PHONG NGOA

Chương 8: Thiêu thân

Phản ứng đầu tiên của Sam là vội vàng giấu điện thoại xuống dưới bàn, nào ngờ tay đột nhiên bị chộp lấy khiến cậu càng thêm hốt hoảng.

Cậu liếc mắt nhìn sang, không rõ từ khi nào thì gã Lý Văn Mạnh đã tỉnh ngủ, hoặc cũng có thể là gã vốn chẳng hề ngủ. Gã hé đối mắt hí của mình, khóe miệng nhếch lên giống như vừa phát hiện ra một chuyện thú vị lắm. Gã cúi xuống thì thầm với cậu: “Cậu vừa chụp trộm sếp đấy hả?”

“Cái gì? Không có!” Sam lập tức theo phản xạ nói, sau đó vội vàng nhìn về phía anh, thấy anh vẫn chú ý đến bên này thì giật tay ra khỏi tay gã, chột dạ nói: “Tôi chẳng chụp trộm ai cả.”

Gã Lý Văn Mạnh biết thừa, có vẻ như nhờ vào đôi mắt hí ngay cả khi mở mắt cũng trông như đang ngủ của gã đã đánh lừa được Sam, thế nên hành vi ban nãy thật ra đã bị gã thấy hết. Gã lại vươn tay muốn tóm lấy điện thoại của cậu, Sam vội né tránh nhưng vì không dám tạo ra âm thanh quá lớn cắt ngang buổi họp nên chẳng né được bao nhiêu đã bị gã chộp được. 

Cậu tức giận, mặt đanh lại, gã ta cho rằng mình là ai mà có thể lấy đồ vật cá nhân của cậu chứ!

Đúng lúc này, giọng nói trầm trầm truyền đến từ ghế chủ vị: “Có chuyện gì ở cuối bàn vậy?”

Sam lập tức cứng người, thấp thỏm nhìn về phía sếp, mà gã Lý Văn Mạnh thì vừa cười vừa giơ điện thoại của cậu lên lắc lắc hai cái, ôm lòng muốn xem trò vui mà cố ý bóc mẽ cậu: “Tôi phát hiện cậu Sam chụp trộm sếp này.”

Anh nghe vậy thì nhướn mày, toàn bộ người trong phòng họp cũng nhìn về phía Sam với ánh mắt ngạc nhiên. 

Thế nhưng Sam còn chưa kịp hoảng sợ hay lúng túng thì anh đã lạnh nhạt nói: “Là tôi nhờ em ấy chụp và quay lại buổi họp đấy, anh Mạnh có thể trả điện thoại lại cho Sam và giữ trật tự được chưa? Nếu không thể thì mời anh ra khỏi phòng họp.”

Gã Lý Văn Mạnh vừa nghe thấy thế thì nụ cười đê tiện trở nên cứng đờ, vốn định xem trò hay và chọc ghẹo cậu trai mà gã để ý này một chút nhưng không ngờ bị cảnh cáo ngược. Lại còn giữa bao nhiêu con mắt trong phòng, kẻ đáng lý phải xấu hổ là Sam giờ biến thành gã. 

Mấy cuộc họp quan trọng thường được ghi hình lại, nhưng việc báo cáo cuối tháng thì không, lại nói, người được giao nhiệm vụ ấy không phải Sam. Thế nên khi nghe anh nói vậy, gã lập tức đoán ra được anh đang giải vây giúp Sam, gương mặt gã xụ xuống, có vẻ như đang rất bực tức. 

Gã là một kẻ không phân biệt được khi nào cần đùa và khi nào thì cần nghiêm túc, nếu là người bình thường khi phát hiện bí mật của đồng nghiệp thì cũng không nên bóc mẽ ngay tại chỗ như thế này chứ. Ý định làm Sam phải xấu hổ trước mặt mọi người bị phản lại, kẻ thế chỗ tất nhiên biến thành gã rồi. Lại thêm tính tình gã không ra gì, người trong công ty chẳng mấy ai ưa, bọn họ đều nén cười mà nhìn gã làm gã mất tự nhiên trả điện thoại lại cho Sam. 

