PHONG NGOA

Chương 9: Shirira

Tiếng kêu của giáo sư mới khiến mọi người nhận ra sự khác thường bên trong căn hầm này. Mớ dây leo chằng chịt mà ông kể hoàn toàn không thấy đâu, chỉ có từng mảng từng mảng rêu phát sáng phân bố không đồng đều trong cả căn hầm khép kín.

Có người giẫm trên mớ rêu khiến rêu bị nát, chất nhầy mang theo ánh huỳnh quang in rõ dấu giày trên mặt sàn.

Rêu mọc trong này rất nhiều, đến mức ánh huỳnh quang phát ra lờ mờ từ nó đủ để bọn họ thấy nơi này ngoại trừ cái bệ đá hình chữ nhật ra thì chẳng còn thứ gì khác.

Ngược lại với ngoài kia, thứ duy nhất cung cấp ánh sáng bé li ti và kết thành từng mảng này khiến bọn họ nhất thời ngây người vài giây vì ngỡ mình đã đi lạc vào một vùng đất kỳ lạ nào đó.

Có người thì thào hỏi: “Ở trong này, chúng ta sẽ an toàn đúng không?”

“Có lẽ vậy…”

“Rốt cuộc bọn quái vật đó là thứ gì? Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Giáo sư ngồi trên mặt đất thở một lúc, nghe thấy vậy thì nói: “Có lẽ chúng ta chờ đến sáng rồi đi ra ngoài thử, cho dù chúng là thứ gì thì hẳn là chỉ đi săn về đêm, ban ngày sẽ trở lại nơi trú ẩn của mình. Đến lúc đó chúng ta nhanh chóng trở về trại rồi liên hệ với người bên ngoài, rời khỏi khu rừng trước khi trời lại tối!”

Không có ai phản bác giáo sư, quả thật bọn họ chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Lũ quái vật đó đeo bám không buông, may là bọn họ có chỗ ẩn nấp, không biết những người chạy trốn ngược hướng với bọn họ như thế nào rồi.

Ethan có chút lo lắng, vết thương của cậu sâu và nặng quá, máu đã thấm qua lớp vải áo rồi, nếu cứ chảy mãi như vậy thì không ổn chút nào. Nhưng hiện tại trên tay bọn họ không có thuốc men hay băng gạc cầm máu, điều duy nhất cậu có thể làm là ngồi xuống nghỉ ngơi hồi sức, hạn chế cử động tránh cho máu chảy nhiều hơn.

Lúc này giáo sư đứng dậy đi vòng quanh căn hầm, ông không ngừng lầm bầm về việc mớ dây leo đột nhiên biến mất. Ethan nhìn ông ta tựa như một gã cuồng nghiên cứu khoa học không ngừng đi đi lại lại hòng tìm kiếm vết tích của mớ dây leo, thế nhưng trên mặt sàn đá gập ghềnh vì sự bào mòn của thời gian chỉ có những kẽ đất phủ đầy rêu ẩm mà thôi.

Trong lòng Ethan cũng thấy lạ, cậu đoán có lẽ chúng không thực sự là thực vật, sợi dây leo dù đã bị cắt nhưng vẫn vô cùng linh hoạt có thể nói rõ chúng cũng di chuyển được như động vật vậy. Chẳng qua, cậu không rõ chúng đã đi đâu rồi.

Ethan ngồi dựa lưng vào tường, bỏ ngoài tai tiếng nói chuyện đầy lo lắng của mọi người mà nhìn chằm chằm vào cái bệ đá. Nó cũng bị rêu bám dày, nhất là bốn mặt bên, những vị trí không bám rêu có thể thấy được hình khắc hoa văn mờ mờ. Cậu cố đào móc trong ký ức của mình về chuyện nửa năm trước nhưng chúng rất vụn vặt.

Ethan cẩn thận đứng dậy bước đến gần cái bệ đá, chạm tay vào lớp rêu, cảm giác mềm mại này quen thuộc như thể khi cậu được Người cứu ra khỏi đáy sông lạnh đã được đặt nằm trên đây.

