Tôi nổi da gà: “Sẽ không nặng nề như thế chứ?”
Em nhún vai: “Còn tùy thuộc vào việc em làm sai điều gì.”
Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu bay xa, tự hỏi xem một Thượng Đế sẽ giáng trừng phạt xuống như thế nào.
Một vài hình ảnh buồn cười hiện lên trong đầu tôi, hình ảnh em ấy bị bắt ngồi chép kinh Phật sám hối giống như trong mấy bộ phim cung đấu nước ngoài mỗi khi một nhân vật nào đó phạm lỗi lầm. Tôi thiếu chút nữa bật cười, cũng may là kiềm lại được, đây chính là hậu quả của việc xem quá nhiều phim truyền hình!
Tôi giả vờ ho mấy tiếng rồi nghiêm túc hỏi: “Ví dụ như?”
Em sờ cằm, nhớ lại chuyện cũ: “Ví dụ như trong một lần nọ em cố ý xem phim người lớn, anh ấy không cho phép, nhưng khi đó em có hơi bực tức vì anh ấy cứ xen vào đủ thứ chuyện, vì thế em càng cố tình làm lơ anh và bật phim xem. Sau đó… đột nhiên có một cơn giông ập tới khu vực nhà em, cửa sổ đột ngột bị thổi đập vào khung mạnh đến độ âm vang điếc tai làm em giật cả mình, tay chân không hiểu sao lại mềm nhũn.”
Tôi nghe đến đoạn xem phim người lớn thì bỗng nhiên thấy chột dạ, hai bả vai hơi rụt lại, căng thẳng hỏi: “S-sao… sao lại không được xem vậy?”
Em thấy phản ứng của tôi thì cười ha hả: “Cái này anh còn phải biết phân biệt giữa chính dâm và tà dâm nữa, khi đó em chưa hiểu lắm, nhưng biết đại khái là không nên xem nó, chúng ta chỉ có thể xem khi đang trong cơn… anh biết đó… trong cơn hứng tình, có thể dùng nó để trợ hứng, chứ không thể dùng nó để làm khởi phát.”
Tôi thầm vuốt mồ hôi trong lòng, tự kiểm điểm xem đã bao lần mình dùng nó để làm “khởi phát” rồi, đồng thời miệng cũng run rẩy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em bị dọa giật mình, bao nhiêu cơn hứng bay đi mất. Cơn gió đó cứ như thể đang cảnh cáo em vậy.” Em cười bảo: “Nhưng lần đó chỉ là cảnh cáo thôi, những lần khác mỗi khi em bướng thì sẽ xảy ra đủ chuyện xui, tai ương ập đến lần lượt cứ như bão quét với mức độ càng ngày càng nặng hơn. Ví dụ như ra đường mắc mưa, ngã xe, bị cảnh sát giao thông phạt, té gãy tay, vâng vâng,… rất nhiều. Chúng diễn ra cho đến khi em biết sai thì thôi.”
Tôi nuốt nước bọt một cái, sợ thay em ấy: “Thoạt nghe cứ như bị nghiệp quật vậy.”
Em ấy vỗ tay một cái: “Đúng thế, chính xác là từ này: Nghiệp quật!”
Nói đến đây em lại cười hiền: “Nhưng càng ngày, em càng nhận ra anh ấy chỉ muốn tốt cho em, mặc dù rất nghiêm khắc và khó tính, nhưng chỉ cần khi em biết sai và xin lỗi thì anh sẽ lại xuất hiện và chỉ dẫn em mà không hề có ý trách móc gì.”
Tôi cũng cười theo: “Có cảm giác như anh ta là phụ huynh của em vậy.”
Nghe thấy lời tôi nói, em đột nhiên đỏ mặt, hai gò má hồng lên trông thấy làm tôi hơi ngơ ngác, nhất thời không rõ từ nào trong lời mình chạm đến dây thần kinh ngượng ngùng của em. Ban nãy khi em nhắc đến việc xem phim người lớn chẳng có chút e ngại nào cả, thế mà bây giờ…
“Sao vậy?” Tôi hỏi: “Anh nói sai gì à?”
