PHONG NGOA

Chương 9: Lời cảnh báo

Sáng hôm sau, Anne kể lại chuyện lúc nửa đêm qua cho chồng mình nghe, vẻ mặt cô vẫn còn sự bàng hoàng như thể cơn sợ hãi khi ấy vẫn chưa tiêu bớt.

“Em thật sự nghe thấy nó nói gì đó trong phòng cùng người bạn tưởng tượng của nó!”

Thế nhưng Joel lại không để tâm mấy, anh ta vừa mở tủ lấy lọ mứt vừa nói: “Em không nhớ bà viện trưởng bảo rằng nó ở trong trại trẻ cũng thường xuyên nói chuyện một mình à? Thằng nhóc không có bạn bè như nó tự tưởng tượng ra một người bạn cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Em đừng nhạy cảm quá.”

Anne cau mày, không cho là do mình nhạy cảm quá: “Còn con gấu của nó nữa, lúc đó rõ ràng không có ở ngay cửa, vậy mà khi em quay lại thì… Cứ như thể con gấu ấy biết di chuyển vậy.”

Joel lục lọi ngăn kéo tìm con dao: “Có thể là do tối quá, em không để ý nên mới không thấy… Quái lạ, con dao nhỏ đâu rồi nhỉ?”

Anne ngẫm lại nhưng vẫn lắc đầu: “Không, em dám chắc rằng mình không lầm đâu.”

“Thôi được rồi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, có thấy con dao nhỏ dùng để phết mứt ở đâu không?”

Anne có chút không vui vì chồng không tin tưởng mình mà chỉ quan tâm chuyện vặt vảnh, cô cau mày gắt gỏng: “Thì nó ở trong ngăn đựng dao kéo thôi, sao lại không tìm được?”

“Thật sự không có!”

Anne bước đến tìm thử nhưng quả thật không thấy dao gọt hoa quả, chuyện buổi tối vốn đã khiến tinh thần của cô không được tốt lắm, hiện giờ vật dụng trong nhà vô cớ biến mất càng khiến cô cáu kỉnh.

Chuyện này lẽ ra chẳng có gì cả nhưng hai người bọn họ lại bắt đầu lớn tiếng với nhau, mãi đến khi hai cô con gái của bọn họ chuẩn bị đến trường mới chịu dừng lại.

Joel không nói không rằng, ăn xong bữa sáng thì chở người đi học, chẳng mấy chốc sau trong nhà chỉ còn lại Anne và Silas. Cậu đứng bên cửa sổ phòng khách dõi mắt nhìn theo chiếc xe của Joel chạy đi mất.

Silas chỉ vừa dọn đến nơi này, thế nên cậu có hai ngày nghỉ trước khi chính thức vào trường mới.

Cả ngày Anne vẫn luôn để tâm đến cậu mấy, có lẽ là vì muốn xem xem cậu có chỗ nào bất thường hay không. Thế nhưng Silas vẫn luôn giữ yên lặng, cậu không có hứng thú bắt chuyện hay làm thân với người mẹ tương lại này. Phần lớn thời gian cậu đều trốn trên phòng, thì thầm to nhỏ với linh hồn trú ngụ trong cơ thể mình, chỉ khi ăn trưa xong mới xin phép Anne xem TV một chốc.

Cậu ôm một chiếc gối nhỏ, ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, xem với dáng vẻ rất nghiêm túc. Trông thì chẳng có gì bất thường, thế nhưng khi Anne làm xong việc của mình, cô đi ngang phòng khách kìm không được mà liếc trộm cậu, phát hiện TV lớn trước mặt cậu không ngừng đổi kênh, liên tục nhảy số.

Anne cau mày, vừa bước tới vừa há miệng định răn dạy cậu sửa thói quen xấu đổi kênh liên tục này thì tầm mắt bất chợt bắt được một vật màu đen quen thuộc nằm trên chiếc bàn nhỏ ở sát vách tường.

Đó là remote TV!

Anne khựng lại, hai mắt mở to, vậy thì Silas đang chuyển kênh bằng thứ gì?

Cô vội bước phăm phăm đến phía trước ghế sofa: “Silas…”

Thế nhưng ngoài điều quái lạ là khi cô nhìn đến tay Silas lại trông thấy chiếc điều khiển kia, mấy ngón tay thon nhỏ đang không ngừng ấn nút chuyển kênh.

Cô lập tức sững người, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Silas, miệng há há không biết nên nói gì. Anne căng thẳng quay đầu nhìn lại cái bàn nhỏ, remote mà cô trông thấy ban nãy đã biến mất rồi.