Hẳn là như thế, Ethan nghĩ.

Dưới cái chạm của cậu, ánh huỳnh quang trên thảm rêu khẽ sáng hơn một chút. Không biết điều gì thôi thúc nhưng Ethan cho rằng căn hầm tưởng chừng như kín kẽ này chắc chắn phải có lối đi dẫn đến nơi sâu hơn.

Đúng lúc này khi mọi người đã thả lỏng tâm tình, một tiếng uỳnh vang lên khiến ai nấy đều phải giật mình nhìn về phía cửa hầm. Dưới ánh sáng mờ nhạt của đám rêu có thể thấy bụi đất đang rơi xuống từ cánh cửa đá phía trên. Chưa đầy năm giây sau đã vang tiếp một tiếng uỳnh, lần này cửa đá nứt, đá nhỏ rơi xuống rào rào. Biến cố bất ngờ ập đến làm tất cả mọi người kinh hãi.

Một người kêu lên: “Là lũ quái vật!”

“Chúng đang cố tiến vào đây! Làm sao bây giờ?”

Tất cả mọi người lập tức lùi về phía cái bệ đá như muốn cách cánh cửa càng xa càng tốt. Ethan cũng căng thẳng nhìn về phía đó, lại một tiếng va chạm lớn vang lên, sợ rằng cánh cửa sẽ không chịu được quá lâu, tuy nó rất nặng nhưng kết cấu cũng đã mục đi phần lớn vì thời gian rồi.

“Làm sao bây giờ? Tất cả chúng ta sẽ chết mất!” Một cô gái vừa khóc vừa kêu.

Giáo sư cũng căng thẳng, ông vội vàng nói: “Mau tìm xem có lối đi khác hay không!”

“Làm gì có chứ, nơi này chỉ có bốn bức tường mà thôi!”

Cảm giác hoảng loạn khi bị dồn vào đường cùng và đối mặt với cái chết là gì? Nếu một trong số họ còn sống thì sự kiện ngày hôm nay ắt sẽ để lại nỗi ám ảnh lớn trong tâm trí họ.

Giờ phút này tiếng kêu khóc vì sợ hãi đã xen lẫn với tiếng chửi rủa tức giận. Chỉ mình Ethan là cau chặt mày, nơi này không lý nào là một căn hầm khép kín được.

Trong cảm giác mơ hồ của cậu, sau khi được Người cứu và đút thuốc, dù lúc ấy cậu không quá tỉnh táo nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác bồng bềnh kỳ lạ cứ như thể có ai đó đã bế cậu đi. Nhất định là trong những ngày cậu được cứu, cậu không chỉ ở nơi này mà còn được đưa đến nơi khác nữa.

Tiếng uỳnh uỳnh truyền đến từ cửa đá vẫn chưa dứt.

Ethan cố gắng động não nhớ lại hòng tìm ra một con đường sống vào lúc này, bỗng nhiên tầm mắt cậu hoa lên, cậu loạng choạng đứng không vững. Ethan cúi đầu nhìn vết thương trên vai mình, máu đã thấm ướt một mảng lớn.

Không ổn rồi, máu chảy quá nhiều. Nếu cứ như vậy thì không cần đến lũ quái vật cậu cũng có thể chết vì mất máu.

Bỗng nhiên, cậu vô tình trông thấy một mảng rêu phát sáng không ngừng lập lòe chớp tắt ở bên chân bệ đá như muốn kéo lấy sự chú ý của cậu, chỗ này có một ít rêu bị nát khiến dịch huỳnh quang nhàn nhạt chảy vào trong khe hở.

Ethan ngồi xổm xuống xem xét, sau đó vui mừng cắt đứt tiếng kêu náo loạn của mọi người: “Mau đẩy bệ đá ra, bên dưới có đường!”

