Ngày hôm sau, bởi vì uống rượu, còn bị Andrew bỏ thêm chút thuốc mà Naqvi đến tận giữa trưa mới tỉnh ngủ, vừa tỉnh đã bị cơn đau đầu hành hạ.
Hắn rên một tiếng, ôm cái đầu nhức bưng bưng lăn xuống giường, tìm điện thoại gọi cho vị “bác sĩ riêng” tạm thời của mình xin mấy viên thuốc. Bởi vì nhức đầu, còn có hơi mơ màng, Naqvi không phát hiện ở đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng thở dốc khe khẽ như thể người thở đã cố gắng kìm nén.
Phải, buổi sáng vừa tỉnh, Andrew lại hứng tình mà quấn lấy bác sĩ của mình lăn giường một chập. Cậu nhân lúc anh đang ngủ, cưỡi lên hông người ta làm bậy, đây chính là trò ưa thích nhất của cậu: Phục kích lúc ngủ.
Trường Ninh không biết đã bao nhiêu lần mở mắt ra thấy vợ mình hoặc là cưỡi trên người mình, hoặc là vùi đầu vào giữa hai chân mà ngậm thứ kia của mình mút chùn chụt. Đôi khi anh thật sự hoang mang, rõ ràng ngày hôm qua cả hai tắm xong thì cậu lăn ra ngủ mất, trước khi ngủ còn lầm bầm than thở anh làm quá hung hăng khiến cậu mệt. Vậy mà hôm sau vừa tỉnh lại đã muốn làm nữa.
Trường Ninh không nói gì, yên lặng nhìn Andrew cưỡi trên hông mình, cái mông tròn mẩy không ngừng cọ sát vật thể nào đó đã sớm có phản ứng, khe mông kẹp chặt lấy nó khiến anh phải nhíu mày, vươn tay vỗ cái độp lên mông cậu.
“A!”
Andrew đang vùi đầu bên cổ anh chuyên tâm liếm hôn, bị đánh mông thì giật bắn mình, sau đó cười hì hì: “Anh dậy rồi à?”
“Bị em quậy như thế làm sao ngủ tiếp được nữa? Muốn cái gì đây?”
“Còn có thể muốn gì chứ hì hì.” Andrew nhe răng cười, hơi nhổm người lên, tay vươn ra sau cầm lấy dương vật của anh mà vuốt ve, ngón tay linh hoạt thỉnh thoảng đảo qua phần đỉnh chóp to to sẫm màu. Cậu quay đầu ra sau nhìn một cái, yêu thích không thôi mà nói: “Anh mới dậy mà cứng ngắc luôn rồi nè, em còn chưa liếm nó nữa.”
Không cần phải nói, phản ứng bình thường lúc sáng sớm của đàn ông luôn khiến dương vật nằm trong tình trạng bán cương, mà nãy giờ anh còn bị cậu dùng mông cọ loạn một trận như vậy, vừa mở mắt đã được chứng kiến cảnh tượng kích tình, làm sao anh không “cứng ngắc” cho được?
Trường Ninh híp mắt nhìn cậu, để mặc cậu vuốt ve dương vật mình, trong khi đó, một tay anh mò xuống mông cậu, cắm thẳng ngón tay vào cái động đang mấp máy nào đó.
“A!”
Andrew rên một tiếng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Trường Ninh cong ngón tay gãi vào thành ruột của cậu, sau đó rút ra rồi lại đâm vào, khuấy động khắp nơi. Quá trình vô cùng dễ dàng bởi vì cái lỗ nào đó hôm qua đã bị anh làm cho co giãn, hoàn toàn không cần thời gian thích ứng, thậm chí nó còn có chút ẩm ướt do ai đó đang trong cơn hứng tình.
“Bên trong em vẫn còn mềm thật đấy.” Trường Ninh cảm thán.
