PHONG NGOA

Chương 8: Phù thủy Quýt Nhỏ

Bốn ngày cũng không quá lâu.

Hoàng Bách đứng quan sát cậu dùng vá canh khuấy khuấy nồi đất sau đó đổ dung dịch trong nồi ra từng ống thủy tinh nhỏ, lúc này dung dịch trở nên nhạt màu hơn ban đầu rất nhiều, vốn dĩ là màu tím nhưng bây giờ lại nhạt đến mức ngã sang màu hồng.

Chờ khi Ali làm đến bước cuối cùng, chuông cửa cũng vang lên. Động tác cậu khựng lại, Hoàng Bách nói: “Em cứ làm đi, để anh ra mở.”

Không cần cậu nói anh cũng biết vị khách đến vào thời điểm này chỉ có thể là khách của cậu.

Trước khi ra mở cửa, anh cầm theo quyển sổ bạc mà cậu đặt trên bàn. Thỉnh thoảng anh vẫn hay giúp cậu tiếp đãi những vị khách đến mua hàng, biết phương pháp nhận diện khách hàng được cậu lưu giữ trong quyển sổ này. Bởi vì các loại thuốc bán ra không phải là đồ chơi, cần đảm bảo khách hàng đến lấy thuốc phải đúng là người đã đặt hàng để tránh các trường hợp xấu như bị trộm vì các mục đích gây hại. Ngoài ra, thứ này còn giống như một tờ hóa đơn vậy, phù thủy điều chế thuốc cũng là một loại hình kinh doanh, trong kinh doanh tất có lừa lọc, boom hàng, ‘hóa đơn’ này còn có thể làm bằng chứng mang ra tố cáo với cục quản lý phi nhân loại nữa. Sau vài lần giúp cậu tiếp đãi các vị khách, anh đã sớm quen tay hay việc.

Anh ra ngoài mở cửa, quả nhiên, bên ngoài là một người đàn ông có vóc dáng rất cao, vai rộng eo thon, mặc áo khoác đen, trên mặt đeo khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che gần hết khuôn mặt.

Bây giờ là mười một giờ đêm, có thể nói vào thời điểm này mà ăn mặc như thế thì thật sự có chút quái dị. Nếu không phải vì vóc dáng và khí chất hơn người, cộng thêm những món quần áo trên thân không phải đồ rẻ tiền thì với việc che kín như vậy, người khác nhìn vào hẳn sẽ tưởng là phường trộm cướp nào đó đã bắt đầu hoạt động về đêm.

Có điều, Hoàng Bách biết vì sao người này lại ăn mặc kín kẽ như vậy, đây chẳng phải là vị minh tinh nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên các loại tạp chí và TV đó sao? Vào cái ngày người này đến đặt đơn hàng Ali đã kể với anh rồi.

Thấy cửa mở ra, người nọ ngẩng đầu nhìn, nửa gương mặt bị che khuất chỉ để lộ ra một đôi mắt sâu và hút hồn bên dưới vành nón lưỡi trai. Anh ta nhìn Hoàng Bách, phát hiện đây không phải người mình cần tìm thì lùi bước về sau ngửa đầu nhìn biển hiệu sáng đèn được treo trước cửa nhà.

Đó không phải biển tên quảng cáo, mà là hình một quả quýt nhỏ có tay có chân cầm cái vá múc canh, chúng được khắc và sơn màu trên gỗ, có cả đèn led nhỏ màu cam sáng lập loè đính xung quanh quả quýt.

Người nọ dường như xác nhận mình không đi nhầm nhà mới nhìn trở lại Hoàng Bách, đè thấp giọng chần chừ nói: “Ừm… cho hỏi, phù thủy Quýt Nhỏ có ở nhà không?”

Hoàng Bách: “…”

Phù thủy Quýt Nhỏ?

Được rồi đây không phải lần đầu tiên anh nghe thấy loại danh xưng này. Nhưng thú thật là mỗi khi anh nghe đến đều phải khựng lại một chút.

Trong điện thoại của anh, tên cậu người yêu được anh đặt bằng ba chữ ‘quả quýt nhỏ’ một cách thân thương trìu mến. Quả quýt mềm mại ngọt ngọt chua chua ăn không ngán, là thứ mà anh thích ăn nhất.

Chẳng ngờ là, bằng một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, cũng có thể nói là định mệnh, nó lại trùng với cái tên mà cậu lấy trong nghề.

Ali có một trang web nhỏ dùng để bán onl mấy loại thuốc thành phẩm của mình. Khi cậu phát hiện ra tên của cậu trong điện thoại anh, cậu đã reo lên: “Sao anh biết tên hành nghề của em vậy?”

