Khu thí nghiệm ngầm của Morgan nằm ở nơi đồng không mông quạnh cách thị trấn gần nhất cũng phải ba mươi cây số, nếu là người bình thường có lẽ sẽ phải chật vật một phen. Nhưng hai người duy nhất ở đây đều không phải người bình thường, bước chân nhẹ tênh giúp bọn họ chạy nhanh hơn cả xe.
Alex chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình tràn đầy, mỗi một bước nhảy đều có thể khiến cậu bật lên thật cao, sải chân dài như một con báo.
Mặt trời đã lặn, màn đêm buông xuống vừa lúc giấu đi bóng dáng hai người.
Đây là lần đầu tiên Alex được cảm nhận tốc độ này, cái loại mà da thịt có thể ma sát với gió, chân có thể chạm vào mặt đất, kích thích và lạ lẫm đến mức cậu phải nổi cả da gà.
Bọn họ cùng chạy đến thị trấn gần nhất, nơi đã bắt đầu có nhà cửa và xe cộ. Ross dẫn cậu men theo bóng tối của những tòa nhà thấp tránh ánh mắt người đi đường, mãi cho đến khi dừng chân dưới một toà nhà cao tầng.
Ross nhìn cậu cười hỏi: “Em sẵn sàng chưa?”
Alex ngẩng đầu nhìn nóc tòa nhà cao năm tầng, chưa bao giờ trải nghiệm khiến chân cậu hơi run rẩy vì độ cao của nó, nhưng cậu biết so với trong thành phố càng có nhiều tòa nhà chọc trời hơn nữa thì đây cùng lắm cũng chỉ là một “bậc thang nhỏ”.
“Chúng ta làm sao để nhảy lên đó?” Cậu nuốt nước bọt hỏi.
Ross nhận thấy cậu đang căng thẳng thì vươn tay xoa xoa lưng cậu, cười nói: “Thả lỏng nào, em có nhớ môn nhảy cao trong giờ thể dục trước kia không? Chúng ta thậm chí còn không cần lấy đà chạy xa, chỉ cần nhắm vào các gờ tường đang nhô ra làm điểm tựa, sau đó hạ thấp thân mình rồi nhảy lên. Như thế này…”
Chỉ nghe vụt một tiếng, Ross đã tung người lên thật cao, chân anh chạm vào gờ tường mượn lực sau đó vọt thẳng lên nóc nhà. Anh đứng bên trên cúi đầu nhìn cậu, tay vươn ra: “Nào, lên đây với anh, nếu nhảy không tới anh sẽ kéo em.”
Alex đã có hơi hưng phấn trong lòng, cậu không biết hóa ra một phần trong mình lại thích cảm giác mạnh này, chạy như bay và nhảy thật cao ư?
Cậu liếm liếm môi, bắt đầu hạ thấp trọng tâm cơ thể, nhắm vào vị trí gờ tường mà Ross vừa mượn lực sau đó phóng lên.
Vụt một tiếng, Alex thậm chí nhảy quá cao so với gờ tường nhưng lại không đủ để hoàn toàn vượt lên nóc, cậu hốt hoảng hô lên một tiếng: “Ối!”
Nhưng Ross ở bên trên đã nhảy xuống một gờ tường thấp hơn, kịp thời cúi người chụp lấy tay cậu kéo lên rồi ôm vào lòng.
Khi đứng vững ở gờ tường cùng Ross, Alex chỉ cảm thấy tim mình muốn văng khỏi lồng ngực, cũng may ở đây còn có một cái gờ thứ hai để Ross kéo cậu nếu không có lẽ cậu sẽ lại rớt về mặt đất.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Cảm thấy thế nào? Ổn chứ?”
Alex nghiêng đầu nhìn anh, thành thật nói: “Thất bại quá.”
Ross phì cười: “Như vậy đã là thành công rồi, xem, em nhảy cao hơn cả gờ tường kia.”
Vừa nói, anh vừa ôm cậu trèo lên nóc nhà một lần nữa, cái gờ mà bọn họ đang đứng chỉ thấp hơn nóc nhà một chút mà thôi.
“Chỉ cần thử vài lần, em sẽ biết cách khống chế sức lực sao cho vừa phải thôi.”
