PHONG NGOA

Chương 8: Jasmine

Quay lại thời gian trước đó vài phút, khi mà đôi chồng chồng nào đấy đang làm hăng hái trên giường thì Naqvi đã loạng choạng quay về phòng.

Hắn xoắn xuýt không thôi, miệng không ngừng lẩm nhẩm lầm nhầm: “Tại sao lại không thích trà hoa nhài nhỉ? Chẳng lẽ không phải là cậu ta?”

Mọi chuyện kể ra phải bắt đầu từ thật nhiều năm trước, khi hắn vừa trưởng thành, những giấc mơ kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trong giấc ngủ của hắn. Được rồi, là mộng tinh… tần suất này xuất hiện rất nhiều, thường xuyên lặp đi lặp lại, nhưng đó không phải vấn đề đáng chú ý, cái đáng chú ý nhất là, đối tượng mà hắn mộng tinh luôn chỉ có một người.

Ban đầu, hắn thường mơ thấy mình hẹn hò với một người con trai, thỉnh thoảng là những cái đụng chạm nhẹ nhàng, rồi nắm tay, rồi ôm, sau dần, hắn nhịn không được, thật sự làm tình với người nọ trong mơ, triền miên hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên, mỗi khi tỉnh lại hắn không cách nào nhớ được mặt mũi người nọ, chỉ ấn tượng mỗi một điều, người nọ rất thanh tao, luôn dịu dàng, hơn nữa… tuy không nhớ rõ ngũ quan nhưng hắn dám chắc chắn một điều rằng người đó thuộc dạng thanh tú, mặt mũi hẳn là rất tinh tế. Mỗi lần gặp người đó trong mơ, hắn lại càng thêm si mê không thể cưỡng lại.

Mơ gặp một người nhiều năm như vậy, thế nhưng hắn không cách nào hỏi được tên người nọ, mỗi lần mở miệng là sẽ tỉnh dậy, giống như có một thứ sức mạnh ngăn cản hắn. Dần dà hắn không dám hỏi, vì như vậy sẽ phải tỉnh lại quá sớm, không thể gặp người nọ nữa. Nhưng mỗi lần gặp người nọ, mở đầu luôn là cảnh tượng người nọ ngồi nhấm nháp một ly trà hoa nhài, có khi là đang pha trà, thế nên, hắn thầm gọi người đó là Jasmine (hoa nhài), tuy có phần nữ tính nhưng hắn thật sự không thể tìm được cái tên nào hợp hơn.

Hắn nghĩ, việc một người cứ luôn xuất hiện trong mơ của mình chắc hẳn là một loại điềm báo. Có lẽ, người nọ là định mệnh của hắn chăng? Muốn hắn đi tìm cho nên mới xâm nhập vào những giấc mộng của hắn… Hoặc không, trên đời này không có người nào như vậy tồn tại cả.

Có điều, một khoảng thời gian sau hắn đã có được câu trả lời của mình. Khi mà cha hắn bắt đầu giao một vài quyền quản lý cho hắn, cũng là lúc cha cho hắn biết một bí mật. Hoá ra gia tộc nhà hắn có liên hệ qua lại với những sinh vật không phải người – những phi nhân loại. Cha nói, cũng đến lúc nên cho hắn biết việc này, dù sao thì ông muốn rời vị trí gia chủ nhanh nhanh để hưởng tuổi già. 

Từ ngày đó, thế giới của hắn như mở ra một cánh cửa khác, cái suy nghĩ về việc người nọ là định mệnh của hắn càng lúc càng mạnh. Trên đời này ngay cả ma cà rồng và yêu tinh còn có, thì huống chi là một người “định mệnh” ngày ngày chui vào trong mơ cùng hắn ân ái mặn nồng, nó còn chẳng kỳ lạ bằng việc hắn từng thấy một phù thuỷ pha chế rượu bằng cách cho một tia sét nhỏ vào bình shaker, con quỷ uống ly rượu đó đã ợ ra cả sấm sét, sau đấy còn bật ngón cái khen rượu mạnh.

