PHONG NGOA

Chương 9: Buổi sáng bình thường của phù thủy Quýt Nhỏ

Hoàng Bách đẩy mạnh tiêu thụ nhưng Lý Hà tỏ vẻ: “Một ngày đã đủ náo loạn rồi, thử mà tôi biến mất bốn ngày liền, có khi trợ lý của tôi sẽ phát điên mất.”

Cầm được hàng, Lý Hà thò tay vào túi trong áo khoác móc móc hai cái, moi ra một bao thư, đưa cho Ali: “Đây, số tiền còn lại.”

Cái hôm anh ta đến đặt hàng đã thanh toán trước 75% để đặt cọc, cũng là tiền mặt. Ali nhận bao thư, mở ra đếm đếm, chỉ thấy tay áo ngủ phất phơ bay bay, tiền trong phong thư không người động vào mà tự lật. 

Lý Hà đợi một chốc rồi hỏi: “Đủ không?”

Bao thư yên lặng gấp lại, sau đó bay đến trên bàn, nằm ngay ngắn tỏ vẻ: Đủ rồi.

Lý Hà gật đầu, ôm hộp gỗ, chưa chịu rời đi mà nhìn quanh quất, lại hỏi: “Có cây bút nào không? Cho tôi mượn một chút.”

Ali không rõ anh ta mượn bút làm gì nhưng vẫn tìm một cây đưa cho, chỉ thấy Lý Hà lại thò tay vào trong túi, lấy ra một tấm card nhỏ in hình của mình, lật ra mặt sau, xoẹt xoẹt ký tên, sau đó trả bút cho Ali rồi dúi tấm card vào tay Hoàng Bách, nói: “Như đã hứa, ký tên cho anh đấy.”

Nói rồi vuốt vuốt nếp áo khoác của mình, đi ra ngoài, tự nhiên như một con ruồi.

Hoàng Bách: “…”

Chờ khi anh tiễn Lý Hà ra ngoài, nhìn anh ta đeo khẩu trang lên, đội nón vào che mặt, trùm kín mít như phường ăn cướp vì sợ người ta phát hiện ra rồi đi bộ về phía chiếc xe đậu ở đầu đường.

Một chiếc điện thoại đưa đến trước mặt anh với hàng chữ: Hồi nãy anh xin chữ ký anh ta hả?

Hoàng Bách: “Anh không có.”

Cái tên minh tinh Lý Hà này ngày thường thấy trên TV cũng đâu đến nỗi thần kinh đâu nhỉ?

Anh nghĩ ngợi rồi quẳng tấm card vào thùng rác: “Em đừng nghĩ nhiều, tên này có vấn đề đấy.”

Ali: Dạ, hồi bữa, anh ta cũng làm y chang như vậy với em.

Hoàng Bách khựng lại, nhướng một bên mày nhìn bộ đồ ngủ bay lơ lửng cạnh mình: “Cũng cho em chữ ký?”

Ali: Dạ.

“Vứt chưa?”

Ali chần chừ: Dạ…

“Em giữ làm gì?”

Ali: Á, em không nhớ là có vứt chưa nữa, em chỉ nhớ là để bừa ở chỗ nào đó rồi. Cũng có thể là mang đi xúc phân cho mấy bé chuột bạch.

Hoàng Bách có được đáp án hài lòng, lúc này mới xoa xoa cái đầu xù vô hình của cậu, hỏi: “Còn làm gì nữa không? Anh giúp em.”

Cái đầu xù dưới tay lắc hai cái. Anh cười nhẹ, để cậu đi dọn dẹp phòng làm việc của mình, còn anh thì khóa cửa nẻo, sau đó đợi cậu cùng lên lầu.

Trước khi ngủ, Ali ôm laptop của mình trèo lên giường, ngồi sát bên cạnh anh gõ bàn phím lọc cọc. 

Hoàng Bách ngày hôm qua ngủ không nhiều, sáng dậy còn bị cậu đè ra làm một trận, tối về cũng bị làm một trận, chưa kể đến trước đó tăng ca và tâm lý lo lắng cho cậu, bây giờ đã mệt, vừa nằm xuống chỉ muốn ngủ, nhưng người bên cạnh vẫn chưa ngủ cùng. Anh vòng tay ôm eo cậu, mặt vùi vào bên hông cậu lẩm bẩm: “Em làm gì đấy?”

Vành tai bị người sờ sờ, không có tiếng đáp lại. Hoàng Bách đành nhướng mắt lên nhìn, trên màn hình máy tính của cậu hiện một dòng chữ: Em cập nhật hàng mới cho web, bán nốt mấy liều thuốc vô hình còn lại, nhanh lắm.

