Hình ảnh trên web đã được mua quyền sử dụng, đừng mang đi nơi khác.
♣
“Anh ta không biết rằng mình đã trở thành vật tế dành cho ác quỷ.”
…
Mỗi tối cuối tuần tôi đều đến gay bar uống rượu, ngắm các cậu trai xinh tươi ăn mặc thiếu vải nhảy nhót trên sàn. Hôm nay vẫn như thường lệ, tôi lại đến quán bar quen thuộc, cắm rễ trong một góc tối, vừa nhấm nháp rượu vừa nhìn xung quanh.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp em.
Ấn tượng đầu tiên của tôi là em có dáng người rất đẹp, thon gầy nhưng trông không hề yếu ớt, mà ngược lại còn có vẻ vô cùng khỏe khoắn dẻo dai, chắc hẳn bên dưới bộ quần áo thời trang kia là những đường cong cơ bắp cực kỳ khêu gợi. Khi ấy em đứng quay lưng với tôi nên không thể nhìn rõ mặt mũi. Tôi đã rất tò mò về em.
Tuần thứ hai, tôi lại tiếp tục gặp em ở quán bar đó. Vẫn là một bộ quần áo thời thượng, chân dài bắt chéo, tay cầm ly rượu, yên lặng ngồi ở quầy bar. Lần này em ngồi ngay đối diện tôi, chỉ là tôi ngồi trong góc khuất nên có thể lợi dụng bóng tối để nhìn ngắm em, không để em phát hiện ra ánh mắt của mình.
Gương mặt em thật sự rất đẹp, là cái kiểu trung tính đặc biệt mà tôi thích nhất. Tôi muốn bắt chuyện, nhưng có vẻ như em không có hứng thú về điều đó, tôi thấy em đã từ chối vài anh chàng điển trai tới chào hỏi rồi. Tôi sẽ không có cửa được em để ý đâu.
Mấy tháng trời như vậy, càng lúc tôi càng mê muội em, đến nỗi không chỉ cuối tuần mới tới bar, mà bây giờ hầu như ngày nào cũng đến. Chỉ để được gặp em. Cái ngày tôi lấy hết can đảm đến làm quen với em, em không biết tôi đã vui thế nào khi được em đáp lại đâu. Thật không ngờ một gã đàn ông như tôi lại có thể may mắn được em mỉm cười tiếp chuyện.
Em có một nụ cười rất đẹp, như nắng ban mai ngày hè. Em có nước da rất trắng, mỗi lần vô tình chạm phải đều làm tim tôi xao xuyến. Hai mắt em như mặt hồ tĩnh lặng, đôi khi sẽ cong lên và ánh nước vì những chuyện cười mà tôi kể. Em rất tốt, rất hoàn mỹ, tôi cảm thấy hồn mình đã bị em bắt mất rồi.
Tôi vốn định ra một ngày chuẩn bị hoa hồng và quà để tỏ tình với em, hy vọng em có thể trở thành bạn trai tôi. Nhưng không ngờ việc tỏ tình lại bị cướp mất, tôi đã chẳng hề biết rằng trong quãng thời gian tôi để ý đến em em cũng để ý đến tôi như vậy, khi tôi còn chần chừ lo sợ bị em từ chối thì em đã ngỏ lời. Tôi đã rất rất hạnh phúc.
Sau vài tháng yêu nhau, ngày lễ tình nhân sắp đến. Em thẹn thùng hỏi tôi hôm ấy có rảnh không, có thể đến nhà em chứ? Tất nhiên là tôi rảnh, tôi luôn sẵn sàng dành thời gian cho em. Và dĩ nhiên tôi cũng biết, lời mời này tương tự với điều gì: Em ấy muốn làm tình với tôi.
Mỗi ngày trước khi đến lễ tình nhân, tôi luôn chìm đắm trong tưởng tượng khi được ân ái với em, tôi đã nghĩ ra hết mình nên hôn em như thế nào, ôm em trong vòng tay ra sao. Tôi đã rất nôn nao, thật khó để mà chờ đợi.
Có điều, nếu biết trước chuyện xảy ra sau đó, tôi nhất định sẽ không đến nhà em.
“Ôi Dave, anh thật ngây thơ có biết không?”
Tôi bị em trói trên bàn đá, hoảng hốt nhìn em vẽ hình tam giác ngược bằng phấn trắng và các ký tự kỳ quái xung quanh mình, sau đó thắp nến lên như một buổi hiến tế trong mấy bộ phim kinh dị.
“Thả anh ra! Em làm gì vậy hả?”
“Không được đâu, ngài ấy sắp đến rồi. Tại anh cả Dave à, anh đến trễ, khiến em phải chuẩn bị trong vội vàng thế này.”
“Cái gì?”
“Nhưng không sao, xong cả rồi. Ngài ấy sắp đến, hy vọng ngài ấy sẽ hài lòng với món quà valentine năm nay của em.”
“HẢ? AI SẮP ĐẾN?”
Bỗng nhiên ánh nến xung quanh chớp lóe một trận sau đó phừng lên, ngọn lửa dựng đứng dài nhọn. Cửa sổ đã đóng nhưng trong phòng lại nổi lên một cơn gió xoáy, kỳ lạ là cơn gió ấy không khiến ánh nến tắt đi. Nó xuất hiện ngay bên trên tôi. Lúc này hai mắt em sáng lên, vui vẻ kêu to: “Ngài đến rồi!”
Tôi trợn trừng mắt. Chỉ thấy một cái bóng đen to lớn hình thành giữa gian phòng, trông nó không khác gì con người, nhưng rất cao lớn. Có điều khi diện mạo nó lộ ra, tôi biết đó rõ ràng không phải người. Nó bước ra khỏi bóng đêm, toàn thân chỉ có cơ thịt đỏ quạch, chỗ thiếu chỗ đầy, lồi lõm như một miếng pho mát Thụy Sĩ, không có da. Nó thở ra từng làn khói trắng, hé ra hàm răng bén nhọn, giọng nói nó khàn đặc the thé như thể cổ họng bị thủng lỗ, nó gọi tên em, nó tiến về phía em.
Em cười, đó là một nụ cười tôi chưa bao giờ thấy ở em, sự sùng bái và tình yêu như tràn ra khỏi mắt em. Trong lúc giãy giụa, tôi nghe em nói: “Tình yêu của em. Em nhớ ngài lắm!”
Em bước tới ôm chầm lấy cơ thể chỉ toàn là máu thịt của nó, sau đó hạnh phúc ôm lấy gương mặt kinh khủng của nó mà hôn môi.
Tôi giãy giụa kịch liệt hơn, tôi phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Con quái vật kia thật kinh tởm và đáng sợ. Thế nhưng vì giãy giụa mà tiếng động phát ra từ dây xích khiến con quái vật đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của em phải quay đầu nhìn.
Tôi sợ đến mức không nói năng được gì. Nó thật sự rất kinh tởm. Tôi nghe thấy nó hỏi người trong lòng: “Đây là quà em tặng ta?”
“Vâng. Chẳng phải ngài luôn muốn có một lớp da tốt để mang lên và đi ra ngoài cùng em sao? Em đã chọn thật kỹ, ngài xem, màu da rám nắng khỏe mạnh, không có sẹo, săn chắc và đàn hồi. Ngài có thích không?”
Con quái vật bước tới bên bàn đá, dùng đôi mắt đục ngầu đánh giá tôi, sau đó trầm ngâm: “Không tồi, ta rất thích, cảm ơn món quà của em.”
“Ngài thích là tốt rồi. Bây giờ để em lấy da cho ngài nhé!”
Add comment