Nhờ vào mối quan hệ, hắn được vị phù thuỷ kia giải mã giấc mơ, quả nhiên, người trong mơ chính là bạn đời tương lai của hắn. Thế nhưng, hắn phải làm sao để tìm đây? Không biết tên, không biết mặt, chỉ có cảm giác, hắn sợ mình phải tìm đến già mất. Cũng may, nhà hắn có thể thiếu nhiều thứ nhưng không bao giờ thiếu tiền. 

Hắn nảy ra chủ ý, thuê một hoạ sĩ phác hoạ lại chân dung theo những ấn tượng mơ hồ của hắn, sau đó phân phát cho người dưới tay mình, dặn dò rằng hễ gặp bất kỳ ai có nét tương đồng dù là ngoại hình hay khí chất thì đều mời đến dự các buổi party do hắn tổ chức, mặt ngoài mang tiếng là ăn chơi đàng điếm, nhưng nếu tìm được người nọ thì hắn cũng chẳng tiếc gì.

Sau đó, quả nhiên tìm được kha khá người có đặc điểm tương tự, hắn dành thời gian thử quen với họ, nhưng không ai mang lại cảm giác rung động cho hắn, hắn đành phải chia tay người ta. Cũng vì vậy mà tin đồn về hắn ngoài cái danh tiếng ăn chơi đàng điếm ra lại có thêm một mục bổ sung: Cả thèm chóng chán, thay bồ như thay áo.

Naqvi tỏ vẻ, không sao cả, chờ khi tìm được người nọ hắn sẽ giải thích. Có điều, dạo gần đây lại dấy lên một tin đồn khác làm hắn bắt đầu lo lắng cho mặt mũi của mình.

Thật ra, số người hắn giao du tuy nhiều, nhưng kỳ thật hắn chưa từng lên giường với ai cả, cùng lắm chỉ ôm ôm ấp ấp nhưng chẳng có cảm giác nên hắn không đụng vào nữa, có mấy cậu trai khá là nhiệt tình và chủ động, cứ quấn lấy hắn không buông. Hắn phải cố gắng dữ lắm mới từ chối được, sau đó ngồi trên giường tâm sự một đêm. Dần dà, bọn họ bảo hắn bị bất lực, sau đó đồn thổi lung tung.

Nói hắn ăn chơi đàn điếm cũng được, nói hắn phong lưu cũng được, nhưng mà nói hắn bất lực thì quá đáng rồi nha, lỡ người nọ nghe thấy rồi nghĩ sai về hắn thì sao hả? Hắn chỉ là không có cảm giác với bọn họ, thì làm sao làm tình? Hơn nữa, một vấn đề còn lớn hơn cả việc “không có cảm giác”, bọn họ rõ ràng là thụ, mà hắn… ừm, tuy da ngăm, cao ráo, có cơ bắp, nhìn qua là một chuẩn công điển hình, nhưng… hắn cũng là thụ đó! Hai thụ thì đè nhau kiểu gì?

Được rồi, thật ra cũng không phải không thể làm công, thế nhưng hắn vẫn thích làm thụ hơn. Dù sao trong mơ, những lần được người kia yêu thương hắn đều rất sướng.

Nghĩ lại mà ức, tại sao những đối tượng có nét tương đồng với người nọ đều nằm dưới chứ?

Bỏ qua chuyện hắn phải cất công dìm tin đồn mình bất lực xuống như thế nào. Cho tới mấy hôm trước, hắn đến gặp vị phù thuỷ từng giúp hắn giải mã giấc mơ kia, nhờ người nọ bói một phen, hắn lao tâm lao lực tìm mấy năm không được, bây giờ chỉ còn cách dựa vào mấy thứ huyền học như xem bói thôi. Vị phù thuỷ kia bảo rằng cha hắn nhận được thiệp mời đến tham dự một buổi đấu giá ngầm, hắn phải thay cha đi, có khả năng sẽ gặp được người muốn tìm. 

