Quản gia Hilda như đã sớm đoán được ngài bá tước sẽ thay đổi ý định, lúc nghe thấy David thông báo với mình, cô không hề ngạc nhiên chút nào, chỉ bật cười đáp: “Được rồi, cảm ơn cậu David.”
Đôi mắt nâu đỏ lướt nhẹ qua anh ta, sau đó nói với Rufus phía sau mình: “Em theo ta xuống phòng bếp nào.”
Rufus hơi ngơ ngác, cậu vẫn còn đang tiêu hóa và ôn lại những lời dặn dò trước đó của nữ quản gia, thật ra cũng không khó để ghi nhớ nhưng vì mỗi một việc đều liên quan đến chủ nhân nên khiến cậu lo lắng mình làm không được tốt. Lúc này lại nghe nói bữa trưa mình sẽ phục vụ cho ngài ấy thì không khỏi căng thẳng, nhưng cũng có chút sốt sắng.
Cậu dạ một tiếng rồi đi theo nữ quản gia, hai người mau chóng bỏ lại David ở đại sảnh.
Bây giờ đã gần giờ trưa, người trong phòng bếp cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị, bởi vì ngoài chủ nhân ra thì bọn họ còn phải chuẩn bị thức ăn cho chính mình và các người hầu khác, sẽ tốn không ít thời gian.
“Làm một người hầu cận bên cạnh bá tước, chăm lo mọi mặt là cần thiết, tuy nhiên cũng không nhất định phải là người đó tự tay nấu thức ăn, việc này đã có đầu bếp chuyên môn lo lắng, vì vậy nhiệm vụ của em là kiểm tra nguyên liệu chế biến có đủ tươi mới hay không. Những điều này tất nhiên không đến lượt người hầu làm, từ trước đến giờ đều do ta chuẩn bị. Nhưng hiện tại thì khác rồi, có em hầu cận bên ngài bá tước, nên em sẽ thay ta làm.”
Rufus nghe mà mơ hồ, vẫn chưa hiểu lắm vì sao cậu lại khác với những người hầu kia, có thể đảm đương nhiệm vụ này. Cậu vừa vui vừa lo, vui vì biết được ngoại trừ mình ra, hầu như không có ai khác mang chức trách có thể ở gần chủ nhân.
“Vâng.” Rufus ngoan ngoãn đáp.
Đúng lúc cả hai đi ngang qua một vài người hầu khác trên hành lang, bọn họ lập tức cúi đầu chào: “Quản gia.”
Hilda ừ nhẹ một tiếng, không hề đưa mắt nhìn mà vẫn tiếp tục đi tới, nói chuyện với Rufus: “Em có điều gì muốn hỏi không?”
Rufus tò mò nhìn hai người hầu kia một chút rồi tập trung lại, cái đầu nhỏ gật vài cái: “Dạ có.”
“Là gì?”
“Ừmm… chủ nhân thích ăn gì ạ?”
Vừa nghe hỏi vậy, nữ quản gia lập tức bật cười: “Rufus, em có biết nếu là người khác thì họ sẽ phản ứng như thế nào không?”
Rufus thành thật lắc đầu, không hiểu lời nói của mình vừa rồi có chỗ nào không đúng: “Dạ không ạ.”
“Bọn họ sẽ hỏi nguyên liệu như thế nào mới là đạt tiêu chuẩn, mà em, điều đầu tiên quan tâm lại là khẩu vị của chủ nhân. Thật là một cậu bé chu đáo, ngài ấy chọn em đúng là không sai.”
Rufus không kịp đề phòng bỗng nhiên được khen, hai gò má đỏ lên, xấu hổ mím môi, bối rối không biết đáp làm sao cho phải. Cậu chỉ là muốn biết một chút về chủ nhân mà thôi, cậu cảm thấy cụm từ “chăm lo mọi mặt” của quản gia Hilda có nghĩa là cậu có thể thay ngài ấy chuẩn bị một bữa ăn hợp ý nhất.
