Không bởi vì đêm qua ngủ trễ mà bỏ việc tập thể dục vào buổi sáng, lần này trong lúc chạy quanh khuôn viên của khu chung cư, Sam nhận ra hình như không có ai nuôi thú cưng ở nơi này. Mặc dù hôm nay vẫn có vài bóng người lác đác đi lại trong màn sương, một số thì ngồi dưới tán cây ngẩng đầu nhìn trời, một số thì đi ra đi vào cửa hàng bách hóa, nhưng tuyệt nhiên không có một ai dắt chó mèo đi dạo.
Vừa chạy bộ, cậu vừa cẩn thận nhớ lại lúc ký hợp đồng thuê nhà, cậu không hề nghe quản lý khu chung cư nhắc đến việc nơi này có luật cấm nuôi thú cưng. Nếu không có luật cấm, vậy thì đúng là kỳ lạ khi toàn bộ chung cư cùng “đồng lòng” không nuôi một con vật nào. Mà càng lạ hơn khi ngay cả chim chóc cũng không bay đến đây, là do mùa này sương dày quá ư?
Sam bỗng nhớ đến người đàn ông nấp sau thân cây mà ngày hôm qua mình chạm mặt, cậu rùng mình một cái nghĩ, có vẻ như chuyện kỳ lạ ở đây không hề ít.
Vẫn như ngày hôm qua, dù có người đi dạo nhưng điều đó cũng không khiến chung cư này nhiều sức sống hơn, trông bọn họ còn lừ đừ hơn cả lũ thây ma trong phim.
Đúng lúc này, cậu bỗng nhìn thấy phía xa có một người đàn ông ngồi trên băng ghế đá dưới tàn cây, vì sương mờ buổi sáng che phủ cộng thêm khoảng cách vẫn còn hơi xa nên Sam chỉ thấy lờ mờ tư thế ngồi của người đó hơi kỳ dị, cái đầu thì liên tục giật giật giống như một con robot hỏng mạch.
Sam cau mày nghĩ trong lòng: Không phải lại thêm một người kỳ cục nữa chứ?
Băng ghế nọ nằm ở rìa bãi cỏ sát với đường đi, Sam bỗng dưng cảm thấy bất an trong lòng, như thể nếu mình chạy ngang cái băng ghế nọ, người kia sẽ lập tức nhào đến và cắn cậu như lũ thây ma.
Cậu thầm cảnh giác, bước chân đang chạy bắt đầu chậm dần rồi hoàn toàn dừng lại, bởi vì cậu phát hiện đầu của người kia hình như vẫn luôn xoay về phía cậu, như thể đang nhìn chằm chằm vào cậu cách một lớp sương mù, đồng thời có tiếng cười khùng khục phát ra từ đó.
Sam dứt khoát quay đầu chạy ngược lại, cậu sẽ không đi ngang cái băng ghế kia đâu! Tuyệt đối không!
Kể ra thì tầng bảy ở toà nhà lô D nơi cậu sống còn có vài căn hộ khác nhưng cậu chưa bao giờ gặp mặt người sống ở đó. Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy may mắn vì hàng xóm của mình là anh Vỹ chứ không phải những người kỳ quặc này.
Nhanh chóng kết thúc việc chạy bộ buổi sáng, Sam bắt đầu suy xét đến chuyện từ ngày mai sẽ chạy ở bên ngoài khu chung cư để tránh đụng mặt mấy người quái dị.
Có lẽ ngoại trừ xui xẻo buổi sáng làm cậu bị dọa sợ bởi người ngồi ở băng ghế, thì những chuyện kế tiếp đều khá may mắn.
Chẳng hạn như rốt cuộc thì tưởng tượng về một buổi sáng vô tình bắt gặp người trong lòng trên hành lang rồi cùng nhau đi làm đã thành sự thật.
Chẳng mấy khi mà Gia Vỹ rời khỏi nhà sớm và đến công ty cùng một giờ với nhân viên của mình. Lúc Sam bước ra khỏi cửa thì bắt gặp anh cũng vừa ra ngoài.