Đấy là lý do mà hắn ở đây hôm nay. Quả nhiên, hắn gặp được người cho hắn cảm giác giống với người kia. 

Naqvi nằm trong phòng khách sạn, vắt tay lên trán suy nghĩ. Cậu thanh niên tên Andrew kia, vào cái nhìn đầu tiên đã khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, cách nói chuyện cũng có cái gì đó quen thuộc, diện mạo không cần phải bàn, từ trên xuống dưới chính là kiểu mà hắn thích. Đến bây giờ, hắn đã biết thừa cậu tiếp cận hắn vì cái gì, liên tục ám chỉ như vậy thì còn gì ngoài chuyện mấy món hàng được bán đấu giá chứ. Hắn cảm thấy, nếu thật đúng là người kia, hắn sẵn sàng mua vài món trong buổi đấu giá tặng cho cậu, xem như đưa quà cưới luôn.

Nghĩ tới đây hắn nhếch môi cười cười, dường như đang cảm thấy vui vẻ vì quyết định của mình. Cơ mà cười được hai cái thì khựng lại, nếu chỉ có Andrew xuất hiện ở đây, hắn có thể chắc chắn rằng cậu chính là người mình muốn tìm, bởi vì trong số những đối tượng mà hắn từng qua lại thì cậu là người cho hắn cảm giác quen thuộc nhiều nhất. 

Có điều, bây giờ lại éo le một chuyện, ngoài cậu ra, còn có một người khác cũng mang lại cảm giác như vậy, hắn phải làm sao đây?

Người thứ hai chính là vị bác sĩ tạm thời đi theo hắn hai tuần này, nếu Andrew khiến hắn cảm thấy quen thuộc từ diện mạo, vậy thì khí chất của vị bác sĩ này khiến hắn cảm thấy như thế. 

Hắn nghĩ đến lời của vị phù thuỷ kia, người có liên quan đến buổi đấu giá hẳn là người hắn muốn tìm, vậy thì, vị bác sĩ này cũng nằm trong “khu vực được khoanh vùng” đó. Bởi vì nếu hắn không tham gia buổi đấu giá ngầm thì bác sĩ riêng của hắn đâu bị dị ứng thời tiết sau đó ngã nứt xương ngón chân, lại sau đó giúp hắn liên hệ với anh ta. Tóm lại, cũng nhờ buổi đấu giá mà gặp được anh ta.

Naqvi nằm trên giường, trong đầu chuyển qua chuyển lại đủ mọi suy nghĩ, không ngừng so sánh, cố gắng phân biệt xem rốt cuộc là ai. Nhưng nghĩ đến mệt cũng không có kết quả gì mà còn lăn ra ngủ mất.

Lúc này Andrew đã rúc trong lòng ông xã nhà mình ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết ai đó không chỉ để mắt tới mình mà còn để mắt tới cả ông xã nhà mình nữa, nếu biết, chắc cậu sẽ tung chăn lên, chạy xồng xộc qua phòng hắn, trực tiếp dùng bạo lực cướp thiệp mời, không dây dưa gì nữa!

Quay trở lại với Naqvi, vừa ngủ, giấc mộng quen thuộc lại đến. Trong một khung cảnh trắng xoá, hắn trông thấy một người đàn ông tao nhã ngồi trên ghế sofa, tay cầm sách, đối diện người nọ là một cái bàn nhỏ, bên trên đặt ấm trà thuỷ tinh, từ xa hắn có thể thấy rõ những nụ hoa nhài lơ lửng trong nước trà màu vàng, ngoài ra còn có một tách trà nóng, làn khói mỏng không ngừng lượn lờ trên miệng tách trà đó.

Naqvi nuốt nước bọt một cái, nhìn chằm chằm bóng người hư ảo kia, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo vén đến khuỷu, quần tây đen vì đôi chân thon dài ngồi vắt chéo mà hơi nhếch lên, để lộ cổ chân tinh tế. 

Thỉnh thoảng, cảnh tượng lại gợn sóng như mặt hồ tĩnh lặng bị khuấy động.

Thấp thoáng, có hương trà bay vào mũi.