Mỗi lần có đơn hàng nào mới, Ali đều chế dư ra vài phần để bán online, hoặc các sản phẩm có tác dụng không vừa ý lắm cũng có thể giảm giá, tựu chung vẫn luôn có người mua. Cậu nhanh chóng up hình mới, thêm mô tả, giới thiệu và hạn sử dụng, chờ khi xong đâu vào đó thì người nằm cạnh cũng đã ngủ say.

Cậu gập nắp laptop lại, để sang một bên, tắt đèn ở đầu giường rồi nằm xuống ôm lấy người bên cạnh, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau Hoàng Bách theo giờ sinh học tỉnh lại, anh mở mắt ra, thấy gối nằm bên cạnh không có người, điều đầu tiên mà anh nghĩ đến đó là: Ali đâu? 

Sau đó mới chợt sực tỉnh, Ali rõ ràng đang nằm bên cạnh ôm anh chặt cứng, trên ngực là cảm giác bông bông xù xù quen thuộc. Anh đưa tay sờ soạng, sờ được một thân thể ấm áp vô hình đang vùi đầu vào ngực mình ngủ say sưa, hai tay người nọ còn siết chặt eo mình không buông, đôi chân thon dài thì quắp qua đùi anh, quấn như con bạch tuộc. 

Chỉ bởi vì vô hình làm anh không thấy mặt mũi đâu, đã vậy, anh nhớ mang máng hình như nửa đêm cậu nóng quá nên nhổm dậy cởi áo, ở trần mà ngủ, thế nên không có chiếc áo nào lơ lửng cả, khiến anh cho rằng cậu dậy sớm hơn mình rồi đi đâu mất. 

Anh cười cười mò mẫm, luồn tay vào mái tóc xù của cậu vuốt ve, khẽ kéo đầu cậu ra, sau đó phán đoán vị trí mà cúi đầu hôn nhẹ cặp môi mềm của cậu một cái. Lại nằm thêm năm mười phút nữa mới lưu luyến buông người, nhẹ nhàng gỡ tay chân cậu ra, nhét gối ôm vào lòng cậu thay cho mình rồi mới vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. 

Anh ra đầu đường mua hai phần mì bò viên, một phần ăn ở đó, một phần mang về đổ ra tô, đậy lồng bàn, bên trên dán giấy note: Bữa sáng cho em, nhớ hâm lại. 

Xong xuôi đâu vào đó anh mới rời nhà đến công ty. 

8:30

Người nào đó trên giường mới tỉnh lại, cậu vươn mình ngồi dậy, liếc thấy trong ngực là cái gối ôm thì biết anh Bách của cậu đã đi làm rồi.

Một ngày mới, cậu lại bắt đầu những công việc quen thuộc của mình, ăn bữa sáng mà người yêu chuẩn bị sẵn, vừa ăn vừa cầm cái vá múc canh quen thuộc vẫy một cái, có thứ gì đó lấp lánh tung ra trong không khí nhưng lại chẳng thể thấy được đó là thứ gì.

Ở góc tường, một cái chổi đột nhiên đứng dậy, phần đầu chổi lùm xùm như bụi lau sậy tách ra làm hai, bước bước bước như một con người thực thụ, đi từ góc tường ra đến trước mặt Ali.

Ali nhìn hai cái chân lau sậy mum múp của nó, lại vung tay cầm vá canh, trong không khí lại tung ra thứ gì đó lấp la lấp lánh, lần này nếu nhìn kỹ, hẳn cũng sẽ thấy được nơi hai cái chân lau sậy mum múp kia cũng có thứ lấp lánh tương tự, dường như là một loại phép thuật được yểm vào.

Chổi lau sậy giơ chân làm động tác tuân lệnh, sau đó nhảy phốc một cái, bắt đầu hì hục quét nhà. 

Làm một phù thủy, đây chính là điều tiện lợi nhất.

Ali vừa húp mì sùm sụp, vừa nhịp chân, vá canh trong tay vẫy qua vẫy lại tung ra thật nhiều thứ lấp lánh. Theo động tác của cậu, cái xô đặt nơi góc tường bắt đầu nhảy cộp cộp về phía vòi nước trong phòng tắm, vòi nước không người động vào mà tự xả. Chai nước lau nhà bay ra từ ngăn tủ, tự vặn nắp, đổ vào trong xô nước. Chổi lau sậy đã quét xong phòng bếp, nó nhanh chóng quét đến các phòng còn lại, theo gót nó, cây lau sàn ra trận, nhúng nhúng nước, lau lau sàn, làm việc đến là hăng hái.

Yểm phép xong mấy vật dụng, Ali bỏ vá canh xuống, dùng hai tay ôm tô mỳ uống cạn cả nước dùng rồi mới đứng dậy, lên lầu gom đồ bẩn của mình và Hoàng Bách xuống cho vào máy giặt.

Vẫn như mọi ngày, trong khi chờ giặt đồ, cậu cầm theo cái vá canh phép thuật của mình mà ra vườn tưới cây.