Không đợi cậu nói thêm gì, nữ quản gia đã dừng bước trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang: “Đến rồi.”
Cửa vừa được đẩy vào, thứ đầu tiên mà Rufus thấy là mấy bao lúa mạch to tướng để ở chân tường gần đó. Quản gia Hilda nhìn cậu: “Mau vào đây.”
Chờ Rufus bước vào, Hilda chắp tay sau lưng, gọi tất cả đầu bếp và người hầu trong phòng tập trung lại. Mọi người đều nhìn về phía này, có một số người không để tâm đến Rufus, một số người khác lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu. Rufus nhạy bén nhận ra, những người hầu ở đây có một thái độ hoàn toàn khác so với ở tửu trang ngoại ô, kể cả hai người mà cậu gặp bên ngoài hành lang kia nữa, nhưng cậu lại không thể giải thích rõ được khác ở điểm nào.
Hilda từ tốn thông báo với họ rằng: “Cậu bé mới đến này về sau sẽ tiếp nhận một số việc phục vụ sinh hoạt của chủ nhân. Từ hôm nay cậu ấy sẽ thay ta đến chuẩn bị thức ăn cho chủ nhân.”
Chỉ một câu thông báo ngắn nhưng Rufus có thể thấy được vẻ mặt của từng người trong căn phòng đều cùng lúc trở nên kỳ lạ như nhau, nhưng cũng có người chung quy không hề để ý.
Cậu lúng túng không biết nên làm gì, giương đôi mắt bối rối nhìn quản gia. Rất nhanh, quản gia đã phất tay để mọi người tiếp tục công việc của mình sau đó ra hiệu cho Rufus đi theo.
“Chủ nhân không thích ăn mực, ngài khá thích cua. Về phần thịt thì ngài thường dùng thịt bò và thịt cừu, không thích thịt dê, rau củ sẽ không thích ớt chuông và cà chua.”
“Vâng.” Rufus nghiêm túc nhớ kỹ.
“Hôm nay nguyên liệu đã có sẵn, em chỉ cần xem chúng có đạt yêu cầu hay không. Nếu em muốn tự chọn món ăn thì hãy dặn dò đầu bếp trước. Em cũng có thể chủ động hỏi xem chủ nhân muốn ăn gì.”
“Vâng.”
“Lại đây, ta chỉ em cách kiểm tra nguyên liệu.”
Rufus đi bước nhỏ theo sau bóng lưng thanh mảnh của quản gia. Lúc này cậu mới có cơ hội nhìn kỹ hơn xung quanh, nguyên liệu gì cũng có, rau củ và thịt tươi mới. Ngày trước khi cuộc sống của cậu còn bình yên, cậu rất thích đi theo mẹ xuống bếp, giúp mẹ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, có khi là nhồi bột, dù hồi nhỏ sức cậu không lớn lắm, phải hì hục thật lâu mới nhồi xong, dù mẹ cậu có ý muốn giúp cậu nhưng cậu vẫn cứ khăng khăng đòi làm chuyện mệt nhất thay cho mẹ.
Vậy nên lúc này những gì mà Hilda hướng dẫn cậu không hề xa lạ, chỉ cần nói một lần cậu đã có thể lặp lại trôi chảy không sai chỗ nào.
“Được rồi, đến đây thôi, ngài bá tước đã đổi ý để em vừa học vừa hầu hạ ngài, có thể là những chuyện sau đó ngài sẽ tự tay hướng dẫn cho em.”
“!!!” Rufus nghe mà giật mình, trái tim nhỏ đập thình thịch thật mạnh, cậu lắp bắp: “Em, em tưởng là chỉ bữa trưa hôm nay thôi ạ!”