Andrew cảm thấy đây là lời khen anh dành cho mình, được ông xã khen, cậu lập tức siết mông, vách thịt mềm hút chặt lấy ngón tay anh, gò má bắt đầu hồng lên do kích thích, cậu thở ồ ồ: “Nhờ có anh hôm qua mà nó mới mềm đó, bây giờ em muốn anh đến chảy cả nước đây, cho em cắm vào nha.”
Vừa nói vừa lắc lắc mông, cái tay đang cầm dương vật của anh có chút háo hức đến không kịp chờ mà điều khiển cho dương vật dựng cao, không cần nhìn cũng biết nó đã đi vào “tầm ngắm”, bây giờ chỉ cần anh rút tay ra, cậu ngồi xuống một cái, cả cây sẽ thọc hết vào trong.
“Hôm qua anh chưa đút no em sao?” Trường Ninh bị lời nói dâm đãng của cậu chọc cười, anh dùng hai tay bấu lấy gò mông đầy thịt của cậu, banh lớn. Nếu lúc này anh đứng phía sau cậu, nhất định sẽ thấy cái lỗ nhỏ hồng giữa khe mông đã bị mình banh cho dẹt ra, mấy nếp nhăn vẫn còn hơi sưng múp không ngừng co rút.
“No lắm, nhưng mà hôm qua là hôm qua, bây giờ em lại đói.” Andrew liếm liếm môi, chậm rãi kề mông đến gần dương vật anh.
Nhờ có Trường Ninh dùng hai tay banh mông cậu mà đỉnh đầu dương vật vừa chạm đến cửa huyệt đã chui thẳng vào không chút trở ngại.
“A~” Andrew thở ra một hơi, tuy phía sau cậu còn sưng nhưng tối qua cậu vì chuốc rượu Naqvi nên cũng có uống hơi nhiều. Thứ thuốc cậu cho vào khiến nồng độ rượu trở nên mạnh và dai, uống mấy hớp cũng đủ kéo dài tới ngày hôm sau. Tuy đối với phi nhân loại sẽ không gây ra mấy triệu chứng như đau đầu nhưng nhìn chung vẫn khiến cậu sung sức hơn bình thường, đặc biệt là ở phương diện nào đó. Lại thêm ông xã đang khỏa thân ngủ ngay bên cạnh, vật thể cứng cứng của anh áp lên đùi cậu, làm cậu nhịn không được…
Đáng tiếc cậu mới trèo lên người ông xã hôn hôn một chốc mà ông xã đã dậy, nếu không, cậu thích liếm dương vật cho ông xã lúc đang ngủ cơ, cảm giác rất tình thú, còn có chút gì đó rất kích thích khi phải lén lút nữa.
Andrew thở dốc, cảm giác thân dưới bị vật thể mà mình yêu tha thiết xâm phạm tạo nên khoái cảm trướng đầy. Những luồng điện bắt đầu lan ra khiến hậu huyệt cậu tê rần.
Thích thật, lần nào cũng thích như vậy. Cậu thầm nghĩ. Sau đó ra sức chuyển động vòng eo nhỏ nhưng cực kỳ dẻo dai và hữu lực của mình, mỗi lần nhấc lên hạ xuống đều dập thật mạnh, tiếng thịt mông va vào đùi Trường Ninh không ngừng vang lên bành bạch.
Chẳng mấy chốc, gậy thịt sẫm màu đầy gân guốc đã nhuốm lên một tầng nước dâm đãng từ cái lỗ nào đó, khiến nó trở nên bóng bẩy.
Người ta nói, đàn ông có thể lực sung mãn nhất vào lúc sáng sớm. Quả không sai, hì hục cày cấy xong một hiệp, bấy giờ lại đến lượt Trường Ninh chưa thấy đủ, anh trở người đè tên nào đó đang nằm thở phì phò xuống giường, tiếp tục đâm thọc. Tinh dịch vừa bắn lại chảy đầy ra ga giường.