Naqvi đứng chôn chân một chỗ mà ngắm nhìn, hắn không dám đến gần, hình bóng kia sao hôm nay lại mong manh đến vậy? Làm hắn cảm thấy chỉ cần một cái động nhẹ cũng có thể tan đi như làn khói. Hắn hơi sợ, không dám quấy nhiễu nên chỉ yên lặng đứng nhìn. 

Qua một hồi lâu, người nọ chậm rãi vươn tay về phía tách trà, cầm lên nhấp một ngụm, tầm mắt Naqvi cũng dời theo từng cử động của người nọ. Bỗng nhiên, người nọ khựng lại, dường như cảm giác được gì mà quay đầu nhìn về phía Naqvi.

Trông thấy hắn, người nọ lập tức mỉm cười, dịu dàng như nước: “Em đến vì sao không gọi anh?” 

Naqvi cảm thấy tim mình đập rộn, mỗi lần đứng ở một góc ngắm nhìn người nọ, khi phát hiện ra hắn, người nọ sẽ luôn nói câu này.

Chỉ thấy người nọ vươn tay về phía hắn, trên môi vẫn là nụ cười có thể khiến hắn say từ trong mơ đến tận đời thực: “Lại đây, tình yêu của anh.”

Hầu kết Naqvi hơi động đậy, như bao lần, hắn chậm rãi bước đến gần, sau đó nắm lấy tay người nọ.

Lòng bàn tay ấm áp, không mềm mại như phụ nữ nhưng lại khiến hắn nhịn không được mà dùng ngón cái vuốt ve, miệng hơi hé, nhỏ giọng gọi: “Jasmine…”

Người như một đoá hoa nhài trong gương, tỉnh dậy từ cơn mơ em sẽ không cách nào chạm đến.

Người nọ lại cười, kéo Naqvi đến trước mặt mình, ngẩng đầu.

Bốn cánh môi chạm nhau, hương trà hoa nhài lập tức hoà quyện.

Naqvi run rẩy, hé miệng ngậm lấy môi người nọ, khẽ mút mát. Người nọ cũng đáp lại hắn, chiếc lưỡi mang theo nhiệt độ nóng bỏng luồn vào trong miệng hắn, liếm qua răng lợi, qua vòm họng trên, sau đó quấn lấy lưỡi hắn, dây dưa. 

A, hắn không biết mình thèm khát cảm giác này như vậy. Hắn nhịn không được mà dùng hai tay ôm lấy cổ anh, vuốt ve hõm cổ tinh tế, sau đó lướt xuống vòm ngực của anh. Bỗng nhiên, tay bị cầm lấy, đôi môi mềm ướt át cũng rời khỏi môi hắn.

Naqvi cố rướn người theo muốn níu giữ thêm một chút thời gian cho cái hôn ngọt ngào này.

Người nọ cười khẽ, tiếng cười nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng. Anh nâng tay hắn lên, đặt ở bên miệng, yêu thương và đầy trân trọng mà hôn lấy từng đầu ngón tay của hắn. Vừa hôn vừa nhìn hắn cười, trong đôi mắt là tình cảm chan chứa vô bờ, dường như có thể nhấn chìm hắn bất cứ lúc nào.

Tim hắn đập rộn, hắn nhào tới quấn lấy đôi môi khêu gợi kia, liếm ướt chúng, gặm cắn chúng, muốn chúng nhiễm lên màu đỏ hồng bắt mắt. Hắn nồng nhiệt bao nhiêu, người nọ cũng nồng nhiệt bấy nhiêu.

Nụ hôn này rất sâu và kịch liệt, khiến nước bọt không ngừng trào ra bên khoé miệng rồi lại bị đối phương liếm đi hết, trong không gian trắng xoá vang lên tiếng mút mát không ngừng, từng ngọn lửa nóng kéo tới dồn dập, khiến chỗ đó của hắn cương cứng, phồng lên như một túp lều. 

Người nọ lại tách ra khỏi môi hắn, cười xấu xa sờ lên đũng quần hắn, chà xát.