Anh còn chẳng hiểu ra sao thì cậu đã cho anh xem trang web phù thủy của mình, nó có tên là: Phù thủy Quýt Nhỏ. Với cái logo quả quýt cam cam cầm vá múc canh.

Tuy đã biết tên hành nghề của cậu, nhưng mỗi lần nghe đến anh luôn bị sự dễ thương trong cái tên này đánh cho đơ người mấy giây. Anh chớp mắt hai cái, trong cái nhìn khó hiểu của người trước mặt, rốt cuộc vẫn giữ được vẻ bình tĩnh mà mở rộng cửa, miệng nói: “Em ấy ở bên trong.”

Người đàn ông vốn còn định ngó cái biển hiệu một lần nữa để xác nhận nghe vậy thì gật đầu rồi bước vào nhà, chờ Hoàng Bách đóng kỹ cửa mới bỏ nón và khẩu trang ra, thở phào một hơi giống như cuối cùng cũng được thở một cách thoải mái. Anh ta lầm bầm: “Đeo cái này lâu khó thở chết đi được.”

Vừa cầm khẩu trang quạt quạt vừa nói với Hoàng Bách: “Hẳn anh biết tôi là ai đi, nhưng xin giữ bí mật giúp tôi. Tôi tin tưởng vào cách làm việc của tiệm phù thủy các anh đấy.”

Nói rồi ngó sang Hoàng Bách, thấy anh cầm một quyển sổ dày đi về phía mình thì nhếch một bên mày kiếm kiêu ngạo: “Bây giờ không phải lúc xin chữ ký, tôi muốn gặp phù thủy Quýt Nhỏ nhận hàng, lát nữa nhận xong sẽ ký cho anh sau.”

Hoàng Bách cầm quyển sổ bạc chuẩn bị xác nhận danh tính người nhận hàng: “…” Nhìn anh rất giống fan hâm mộ của hắn sao?

Mặt không cảm xúc, Hoàng Bách lật giở quyển sổ trong tay đến trang mới nhất. Ở đầu trang đề tên: Lý Hà – thuốc tàng hình, số lượng: Ba liều.

Bên cạnh còn có hình họa đơn giản dung mạo của Lý Hà và một dấu vân tay màu vàng kim loại, dấu vân tay đó là một loại bột mịn, ánh màu vàng lấp lánh không ngừng chuyển động như có những dòng đẩy ngầm ở giữa chúng, rất sống động.

Hoàng Bách biết thứ này, là phân tử đom đóm, thứ mà Ali thường dùng để lưu lại dấu ấn của khách hàng như một chữ ký.

Ngoại trừ quế ra thì trong kho có nhiều nhất chính là thứ này. Tên là phân tử đom đóm nhưng kỳ thật nó không sinh ra từ con đom đóm, mà là một loại bụi mịn thường xuất hiện trong những cơn gió đầu tiên thổi đến vào mùa hè, phát sáng như đàn đom đóm nhỏ bay trong đêm.

Phân tử đom đóm còn có thể dùng để chế thuốc, loại đã được yểm phép thuật thì có công dụng làm ấn ký. Chỉ cần khách hàng lăn ngón tay lên bụi đom đóm sau đó ấn lên mặt giấy, lớp bụi đã yểm phép sẽ ghi nhớ, đảm bảo khi nhận hàng, các trường hợp cố ý lừa gạt, giả mạo sẽ bị phát hiện.

Hoàng Bách điềm tĩnh nhấc mi mắt, xoay quyển sổ về phía Lý Hà: “Chữ ký thì không cần, phiền anh ấn tay lên ô dấu vân tay của mình.”

Lý Hà trợn mắt, dường như không thể tin được trên thế giới này lại có người trông thấy mình mà có thể lạnh nhạt như vậy, dù không nhảy cẫng lên gào thét ‘em yêu anh, em thích anh’ các thể loại như fangirl, hoặc tệ hơn nữa dù không biết anh là ai thì hẳn cũng phải có phản ứng gì đó chứ, phải nói, dung mạo của một minh tinh hàng đầu đâu thể chỉ nhìn qua một cái rồi thôi như vậy được. Ngay cả khi che chắn thì đi trên đường dù là người già trẻ nhỏ, ai ai cũng phải ngoái lại nhìn anh nhiều thêm mấy lần. Vậy mà, chỉ trừ người đàn ông trước mặt là mang vẻ lạnh lùng xa cách, ánh mắt lướt qua một cái rồi thôi, không thèm để tâm gì cả.