Hai người lăn lộn đến trưa, lúc vừa đạt cao trào lần nữa thì bị một cú điện thoại cắt ngang.
Trường Ninh không biết nên vui hay buồn vì Naqvi gọi đến ngay lúc này, có lẽ nên vui đi, ít ra anh cũng vừa bắn xong, tuy vẫn còn thở dốc nặng nề.
Naqvi đau đầu, xin vài viên thuốc. Anh khàn giọng ừ một tiếng rồi rút dương vật ra khỏi cơ thể của người dưới thân, nhanh chóng dùng ga giường đã bẩn lau sơ mớ tinh dịch dính đầy trên gậy thịt của mình rồi cúi đầu hôn trán và môi Andrew.
“Nằm nghỉ một chút, lát anh về tắm cho em.”
Andrew đờ đẫn gật đầu, mỗi lần làm tình đều kịch liệt như vậy, thổi bay thần trí cậu, phải mất một lúc lâu cậu mới có thể tỉnh táo lại.
Trường Ninh khoác bừa một bộ đồ, xách theo một cái túi nhỏ đi ra ngoài, hướng thẳng về phía phòng Naqvi. Cái túi này đựng vài thứ cần thiết trong lúc cấp bách nên anh luôn mang nó theo bên người, tiện hơn là mang cả một hộp cứu thương, nhưng tất nhiên là không đầy đủ bằng. Có điều, đối mặt với mấy chuyện vặt vãnh hay những vết thương ngoài da nhỏ thì vẫn dư sức.
Naqvi không chỉ đau đầu mà còn sốt nhẹ, có điều hắn cứ mơ mơ màng màng nên không tự mình nhận ra. Đợi khi Trường Ninh chạy đến, thấy mặt hắn hơi đỏ, cho hắn đo nhiệt độ mới biết là sốt nhẹ.
Ngày hôm đó, Naqvi đóng cửa ở trong phòng không đi đâu cả, lười biếng nằm trên giường lướt internet, sau đó thì ngủ gà ngủ gật, một ngày của hắn cứ thế mà trôi qua.
Trường Ninh mang thuốc cho Naqvi, đo nhiệt độ, dặn dò một số thứ rồi quay về phòng của Andrew ôm cậu đi tắm, sẵn tiện gọi phục vụ phòng.
Chờ khi tắm rửa ăn uống no nê, Andrew lại buồn ngủ. Thế nhưng Trường Ninh không thể ở lại phòng cậu, phòng của anh vốn phải ở gần Naqvi để đề phòng thân chủ xảy ra vấn đề gì có thể kịp thời xuất hiện. Đêm qua anh rời khỏi cương vị mà phóng túng một lần đã là không nên.
Thế là, Andrew “khăn gói” chạy qua phòng Trường Ninh làm tổ. Trường Ninh không buồn ngủ, anh ngồi trên giường mở máy tính trả lời mail công việc sau đó đọc sách, một tay lật giở trang sách, một tay vuốt ve cái đầu xù đang vùi vào bên hông mình, ngón tay thi thoảng quấn quấn mấy lọn tóc nhỏ của cậu.
Một ngày không có gì đáng nói.
Chiều hôm sau Naqvi gọi điện cho Andrew, hẹn cậu đi chơi cùng. Lúc đó Andrew đang rúc trong lòng ông xã của mình cùng xem phim ma. Trong phòng kéo màn che kín, lại không bật đèn, buổi chiều không có nắng càng khiến không gian trong phòng tối mờ.
