Rèm trong phòng không hoàn toàn bị kéo kín, nó hở ra một cái khe khiến ánh nắng buổi sáng len lỏi vào cửa sổ. Ocean nhẹ bước vào trong, thấy chăn trên giường phồng lên, Nolan ngủ say, đầu hơi nghiêng về một phía, mái tóc nâu hơi dài xõa tung trên gối, nhờ có ánh nắng hắt vào khiến mấy hạt bụi lơ lửng giữa không trung trở nên lấp lánh, thoạt nhìn anh không khác nào một chàng hoàng tử đang ngủ.
Ocean nhìn gương mặt bình yên và tĩnh lặng của anh, không hiểu sao có hơi hồi hộp, tim đập nhanh hơn một chút, cậu chần chừ một lúc mới dám gọi: “Ngài Nolan, đ-đến giờ dậy rồi ạ.”
Nhưng Nolan vẫn không có phản ứng, bình thường anh không cần phải có người đánh thức mình vào buổi sáng, nhưng vì những ngày qua tốn không ít tâm tư, thức khuya ngủ muộn để điều chế thuốc giải và chăm sóc cho cậu nên không được nghỉ ngơi tốt, khó tránh khỏi lúc này ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.
Ocean mím môi, thử chạm vào vai anh, lay nhẹ: “Ngài Nolan…”
Bị người chạm vào, Nolan rốt cuộc cũng có phản ứng, anh hơi cử động rồi chầm chậm mở mắt. Bị đánh thức khiến vẻ mặt anh có phần mờ mịt, dường như anh vẫn còn đắm chìm trong mơ, phải mất một lúc mới phát hiện có một ánh mắt xanh trong veo như biển đang nhìn mình đầy ngượng ngùng và quan tâm.
“Ocean?” Nolan vẫn còn buồn ngủ nên trong giọng nói mang theo chút khàn khàn hiếm có.
“Vâng, quản gia Carl bảo em đến gọi anh dậy.” Ocean buông tay, khép nép đứng bên giường mà nói
Nolan ừ hử một tiếng bằng giọng mũi, vươn vai một cái rồi ngồi dậy từ trên giường, nói: “Em dậy sớm thật. Cơ thể chưa hồi phục hẳn, sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Không sao, em rất ổn ạ.” Ocean nói, cậu chưa bao giờ cảm thấy thân thể mình tốt như thế này, tuy rằng sau một đêm thì cơn đau âm ỉ ở bụng vì độc tố vẫn quay trở lại, nhưng cậu mẫn cảm nhận ra nó đã giảm đi một chút, rất có thể là nhờ chén thuốc kinh khủng mà cậu uống hồi tối.
Ocean đứng ở ngoài phòng chờ Nolan rửa mặt thay quần áo xong mới lẽo đẽo theo sau lưng anh đi xuống phòng ăn ăn sáng.
Sáng nay phần ăn của cậu và Nolan là súp gà nấm, quản gia Carl vẫn như tối qua là một bó ngải cứu non.
Ăn xong, chén thuốc màu đen giống ngày hôm qua lại được đặt trước mặt Ocean, lần này cậu không hoảng sợ như trước nữa. Có lẽ là vì biết công dụng của nó, đồng thời còn vì một câu ngày hôm qua của Nolan rằng cậu không phải nô lệ, thiện ý và ấm áp đó đủ để cậu tin tưởng anh.
Ocean ngại ngùng không để anh phải đút mình như hôm qua, cậu dùng một tay bê chén thuốc nóng, cẩn thận thổi cho nguội dưới sự quan sát của anh rồi mới ngửa đầu uống sạch. Bị vị cay nồng làm cho ho khù khù, một bàn tay lập tức vuốt lên lưng cậu: “Lần sau em uống chậm thôi, không cần phải uống nhanh như vậy.”
Ocean dụi nước mắt ứa ra ở khóe mi vì ho, còn chưa kịp nói gì thì miệng lại bị nhét một viên kẹo sữa bò giúp giảm vị cay và đắng trong khoang miệng. Cậu chớp mắt nhìn anh, lí nhí nói cảm ơn.
Chuyện tiếp theo là thay thuốc cho vết thương của cậu, vốn dĩ Ocean muốn tự mình làm, không dám phiền anh. Nhưng sực nhớ ra có mấy vết thương lớn ở sau lưng nên Ocean đành im lặng, ngoan ngoãn để cho anh xoay tới xoay lui.
Lần đầu tiên có người chăm sóc những chuyện như thế này làm Ocean không kiềm được mà thấy ấm áp, trái tim cứ đập rộn, chẳng rõ vì sao làn da nóng bỏng mỗi khi tiếp xúc với đầu ngón tay lành lạnh của anh không những không giảm nhiệt độ mà còn có xu thế tăng lên… hoặc đó cũng chỉ là ảo giác của cậu vì quá hồi hộp. Chờ sau khi thay thuốc xong, Ocean lại nhìn theo bàn tay trắng nõn của anh không chớp mắt, rõ ràng ban nãy còn ngại ngùng hơi né tránh, thế mà bây giờ lại luyến tiếc.