Sự việc cứ thế mà được giải quyết nhưng Sam vẫn rất hoảng loạn trong lòng, cậu nhận lại điện thoại rồi chậm chạp mở camera lên, thật sự theo lời anh mà ghi hình cuộc họp, chỉ là tầm mắt vẫn thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị kia. Chỉ có chính cậu mới biết anh không hề nhờ cậu quay lại buổi họp. Đó là một lời nói dối!

Rõ ràng tầm mắt anh khi ấy đã nhìn thẳng vào camera! Anh biết rõ cậu đang chụp trộm mình!

Vậy vì sao anh lại giải vây giúp mình?

Càng tự hỏi, Sam càng thấp thỏm không yên. 

Mãi đến khi cuộc họp chấm dứt, vì ngồi ở cuối bàn nên Sam là người đi cuối cùng, nhưng cậu không dám ở lại lâu vì sợ phải đối mặt với anh nên vội vàng chen về phía cửa. Nào ngờ mới chen được một nửa thì đã nghe thấy anh gọi: “Sam, em ở lại phòng họp một lát.”

“…” Sam lập tức cứng người, trong lòng thầm than tiêu rồi, anh ấy sẽ hỏi cho ra lẽ mất thôi! Dù đã vắt óc nghĩ ra lý do biện minh nhưng trong lòng cậu vẫn sợ anh không tin và rồi mình sẽ phải thú nhận tình cảm thầm kín, sau đó sẽ bị từ chối một cách thê thảm. Cậu vẫn ngoan ngoãn đứng lại, ỉu xìu đáp: “Vâng.”

Có một đồng nghiệp đi ngang vỗ vai cậu: “Ở lại giao đoạn ghi hình rồi mới đi chứ, cậu quên hả?”

Vị đồng nghiệp này là người đảm nhận nhiệm vụ đó mỗi khi có cuộc họp quan trọng, mọi người đều gọi chị ấy là chị Yên, chị thật sự tin rằng sếp có nhờ vả Sam quay chụp lại buổi báo cáo khi nãy thế nên tốt bụng nhắc một câu. 

Sam khóc ròng trong lòng, nói thầm không phải đâu.

Chờ khi người rời đi hết, cậu e dè nhìn về phía người đàn ông vẫn còn ngồi trên ghế một cái, lập tức trông thấy anh nở nụ cười với mình rồi ngoắc tay.

Tim cậu đập bình bịch, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn anh nhưng chân thì vẫn ngoan ngoãn đi qua, giống như gà con.

“Em không định giải thích gì với tôi sao?”

Sam ấp úng nửa ngày mới nói: “Em… em chỉ định chụp lại buổi họp.”

Anh cười khẽ: “Đó là lý do mà tôi nói giúp em, em thật sự định dùng nó với tôi à?”

Cậu cúi gằm đầu, khóc không ra nước mắt nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “E-em định chụp xong sẽ tổng hợp lại báo cáo và đăng lên nhóm làm việc ạ.”

Xin lỗi chị Yên, em cướp luôn việc của chị rồi!

Nghe thấy cậu biện minh như vậy, anh không khỏi bật cười, cũng không ép cậu phải thừa nhận gì cả mà chỉ nói: “Năng nổ làm việc như thế, tháng sau tôi sẽ tăng lương cho em.”

“Kh-không cần đâu ạ… em chỉ…” Sam xấu hổ muốn chết, đi chụp trộm còn được tăng lương? Cậu không thể mặt dày đến thế! Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện trong mắt anh là ý cười rõ ràng, cậu mới ý thức được anh vốn dĩ không tin lời cậu nhưng vẫn đồng ý xem nó là sự thật.