Andrew ôm bịch bánh khoai tây ăn nhóp nhép, xem phim cực kỳ tập trung, đoạn gay cấn sắp đến, cậu cầm một miếng khoai tây lên muốn đút cho người bên cạnh, hai mắt vẫn không dời khỏi màn hình. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho cảnh một con ma gớm ghiếc nhảy ra hù dọa rồi. Thế nhưng, nhạc phim vang kịch liệt một hồi mà lại chẳng có gì xảy ra, Andrew thầm thở phào, thả lỏng vai, cầm một miếng khoai tây khác tiếp tục đút cho ông xã của mình. Đúng lúc này, nhạc phim vang mạnh, nhân vật trong phim bị giật mình vì một cú điện thoại. Mà điện thoại đang đặt ở đầu giường của cậu cũng trùng hợp vang lên, vì để chế độ rung nên một loạt tiếng è è ghê rợn vọng khắp phòng.
Andrew run tay, miếng khoai tây đút nhầm vào mũi ông xã.
Trường Ninh đang há miệng định cắn: “…”
“Ấy, em xin lỗi.” Nói rồi quay qua phủi phủi bột bánh dính trên mũi anh, sau đó vươn tay lấy điện thoại xuống.
Ngày hôm trước đã thành công trao đổi số điện thoại được với Naqvi, cậu nhìn cái tên hiện trên màn hình, là hắn, cậu bắt máy.
“Alo.”
“Andrew.”
“Ừ?”
Trường Ninh ngồi bên cạnh đã bấm tạm dừng bộ phim trong máy tính, anh gác cằm lên hõm vai Andrew, một tay ôm eo cậu, một tay bốc bánh khoai tây cho vào miệng. Bởi vì áp sát vào người cậu mà anh có thể nghe được tiếng đối thoại đến từ đầu bên kia.
“Cậu có đang ở khách sạn không? Rảnh chứ?”
“Có. Sao thế?”
“À thì, định rủ cậu đi chơi cùng. Cậu đã ăn trứng gà luộc từ hồ nước nóng chưa? Có muốn đi với tôi không?”
Andrew hơi ngạc nhiên, sau đó quay sang nhìn ông xã của mình như muốn hỏi ý anh.
Trường Ninh sờ sờ eo cậu, hôn má cậu một cái, thì thầm: “Đi đi, còn công việc của em nữa mà.”
Cậu che loa điện thoại lại, cũng nhỏ giọng thì thầm với anh: “Em không muốn làm anh khó chịu, chuyện công việc, em còn có thể sử dụng bạo lực nha, đơn giản hơn nhiều.”
Trường Ninh bật cười: “Bạo lực không tốt đâu.”
Người trong điện thoại không nghe thấy tiếng đáp lại, khó hiểu gọi: “Andrew?”
“A, à…” Andrew chần chừ, mắt vẫn nhìn ông xã của mình.
Trường Ninh thì thầm: “Đi đi, mang trứng luộc về cho anh nữa.”
Andrew buông tay che loa, hỏi: “Ừ, đi, bây giờ sao?”
“Ừ, bây giờ.”
Sau khi cúp máy, Trường Ninh vẫn còn ôm cậu: “Nhớ mang về mấy quả trứng luộc cho anh đó.”
Cậu nhíu mũi: “Bình thường toàn bận chạy đông chạy tây, hiếm lắm mới được du lịch cùng anh. Đêm qua em còn nghĩ, hay là mặc xác hắn, đến gần ngày đấu giá em đập hắn một trận cướp thiệp mời, tuy sau đó sẽ tốn thêm một mớ thời gian để giải quyết rắc rối nhưng mà bù lại được đi chơi với anh nha.”
Trường Ninh nhéo mũi cậu một cái: “Đừng có chủ quan, lỡ bị thương thì làm sao?”
“Không sao, có anh ở đây mà.” Andrew nhe răng cười.
Trường Ninh híp mắt, dáng vẻ của anh làm cậu nhớ đến cái lần anh nổi giận vì mình bị thương rồi lạnh lùng với mình, không khỏi sợ hãi.
“Ấy, không phải, em sẽ cẩn thận mà, anh đừng lo. Em về phòng thay đồ đây, chờ em mang trứng gà luộc về cho anh.” Nói rồi cậu hôn chóc lên má anh một cái, sau đó nhảy bật xuống giường, chạy như bay ra ngoài.