“Chào buổi sáng.” Anh là người cất tiếng trước trong khi Sam vẫn còn đang sửng sốt, thái độ vô cùng bình thường như thể chuyện cậu chụp lén anh trong phòng họp chưa hề bị phát hiện vậy.
Không thể không nói, dù trong lòng Sam vẫn còn rất ngại ngùng và không biết phải đối mặt với anh như thế nào, thì nụ cười của anh đã giúp cậu dẹp bỏ lo lắng trong lòng.
Ít nhất… anh không hề ghét cậu, cũng không ghét hành vi của cậu… vậy thì cậu hẳn là có một chút cơ hội nào đó để tiến tới đúng không? Sam nghĩ.
Anh thấy cậu ngượng ngùng chào mình, giọng bé như muỗi kêu thì hỏi: “Có muốn đi chung với tôi không?”
“Sao ạ?” Chuyện vui kéo đến quá đột ngột làm Sam ngẩn ngơ hai giây, rối rắm trong lòng nhanh chóng bay đi mất.
“Cùng đến công ty.”
“A! Vâng!” Sam đương nhiên là đồng ý!
Tiếng đáp có hơi vang dội của cậu làm anh bật cười: “Đi chung với tôi vui như vậy à?”
Sam ngượng ngùng cúi đầu không đáp, sau đó chỉ biết lẽo đẽo đi theo anh, bị anh nhét vào ghế phó lái bên cạnh mình.
Đây lần đầu tiên cậu tiếp xúc với không gian có thể xem là riêng tư của anh nên tâm trạng hồi hộp khó tả, luôn cố gắng khống chế không để cho mình nhìn ngó quá nhiều.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy anh hỏi: “Em có quầng thâm mắt kìa, đêm qua ngủ không ngon à?”
Cậu gãi gãi mặt, ngại ngùng đáp: “Cũng không hẳn ạ, em chỉ ngủ trễ hơn mọi khi thôi.”
Anh khẽ gật đầu, tuy hai mắt nhìn đường phía trước nhưng vẫn tiếp tục hỏi thăm: “Em cũng đã dọn đến chung cư ba bốn ngày rồi nhỉ? Sinh hoạt thế nào? Có thấy gì bất tiện không? Tôi có thể giúp em.”
Cậu cười cười với anh: “Không đâu ạ, mọi thứ rất tốt.” Nói rồi cậu nhìn ra cửa sổ xe, trong lòng nghĩ đến mấy gã đàn ông kỳ lạ, đắn đo một lúc cuối cùng vẫn không kìm được mà nói ra: “Ừm, trong chung cư có phải có mấy người kỳ lạ không? Ý em là… bọn họ…”
Sam ậm ừ nửa ngày vẫn không tìm được từ ngữ nào ổn thỏa để hình dung bọn họ, nếu dùng không đúng thì sẽ khiến anh cảm thấy cậu là một kẻ thích đánh giá người khác, vì thế mà cậu đành phải kể lại chuyện xảy ra trong lúc mình chạy bộ.
“Thành thật mà nói, em cảm thấy hơi sợ…” Cậu thú nhận.
Khi nghe cậu kể, mày anh cau lại nhưng ngay khi Sam quay đầu nhìn sang thì đã lập tức buông lỏng. Anh nói dối không chớp mắt: “Mấy năm trước khi tôi mới chuyển đến đây cũng giống như em vậy, nhưng mà một thời gian sau tôi mới biết hóa ra trong chung cư có một số người mắc bệnh Parkinson. Em biết đó, hội chứng này khiến bọn họ bị rối loạn dáng đi, run rẩy, co cứng cơ, dẫn đến các hành vi có hơi… bất thường một chút.”
Nói đến đây anh dừng lại suy ngẫm, sau đó kể tiếp: “Trong chung cư cũng có người mắc hội chứng Alzheimer. Em có biết là gì không?”
Sam ngơ ngác lắc đầu, cậu không hiểu lắm về mấy căn bệnh này, ít nhất thì cậu chưa từng tiếp xúc với ai như thế, hầu như chỉ nghe nói qua chứ cũng không biết nó rốt cuộc có triệu chứng như thế nào.
