, đến giờ tan tầm rồi.”

Nghe thấy câu trả lời, nụ cười trên môi người nọ lại càng thêm vui vẻ: “Ta biết mà, dự báo thời tiết đêm qua không nói mưa nhưng ta dự cảm được.”

Vừa dứt lời, tiếng hạt mưa rơi nhỏ đã truyền đến từ bên ngoài, một cơn gió mang theo hơi ẩm thổi vào cửa lớn viện bảo tàng làm bay vài lọn tóc của Người. Ethan không kìm được mà đưa tay vén giúp Người ra sau tai, hỏi: “Vậy là, Người tới đón em ư?”

Người gật đầu: “Đúng vậy, nhân tiện, muốn Ethan dẫn đi ăn tối. Lần trước em đưa ta đi ăn món mắt cá ngừ hầm tiêu, nó ngon lắm, nếu ăn lúc trời mưa thì sẽ càng ngon thêm.” 

Nói rồi Người nhìn cậu bằng ánh mắt tha thiết, thậm chí còn nhẹ nhàng câu lấy ngón tay út của cậu như đang năn nỉ: “Nhé?”

Ethan làm sao có thể không đồng ý cho được, cậu gật đầu, lập tức nhận được một cái hôn vào má từ Người. 

Khách xung quanh ghé mắt nhìn, hóa ra anh chàng điển trai nọ đã có người yêu rồi, bọn họ còn chuẩn bị đi ăn tối với nhau. 

Gò má Ethan hơi đỏ lên, cậu đảo đảo mắt, bỗng nhiên nhớ đến ban nãy trông thấy Người đứng nhìn hàng kẹo bông chăm chú, sực nhận ra mấy năm qua dẫn Người trải nghiệm không ít thứ mới của thời hiện đại nhưng hình như vẫn chưa có cơ hội cho Người thử kẹo bông gòn.

Cậu chợt bảo: “Qua đây với em.”

“Hửm?”

Nói rồi cậu kéo Người đến gần quầy kẹo, hỏi mua một cái theo ý thích của Người. Người đắn đo hồi lâu rồi chỉ tay chọn cái đơn giản và truyền thống nhất của kẹo bông gòn.

“Cái này ăn ngon không? Ta thấy bọn họ mua rất nhiều… nhưng mà trông chúng như đám mây vậy, mây không có vị gì hết.”

Ngày trước Người từng kể vì buồn chán nên đã “hái” cả mây xuống thả vào trong thần điện, dù chẳng bao lâu sau nó cũng tan đi nhưng Người vẫn thử nếm xem, đủ để Người biết mây không ngon gì cả. 

Tuy nói vậy nhưng rõ ràng trên mặt Người hiện đầy vẻ tò mò, Ethan cười khẽ, nhận lấy cây kẹo từ chủ quầy rồi nhét vào tay Người: “Thử xem.”

Người nhướng mày, vươn lưỡi ra liếm thử một cái, sau đó hai mắt như tỏa sáng: “Nó ngọt! Làm từ đường à?”

Ethan bật cười: “Vâng, ngon chứ? Em biết Người thích ngọt.”

Người không ngừng gật đầu, một tay cầm kẹo bông gòn ăn nhâm nhi, một tay được Ethan dắt đi, chậm rãi rời khỏi viện bảo tàng. 

 

Một que kẹo bông ngọt ngào xem như khai vị cho bữa tối vậy.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!