Kể từ sau khi biến đổi, thể lực của cậu cao hơn khiến cho chuyện tình ái này làm chẳng biết mệt. Dường như không có một điểm giới hạn nào dành cho bọn họ, nếu không phải cứ tiếp tục làm nữa thì bọn họ sẽ thực sự thức trắng đêm thì có lẽ không chỉ một cái gối và một tấm ga giường bị xé thôi đâu.
Bỗng nhiên cánh tay đang vòng quanh eo cậu chợt siết chặt, người đàn ông vốn đang ngủ say bên cạnh bất ngờ kéo cậu một cái khiến cậu ngã trở lại giường.
Cơ thể cường tráng của anh thuận thế đè lên người cậu, anh vừa hôn cổ cậu vừa dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm khi mới thức giấc của mình mà hỏi: “Đêm qua em ngủ ngon chứ?”
Sau khi biến đổi, nhu cầu về giấc ngủ giảm đi một nửa, dù mãi đến tận ba giờ sáng mới ngủ nhưng lúc này Alex lại chẳng thấy mệt mỏi gì.
Cậu ngẩng cổ lên để anh hôn mình, miệng nói: “Ưm… Ngủ ngon lắm. Mơ thấy anh.”
Ross cười khẽ, anh dụi đầu vào hõm cổ cậu hít sâu một hơi làm cậu nhột nên hơi rụt vai, dường như anh rất nghiện mùi cơ thể của cậu.
Sau khi dụi một trận, anh ngẩng đầu lên nhìn cậu. Mái tóc anh rối tung nhưng đôi mắt xanh sáng ngời vẫn khiến anh đẹp trai như vậy, làm tim Alex lại đập nhanh. Anh hỏi: “Đêm qua mãnh liệt quá, thân thể em vẫn ổn chứ? Có khó chịu chỗ nào không?”
Alex lắc đầu, mặt hơi nóng lên vì nhớ lại chuyện đêm qua: “Cho dù anh có thật sự làm đau em thì đến sáng nay vết thương cũng sẽ biến mất thôi.”
Dù nói thế nhưng sự thật là anh vẫn luôn cẩn thận trong mọi tình huống, không nỡ làm cậu bị đau dù là một chút kể cả khi biết thể chất cậu bây giờ không còn yếu ớt như xưa. Đây dường như đã là thói quen săn sóc của anh kể từ khi yêu cậu, không thể bỏ được.
Anh nghe thấy cậu nói vậy thì mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ bả vai cậu hai cái: “Thế thì tốt rồi.”
Vừa hôn anh vừa di chuyển lên cổ cậu, sau đó đến cằm, rồi cuốn lấy môi cậu.
Đôi môi mềm mọng nước của cậu khiến anh hôn mãi không muốn dừng.
Alex cũng ngửa đầu đáp lại, có điều tưởng chừng như đây chỉ là nụ hôn nhẹ kéo dài vài giây, nhưng chẳng rõ vì sao không dứt được, càng hôn càng cảm thấy cơ thể nóng dần lên. Alex liên tục phát ra những tiếng nỉ non nho nhỏ khiến Ross cũng càng lúc càng muốn nhiều hơn nữa. Anh cứ thế mà lấn tới, đợi khi tách nhau ra thì môi Alex đã hơi sưng lên, đỏ ửng và bóng bẩy.
Tư thế của hai người cũng thay đổi từ lúc nào, Ross chống hai tay bên đầu Alex, thân thể cường tráng đè bên trên khiến cậu nằm ngửa và hoàn toàn lọt thỏm giữa lòng anh.
Ross thấy trong đôi mắt cậu hiện đầy vẻ mê say vì nụ hôn vừa rồi, anh cười dụ dỗ: “Em có muốn không?” Vừa nói vừa động đậy thân dưới
Alex cảm giác có một vật thể to lớn cứng như đá cạ lên đùi mình, không cần nghĩ cũng biết là thứ gì, chính vật kia của cậu cũng cứng không kém mà cọ vào bụng anh.
Cậu nuốt nước bọt một cái, hai má nóng ran, lưỡng lự không biết nên đồng ý hay là từ chối. Dù sao thì đêm qua bọn họ đã làm quá nhiều rồi, liệu việc làm tình quá độ có gây ra căn bệnh nào không?