Hilda cười nhẹ: “Ta chỉ nói trước mà thôi, để em chuẩn bị tâm lý một chút.” Nói rồi cô quay người rời khỏi phòng bếp: “Chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ ăn, em có thể ở lại đây xem mọi người chuẩn bị, cũng có thể đi ra ngoài, nhưng nhớ đúng giờ đến gặp ta ở đại sảnh.”
Vì vậy cậu nhóc con không kịp chuẩn bị gì đã hoảng thật lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Làm sao bây giờ, cậu chỉ mới đến, cái gì cũng mơ hồ không rõ, lỡ làm sai thì sao? Chủ nhân sẽ ghét cậu mất!
Nếu bị ghét thì sao? Ngài có bán cậu đi không?
Cái đầu nhỏ bắt đầu nghĩ bậy, tưởng tượng đến muôn vàn cảnh tượng mình vụng về làm sai chuyện khiến chủ nhân lạnh mặt, sau đó là cảnh tượng chủ nhân ném khế ước của mình vào lò sưởi, để lửa đốt trụi rồi nói với mình một câu: Ta không cần em ở đây nữa.
Hoặc là một ngày nào đó cậu bị gọi vào thư phòng, trông thấy chủ nhân đưa khế ước của cậu cho một người quý tộc khác, nói là: Từ bây giờ em đi theo người khác đi.
Rufus nghĩ mà hai mắt ửng đỏ, ngồi ngây người trong góc phòng bếp, cậu lại bắt đầu tự hỏi lát nữa nên làm thế nào để phục vụ ngài dùng bữa trưa đây? Quý tộc dùng bữa như thế nào?
Điều mà Rufus không hề nghĩ đến đó là, cậu lại được ngài cho phép ngồi ngay bên cạnh.
Khi đến giờ dùng bữa, Rufus lại đi theo quản gia Hilda đến phòng ăn, ngài bá tước đã sớm ngồi ở vị trí đầu bàn. Trên chiếc bàn dài lại chỉ có vỏn vẹn một mình chủ nhân, cô đơn và vô cùng lẻ loi.
Rufus vừa vào thì tầm mắt dính lấy ngài không rời, phát hiện ngài đã đổi sang một bộ trang phục khác, đơn giản và trông có vẻ thoải mái hơn bộ trang phục khi ngài mặc ra ngoài. Mái tóc vẫn được buộc hờ sau lưng nhưng đôi găng đen đã không còn mang trên tay nữa, cậu có thể thấy rõ những ngón tay dài và màu da trắng đến kỳ lạ của ngài.
Cậu khom người bày ra lễ nghi mà mình đã học được khi nhìn thấy các người hầu khác cúi chào ngài: “Chủ nhân.”
Bộ dáng nho nhỏ bày ra lễ nghi đường hoàng đĩnh đạc không sai chỗ nào trông lại có phần đáng yêu – đó là suy nghĩ trong lòng ngài bá tước. Xem ra một buổi sáng này em ấy học được không ít thứ.
Nghĩ rồi ngài phất tay với David và quản gia của mình: “Em ấy ở lại bên cạnh ta là đủ rồi.”
“Vâng.” Cả hai cùng đáp rồi nhanh chóng lui ra khỏi phòng ăn, lúc đi ngang Rufus, Hilda nháy mắt dặn dò: “Mọi chuyện cứ theo lệnh của ngài ấy.”
“Dạ.”
Rufus căng thẳng không thôi, thấp thỏm nhìn cửa phòng ăn vẫn chưa đóng lại, mà các người hầu khác bắt đầu dọn một vài đĩa thức ăn đã được đậy kín lên, sau đó mới rời khỏi.
Rufus nuốt nước bọt một cái, đắn đo đi đến bên cạnh ngài. Từ đầu tới cuối cậu vẫn không dám nhìn vào mắt ngài, nhưng cậu có thể cảm giác được tầm mắt lành lạnh nhưng ôn hòa vẫn luôn bao bọc mình. Không đợi cậu tự hỏi tiếp theo nên làm cái gì thì đã nghe thấy ngài hỏi: “Buổi sáng nay thế nào?”