“Sao vậy mẹ?” Silas nghiêng đầu hỏi.

Anne mất vài giây để nghĩ ra một câu nói không quá gượng gạo: “Kênh phim hoạt hình là số 30.”

Silas lập tức cười lên: “Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”

Nói xong cậu bèn đổi kênh về số 30 theo lời Anne, tiếp tục nhìn màn hình TV không chớp mắt.

Trong một khoảnh khắc, Anne cho rằng vừa rồi chỉ là mình nhìn lầm mà thôi, cô đè dự cảm quái dị trong lòng xuống, cố tìm một việc gì đó để dời lực chú ý. Hoàn toàn không biết mình vừa rời đi thì kênh phim hoạt hình mà Silas đang xem lập tức bị đổi mất, cậu liên tục ấn đổi kênh cho đến khi nhìn trúng một tựa phim kinh dị giết người đang chiếu dang dở. Lúc này cậu mới dừng lại, chắp tay ngay và ngồi xem thật nghiêm túc, miệng khẽ thì thào: “Hoá ra trên TV có nhiều thứ như vậy, em còn cho rằng nó chỉ chiếu mỗi thời sự.”

Nói rồi cậu dừng một chút như để đợi ai đó đáp lại mình.

“Vâng, bà viện trưởng chỉ bật cho lũ trẻ xem một kênh mà thôi.”

Đương lúc trò chuyện, bỗng có tiếng chuông cửa reo lên. Anne đang ở trong bếp vội vàng đi mở. Tiếng chào hỏi vui vẻ lập tức vọng vào phòng khách, có vẻ như người đến là bạn bè hoặc hàng xóm của Anne.

“Mau vào trong.” Anne mở rộng cửa đón tiếp.

Silas tò mò ghé mắt nhìn, chỉ thấy đó là một người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạch kim không rõ vốn là màu tóc tự nhiên hay do tuổi tác mà có. Người phụ nữ ấy vừa cười vừa luôn miệng hỏi thăm Anne đủ chuyện, sau đó đưa một túi đồ cho cô, nói rằng đây là quà biếu.

“Hình như người nọ ở xa, đã lâu rồi chưa đến thăm Anne nên mới mang theo quà.” Silas thì thầm.

Giọng cậu không lớn, nếu có người ngồi sát thì may ra còn nghe được nhưng chẳng hiểu sao người phụ nữ kia lại chú ý đến cậu.

Thấy bà ta nhìn về phía mình, Silas hơi híp mắt lại vì cảm giác lạ thường dâng lên trong lòng.

Quả nhiên, bà ta vừa trông thấy cậu thì sửng sốt, sau đó nụ cười trên môi biến mất, khuôn mặt đang rạng rỡ cũng dần trở nên cảnh giác, thậm chí còn mang theo chút hoảng sợ. Tay bà ta run lên, túi đồ đang đưa cho Anne rơi thịch xuống sàn.

Anne khó hiểu: “Chị May? Sao vậy chị?”

Cô nhìn theo tầm mắt của người phụ nữ tên May, liếc thấy cậu con nuôi đang tò mò nhìn mình thì hơi giận: “Silas, sao con không chào? Mau lại đây chào dì May!”

Nghe thấy Anne nói vậy, bà May giật mình một cái, vội vàng xua tay: “Đừng đừng, không cần đâu.”

Vừa nói vừa lùi ra cửa, hai mắt né tránh không nhìn về phía Silas nữa. Anne không hiểu ra sao, thường ngày mỗi khi chị May đến thăm cô đều sẽ vào nhà trò chuyện một chốc: “Chị không ở lại chơi à?”

Bà May vội vàng đi thẳng ra ngoài, dáng vẻ như thể bị doạ sợ: “Không không, hôm nay chị có việc không thể ở lại chỗ em.”

Anne đuổi theo bà ra ngoài sân, có ý muốn níu kéo để cảm ơn một chút thì hai tay bỗng nhiên bị bà giữ chặt.

Bà May ngó nghiêng, xác nhận không thấy bóng dáng Silas nữa mới đanh mặt lại, giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng: “Nghe này Anne, chị không biết thằng bé trong phòng khách là ai nhưng em phải cẩn thận với nó.”

“Sao vậy chị?”

Bà May chỉ lặp đi lặp lại bốn từ: “Cẩn thận với nó, cẩn thận với nó…”

Nói rồi bà vội trở lại chiếc xe đang đỗ ở vệ đường nhanh chóng rời đi mất, để lại Anne đứng ngây người ngoài sân với đủ câu hỏi ùa lên trong đầu.

