PHONG NGOA

Chương 9: Bê đá đập xúc tu

Cũng nhờ có bạch tuộc ra mặt cứu nguy cho bữa trưa của Nam Trà, nếu không, có lẽ chút đồ ăn cuối cùng của hôm nay đều bị cá ăn hết.

Chiều hôm đó, Nam Trà quyết tâm phải tìm cho ra con cá to đùng kia, rốt cuộc nó nấp trong cái góc ao nào?

Cậu lại mò xuống ao đi một vòng, bạch tuộc bơi theo sau, lặn xuống dưới tầng đáy bùn triệu hồi lũ tội đồ. 

Vì không để Nam Trà nghi ngờ, con cá thân dẹp nào đó phải xuất hiện, bạch tuộc vô cùng mong chờ cảnh Nam Trà bắt con cá đó lên làm thịt cho bữa tối hôm nay, cả lũ ăn chực nữa!

Còn nếu không, cứ dùng hình phạt như bình thường là được.

Vì thế, lúc Nam Trà tìm được mấy cái tô xấu số chìm dưới đáy ao của mình cũng cùng lúc phát hiện một cái đuôi cá to vẫy ngang, bơi về phía chỗ nước đục.

Cá thân dẹp: Nghe nói cậu Nam Trà thích ăn thủy sản lắm T^T.

Thật ra, đối với tụi cá không bình thường như chúng nó, nếu Nam Trà thật sự muốn mang đi làm thịt thì cũng không làm được, nó hoàn toàn có thể dễ dàng thoát khỏi cậu. Chỉ có điều, dưới sự giám sát của thủ lĩnh, nếu trong lúc Nam Trà đánh vảy nó mà dám giãy khỏi tay cậu thì cứ chờ khi trở về tiếp tục bị thủ lĩnh hành hạ đi. 

Bạch tuộc nheo mặt nhìn con cá nào đó bơi lòng vòng quanh ao mà không dám lại gần Nam Trà, hừ lạnh một tiếng. Được rồi, chủ yếu là để Nam Trà đừng nghi ngờ gì về cái ao này, chuyện mỗi sáng ra đều có dấu hôn đã đủ kỳ lạ rồi, nó không muốn dọa cho Nam Trà sợ rồi chạy mất.

Thật ra, những sinh vật sống bên dưới tầng đáy đều có ngoại hình khá đáng sợ, không có gai thì mặt mũi cũng dữ tợn hoặc hàm răng nhọn chỉa ra, nhìn là biết chẳng hiền lành gì. Ngoại trừ mực nhỏ được cá lớn nuôi bên người là ngoan hiền như cục bột.

Thật không biết nhóc ấy từ đâu đến, chỉ biết một ngày nọ, cá lớn bơi về từ “cửa”, trên vây là một nhóc mực mềm mềm nhỏ xíu đang mở to cặp mắt tròn, không ngừng run rẩy và đổi màu vì sợ hãi, cá lớn nói: “Bé này đi lạc, tôi thấy nhóc trốn trong đám rong ở “cửa”, tội nghiệp lắm, đói tới mức không còn sức phun mực tự vệ, vừa thấy tôi thì thút thít bảo tôi tha cho nhóc, dáng vẻ cứ như thể một giây sau tôi sẽ xơi tái nhóc vậy.”

Lúc ấy bạch tuộc trầm mặc nhìn cá lớn, lòng thầm nói: Hồi còn nhỏ, khi tôi gặp ba anh, tôi cũng sợ tới xanh mét cả người, bây giờ anh trông y hệt như ba anh hồi đó, nhóc con này không sợ mới là lạ!

Kể ra thì, cá lớn thực chất trông chẳng khác gì cá mập, có điều bộ vây nhiều hơn, hai bên hông và trên lưng tổng cộng chín vây, vây đuôi là bốn nhánh, bốn mắt nhỏ dài, vẻ mặt hung ác, toàn thân đen kịt, răng cực nhọn và bén, chỉ cần hơi hé miệng một chút cũng đủ dọa cho bọn cá con trong cái ao này sợ mất mật.

Xét ra thì mặt mũi cá lớn là đáng sợ nhất, vậy mà mực nhỏ nhát gan lại thích dính lấy cá lớn nhất. Có lẽ là do tâm lý gà con nhận mẹ khi nhóc được cá lớn nhặt về chăm đi.

Tính tình cá lớn đa phần đều là lạnh lùng, chỉ có khi làm việc với thủ lĩnh hoặc ở cùng mực nhỏ mới khác đi một chút. Ở cùng thủ lĩnh sẽ thường xuyên lộ ra vẻ mặt bất lực vì số phận phải làm việc thay chẳng khác nào osin cao cấp của mình. Còn ở cùng mực nhỏ thì luôn để lộ sự dịu dàng, chăm sóc, có đôi khi còn bị nhóc đó chọc cười.

Nguyên hình của cá lớn rất to, nhưng mỗi khi ngoi lên khỏi ao để gọi thủ lĩnh của mình về xử lý công việc thì đều thu nhỏ thân mình lại, nếu không, chắc ba cái vây dựng đứng trên lưng sẽ dọa cho Nam Trà thật sự dọn nhà đi mất!