Dù đã nghe tường tận mọi chi tiết từ miệng nữ quản gia trước đó nhưng bá tước vẫn muốn nghe cậu bé này kể lại với mình.
Rufus hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi kể lại mình học được cái gì.
“Không khó phải không?”
Rufus gật đầu cái rụp, nhưng vẫn hơi lúng túng: “Có điều, có điều, em không rõ lắm quy củ trên bàn ăn… quản gia Hilda chưa dạy cho em, nhưng mà… em hy vọng mình sẽ không phạm sai lầm nào.”
“Ừm.” Ngài bá tước nhẹ nhàng nói: “Hilda chưa dạy cho em, ta có thể dạy. Thấy cái chai kia chứ?”
“Dạ.”
“Rót rượu cho ta.”
Rufus lập tức làm theo, động tác của cậu tuy không đạt mức tao nhã nhưng cũng không quá trúc trắc.
“Em từng rót rượu cho người khác rồi sao?”
Đôi mắt màu gỗ đỏ của ngài bá tước hơi nheo lại, quan sát khuôn mặt nhỏ của cậu bé đang đứng gần mình, từ khoảng cách này ngài có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt tỏa ra từ bên dưới làn da cậu, ngay cả mùi rượu cũng không át được. Yết hầu trượt trượt, ngài dời tầm mắt đến hai cái tay nhỏ chủ động nâng ly rượu đưa cho mình. Chỉ nghe thấy cậu ngại ngùng nói: “Dạ không ạ, chỉ là ngày trước khi em… ừm bị nhốt trong chuồng ngựa, mấy kẻ buôn người ngồi trong quán rượu đối diện ăn uống, em nhìn qua khe cửa chuồng ngựa thấy có vài người phục vụ bọn họ làm như vậy… nên… nên em học theo ạ.”
Ngài bá tước trầm ngâm, không thể không thừa nhận cậu bé này có một sự quan sát rất cẩn thận, cũng có một trí nhớ tốt. Ngài nghĩ thỉnh thoảng làm mẫu cho cậu vài lần thì động tác của cậu nhất định sẽ đẹp hơn.
Ngài nhấp một chút rượu rồi hướng mắt về phía chiếc ghế được kê sát bên cạnh mình mà ra hiệu. Kỳ thật chiếc ghế này ban đầu không hề nằm ở đây, đối với vị trí đầu bàn dài của ngài thì nó đáng lẽ phải nằm ở cạnh bàn bên phải, và vì bề rộng của bàn ăn mà vẫn sẽ cách xa ngài một khoảng, rõ ràng là có người cố ý muốn đặt nó nằm ở đây, cốt là để chuẩn bị cho “ai đó”.
Rufus dù ngốc mấy đi nữa thì cũng biết rõ điều này, cũng hiểu ngài bá tước muốn cậu ngồi vào đó, nhưng cậu không nghĩ rằng cái ghế đó thật sự được chuẩn bị dành riêng cho mình. Dù sao thì cậu chỉ là một người hầu mà thôi, trong lúc chủ nhân dùng bữa, người hầu đứng bên cạnh mới là đúng nhất.
“Em có thể ngồi ư?”
“Có thể.”
Vì vậy cậu ngoan ngoãn ngồi vào, chủ động dời một đĩa thức ăn được đậy kín bằng lồng chụp đến trước mặt ngài, sau đó mở ra. Bên trong là một món súp đặc được trang trí đẹp mắt.
Thế nhưng ngài bá tước lại không hề động muỗng, ngài chỉ vào chiếc đĩa còn lại, bảo cậu cũng mở nó ra. Và điều đáng ngạc nhiên là bên trong cũng có một món súp y hệt.
“Đó là cho em.”
“Dạ!?” Rufus kinh ngạc, hoàn toàn không tưởng tượng được, sau đó cậu đứng bật dậy, cuống quýt nói: “Chuyện này không đúng đâu ạ, em không thể ngồi ăn ngang hàng với chủ nhân được.”