Chẳng biết từ khi nào Silas đã đứng bên bệ cửa sổ phòng khách, nhìn và nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại ngắn vừa rồi.

“Bà ta cảm giác được sự tồn tại của anh.”

Silas trở lại ghế sofa, bộ phim kinh dị trên TV không còn thu hút cậu nữa, cậu bắt đầu bó gối suy nghĩ về khả năng người ngoài phát hiện ra anh. Cậu bắt đầu sợ hãi, sợ bọn họ sẽ tìm ra được cách tách anh khỏi cậu?

Ý nghĩ này khiến cho tâm trạng lo lắng đã gần như không xuất hiện kể từ khi bà viện trưởng bị giết chết giờ lại dấy lên trong lòng, cậu không tự chủ được mà bắt đầu rung chân, thể hiện rõ sự bất an.

Người trong cơ thể cảm nhận được trạng thái của cậu, bèn cất giọng nói khàn đặc của mình:

– Đừng lo lắng quá.

Chỉ một lời này của anh đã có thể khiến cậu thả lỏng trở lại, cậu dựa lưng vào ghế, chân cũng dừng rung, ngoan ngoan trả lời: “Vâng.”

Bữa tối ngày hôm nay diễn ra rất suôn sẻ, vì bài học hôm qua mà bây giờ Lily không còn dám cướp thức ăn của Silas hay sỗ sàng trên bàn ăn nữa. Dù vậy, vẻ mặt nó vẫn cực kỳ khó coi khi thấy Anne giành phần thịt ngon nhất cho cậu. Nó không biết rằng, sự ‘chiều chuộng’ này của Anne chỉ là một trong những cách ‘bù đắp’ cho trái tim sắp bị lấy đi của Silas.

Nhưng ghen ghét là ma quỷ – thứ này có thể điều khiển nó làm ra hành động dẫn đến kết cục tồi tệ cho nó.

Trước khi đi ngủ, Silas vừa tắm xong đã có cảm giác bất thường, cậu phát hiện cửa phòng mình bị ai đó mở ra và con gấu bông đã không cánh mà bay.

Sắc mặt Silas tái đi trông thấy, cậu vội xông đến bên giường lật tung chăn gối lên, không ngừng gọi: “Anh, nó đâu rồi? Nó đâu rồi?”

Một hơi thở lạnh lẽo lập tức bao phủ lấy cậu, hình người lột da vụt một cái trồi ra từ phía sau lưng, kèm theo đó là một cơn gió mạnh thổi bật cửa sổ phòng khiến chúng đánh rầm vào vách tường, mành cửa bay phần phật.

“Ở bên này.” Hình người nói.

Silas vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Ngay bên ngoài sân nhà, Lily đang mặc bộ áo ngủ của nó không ngừng giẫm mạnh chân xuống đất, không đúng, nếu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện thứ nó giẫm không phải mặt đất mà là một con gấu bông cũ. Nó liên tục giẫm mạnh rồi dùng gót chân đè nghiến qua lại như thể con gấu ấy chỉ là đồ bỏ đi.

Không một ai biết con gấu bông này quan trọng như thế nào đối với Silas, cho dù chủ nhân của đống tro cốt trong bụng gấu nói rằng nó chẳng quá quan trọng, nhưng chỉ cần ấy là một phần của anh thì Silas vẫn muốn nâng niu và bảo vệ, tựa như anh đã bảo vệ cậu vậy.

Lúc này Silas chỉ cảm thấy có một cơn nóng bốc lên từ đỉnh đầu, toàn bộ ruột gan sôi trào vì giận dữ, cậu siết chặt nắm tay, nhìn trừng trừng kẻ đang chà đạp thứ quan trọng nhất của cậu.

Có lẽ bởi vì ánh mắt Silas quá kinh khủng, khiến Lily cảm nhận được. Nó ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Silas nhưng vì cách một khoảng xa thế nên nó chẳng thể ngửi thấy mùi nguy hiểm đang toả ra ngùn ngụt trên người cậu, cũng không thấy được màn sương đỏ vờn quanh thân cậu. Nó nhếch mép cười khiêu khích.

Silas quay phắt lại, hai mắt đỏ ngầu, cậu giật cửa xông ra khỏi phòng, trong đầu nghẹt một suy nghĩ duy nhất.

– Mình muốn giết nó! Mình muốn giết nó! Nó dám giẫm lên anh! Mình phải giết nó!

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!