PHONG NGOA

LINH HỒN THÂN QUEN (1)

Minh họa: Thư Anh Thư

“Anh không nghĩ là trông em lại trẻ như vậy.” Tôi nhìn chàng trai ngồi đối diện, sau khi vượt qua nỗi căng thẳng của lần đầu gặp mặt, tôi đã bắt đầu trở nên thoải mái hơn, có phần dung hòa với tính cách mà bản thân mình thể hiện trên mạng ảo.

Tôi đã không hề nghĩ rằng em ấy sẽ trông như thế này, thành thật mà nói, em ấy có gương mặt rất đáng yêu, cứ như học sinh cấp ba vậy, khiến tôi có cảm giác như em trai nhà bên, vừa gặp đã nảy sinh ý muốn che chở.

“Sao vậy?” Em cười hiền.

“Em thật sự chỉ nhỏ hơn anh có ba tuổi thôi sao? Không nhầm đấy chứ?” Tôi ngắm nghía một hồi thì thở dài: “Hay là vì anh đã quá già vậy?”

Em bật cười: “Đâu có, cái đó người ta gọi là chững chạc, anh cũng rất ưa nhìn mà.”

“Đừng có đùa.” Tôi phẩy tay: “Chỉ là mái tóc mới cắt khiến anh trông gọn gàng hơn thôi, chứ bình thường anh cứ như con đười ươi vậy.”

Em bật cười ha ha.

Thấy phản ứng của em thoải mái như vậy, tôi lại thả lỏng hơn một chút, trong lòng suy nghĩ xem nên nói cái gì để có thể dẫn vào cuộc trò chuyện chính đây. Bỗng nhiên em mở lời với vẻ trêu ghẹo: “Được rồi, nhà văn, anh muốn hỏi gì cứ hỏi đi, em sẽ nói hết.”

Tôi ngại ngùng gãi tóc một chút sau đó lấy từ trong túi ra cuốn sổ nhỏ mà mình đã chuẩn bị trước khi đến đây.

Sau khi lật xem lại vài thứ trong đó, tôi lại cảm thấy mình nên thuận theo tự nhiên, không nhất thiết phải biến nó thành một buổi “phỏng vấn” hay cái gì đó tương tự thế, dù sao chúng tôi hiện giờ cũng đã là bạn bè.

“Kể cho anh nghe về chuyện của em và vị kia đi.”

Em ấy trầm ngâm một lát giống như không biết phải bắt đầu từ đâu, lát sau em nói: “Nếu anh muốn nghe toàn bộ thì đây sẽ là một câu chuyện dài đấy.”

Tôi đã vô cùng tò mò về chuyện của em, lòng đầy hào hứng, không gì có thể ngăn việc tôi tìm hiểu đến cùng.

Tôi có cảm giác rằng đây sẽ là một cảm hứng rất lớn cho việc viết lách của mình… hoặc nói chính xác hơn thì, đây hẳn là chuyện tất yếu phải xảy ra, thông tin sẽ tự đến với Người ghi chép theo một cách thức tự nhiên và tinh vi nhất.

Chuyện của em phải lùi dòng thời gian về trước đó vài năm, ấy là thời điểm em chẳng có gì cả, không phải về vật chất, mà là về tâm trí em. Em không có mục đích, cũng không có khát vọng, dường như mọi thứ trong cuộc sống đều chẳng mấy thú vị trong mắt em. Điều em cảm nhận nhiều nhất suốt khoảng thời gian trưởng thành của mình là sự hoang mang, rối loạn, bị chi phối bởi quá nhiều vấn đề trong cuộc sống và sự lạc lõng cùng cực, cho dù đi giữa dòng người đông đúc cũng không khiến em cảm thấy mình là một phần của thế giới này.

Cho đến khi…

Em còn nhớ ấy là lần đầu tiên mình nghe thấy giọng nói của “vị kia”.

Em kể, khi đó mình đang đứng ở ngã tư đường chờ đèn xanh, tâm trạng vẫn chẳng có gì tốt đẹp như mọi khi. Trong lúc đường xá vắng người, em không có nhiều kiên nhẫn thế nên cố ý muốn băng qua đường khi đèn vẫn còn đỏ. Lúc định bước xuống lòng đường thì đột ngột có một âm thanh vang lên trong đầu mình.

Âm thanh nọ chỉ thốt một chữ: “Đừng.”