Nhưng ngài bá tước chỉ thong thả cầm muỗng lên, trước khi nếm thử vị súp thì nói: “Vì sao không? Chuyện này là bình thường, ta muốn em cùng ăn.”
Bên ngoài, David tò mò hỏi nữ quản gia bên cạnh: “Bình thường khi phục vụ chủ nhân, Hilda cũng được ngồi cạnh sao?”
“Không được.”
“Vậy có được thưởng chén súp nào không?”
“Cũng không có.” Nữ quản gia không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm: “Ta có phần riêng của mình.”
“À.”
Rufus bên trong vừa vui vừa lo ngồi ăn món súp ngon lành mà mình được thưởng. Ăn xong lại nghe thấy ngài nói thêm một câu làm con tim nhỏ tiếp tục đập loạn: “Về sau cũng sẽ như vậy.”
Nữ quản gia thấy chủ nhân vừa dùng xong thì gọi người hầu khác đưa món chính lên, lần này là món thịt bò hầm. Rufus chưa từng thấy món bò hầm nào vẫn còn để nguyên khối thịt to như vậy, sau đó dưới sự hướng dẫn của chủ nhân mới biết nhiệm vụ của cậu chính là dùng dao cắt chúng ra thành những khối thịt chỉnh tề rồi đặt ra đĩa cho ngài.
Rufus dùng dao không quá thuần thục, dao trên bàn ăn không giống với dao trong phòng bếp, nó không sắc, vì vậy khối thịt đầu tiên bị cậu làm nát. Cậu xấu hổ không thôi, múc khối thịt đó vào chén mình rồi cẩn thận cắt khối khác.
Tất cả đều diễn ra dưới mắt ngài bá tước. Kỳ thật ngài không hề cảm thấy phiền chán gì, còn rất hưởng thụ sự vụng về của cậu, nhìn cậu luống cuống tay chân, đỏ mặt nhìn lén mình, nhỏ giọng nói xin lỗi rồi nghiêm túc làm lại, bộ dáng đó đáng yêu vô cùng, cũng sống động vô cùng.
Nhân lúc cậu không để ý, vẫn còn loay hoay với miếng bò cuối cùng dành cho mình, ngài bá tước dùng một cái nĩa ghim lấy khối thịt bò bị bể duy nhất nằm trong chén của cậu, tao nhã ăn. Chờ khi Rufus cung kính dâng lên phần của ngài mới phát hiện miếng thịt bò xấu xí đã bị trộm mất thì không thể tin nổi mà nhìn chủ nhân của mình. Mà điều sau đó càng khiến cậu nhóc muốn ngất xỉu hơn là, cậu nhìn thấy ngài bá tước tự tay chuyển qua chén cậu những miếng thịt ngon lành hơn. Ngài nói:
“Thưởng cho sự cố gắng của em, lúc rảnh xuống bếp dùng dao luyện tập với đậu hũ một chút là được.”
Rufus chỉ cảm thấy hồn mình lên mây. Ngài bá tước thật sự quá tốt bụng, quá dịu dàng rồi.
Vì vậy, suốt lúc dùng món chính, trái tim nhỏ của cậu chưa hề bình tĩnh chút nào, tâm hồn cũng chưa hề đáp xuống đất.
David ở bên ngoài lại nhịn không được mà hỏi Hilda: “Lúc bình thường quản gia cũng phải tự tay cắt thịt cho ngài sao?”
“Không, lúc bình thường phòng bếp sẽ không để nguyên một khối to như vậy.”
David hiểu ra, mọi chuyện trong kia đều là ngài bá tước cố ý. Được rồi, không thể không thừa nhận là ngài thành công kéo cậu bé ấy tới gần mình hơn, xem hai cái chân nhỏ vừa ăn vừa đung đưa kìa, nhìn là biết đang vui vẻ muốn lên mây rồi.
Add comment