Kết quả.
Tại khu vực dành cho du khách luộc trứng gà, có ba người ngồi thành hình tam giác quanh một cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh là hồ nước nóng tỏa khói nghi ngút.
Andrew: “…” Vì sao anh Ninh của cậu cũng đi theo?
Chuyện này phải trở lại mấy phút trước, Naqvi gọi điện cho Andrew xong thì cảm thấy nên rủ cả vị bác sĩ riêng của mình đi chung, tiếp xúc với hai người cùng một lúc cũng là cơ hội để hắn đưa ra kết luận cuối cùng xem ai mới là người trong giấc mộng của mình.
Vì vậy hắn đến phòng bác sĩ gõ cửa, khi ấy Andrew chỉ vừa rời đi được vài phút. Trường Ninh cảm thấy tuy không thể tận hưởng thế giới hai người nhưng ít ra cũng được đi chơi với vợ, lại nghĩ đến lời cậu nói ban nãy, anh bèn đồng ý. Đúng là hiếm khi hai người mới có cơ hội cùng “đi du lịch”.
Trường Ninh đưa mắt nhìn người nào đó, mỉm cười.
Naqvi ngồi ở giữa lập tức kéo anh qua, giới thiệu hai người với nhau: “Cậu Andrew, đây là bác sĩ riêng của tôi.”
Khóe mắt Andrew giật một cái, nhìn cái tay ai đó đang kéo ông xã mình, cũng may ngay sau đó Trường Ninh đã tránh ra, cậu mới cười đáp lại: “Xin chào.”
Vậy là, tình cảnh trở nên có chút vi diệu, Trường Ninh vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc chuẩn mực nhưng không kém phần thân thiện của mình, khóe môi lúc nào cũng mang một nụ cười nhạt, thật không biết anh đang vui thật hay vui giả, đôi mắt thỉnh thoảng lại đảo sang Andrew, chớp chớp nhìn cậu.
Andrew lén lút dùng khẩu hình miệng hỏi: Sao anh cũng đi theo?
Trường Ninh liền đưa mắt nhìn sang Naqvi đang không ngừng lải nhải cảm thán về khu suối nước nóng này, hơi đẩy đẩy cằm, ý bảo: Hắn rủ anh.
Có hướng dẫn viên đến hướng dẫn cách tự tay luộc trứng. Naqvi háo hức nhìn hướng dẫn, hoàn toàn không để ý đến hai đối tượng “nằm trong vòng nghi vấn” của mình đang mắt đưa mày lại với nhau.
Trường Ninh nhìn hắn thò đầu đến gần hồ nước nóng, bị hơi nước hun cho mặt mũi đỏ bừng, anh nhân cơ hội nghiêng người, thì thầm với Andrew: “Muốn đi chơi với em nên đồng ý, có điều, tiếc là…”
“Tiếc gì?”
“Phải giả vờ không quen em.”
Andrew chu mỏ, đáng ghét, cậu đã bảo rồi mà. Nếu như ban đầu cậu từ chối, sau đó hai người đánh lẻ có phải hay hơn không.
Trường Ninh nhìn vẻ mặt của cậu là biết ngay cậu nghĩ gì, dưới bàn, anh nhéo nhéo mu bàn tay cậu, bất đắc dĩ nói: “Làm bác sĩ riêng không thể ‘đánh lẻ’, nếu lỡ đang chơi vui mà thân chủ gặp chuyện, chạy về không kịp thì làm sao được?”
Andrew biết, cậu cũng chỉ nghĩ vậy thôi chứ không thật sự đòi hỏi như thế. Chờ sau khi xử lý xong chuyện này, cậu nhất định phải dẹp hết mọi việc, cùng anh đi nghỉ mát một thời gian mới được.
Bỗng nhiên Naqvi quay đầu gọi: “Này, hai người có muốn luộc trứng không? Vui lắm.”
Add comment