Nó khiến em khựng bước, nhất thời không nhận ra được âm thanh đó đến từ đâu.

Là suy nghĩ của mình ư? Em tự hỏi, sau đó một chân đã bước xuống đường.

Giọng nói ấy lại lần nữa vang lên, có phần gay gắt: “Dừng lại!”

Giờ thì em có thể nghe thấy rõ ràng đó là tiếng nói của một người đàn ông trưởng thành, đầy sự nghiêm túc và sắc bén. 

Tôi hỏi: “Nó như thế nào? Ý anh là, cảm giác khi âm thanh đó phát ra là đến từ đâu.”

“Cảm giác rõ ràng hệt như chúng ta đang nói chuyện với nhau vậy, nhưng không phải là lắng nghe bằng tai, mà là cái kiểu truyền thẳng vào trong đầu.” Em chỉ vào thái dương mình mà nói: “Anh biết không, giai đoạn đầu tiên nghe thấy giọng nói của anh ấy khiến em cho rằng mình mắc bệnh tâm thần, có thể là chứng rối loạn đa nhân cách hoặc chứng tâm thần phân liệt.”

Tôi bật cười: “Ồ, em không gọi là ngài nữa à?”

Em lắc đầu: “Thật ra mối trong quan hệ của tụi em, em gọi anh ấy là “anh”, chỉ khi nhắc gián tiếp với người ngoài mới đổi thành ngài.”

Tôi ngạc nhiên, không nghĩ rằng giữa em và “vị kia” lại đạt mức thân thiết như vậy, tôi đã từng nghĩ người bề trên hẳn sẽ thích một danh xưng kính trọng hơn. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra em ấy từng nói “vị kia” chỉ là một luồng năng lượng không có hình thù, vì thế nhân xưng trở nên không còn quan trọng nữa, ngay cả cụm từ “Thượng Đế” cũng thật màu mè. 

Tôi im lặng chờ em kể tiếp.

Khi giọng nói ấy bảo em dừng lại, em đã nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh nhưng trên con đường hơi vắng vẻ này chỉ có một mình em đang đứng ở khu vực đèn giao thông, những người còn lại đều đang tất bật đi trên vỉa hè trong khi mặt cúi gằm vào điện thoại.

Cùng lúc ấy, một chiếc xe bất chợt phóng tới, chạy xẹt qua người em, khoảng cách gần đến mức em cảm giác được suýt chút nữa nó đã đâm vào người mình. Cơn gió mà chiếc xe kia bỏ lại làm lông tơ em dựng đứng, em ý thức được nếu vừa rồi không dừng bước thì có lẽ đã gặp phải tai nạn.

Cũng chính từ lúc ấy, giọng nói đó trở thành một phần trong cuộc sống của em, thoạt đầu anh ta xuất hiện để ngăn cản những khi em cố ý vi phạm vào một điều không nên nào đó. Sau dần, tần suất ngày một thường xuyên hơn, nhắc nhở em từ chuyện lớn cho đến những chuyện nhỏ nhặt nhất trong sinh hoạt hằng ngày. Theo cái cách mà em cảm nhận thì anh ta là một “ý thức” độc lập vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn có thể xem là gia trưởng với mức khống chế cao.

Thoạt đầu em rất rối rắm và hoang mang, cho rằng mình mắc bệnh tâm thần phân liệt, sinh ra các chứng hoang tưởng kỳ lạ, hoặc bị đa nhân cách. Nhưng không rõ vì sao, em lại không hề sợ hãi, sự xuất hiện của anh ta mang đến cho em một cảm giác đáng tin kỳ lạ và sự “cai quản” tuyệt đối, cứ như thể tất cả mọi sự của em nên nghe theo anh ta.  

Thoạt đầu anh ta sẽ nhắc em mang theo ô vào những ngày trời nắng, bởi vì buổi chiều sẽ có một cơn mưa bất chợt. Anh ta sẽ bảo em rẽ sang con đường khác để tránh khỏi một đợt kẹt xe kéo dài hàng giờ đồng hồ trên con đường quen thuộc. Anh ta sẽ dùng cách thức riêng của mình để gọi em dậy khi em ngủ quên trước một cuộc hẹn quan trọng.

Tôi: “Em chưa từng hỏi đó là ai sao?”

Em gật đầu: “Có chứ, đoạn thời gian đó em đã hỏi rốt cuộc anh là ai?”