Được rồi, quả là tiệm phù thủy Quýt Nhỏ, danh tiếng đúng như đánh giá mà mình thấy trên mạng, tác phong rất chuyên nghiệp.

Nghĩ vậy, anh ta nhấp miệng một cái, chìa ngón trỏ thon dài ấn nhẹ lên dấu vân tay mà mình lưu lại vào cái ngày đến đặt hàng, miệng hỏi: “Sao lần trước đến không thấy anh, anh là trợ lý mới mà phù thủy Quýt Nhỏ tuyển à?”

Trợ lý mới kiêm người yêu của phù thủy Quýt Nhỏ lạnh nhạt nhếch miệng, không đáp.

Anh nhìn mớ phân tử đom đóm bên trên trang giấy sau khi chạm vào ngón tay Lý Hà thì chuyển sang màu bạc, xác nhận tương khớp với người đã đặt hàng, lập tức bộp một tiếng đóng quyển sổ dày lại. Không nói không rằng mà đi về phía phòng làm việc của Ali.

Ali bên trong vừa đúng lúc tách xong liều lượng thuốc vào từng ống nhỏ. Lý Hà bước vào, chỉ thấy một bộ đồ ngủ đang đứng bên cái bàn dài, hai ống thủy tinh nhỏ thì bay lơ lửng phía trước bộ đồ. Anh ta không kịp chuẩn bị tinh thần mà sững người lại.

Cho dù biết đây là một cửa hàng phù thủy thì việc được chứng kiến những thứ kỳ lạ trong mấy chục năm làm nhân loại của anh ta cũng ít đến đáng thương. Phải nói, chỉ gần đây anh ta mới được biết đến sự tồn tại của những sự việc này, thậm chí lúc ban đầu còn không tin nữa, thế nên ngay lúc này bị công kích thị giác, anh ta không thể điềm tĩnh xem như chuyện hiển nhiên được.

Lý Hà giật mình quay sang nhìn Hoàng Bách: “Cái gì đây?”

Hoàng Bách nói: “Là em ấy, lúc chiều thử thuốc cho anh nên đang trong trạng thái vô hình.”

Lý Hà nghe vậy mới thả lỏng: “À ra vậy.”

Ali trông thấy người bước vào thì nhẹ tay đặt hai chiếc ống thủy tinh chứa dung dịch màu hồng nhạt vào một cái hộp gỗ được lót nhung bên trong. Trong hộp đã có sẵn một ống, ngoại trừ nó còn đi kèm theo một quyển note nhỏ ghi chú đầy đủ các tác dụng chính và tác dụng phụ cũng như thời gian hiệu quả của thuốc, cách bảo quản và hạn sử dụng nữa. Quyển hướng dẫn này cậu đã chuẩn bị từ hôm qua, là thứ mà đơn hàng nào cũng cần có. Lúc nãy cậu đã chỉnh sửa lại phần thời gian, đã chắc chắn hiệu quả của nó được kiểm soát tốt rồi.

Coi như vừa kịp deadline nhỉ.

Cậu mang chiếc hộp bước về phía người nọ. Cả quá trình chỉ thấy  một bộ đồ ngủ và chiếc hộp gỗ bay vòng qua cái bàn dài, rồi lại bay đến cạnh hai người vừa vào phòng.

Chiếc hộp gỗ chìa đến trước mặt Lý Hà, Hoàng Bách đứng bên cạnh nhìn hộp gỗ một cái, thay Ali cất tiếng: “Thuốc ở bên trong này. Số lượng là ba ống đúng chứ. Còn có…”

Theo lời anh, quyển sổ nhỏ trong hộp bay lên, lật giở vài trang chuyên mục chính. “Còn có một quyển ghi chú, nhớ đọc kỹ trước khi sử dụng.”

Lý Hà gật đầu nhận lấy, nhìn mấy ống thuốc bên trong mà hỏi: “Thời gian tác dụng đảm bảo kéo dài trong một ngày đúng chứ?”

Hoàng Bách nhìn bộ đồ ngủ kia, ban nãy cậu đã rất chắc chắn là không còn vấn đề gì, hiển nhiên thời gian tác dụng cũng không cần nghi ngờ. Anh gật đầu khẳng định, sẵn tiện đẩy mạnh tiêu thụ giúp cậu người yêu của mình: “Nếu anh muốn loại có công dụng dài hơn, như bốn ngày chẳng hạn, có thể mua thêm, ở đây có bán.”

Ali nghe vậy ngại ngùng gãi gãi đầu, ống tay áo phất bay bay. Đúng là chỉ có anh hiểu cậu.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!