Ross thấy cậu lưỡng lự thì vươn lưỡi liếm lên môi cậu một cái nhẹ, quyết định dùng thứ khác dụ dỗ cậu.
Alex hãy còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì đó trơn nhẵn quấn lấy chân mình, sau đó nó như con rắn mà trườn lên đùi rồi lên mông cậu.
Cậu giật mình kéo chăn ra, lập tức nhìn thấy chiếc đuôi đen nhánh của Ross đang quấn lấy mình. Ross thuận thế dời tay xuống xoa nắn hai cánh mông đầy đặn của cậu, anh cười nguy hiểm khi chóp đuôi mềm mại nọ bắt đầu nấn ná ở cửa động nhỏ hẹp thần bí của cậu.
“Em không muốn chơi với nó một chút sao?”
Alex chỉ cảm thấy có thứ gì đó nổ tung làm đỉnh đầu cậu bốc khói. Đêm qua chính là thứ này đã khiến cậu cuồng loạn một trận.
“Chẳng phải em đã phát điên vì nó sao?” Ross lại liếm lên môi cậu một cái, đồng thời liên tục cạ đuôi vào cửa huyệt của cậu: “Em thích anh dùng nó để mở rộng cho em đúng không nào? Cũng thích khi anh cắm cả nó lẫn dương vật vào có phải không?”
Alex run lẩy bẩy, cậu rất muốn chối là không thích chút nào nhưng cám dỗ quá lớn đã đặt ngay dưới mông cậu, bảo cậu không “ăn” nó thì quá đáng giận. Có lẽ với thể chất của bọn họ việc làm tình quá độ sẽ không gây ra căn bệnh nào đâu.
Vì thế cậu dứt khoát quyết định, một chiếc đuôi đen nhánh khác bất ngờ nhô ra, quấn lấy eo Ross rồi đẩy mạnh khiến anh nằm ngửa trên giường. Chỉ trong chớp mắt tư thế hai người đã tráo đổi cho nhau, Alex ngồi lên bụng anh, hai mắt nheo lại làm ra vẻ nguy hiểm.
Cậu nằm xuống rồi trườn đến trước ngực anh như một con rắn, cắn mạnh vào môi anh một cái, vểnh mông lên cao, oán trách: “Anh đừng trêu chọc em nữa, mau cắm vào đi!”
Ross xấu xa hỏi lại: “Cắm thứ gì vào?”
Alex đỏ mặt: “Đuôi của anh, dùng nó mở rộng cho em đi, sau đó… sau đó cắm cả dương vật lớn của anh… tựa như đêm qua.”
Ross cười lên vui vẻ, rốt cuộc cũng dụ dỗ được cậu. Anh dùng hai tay tách cánh mông cậu ra khiến lỗ nhỏ tham lam nào đó hé miệng, sau đó cái đuôi đen theo ý nguyện của cậu mà thâm nhập vào. Toàn bộ những phiến lá sắc nhọn đã giấu đi hết chỉ để lại những gì mềm mại nhất.
Khi nơi đó lại lần nữa bị lấp đầy, Alex sảng khoái rên dài một tiếng. Đuôi của cậu cũng buông eo anh ra, bắt đầu lần mò tìm kiếm dương vật anh mà cuốn lấy, nhiệt tình vuốt ve.
Thân trên cậu cũng không rảnh rỗi mà liên tục cạ đầu ngực mình lên người anh, môi hôn lấy anh, quấn quýt giao triền khiến tiếng nước vang lên không ngừng.
Cứ thế, buổi sáng ngày hôm nay nơi nào đó của Alex lại được nhồi nhét bởi hai thứ mà cậu thích nhất, khiến nó căng ra. Cậu cuồng nhiệt nhún nhảy trên thân thể anh, tận hưởng niềm vui thích tột độ mà khi còn là người bình thường chẳng thể nào thỏa sức đạt được.
Nhiều giờ đồng hồ sau, Alex có cảm giác bụng mình phình lên thật to như đang có thai vậy, thực chất là nơi phía sau đã phải chứa thật nhiều dịch thể lỏng màu trắng mà Ross bắn ra. Rất nhiều, nhiều đến mức cậu không thể chứa hết, Ross chỉ vừa ấn nhẹ mát xa bụng cậu thì tinh dịch chứa ở phía sau đã trào ra òng ọc.