Gọi là tưới, kỳ thật cậu chỉ đứng ở giữa vườn, tay vung vẩy vá canh, ống nước liền trở thành một con rắn, chọt một cái cắm vào đầu sen* cỡ lớn, sau đó còn thật nhân hóa mà gật đầu với Ali rồi trườn đi khắp vườn tưới nước. Trong ánh nắng buổi sáng, nước từ đầu hoa sen phun ra li ti li ti, hình thành một chiếc cầu vồng nhỏ giữa một khu vườn trồng đủ loại cây.

*Đầu sen tưới cây: 

Ali thong thả đi kiểm tra mấy cây thảo dược của mình, bắt mấy con sâu hư hỏng đang gặm cắn cho vào một cái lọ nhỏ. Lũ sâu ăn thảo dược cũng là một loại nguyên liệu để cậu chế thuốc.

Khu vườn này không quá rộng, ngày trước cậu trồng linh tinh lang tang những thứ tạp nham, bố cục cũng rất bề bộn. Nhưng sau khi anh Bách đến, anh dọn lại cho cậu, dời những giàn treo cây cùng loại về một phía, phân tách loại treo trên giàn và trồng trong chậu, xây thêm một cái hồ nhỏ để cậu trồng mấy cây thủy sinh như rong mùn, còn cho người làm một cái bàn đá ở một góc vườn cho cậu có thể thoải mái phơi khô các loại nguyên liệu của mình. Sát vách tường còn có hẳn hai cái kệ to tướng đặt đủ loại đồ dùng của cậu. Mấy thứ này đều là anh Bách sắp xếp cho cậu cả.

Ali lụi cụi bắt sâu, nhân tiện thu thập vài quả chín của mấy cây thảo dược mà hai tuần trước cậu với anh Bách thụ phấn cho chúng, định bụng tách lấy hạt giống cất vào trong kho để dành.

Bọn sâu bắt được cũng kha khá, cả một nắm tay, tuy nhỏ nhưng con nào cũng béo ú như sâu gạo, mềm mềm nâu nâu, còn thơm mùi thảo dược chúng ăn nữa. Thứ này dùng làm thuốc trị thương cho những vết thương bị ăn mòn như lở loét rất tốt.

Ali cầm một nắm sâu đem đi nhúng nước, rửa cho sạch, sau đó cầm một cây kéo nhỏ, gắp từng con lên… cắt đầu chúng.

Đầu bọn này cứng lắm, như giáp côn trùng vậy, chỉ có phần thân là bộ phận duy nhất sử dụng được, mang đi phơi khô tầm hai đợt nắng là sẽ teo tóp lại, ủ với quế để khử bớt độc rồi nghiền thành bột là có thể sử dụng.

Ngày hôm nay đúng lúc trời nắng đẹp, Ali cắt đầu từng đứa một rồi bày trên một cái mâm nhỏ mang đi phơi nắng.

Vòi tưới nước xong nhiệm vụ của mình thì tự động tắt, lại trở về trạng thái ban đầu vì phép thuật yểm trên nó đã tự tiêu tán. 

Ali lục lọi mớ đồ trên kệ gỗ của mình, chốc thì cầm cái này nhìn chốc thì cầm cái kia nhìn, cuối cùng, gom hết mớ chai lọ trên kệ đi qua chỗ vòi nước, đo lường mấy thứ trong đó rồi pha vào bình tưới.

Mấy hôm trước cậu không tưới phân cho chúng nó, theo lịch thì hôm nay nhất định phải tưới.

Bình tưới phân khác với vòi hoa sen, nó là một cái bình khí nén, muốn nước ra khỏi vòi xịt thì phải nén khí cho nó bằng cách thụt đẩy tay cầm phía trên, cơ cấu của nó sẽ tự động hút khí vào nén bên trong rồi người sử dụng chỉ cần bóp tay xịt là nước sẽ xịt ra ngoài…  

Cái hành động thụt đẩy này có hơi tốn sức, Ali rất lười làm, thụt đẩy kiểu khác với anh Bách thì cậu rất đam mê chứ cái này vẫn là để việc yểm phép xử lý đi. 

*Bình xịt khí nén:

Vì thế, trong sân vườn lại có một cái bình xịt nhân tính hóa đi xịt phân cho từng chậu cây một, từ giàn treo cho đến vùi trong đất, tỉ mỉ xịt vào gốc rễ chứ không xịt vào lá, bởi vì sắp đến trưa, nắng lên gay gắt sẽ khiến nước phân dính trên lá biến đổi, làm cháy lá cây, có khả năng khiến cây bị bệnh hoặc chết.

Ali thì lại tiếp tục công việc cắt đầu sâu của mình, xong xuôi lại đến việc tách hạt giống từ mấy quả chín của cây thảo dược rồi mang đi cất trong kho.

Phong Ngoa

2 comments

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!