Ngày thường, đúng tám giờ sáng là cửa sổ lớn ở phòng khách sẽ được mở ra, biển “mở cửa” và bảng tên cửa tiệm sẽ được đặt trước nhà, nhưng hôm nay có lẽ là vì Nolan dậy muộn, đồng thời còn phải thay thuốc cho Ocean thế nên giờ mở cửa trễ hơn nửa tiếng, bên ngoài đã có vài vị khách đứng chờ hồi lâu.
Nolan cười chào hỏi bọn họ trong khi quản gia Carl mang biển hiệu ra ngoài để.
Giống như đêm qua Nolan đã nói, Ocean có thể ở lại cửa hàng của anh, nhưng không phải với địa vị là một nô lệ.
Ocean giống như một con chim nhỏ lạc đàn giờ đã tìm được tổ cho mình, cả ngày cứ lẽo đẽo theo sau lưng Nolan như cái đuôi nhỏ, chỉ cần anh đi cách xa mình ba bước thì sẽ lập tức đi theo nhưng tuyệt đối không biến mình thành kẻ cản trở tay chân. Cậu khi thì giúp anh lấy thảo dược, khi thì giúp anh sắp xếp vật dụng trên kệ, khi thì phụ giúp Carl phơi khô hay nghiền nát thảo dược, rất cần cù chăm chỉ.
Ban đầu cậu có hơi lúng túng vì đống thảo dược trong mắt cậu cái nào cũng như cái nào, loại tươi thì đều xanh xanh, loại khô thì đều vàng vàng nâu nâu, rất khó để phân biệt chúng.
Có điều, Nolan nhanh chóng phát hiện cậu nhóc có một trí nhớ không tồi, lại còn tiếp thu rất nhanh, mỗi lần nghe anh giải thích đặc điểm các loại đều sẽ tập trung lắng nghe, cái đầu thỉnh thoảng gật gù tỏ vẻ mình đã nhớ rồi. Đến giữa trưa, cậu đã có thể nhớ được không ít thứ có trong tiệm.
Cậu nhóc thuộc tuýp người không thích nói nhiều cho lắm, phần lớn thời gian đều im lặng nhìn mấy cái túi và kệ thảo dược để “học thuộc lòng”, hoặc không thì cũng chỉ nhìn Nolan tiếp khách hàng của mình.
Nơi này của Nolan là một cửa tiệm bán thuốc, các loại thuốc đều do đích thân anh phối, trong phòng khách có một cái cửa sổ thật lớn được mở rộng và quầy hàng, vị trí đứng quen thuộc của Nolan chính là phía sau cái quầy đó.
Các vị khách đã sớm quen thuộc với anh, nhưng hôm nay bất kỳ ai ghé thăm cũng phát hiện bên cạnh anh có thêm một cậu nhóc lạ mặt. Cậu nhóc này mặc một chiếc áo trắng giống như pháp sư Nolan, có một đôi mắt xanh biếc rất đẹp, có điều một bên mắt đã bị tóc mái dài rũ xuống che mất khiến cho đường nét gương mặt cũng bị che phủ một phần. Chỉ là cậu nhóc có vẻ rất rụt rè và ít nói, không biết cậu có chứng ngại giao tiếp xã hội hay không nhưng dường như tầm mắt của cậu rất hiếm khi nhìn đến những vị khách xa lạ đang ra ra vào vào. Gần như toàn bộ thời gian cậu chỉ dán mắt vào Nolan hoặc những thứ xung quanh khi phụ việc anh.
Mấy vị khách quen không thể không chú ý đến sự có mặt của Ocean, một vài người trong số đó không nhịn được mà dò hỏi đầy vẻ tò mò: “Ngài Nolan, đây là ai vậy? Phụ tá mới của ngài à”
Nolan đang trầm tư suy nghĩ nên phối thành phần thảo dược như thế nào nghe vậy thì sửng sốt.
Phụ tá?
Anh quay đầu nhìn sang Ocean bên cạnh đột nhiên bị nhắc đến mà có hơi mất tự nhiên, cậu nhóc theo thói quen kéo kéo ống tay áo bên phải giống như muốn giấu cái tay biến dị của mình.
Câu hỏi của người nọ khiến Nolan nảy lên một suy nghĩ, anh bỗng dưng nhoẻn miệng cười khẽ, đoạn giới thiệu: “Chính xác, đây là Ocean, em ấy là phụ tá mới của tiệm, đang học việc.”
“Ồ!” Người nọ ngạc nhiên.
Ngay cả Ocean cũng không nén được kinh ngạc, chính cậu cũng không biết mắt mình sáng rực lên như thế nào khi nghe Nolan nói như vậy. Cậu không nói lời nào, động tác nghiền nát thảo dược cũng dừng lại, chỉ mím môi nhìn anh chăm chú.
Làm sao Nolan lại không nhận ra cảm xúc biến hóa quá mức rõ ràng kia của cậu chứ, anh cười cười, khen một câu xem như khích lệ: “Em ấy rất ngoan, làm việc cũng tốt lắm.”
Lần này đột nhiên được khen khiến Ocean càng thêm không biết phản ứng ra sao, môi mím chặt hơn nữa, nhưng hai gò má có hơi tái nhợt thì hồng lên trông thấy. Cậu vội cúi gằm đầu, điên cuồng giã nát thảo dược trong cái cối gỗ, tim đập bang bang.
Ngài… ngài ấy khen mình!
Add comment