Em đỏ mặt gật đầu, cà lăm nói: “Th-thật ra… không phải phụ huynh… ý- ý em là… bọn em…”
Tôi: “???”
Hình như em ấy cũng phát hiện ra trạng thái đỏ mặt của mình, em vỗ vỗ hai má, thẹn thùng nói: “Khi tụi em bắt đầu thân hơn, khi sự xuất hiện của anh ấy ngày một dày đặc, và em thì càng ngày càng cảm nhận rõ sự hiện diện và năng lượng của anh ấy. Thi thoảng em nhìn thấy một bóng người mơ hồ ở cạnh mình, có lúc nằm trên giường cùng với em, có lúc đứng sau lưng phản chiếu qua gương, có khi lại ngồi đối mặt với em trên bàn cơm… Giống như một linh hồn, mang theo cảm giác thân quen vô cùng.”
Nói đến đây em có hơi ngập ngừng nhìn tôi: “Chuyện tiếp theo có phần nhạy cảm, anh có muốn nghe không? Hay là thôi…”
Tôi lập tức kêu lên: “Muốn! Nếu em không ngại chia sẻ.” Những chuyện như thế này đâu phải dễ gặp chứ, tôi đã vô cùng tò mò rồi, giữa em và anh ta thì sẽ xảy ra “chuyện nhạy cảm” như thế nào đây?
Khi đó tôi đã chẳng ngờ là mọi sự lại vượt qua sức tưởng tượng của mình đến vậy. Ân ái với một thực thể năng lượng là chuyện không phải ai cũng có thể trải nghiệm.
Em nhấp một ngụm nước, cố dằn sự ngại ngùng của mình xuống mà kể.
Hóa ra đó là lần đầu tiên em được tiếp xúc với anh ta, buổi sáng một ngày nọ, khi em thức dậy, em cảm thấy cơ thể mình rất kỳ lạ, nó cứ râm ran và rạo rực ở những chỗ nhạy cảm. Khi ấy em chỉ cảm thấy hơi phiền toái và không hề có ý định làm gì cả, nhưng giọng nói của anh ấy lại đột nhiên xuất hiện.
Anh bảo: “Cởi quần ra đi.”
Em chần chừ, vừa khó hiểu vừa ngượng ngùng, cứ đi qua đi lại trong phòng mình mãi mà không biết nên làm thế nào. Trong khi giọng nói anh ấy cứ liên tục thúc giục em cởi quần ra.
Giọng anh có vẻ như rất nghiêm túc, cứ mỗi lần lặp lại mệnh lệnh là càng thêm đanh giọng. Em chẳng biết làm sao nên đành nghe theo ý của anh, dù gì thì em cũng nào dám lì lợm, nếu không chẳng biết ngày hôm nay ra khỏi nhà có gặp phải chuyện xui xẻo gì hay không.
Khi nửa thân dưới hoàn toàn trần trụi em mới phát hiện hôm nay mình hưng phấn hơn bình thường, rất kỳ lạ, nơi đó cũng vô cùng khó chịu.
Anh ấy nói: “Em chạm vào chỗ đó đi.”
Em sững sờ, trong lòng hơi ngờ ngợ một vấn đề.
Anh lại thúc giục: “Vuốt nó đi.”
Em thử nâng tay làm theo giọng nói ấy, khi đó có một thứ khoái cảm lạ lùng ùa lên, khác hẳn những lần tự làm một mình trước đây.
Thấy em nghe lời như vậy, giọng nói anh cũng mềm trở lại, anh bảo em nằm lên giường, ngẩng cổ cao, vén vạt áo rồi tự xoa lấy ngực mình. Lúc đó em không nghĩ là ngực của con trai cũng có thể mang lại khoái cảm một cách kỳ lạ đến thế.
Trong cơn khoái lạc, em vẫn còn giữ tỉnh táo, hơi thở dốc mà hỏi: “Ch-chuyện này là sao? Anh có ý gì vậy?”