Anh nói: “Người mắc bệnh này sẽ gặp các vấn đề về trí nhớ và khó khăn trong những việc quen thuộc thường ngày, ừm… chẳng hạn như có thể đi lạc ngay trong sân nhà hoặc các khu vực quen thuộc của họ, họ sẽ không biết mình đang ở đâu và làm thế nào lại đến được nơi đó, cũng không biết làm sao để trở về nhà. Cái người đàn ông nhìn chằm chằm tán lá hẳn là mắc bệnh này đi, tôi cũng không rõ mấy.”
Sam nghe vậy thì không khỏi nghĩ đến mấy cái bóng lắc lư di chuyển một cách kỳ quái trong sương mù khác, nếu đúng như anh nói thì có vẻ như số người mắc mấy căn bệnh đó chẳng phải hơi nhiều rồi sao? Lại còn trùng hợp là bọn họ cùng nhau xuất hiện vào sáng sớm…
Suy nghĩ của cậu bị cắt ngang khi anh nhìn sang phía cậu nhẹ giọng an ủi: “Em đừng lo lắng quá, nếu thật sự sợ… ừm buổi sáng tôi sẽ tập thể dục cùng em? Thế nào?”
Sam tròn mắt, lắp bắp nói: “C-cùng em á?”
“Không thể à? Buổi sáng tôi cũng có tập thể dục mà, chỉ là tập trong nhà mà thôi, tôi có một phòng đặt các loại máy tập cỡ nhỏ, trong đó cũng có máy chạy bộ… A! Hay là em sang nhà tôi tập nhỉ?”
Sam càng thêm trợn to mắt, sau đó dường như nhận ra phản ứng của mình hơi quá lố thì vội vàng che miệng quay mặt đi, cố gắng lắm mới để mình không làm ra hành vi gì quá khích mà vờ ngại ngùng hỏi: “Như thế có làm phiền anh quá không ạ?”
Có điên cậu mới từ chối lời mời này!
“Không hề.” Anh đáp.
Đúng lúc này, xe đột nhiên dừng lại, cậu ngạc nhiên nhìn về phía cửa sổ thì thấy đó là một tiệm cà phê nhỏ.
Anh đã xuống xe và đi vòng sang đó, hình như anh là khách quen của tiệm nên nhân viên không cần hỏi quá nhiều đã nhanh chóng pha chế xong đồ uống cho anh.
Lúc anh xoay người đi ra, cậu thấy hai tay anh đều cầm cốc giấy.
Không phải như cậu nghĩ đó chứ?
Quả nhiên khi trở lại trong xe, anh đưa cho cậu một cốc nói: “Hôm nay uống cacao nóng nhé.”
“Anh lại mua cho em nữa ạ?” Cậu bật thốt, sau đó thấy anh cười nhìn mình thì ngượng ngùng nhận lấy: “Cảm ơn anh…”
Hai má cậu hồng hồng, cậu cúi đầu hé môi nhấp một ngụm, vị cacao nóng vừa thơm vừa béo lan ra trong miệng làm cậu đột nhiên gan dạ thêm, cậu nói: “Anh Vỹ, vì sao mấy hôm nay anh lại mua cho em thế ạ? C-cũng không phải là nhân dịp gì đặc biệt…”
“Hửm?” Anh nghe vậy thì nhướn mày, sau đó khóe môi cong lên, lại là nụ cười quyến rũ có thể khiến Sam chết chìm trong đó: “Nhân viên của tôi siêng năng, làm việc tốt thì tôi thưởng cho thôi.”
Sam chợt nhớ đến chuyện chụp lén hôm qua khi mình biện minh bằng lý do công việc đã được anh khen là năng nổ làm việc. Bấy giờ cậu mới hiểu ra hàm ý của anh, lại xấu hổ một trận, mặt nóng lên. cậu vội vàng quay đầu nhìn ra cửa sổ muốn che giấu, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, rốt cuộc thì anh ấy có ý gì? Anh đang bật đèn xanh có phải không?
Sam mím môi hồi lâu, cuối cùng đánh bạo nói: “Trưa nay em mời anh ăn nhé.”
Cậu thậm chí còn chưa kịp hồi hộp thì anh đã đồng ý ngay tắp lự.
Add comment