Hóa ra khe hở kia không phải là kẽ nứt, bệ đá vừa được đẩy ra thì cái động nhỏ đen kịt cũng bại lộ, dưới động đầy rêu phát sáng.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì nhanh, chỉ trong tích tắc khi bệ đá được di chuyển thì cửa hầm phía bên kia cũng vì cú húc mạnh của lũ quái vật bên ngoài mà vỡ tan tành, những tảng đá to rơi xuống ầm ầm nghiền nát đám rêu bên dưới. Ban đầu cách một lớp cửa đá nên chẳng nghe thấy gì, bấy giờ thì tiếng rít của bọn quái vật đã ập vào tai mọi người, một luồng gió tanh tưởi lùa vào bên trong căn hầm.

Từ cửa hầm, những cái đầu đen sì cùng với đôi mắt lồi thò vào trong, nhìn lom lom đám thịt tươi mà chúng thèm thuồng.

“Mau nhảy vào trong!” Giáo sư kinh hãi kêu lên.

Mọi người chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều mà chen chúc nhau nhảy vào. Ba người hợp lực đẩy bệ đá là nhóm đứng gần nhất nên nhảy vào trước tiên, William vội vàng chen vào, sau đó là giáo sư, mấy cô gái, Ethan bởi vì vết thương mà trở thành người cuối cùng nhảy xuống. Không một ai kịp quay đầu lại nhìn xem lũ quái vật bởi vì chỉ cần một giây câu giờ thôi cũng có thể chết người!

Ethan vừa nhảy xuống thì móng vuốt của chúng cũng vừa lúc sượt ngang qua đầu cậu, chúng tức giận rú lên vì phát hiện mình bắt hụt, sau đó không ngừng xì xào thứ ngôn ngữ cổ xưa để giao tiếp với nhau.

Ethan loạng choạng đứng dậy, hai mắt cậu hơi mờ, thấy người phía trước mình đã chạy đi thì vội vàng đuổi theo không dám chần chờ, lũ quái vật bên trên chỉ cần nhảy xuống là cậu sẽ toi đời!

Quả nhiên ngay giây sau đó chúng đã lao xuống, bám sát phía sau cậu.

Không ai ngờ rằng bên dưới cái bệ đá lại là một dãy hành lang vừa dài vừa hẹp chỉ đủ cho một người chạy, bọn họ phải nối đuôi nhau, nhưng cũng nhờ vậy mà bọn quái vật với thân thể cao lều nghều kia bị hạn chế một phần, khó mà đuổi kịp bọn họ. Có điều nếu bọn họ chậm lại một chút thì chúng vẫn có thể tóm được.

Ethan trở thành người nguy hiểm nhất lúc này, tiếng rít và thứ ngôn ngữ kia không ngừng truyền đến từ sau lưng, chúng bám mãi không tha. Cậu chỉ có thể ôm bả vai, thở hồng hộc mà chạy theo người phía trước.

Hành lang này rất dài và đầy hình điêu khắc nhưng bấy giờ chẳng ai có thể nhìn kỹ xem chúng khắc gì, đầy trong hành lang là những mảng rêu phát sáng phân bố rải rác.

Thể lực sụt giảm nghiêm trọng cùng với đau đớn và mất máu khiến hai mắt Ethan hoa lên, hình ảnh chồng chéo lên nhau, một đám rêu cũng có thể biến thành biển rêu dày đặc. Cậu lúc này chỉ có thể dựa vào ánh sáng nhòe mờ của chúng dẫn đường, cố gắng không gục ngã.

Hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, bỗng nhiên cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi rủa của mấy người chạy phía trước: “Mẹ nó, trong này có ngã rẽ! Đi hướng nào?”

Rất nhanh sau đó cậu đã chạy đến một không gian nhỏ hẹp, cả bọn đứng giữa một đám ngã rẽ, hoảng loạn như ruồi mất đầu.

“Bọn quái vật sắp đến rồi! Mau chọn bừa đi! Bên trái!” Hình như cậu nghe thấy William nói như vậy.