Tôi tò mò: “Vậy anh ta trả lời thế nào?”

“Anh ấy nói, em có thể xem tôi là ai cũng được.”

Tôi thầm nghĩ, đây đúng là một câu trả lời chẳng có ích gì. Nhưng tôi biết mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu, hẳn sẽ còn rất nhiều tình tiết khác.

Em kể: “Rồi anh ấy dần uốn nắn em từ những hành vi nhỏ nhặt nhất.”

Tôi: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như khi em ăn quá nhanh, anh ấy sẽ bảo em ăn chậm lại, thậm chí là hướng dẫn cụ thể em phải nhai thật kỹ trước khi nuốt.”

Tôi bật cười: “Nghe cứ như đang dạy cho một em bé vậy.”

Em ấy cũng bật cười: “Đúng thế, thời gian đó em rất tùy tiện, luôn bị cuốn theo những vấn đề bức bối xung quanh mình, cảm xúc thường xuyên rối loạn. Em đã từng cảm thấy thế giới này tựa như ảo ảnh, thân thể em chẳng qua chỉ là một lọ chứa linh hồn, vì vậy em không đối xử tốt với nó… cho đến khi anh ấy xuất hiện, hướng dẫn cho em mọi thứ.” 

Tôi im lặng nhìn em, so với những lời em kể, em của bây giờ tựa như một con người hoàn toàn khác, đôi mắt đầy ánh sáng, gương mặt lúc nào cũng mang ý cười nhẹ nhàng.

Em cúi đầu, hớp một ngụm nước ép trong cái ly của mình rồi nói tiếp: “Nếu dùng từ chính xác thì không hẳn là hướng dẫn, mà còn có phần ra lệnh và quản thúc cuộc sống em. Chỉ cần em làm chuyện gì đó không tốt cho cơ thể thì sẽ bị nhắc nhở ngay, anh ấy cũng không đồng ý với cách em làm gì đó quá nhanh hoặc vội vã. Thế nên anh ấy uốn nắn cả thái độ của em nữa, hễ em lớn tiếng với một ai đó, anh sẽ lập tức bảo rằng em phải nói chuyện nhẹ nhàng hơn, hoặc cho em biết khi nào thì mình nên giữ im lặng. Hay khi em đóng cửa mạnh, anh sẽ nhắc nhở … sau đó em phải mở cửa ra một lần nữa và đóng lại nhẹ nhàng. Rất, rất, rất nhiều thứ nhỏ nhặt khác, em đã chẳng thể nhớ nổi anh ấy chỉnh sửa em bao nhiêu lần để em trở thành con người như bây giờ.”

Tôi nghe mà có hơi ngạc nhiên: “Lúc đó em không khó chịu ư?” Thường thì ở cái độ tuổi đó sẽ chẳng đứa nào chịu ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, huống chi là nghe lời một giọng nói vang lên trong đầu mà mình thậm chí còn chẳng thể động chạm gì.

“Có chứ! Đôi lúc em bướng lắm, cãi lời hoặc không làm theo.” Em ngại ngùng gãi đầu.

“Ồ.” Tôi lấy làm hứng thú: “Vậy khi đó anh ta sẽ có phản ứng thế nào? Có nói gì không?”

“Cứ mỗi lần em không nghe theo hoặc cãi lời thì giọng nói anh sẽ đanh lại, vô cùng nghiêm khắc, có đôi khi trở nên lạnh nhạt, có đôi khi mang theo chút giận dữ, nhưng tất nhiên là anh ấy chưa bao giờ quát mắng hay lớn tiếng, cùng lắm chỉ là làm lơ em, rồi bỏ đi đâu mất mà em chẳng thể liên lạc được nữa. Sau này em mới biết đó là do em phạm vào thói xấu nên mất kết nối với anh ấy.”

“Ồ, chỉ vậy thôi sao?” Tôi mở to mắt: “Ý anh là, thế thì làm sao để rèn giũa một người chứ? Anh ta thật hiền!”

Em ấy trợn tròn mắt, vẻ mặt ảo não nhìn tôi: “Đừng có tưởng bở thế, mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ đâu.”

“Chứ thế nào?” Tôi hỏi.

“Sẽ có sự trừng phạt. Anh đã quên anh ấy là gì sao? Khi đó em không biết anh ấy là năng lượng gốc, là người tạo nên thế gian này, là vị “Thượng Đế” trong miệng muôn người.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!