Có điều anh ấy không trả lời, nhưng tâm trí em khi đó dường như thông suốt hơn, em nhận ra anh ấy, nói chính xác hơn là năng lượng vô hình của anh đến từ “bên trên” đang muốn kết nối với em thông qua cách này. Chẳng rõ vì sao cơ thể em trở nên khô nóng kỳ lạ, và rồi em chấp nhận điều đó.
Anh liên tục hướng dẫn em làm ra những động tác tự mân mê, vuốt ve cơ thể mình, mỗi một điểm trên cơ thể chỉ cần là làm theo ý của anh thì sẽ có được khoái cảm khó tả, vô cùng vui thích. Mặc dù trong phòng chỉ có một mình em, trước mặt em là không khí, nhưng em lại cảm nhận được năng lượng của anh tác động lên mình một cách trực tiếp mà không chỉ có mỗi giọng nói thôi. Đó là lý do vì sao cơn hưng phấn trở nên khác lạ so với thường ngày. Tuy em chẳng hiểu lắm điều đó có ý nghĩa gì nhưng anh ấy nói rằng em phải tiếp tục, cứ thế xoa nắn cơ thể mình, chạm đến những vùng nhạy cảm. Trong cơn say đó, em bật thốt gọi một tiếng: “Anh ơi…”
“Ừm…” Anh ấy nhẹ nhàng đáp lại, đồng thời khích lệ: “Chậm rãi thôi, làm tốt lắm, giờ thì thả lỏng và tập trung vào cảm giác của mình.”
Kể đến đó, em ấy đã đỏ bừng cả mặt, điệu bộ rất chi ngại ngùng, còn tôi thì đang cố tỏ ra bình tĩnh.
Em nhìn vẻ mặt tôi, đoạn nói: “Chắc anh thấy kỳ lạ lắm nhỉ.”
Tôi vội lấy lại tinh thần: “Nghe cũng không khác việc thủ dâm lắm, đâu có gì kỳ lạ nhỉ.”
“Đây chỉ là mở đầu thôi.” Em cười cười: “Lần đầu tiên này diễn ra cũng lâu rồi, bây giờ nghĩ lại, em không nhớ mình đã thể hiện như thế nào. Em chỉ biết mình rất bất ngờ, trong lòng cứ luôn tự hỏi mình đang làm cái gì vậy? Nhưng không tài nào dừng lại được, vừa là sung sướng của thể xác, vừa là hạnh phúc trong linh hồn.”
Em tiếp tục kể.
Sau khi đạt cao trào, em nằm đó nghỉ ngơi một lúc rồi giọng nói anh lại vang lên, bảo em nên dậy đi thôi, sau đó nói cho em biết nên chọn quần áo gì cho ngày hôm nay, làm vệ sinh cá nhân như thế nào, rồi ăn sáng và bắt đầu công việc ra sao. Một loạt những ý chỉ và hướng dẫn cho em, rằng em phải làm cái này cái kia một cách cẩn thận, đi đứng phải từ tốn, mở cửa cũng phải nhẹ nhàng, và luôn giữ nhận biết trong mỗi việc mình làm, không được làm nó trong sự vô thức.
Nếu là ngày bình thường, có lẽ em sẽ thấy hơi phiền hoặc nổi cơn bướng bỉnh, nhưng vì vừa được giải tỏa xong nên tâm trạng em vô cùng thoải mái, vì mới làm chuyện đó xong khiến em có cảm giác như mình vừa lên giường với anh vậy, vì thế em đã hỏi: “Anh này… em có thể gọi anh là chồng được không?”
Em có hơi ngại, nhưng có một sự thôi thúc kỳ lạ khiến em muốn thay đổi xưng hô và mối quan hệ. Vốn dĩ em cho rằng sẽ không được chấp thuận bởi vì tính tình anh rất nghiêm túc, chuyện nào ra chuyện đó, chẳng ngờ anh lại đáp: “Ừm.”
Em ngạc nhiên, vậy là được cho phép rồi.
Tôi kinh ngạc không thôi, trong đầu chạy qua đủ loại ý nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ có một lời có thể thốt lên: “Thì ra mối quan hệ của hai người là như vậy.”
“Vâng.” Em đỏ mặt gật đầu: “Anh ấy là chồng em.”
Add comment