Bên trái?

Ethan bỗng cảm nhận có gió lùa đến từ con đường bên trái, cũng tựa như gió lùa đến từ con đường sau lưng cậu, cậu ngẩng đầu nhìn trần hành lang, phát hiện trên trần hành lang bên trái có một cái hốc tối trông giống hệt như lối dẫn chỗ bệ đá.

Chẳng lẽ… đó cũng là lối đi?

Cảm giác không lành ùa lên, thế nhưng cậu không kịp phản đối thì William đã đẩy vội hai người phía trước đi vào con đường bên trái. Cùng lúc đó có hai cánh tay dài ngoằng thò xuống ngay trên đầu bọn họ, không một ai kịp thời phản ứng khi những cái móng sắc nhọn trên đó móc thủng ngực hai người trong đội khảo cổ, máu đỏ chậm rãi tuôn ra thấm ướt áo bọn họ. Bọn quái vật thấy mình đã bắt được con mồi thì chậm rãi bò xuống từ trên cái hốc tối, rõ ràng hốc tối nọ là một lối dẫn thông ra bên ngoài vậy nên chúng mới có thể xuất hiện ở đây.

Sự việc diễn ra quá nhanh, những cái móng kia như con dao nóng cắt bơ ghim vào ngực bọn họ, toàn thân bọn họ đều bị nhấc lên như miếng thịt trên nĩa, chỉ trong chớp mắt đã bị hai con quái vật giết chết.

Sắc mặt toàn bộ người ở đây trở nên tái xanh, đặc biệt là tên William đứng gần bọn quái vật, hắn là kẻ thấy rõ cảnh tượng con quái vật nhai thịt của đồng bạn mình như thế nào nhất. Không chỉ hắn, tất cả bọn họ đều không dám có một chút manh động nào, như thể sợ chỉ cần thở mạnh một cái là chúng sẽ lập tức nhào lên và tàn sát cả bọn.

Quái vật có thể xuất hiện từ bất cứ nơi nào khiến họ không dám chạy bừa vào hai ngã rẽ còn lại. Chúng vẫn còn nhìn bọn họ lom lom, tuy trong miệng chúng đã có thức ăn nhưng rõ ràng chúng sẽ không bỏ qua cho số còn lại, nếu không tìm cách chạy đi, e là bọn họ sẽ phải chịu số phận tương tự.

Không chỉ có hai con quái vật chặn bên ngã rẽ trái, con đường ngay phía sau bọn họ cũng đã có thể nghe thấy rõ tiếng rít của lũ khác đến từ chỗ bệ đá.

Ethan cố giữ tỉnh táo, cậu lại bất chợt trông thấy một cụm rêu phát sáng khẽ lập lòe ở góc bên phải, ánh huỳnh quang khi thì rực rỡ khi thì u ám, rõ ràng nó muốn kéo lấy sự chú ý của cậu, bảo cậu đi theo sự chỉ dẫn của nó.

Ethan hạ thấp giọng gọi mọi người: “Đi hướng này!”

Nói rồi cậu chậm rãi lùi về phía con đường bên phải, sau đó trở thành người đầu tiên chạy vào. Thấy cậu vừa quay đầu đã chạy đi một mạch mà không gặp phải bất kỳ con quái vật nào, đám người phía sau mới nhao nhao chạy theo.

Bọn họ vừa động, lũ quái vật ở ngã rẽ bên trái cũng nhào đến, đuổi theo họ vào con đường bên phải. Đoàn người cắm đầu mà chạy, bọn họ không ngừng gặp phải những ngã rẽ bất quy tắc nhưng lúc này Ethan luôn là người đầu tiên quyết định hướng, cậu chạy theo ánh sáng của đám rêu, mỗi khi chọn một ngã rẽ đều không gặp phải nguy hiểm nào.

Càng lúc càng không cảm nhận được gió nữa, những hốc tối trên trần hành lang cũng không còn, mà rêu thì càng lúc càng dày đặc, sáng rực cả hành lang.