Cảm giác thứ đó vì bị ấn bụng mà trào ra khiến Alex xấu hổ vô cùng, cái đuôi không ngừng cuốn chặt lấy tay anh, chóp đuôi uốn éo qua lại cho thấy chủ nhân của nó bối rối không thôi.
Ross hôn má cậu một cái, vừa dỗ dành vừa tiếp tục xoa ấn bụng cho cậu: “Để anh giúp em làm sạch chúng.”
Alex chỉ biết chôn mặt vào chăn, không thể không thừa nhận, dù cậu dư thừa sức lực để tự vệ sinh bản thân nhưng thói quen trước kia được anh săn sóc vẫn quá hạnh phúc làm cậu không thay đổi được.
Bọn họ tỉnh giấc vào lúc bảy giờ sáng thế mà đến tận mười một giờ mới rời khỏi phòng ngủ. Từ đêm qua đến hôm nay đúng là chuyện mà chẳng người bình thường nào làm nổi.
Kể từ sau khi biến đổi, ngoại trừ những thứ thay đổi rõ rệt như các giác quan, sức mạnh, sức bền, tốc độ, bộ phận mới trên cơ thể,… thì Alex vẫn có thể ăn được thức ăn chín của con người. Cậu đã thử nghiệm trong sự lo lắng của Ross, anh biết cảm giác đau bụng kinh khủng đến mức muốn moi dạ dày của mình ra khi ăn thức ăn chín là như thế nào, nên khi ấy cứ cách vài phút là anh sẽ lại dò hỏi cậu có đau hay không?
Điều kỳ lạ là qua hai mươi bốn tiếng, Alex không đau bụng, cũng không buồn nôn, thức ăn chín vẫn tiêu hóa như bình thường. Cậu nghĩ có lẽ chuyện về thực đơn không cần phải thay đổi.
Thế nhưng cậu không biết đây là một kết luận quá sớm cho đến buổi trưa hôm nay, sau khi lăn lộn một trận điên cuồng với anh trên giường, cậu cảm thấy đói bụng.
Alex tìm xuống bếp tự làm cho mình một bữa trưa đơn giản và ung dung ngồi ăn nó, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Cậu ăn nhiều cách mấy vẫn không giảm được cơn đói của mình.
Đến bây giờ cậu mới nhận ra sự khác thường, từ khi trở về cậu chưa từng thấy đói, chỉ là đến bữa lại ăn như bình thường nên cậu không phát giác ra. Và sau khi kết thúc bữa ăn cũng chẳng thấy no, sở dĩ cậu cho rằng mình ăn vừa đủ, không đói cũng chẳng no, đó không phải điều gì quá to tát. Nhưng đến bây giờ cậu mới nhận ra ấy rõ ràng là chuyện bất thường.
Alex hoang mang dọn dẹp chén đĩa rồi ra phòng khách tìm Ross.
Anh đang xem TV, thuận tay ôm cậu vào lòng như mọi ngày nhưng chợt phát hiện toàn thân cậu đang cương cứng như thể có chuyện gì khiến cậu căng thẳng vậy.
Anh cau mày, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi: “Alex, sao thế em? Có chuyện gì à?”
Alex mím môi, một lúc sau nhìn anh nói: “Em… nghĩ là mình không hấp thụ được thức ăn chín.”
Ross kinh ngạc, rất nhanh sau đó anh cau mày: “Em đau bụng ư?”
Alex lắc đầu: “Không phải, em không đau bụng, em ăn được thức ăn chín, tiêu hóa được nó nhưng có lẽ không hấp thu được chất dinh dưỡng trong chúng. Hôm nay em đói bụng, em vừa ăn hai tô mì nhưng vẫn cứ đói bụng. Ross… em phát hiện đây là lần đầu tiên em thấy đói từ sau khi trở về nhà… mà những lần trước sau khi ăn thật ra em cũng chẳng thấy no, chỉ là ăn đúng khẩu phần của mình rồi theo thói quen mà dừng lại thôi.”
Nghe vậy, mày Ross càng cau chặt hơn, rõ ràng anh đã nghĩ đến điều mà cậu cũng đang nghĩ.
Alex nói thẳng ra: “Thực đơn… có lẽ sẽ phải thay đổi rồi.”
Add comment