Tiếp sau đó, bọn họ cùng nhau băng qua những tòa nhà như thế, có cao có thấp, thỉnh thoảng sẽ phải mượn lực từ một ngọn đèn đường ở nơi vắng người, hoặc một ngọn cây nào đó. Dần dà Alex thật sự có thể tự do bay nhảy, theo sát bên cạnh Ross.
Càng đến gần thành phố càng xuất hiện những tòa nhà cao hơn, khi nhảy lên đó chỉ có gió lồng lộng và bước chân nhẹ tênh, Alex chưa bao giờ cảm thấy tự do như vậy.
Alex chạy băng băng đi, bỗng nhiên Ross hô lên: “Cẩn thận.”
Sau đó anh nhảy về phía cậu, đúng lúc ôm lấy eo cậu phóng sang bờ tường bên kia, bỏ lại sau lưng tiếng răng rắc của thứ gì đó vỡ vụn.
Alex giật mình nhìn về vị trí vừa rồi, hóa ra cậu không để ý đã giẫm trúng một thanh sắt mục, may là có Ross kéo lại nếu không chắc có lẽ đã ngã thẳng xuống rồi. Đây là toà nhà mười lăm tầng đấy.
Ross nghiêm túc bảo: “Nếu em ngã xuống thì gãy chân đấy!”
Alex vuốt vuốt ngực, dè dặt nhìn anh hỏi: “Nhưng không chết được có phải không?”
Ross nhéo má cậu: “Đương nhiên là không chết được, nhưng e không sợ đau à?”
Alex rụt vai: “Cũng không còn sợ mấy nữa.” Cậu đã chịu qua nhiều loại đau đớn rồi.
Ross thở dài, anh xoa tóc cậu một cái rồi nhẹ nhàng thả eo cậu ra, đổi thành nắm lấy tay cậu, bảo: “Không được rồi, anh phải dắt em thôi.”
Nói xong, anh thật sự dắt cậu mà đi, Alex bị sự quan tâm của anh làm cho dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vô cùng ấm áp. Cậu ngoan ngoãn chạy và nhảy theo những vị trí mà bước chân anh đặt xuống, dần dà cho đến khi thành phố thân thuộc xuất hiện trong tầm mắt, cậu đã thuần thục việc khống chế bước chân của mình rồi.
Thể lực đạt đến một tầm cao mới, chặng đường dài như vậy mà cũng chẳng thấm mệt bao nhiêu.
Thành phố sương mù vẫn như cũ với bầu không khí ẩm ướt đặc trưng của nó, từ xa Alex đã có thể thấy vài tia chớp ẩn giấu trong các tầng mây báo hiệu một cơn mưa sắp đổ xuống thành phố. Thời tiết quen thuộc khiến cậu càng thêm nhung nhớ ngôi nhà của cả hai.
Chờ đến khi đặt chân xuống hiên nhà, Alex có hơi run rẩy. Rốt cuộc thì sau tất cả, cậu và anh vẫn còn có thể về lại nơi này.
Đồ đạc bên trong không còn nguyên như lúc ban đầu, chúng đổ vỡ và vô cùng bừa bộn, còn phủ một lớp bụi mỏng. Có lẽ đám người Morgan sau khi phát hiện Nguồn Sống kép không nằm ở nơi mà Ross tiết lộ thì đã xông vào đây hòng lục tìm cho bằng được. Nhưng đáng tiếc dù chúng có xới tung nơi này cũng chẳng thu hoạch được gì.
Alex thở hắt ra một hơi nhìn về phía Ross: “Chúng ta sẽ phải tốn sức một phen đây.”
Sau khi trở về, bọn họ mất hơn một ngày để dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà, tính ra thì không phải tất cả đều hư hỏng, chỉ có mấy thứ bị đập phá như vài ngăn tủ được khóa kỹ, đồ trang trí và vật dụng dễ vỡ cùng với một số cửa sổ kính nát vụn. Mua và bày trí lại không có gì khó khăn. Chỉ khó ở chỗ sáng sớm ngày hôm sau, hàng xóm đã để ý đến hai kẻ hiềm nghi là sát nhân hàng loạt đã trở về rồi.
Việc này Ross chẳng mấy bận tâm, tình huống hàng xóm sợ hãi báo cảnh sát để “giải quyết” bọn họ đã nằm trong dự liệu của anh. Anh chỉ chờ có vậy để khi cảnh sát đến và tra lại thông tin về anh và Alex thì sẽ nhận được kết quả: Đối tượng đã được xóa bỏ hiềm nghi, hoàn toàn vô tội.