Chẳng biết chạy qua bao nhiêu ngã rẽ, tiếng kêu của lũ quái vật vẫn còn phía sau nhưng thể lực của bọn họ đã sớm cạn đáy, tốc độ ngày một giảm, nhất là Ethan đang bị thương.

Bỗng một tiếng hét thất thanh của ai đó ở sau cùng vì không chạy tiếp nổi đã bị lũ quái vật tóm được. Ethan lảo đảo, mất máu quá nhiều khiến cậu chỉ có thể dựa vào bóng mờ của mớ rêu phát sáng để định hướng.

Cậu không ngừng lẩm nhẩm: “Mình không thể chết lúc này! Mình còn chưa tìm được Người!”

Đúng lúc này Ethan bỗng nhiên giẫm hụt một bước, ngã rẽ cuối cùng là một cái dốc khiến cả bọn trượt dài xuống, ngã lăn mấy vòng trên mặt đất. Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên liên hồi. 

Lúc ngã xuống Ethan cũng cắn răng, hai mắt nhắm chặt chuẩn bị tinh thần cho cú va chạm mạnh thế nhưng giữa tiếng kêu thảm của những người còn lại, cậu như rơi vào một tấm thảm lông dày mềm mại, ngay cả bả vai bị thương cũng được thứ gì đó bọc lấy che chắn. 

Nhưng dù thế, Ethan vẫn ngã đến choáng váng ù tai, cậu không hề phát hiện mình bị bọc trong một cái thảm rêu thật dày, vừa tiếp đất chúng lập tức tản ra, để lại cậu nằm trên đám dây leo lúc nhúc.

Cậu không gắng được nữa, thân thể mềm nhũn không còn sức lực, ý thức cũng trở nên mơ hồ, ngay cả cơn đau ở bả vai cậu cũng không cảm nhận được quá rõ nữa.

Bên tai là tiếng rít đã trở nên ù ù của lũ quái vật, chúng đến rồi.

Ethan khó khăn nghiêng đầu, chỉ thấy được những cái bóng đen nhòe mờ nhảy xuống từ con dốc, chúng bắt đầu tấn công mọi người. Có kẻ nào đó ở bên cạnh lôi kéo cậu muốn cậu chắn trước mặt chúng.

Là William, hắn không ngừng la hét cái gì đó mà cậu không nghe thấy rõ. Cậu cố sức rút tay ra khỏi tay hắn, loạng choạng đứng dậy nhưng vẫn thất bại ngã xuống.

Khi bóng đen của con quái vật vươn tay về phía cậu muốn chộp lấy cậu, Ethan khổ sở nghĩ: Chẳng lẽ ngay cả kiếp này cũng không thể gặp lại Người sao?

Bỗng nhiên con quái vật khựng lại, sau đó một mũi nhọn đâm xuyên qua đầu nó từ phía sau. Trong tiếng la hét hoảng loạn của những người xung quanh, con quái vật trước mặt cậu đau đớn giãy giụa rồi ngã xuống một cách bất thường.

Ethan mơ màng, chuyện gì vậy?

Sau đó cậu thấy mũi nhọn kia từ từ rút ra khỏi đầu nó, cậu lờ mờ nhận ra đó là một sợi dây leo to và dài. Chẳng biết từ khi nào thì dây leo khắp phòng đã dựng lên tựa như một đàn rắn ngóc đầu, chỉ trong nháy mắt đã đâm xuyên qua thân thể lũ quái vật khiến chúng không ngừng gào thét.

Giữa mớ dây leo bỗng nhiên có một người đàn ông xuất hiện, người nọ như bước ra từ trong bức tường rêu ẩm ướt, nếu nhìn kỹ có thể thấy đầu kia của những sợi dây leo đều nối đến sau lưng người nọ như thể chúng mọc ra từ đó.