Sở dĩ gọi là cá lớn không phải vì nó không có tên, mà là do mực nhỏ kiên trì gọi, mực nhỏ cũng gọi những sinh vật khác bằng cái danh như vậy, chẳng hạn: Anh bạch tuộc, anh cá dẹp, anh cá vằn, anh cua lớn, anh mực lớn,… Mà trong đàn mực thì con nào cũng được nhóc ấy gọi chung là mực lớn cả, chẳng có chút phân biệt.

Lại nói tới cá thân dẹp, diện mạo nó cũng dữ không kém, nhưng rất xấu, hay ít ra trong mắt bạch tuộc là như vậy, bạch tuộc cảm thấy đám cá con mới sinh thường bị dọa khóc không chỉ vì bắt gặp cá lớn hung dữ mà còn là vì bắt gặp cái mặt xấu xí của cá thân dẹp nữa!

Tội nghiệp cá thân dẹp, nếu có bảng xếp hạng, diện mạo của nó chắc chắn có thể xếp thứ hai về độ đáng sợ chỉ sau cá lớn, còn về độ xấu, ắt hẳn sẽ xếp thứ nhất.

Tóm lại, cá lớn là vừa dữ vừa ngầu, còn cá thân dẹp là vừa dữ vừa xấu. 

Thế nên Bạch tuộc lo Nam Trà của mình vừa thấy mặt mũi con cá đó sẽ sợ quá mà khăn gói quả mướp chạy trở về thành phố!

Nhưng Nam Trà có được quyển sổ của ông nội, ngay trang đầu tiên đã vẽ hình “cá mập” chín vây – cha của cá lớn bấy giờ, hồi nhỏ vừa mở ra xem cậu còn không ngừng trầm trồ, hai mắt sáng lấp lánh mà khen cha cá lớn ngầu bá cháy. Tiếp đó là cá thân dẹp, trong mắt cậu thì vẻ ngoài của nó có chút kỳ lạ, kết hợp với đáng sợ cho ra một sự kỳ dị, thế nhưng cậu không thấy sợ, chỉ thấy buồn cười mà thôi.

Cho nên nói, thật ra ngay từ đầu Nam Trà đã biết có một sinh vật trông dị như thế, nhưng cậu luôn cho rằng chúng chỉ có trong trí tưởng tượng.

Bạch tuộc nhìn Nam Trà không ngừng tìm kiếm, cũng không nỡ để cậu thất vọng, bèn lôi đám lính “ăn chực” ra chọn vài con trông bình thường một tý, thả ra để cậu chơi. 

Chẳng hạn như vài con cá chỉ cần trong trạng thái bình thường sẽ có màu sắc sặc sỡ, nếu không để lộ tập tính tấn công kỳ quái là lộn ngược cơ thể từ trong ra ngoài, sử dụng bộ ruột đỏ như máu mọc toàn gai nhọn chứa độc tố của mình thì bề ngoài vô cùng đẹp mắt.

Kết quả sau đó, bạch tuộc cảm thấy mình như tự bê đá đập vào xúc tu vậy. Có ai ngờ Nam Trà vừa thấy đám cá nhiều màu kia thì chậm rãi đi qua, sờ sờ vuốt vuốt.

Đám cá này vốn không sợ người, còn được lệnh phải “hầu hạ” cho vừa lòng Nam Trà, cả bọn cứ thế nằm yên mặc Nam Trà sờ mó, mới đầu chúng còn sợ bị cậu vớt lên làm thịt như bạch tuộc đe dọa, nhưng ngoài dự đoán là được cậu sờ cho phê tới phơi cả bụng lên trời.

Nam Trà vui vẻ cười ha ha: “Sao lại giống như cún thế này? Cá cũng thích được gãi à?”

Bởi vì màu sắc loài cá này vô cùng sặc sỡ, không con nào giống với con nào, hình dạng lại trông như cá bình thường khiến Nam Trà không nhận ra nó chính là một trong những giống loài cực kỳ nguy hiểm được tả trong sổ của ông nội với kỹ năng tấn công độc nhất vô nhị.

Bạch tuộc lúc này đang tức lắm, rõ ràng là muốn lấy cấp dưới ra mua vui cho người trong lòng, cuối cùng lại phát ghen với cấp dưới.

Sau mấy phút hậm hực thổi bong bóng, trơ mắt nhìn ai đó vuốt ve “những tên đàn ông” khác, bạch tuộc chịu hết nổi, vung xúc tu cuốn bọn cá không biết điều vẫn còn ưỡn bụng lên trời, lôi hết xuống tầng đáy bùn.

Nam Trà mới quay qua quay lại vài cái mà cá đã “lặn” đi hết, cậu cũng chơi đủ rồi, bèn lên bờ tắm rửa, sau đó trốn trong phòng làm việc, không biết đang vẽ tranh mới hay là viết tiểu thuyết. Chắc là bọn cá lại cho cậu nguồn cảm hứng.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!