Trong thoáng chốc, tim cậu lại loạn nhịp.

Lúc rời khỏi phòng họp, Sam vẫn còn ngẩn ngơ, tình trạng này thậm chí kéo dài đến tận khi cậu đã về đến nhà.

Rốt cuộc thì, vì sao anh lại bỏ qua cho cậu? 

Sẽ không ai thích bị chụp trộm trừ phi…

Sam không dám tin mà nghĩ, chẳng lẽ anh cũng thích mình ư? Hoặc ít nhất là có cảm tình với mình?

Càng nghĩ cậu lại càng ngẩn ngơ, cậu sợ đây chỉ là ảo tưởng của mình, trong chuyện tình cảm, đáng sợ nhất là hiểu lầm đối phương cũng có ý với mình, sau đó ngỏ lời không đúng lúc sẽ bị từ chối thê thảm!

Nhưng nếu anh không có ý gì với mình, vậy thì tại sao lại dễ dàng bỏ qua? Nếu là người bình thường… Sam tưởng tượng một chút, ví dụ có một ngày cậu phát hiện gã biến thái Lý Văn Mạnh đang giơ điện thoại chụp trộm mình, cậu nhất định sẽ xông đến giật điện thoại của gã, kiểm tra album và bắt gã phải xóa tất cả, có khi còn cho gã một đấm cũng nên.

Đúng vậy! Đó mới là phản ứng của người bình thường!

Sam mất ngủ cả đêm, cậu ôm gối lăn lộn không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng đến sau nửa đêm mới ngủ được. Trong lúc ngủ mơ, cậu lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh lào xào kỳ lạ, sau đó có cảm giác gò má mình bị thứ gì đó nhẹ nhàng vuốt ve, cái vuốt rất nhẹ giống như cái đụng chạm của người trong lòng khiến cậu hạnh phúc cong môi lên, nở nụ cười ngay cả trong giấc ngủ. 

Cậu hoàn toàn không biết người đàn ông đêm qua lại xuất hiện trong phòng mình, anh đang ngồi bên mép giường, vươn tay xoa gò má cậu. 

Hôm nay cậu ngủ trễ, không khó để anh đoán ra nguyên do chính là vì chuyện xảy ra trong cuộc họp. Anh liếc mắt nhìn về phía chiếc điện thoại đang cắm sạc của cậu, trong đó chắc chắn chứa không ít hình của anh.

Kỳ thật chuyện cậu chụp trộm anh đã biết từ lâu, các giác quan của côn trùng lai không phải chỉ để trang trí, một chút chuyển động nhỏ xung quanh cũng có thể cảm giác rõ thì làm sao lại không nhận ra mỗi khi cậu làm “chuyện xấu” chứ. 

“Có vẻ như em vẫn chưa hiểu ám chỉ của tôi nhỉ?” Anh nhỏ giọng thì thầm, hai sợi râu trên đầu ma sát nhẹ với nhau tạo ra âm thanh lào xào khe khẽ. Anh nghĩ có lẽ việc trước kia mình cố ý giữ khoảng cách để cậu không dính vào một kẻ khác loài như mình là sai lầm, nếu biết có ngày cậu rơi vào “hang ổ” này, anh đã sớm không chần chờ gì mà biến cậu thành người của mình trước khi bị lũ khốn nơi đây nhìn ngó.

Khu chung cư lúc bình thường vô cùng vắng vẻ, nhưng từ khi Sam đến, một số kẻ đã không kìm nổi mê hoặc mà bắt đầu rời khỏi nhà và lảng vảng trong khuôn viên hòng tìm cơ hội tiếp cận. Anh biết mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, lũ côn trùng lai ở nơi này rất điên, cho dù bị trấn áp thì cũng sẽ không kìm hãm bản tính được bao lâu. Tựa như bọn thiêu thân thích lao đầu vào lửa.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!