Ethan ngơ ngác nhìn, tuy trong mắt cậu mọi thứ đều mờ mịt nhưng khi người đàn ông kia vừa xuất hiện cậu đã cảm nhận được một mối liên kết gần gũi và vô cùng quen thuộc.

Người nọ ngẩng đầu, giữa mái tóc lòa xòa là đôi mắt đỏ như phát sáng trong đêm.

“Sh-Shirira…” Ethan thì thào.

Cậu muốn tiến đến gần nhưng cơn chóng mặt khiến cậu chỉ có thể nằm rạp trên đất.

Cậu thấy Người chậm rãi đi về phía mình, xác lũ quái vật ngã xuống khắp phòng xen lẫn với những người còn lại.

Tiếng gọi xa xăm lại vang lên bên tai cậu: “Siel của ta, Ethan của ta… em trở lại rồi.”

Ethan trở nên mơ màng, chìm đắm trong tiếng gọi êm ái đó. Cậu khẽ híp mắt, chỉ thấy Người đi đến gần mình và William, hắn ta đã hoảng sợ đến mức run cầm cập và không ngừng lết về phía sau, cánh tay đang kéo lấy cậu muốn cậu chắn phía trước cũng siết chặt.

Ethan thấy Người khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đỏ lướt qua cậu nhìn về phía William, chẳng biết có phải ảo giác hay không, cậu thấy rõ trong mắt Người hiện lên vẻ giận dữ, một sợi dây leo mọc từ lưng Người bắn về phía tay William, đâm thủng cổ tay hắn khiến hắn rú lên rồi buông cậu ra.

Nước mắt mắt nước mũi chảy ròng ròng, hắn luôn miệng kêu: “Đừng đến gần tao, tha cho tao! Tha cho tao!”

Vừa nói hắn vừa đá vào lưng Ethan: “Ăn nó đi, ăn nó đi!”

Hiển nhiên trong mắt hắn ta, Người thậm chí còn đáng sợ hơn lũ quái vật.

“Ư…” Ethan khẽ kêu đau một tiếng.

Hành động đó của hắn lẫn tiếng kêu đau của Ethan như đổ thêm dầu vào lửa khiến Người tức giận, sợi dây leo vừa rồi lại đâm xuyên qua chân hắn, máu tuôn xối xả. Người chộp lấp cổ hắn và nhấc lên như nhấc một con gà khiến hắn chỉ có thể ngộp thở giãy giụa, hai chân đạp loạn.

Ethan chỉ có thể lờ mờ trông thấy William bị xách lên giữa không trung, sau đó đầu hắn ra bất ngờ bẻ thành một độ cong kỳ quặc, đôi chân vốn đang giãy giụa cũng buông thõng xuống không còn nhúc nhích nữa.

Hắn ta chết rồi sao?

“Shirira…” Cậu thều thào gọi, đầu óc mơ hồ không rõ chuyện gì đã xảy ra. Cậu thấy Người vung tay vứt William đi, thân thể hắn đập vào tường đánh một tiếng thịch rồi trượt dài xuống, im lìm bất động.

Bấy giờ Người mới chậm rãi nhìn về phía cậu, Ethan cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh chạm lên má mình, cậu cố nhấc mi mắt nhưng làm cách nào cũng không thể thấy rõ diện mạo của Người ngoại trừ đôi mắt đỏ ẩn chứa một loại cảm xúc khó miêu tả. Là Người chạm vào cậu, mấy đầu ngón tay lành lạnh của Người lướt đến đôi môi khô khốc của cậu.

 

Người sờ chúng trong chốc lát, giống như đang bày tỏ niềm nhung nhớ của mình. Ethan chỉ cố nhìn Người được một lúc thì không gắng nổi nữa, trước khi ngất đi, cậu mơ màng cảm nhận được Người nhẹ nhàng luồn tay xuống dưới cổ mình rồi bế bổng lên. Điều cuối cùng mà cậu ý thức được là Người mang cậu rời khỏi căn phòng này.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!