Chẳng cần anh hay Alex phải tự mình thuyết phục hàng xóm “cho phép” mình sống yên ổn ở đây, cảnh sát sẽ tự phản hồi lại cho bất kỳ ai e ngại muốn “báo cáo” bọn họ.
Cứ thế sau một tuần, các hộ gia đình trong khu vực đã nhận được thông tin cần thiết, tuy vẫn có người e ngại giữ khoảng cách nhưng phần lớn còn lại không sợ hãi nữa.
Tất nhiên, một số tay cảnh sát vẫn để ý đến bọn họ, Ross nhớ rõ mặt những kẻ đó đều nằm trong danh sách tàn dư của Morgan. Nhưng kế hoạch giải quyết chúng được xếp vào khoảng thời gian sau khi cậu và anh hoàn tất việc dọn dẹp ngôi nhà của mình.
Ngoại trừ nhà, vẫn còn một nơi cần họ sửa sang lại nữa. Chính là “hang ổ” của anh.
Nơi đó bị đập phá kinh khủng hơn rất nhiều, dường như bọn chúng nghĩ ngoại trừ tầng hầm ngầm thì còn có những căn phòng bí mật khác. Để không bỏ sót, chúng dùng máy khoan bê tông đục bể các bức tường để tìm kiếm, khiến cho khắp nơi trong tầng hầm toàn là bùn đất và đá vỡ.
Có điều tầng hầm ngầm đã bị người ngoài biết đến, nơi này không thích hợp làm “hang ổ” nữa, hai người thống nhất đưa những thứ còn dùng được về nhà sắp xếp tạm bợ cho đến khi tìm được vị trí mới.
Đây không phải việc chỉ một hai ngày là có thể tìm được, nhưng sau khi trải qua một thời gian, cuộc sống cũng xem như sắp trở về quỹ đạo vốn dĩ của nó, Ross có lại công việc cũ của mình, Alex cũng đã hoàn toàn quen thuộc với cơ thể mới.
Sáng ngày hôm ấy, như bình thường, cậu tỉnh lại trong lồng ngực Ross, cảm giác ấm áp ở những nơi tiếp xúc da thịt và hơi thở nhè nhẹ của anh phả lên tóc êm đềm đến mức khiến cậu chỉ muốn vùi mình mãi trong ổ chăn. Nhưng ánh mặt trời hiếm hoi xuất hiện ở thành phố sương mù đã chiếu rọi vào cửa sổ phòng, cậu không thể không tỉnh giấc.
Alex chậm rãi ngồi dậy, phát hiện cánh tay anh vẫn còn ôm chặt lấy eo mình, mà cảnh tượng xung quanh khiến cậu có hơi giật mình.
Đêm qua bọn họ đã làm gì thế này?
Ga giường rách toạc làm đôi, một chiếc gối bị xé nát khiến bông gòn rải tứ tung khắp giường, quần áo cũng chẳng khác mấy, thậm chí trong chúng còn đáng thương hơn cả chiếc gối xấu số kia.
Alex sững người, mất một lúc mới nhớ ra chuyện đêm qua, bọn họ đã hưng phấn hơn bình thường rất nhiều, vừa vào phòng đã xé đồ của nhau, ôm hôn nhau vồ vập như đã thật lâu không được thỏa mãn. Alex thậm chí còn chẳng kịp mở đèn đã bị anh lôi lên giường gặm cắn khắp người.
Mọi chuyện sau đó không cần phải nói đến, chỉ có điều cậu mãi mê chìm đắm trong từng cơn cao trào sung sướng nên không nhận ra đồ đạc xung quanh đã tan nát đến mức nào.
Alex run rẩy cầm một nhúm bông gòn lên, hình như đêm qua lúc bị anh đâm mạnh vào trong cậu đã sung sướng đến độ không khống chế được móng vuốt trên tay, chúng nhô ra cào nát chiếc gối này. Lại sau đó bị anh thô bạo chiếm giữ, cậu thích đến mức lộ đuôi, ngay cả khi ngủ cũng không nhớ thu vào cơ thể.
Nghĩ đến đây cậu xấu hổ ôm mặt, hai má nóng ran nhìn chiếc đuôi đen nhánh của mình đang thò ra ngoài ổ chăn.
Add comment