PHONG NGOA

Ngoại truyện 1: Chú chim nhỏ

Ethan cúi đầu, con chim nhỏ dường như bị gãy cánh rồi, nó rơi khỏi cái tổ rơm từ trên cây cao khi tập bay, chấn thương nghiêm trọng, ngay cả sức sống cũng không còn bao nhiêu. Ethan bất giác nhớ đến chuyện cũ của mình lúc cậu mắc phải một căn bệnh lạ, mẹ cậu đã cầu xin tư tế giúp cậu chữa trị như thế nào.

“Nó sẽ chết thôi, không cứu được nữa.” Tư tế chỉ nhìn qua rồi nói một câu như vậy.

Chuyện sau đó cậu không nhớ rõ lắm vì cơn sốt quá cao, ý thức mơ màng, mãi đến khi khỏi bệnh nghe kể lại mới biết mẹ cậu không cam lòng nên đã ôm cậu xông đến trước cửa thần điện quỳ xin Người rủ lòng thương. Sau đó Người chữa khỏi cho cậu, cũng nhận cậu làm kẻ hầu hạ.

Nhìn con chim nhỏ tội nghiệp đang thoi thóp, Ethan nhẹ nhàng nâng lên trong lòng bàn tay, mang trở về thần điện.

“Shirira, có thể giúp em chữa cho nó không?” Cậu nhón chân bước qua mớ dây leo lúc nhúc trong phòng ngủ, gọi người cao lớn đang ngồi bên giường kia.

Lập tức, mớ dây leo dưới chân cậu uốn lên, cuốn lấy eo cậu nhẹ nhàng kéo về phía giường, ngồi vào bên cạnh Người.

Shirira không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy con chim sau đó dùng tay còn lại che kín nó. Một lúc sau, từ trong lòng bàn tay Người vang lên tiếng kêu nho nhỏ của nó, càng ngày càng có sức sống. Chờ đến khi Người mở tay ra thì nó đã có thể chạy nhảy được.

Ethan quan sát toàn bộ quá trình, nhưng thứ cậu chú ý đến không phải con chim nhỏ mà là gương mặt của Người. Đôi mắt đỏ rũ xuống, hàng mi dài lúc nào cũng ươn ướt của Người tựa như một lớp rèm mỏng thật đẹp. Ethan phát hiện nét hiền hòa và dịu dàng của ngàn năm trước chưa từng vơi đi kể cả khi Người đã không còn là thần.

Ethan nhìn không chớp mắt, lúc nghe thấy tiếng chim kêu thì sực tỉnh, bỗng nhiên hỏi: “Em có thể chạm vào không?”

Shirira cho rằng cậu đang nói về con chim nhỏ này, bèn mím môi gật đầu, còn định trao nó lại vào trong tay cậu nhưng bỗng nhiên vành tai nhồn nhột. Người ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện là Ethan đang giúp mình vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai sau đó dùng mu bàn tay vuốt ve sườn mặt của mình.

Cậu cười nói: “Người vẫn đẹp như trong trí nhớ của em vậy.”

 

Nói rồi cậu ghé sát vào, đặt một nụ hôn nhẹ lên hàng mi kia rồi nhận lấy con chim nhỏ trong tay Người, mang ra ngoài thả đi.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!