Naqvi thở dốc, hai má đã đỏ ửng, cúi đầu nhìn cái tay đang sờ soạng chỗ riêng tư của mình, hắn nhịn không được mà cầm lấy nó, ấn mạnh lên vật thể cứng ngắc bên trong.

Bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ, người nọ nhổm dậy đẩy hắn ngã ra sau. Hắn cứ tưởng mình sẽ ngã ra ghế sofa, nhưng không, một trận xoay cuồng ập đến, sofa biến thành giường, hắn ngã xuống một đám bông mềm mại. Mà người trước mặt, áo sơ mi và quần tây đã biến đi đâu mất, toàn thân trần trụi đè trên người hắn. 

Naqvi tham lam dán mắt lên từng đường cong cơ bắp của người nọ, thật đẹp. 

Lúc này, người nọ cũng quan sát hắn, trong mắt tràn ra dịu dàng vô bờ, người nọ đưa tay vuốt ve cổ hắn, sau đó đến ngực. Bấy giờ hắn mới phát hiện ra mình cũng trần trụi từ khi nào, quần áo biến đi đâu mất. 

Cảm giác có lòng bàn tay ấm nóng không ngừng xoa vuốt ngực mình khiến vật nào đó của hắn không ngừng bị kích thích, cứ giật lên liên hồi. 

Bất ngờ không báo trước, người nọ bỗng cúi xuống ngậm lấy đầu vú hắn, khiến hắn kêu to một tiếng. 

“A!”

Một tay người nọ cũng không rảnh rỗi mà chăm sóc đầu vú còn lại của hắn, hai ngón tay điêu luyện se nắn chúng, khi mạnh khi nhẹ. Tựa như bao lần khác, người nọ rất thích trêu chọc đầu vú hắn trước khi làm tình. 

Naqvi ngửa đầu rên rỉ, thỉnh thoảng nhịn không được mà cúi đầu nhìn người nọ, khi trông thấy hạt đậu nhỏ đã cứng ngắc của mình bị người nọ chà đạp thì lại thẹn thùng quay đầu đi không nhìn nữa.

Sau một lúc lâu, đến tận khi Naqvi cảm thấy đầu vú mình đã sưng tấy, mỗi lần bị chạm vào là vừa đau vừa sướng, người nọ mút mạnh một cái rồi rời đi, liếm thẳng một đường xuống bụng và rốn hắn, đến tận khu rừng rậm rạp.

Trong cơn mê ly, Naqvi có ảo giác như mình vừa nghe thấy tiếng hít ngửi ở nơi riêng tư, còn chưa kịp xác định thì dương vật cứng ngắc nãy giờ rơi vào một nơi ấm nóng. 

“A~” Hắn ưỡn thân, đẩy dương vật vào sâu thêm. 

Người nọ vùi đầu liếm mút thứ trong miệng, tận tình hút sạch sẽ mớ nước rỉ ra trên phần đầu nấm, sau đó liếm dọc phần thân như liếm một que kem, thỉnh thoảng còn quan tâm chăm sóc cho hai quả cầu đầy đặn. 

“A~ tuyệt quá, đúng rồi, ưm… liếm chỗ đó ~ mút mạnh lên ~~ A, thật tuyệt…” 

Naqvi nhắm mắt, ngửa đầu rên rỉ, hắn chuyên tâm tận hưởng những khoái cảm tuyệt vời mà người nọ mang lại. Mỗi một giây phút trong mơ đều không thể lãng phí, bởi vì chỉ có ở đây hắn mới được như thế này, tỉnh lại rồi sẽ không còn nữa. Vậy nên, làm ơn, xin hãy cho hắn thật nhiều, hắn muốn được lấp đầy khoảng trống.

“Jasmine, xâm phạm em đi.” Hắn nhịn không được nữa, dùng hai mắt ướt nước nhìn người nọ, thấp giọng yêu cầu.

Người nọ mỉm cười, nhả dương vật của hắn ra, cho hắn một cái hôn sâu ngọt ngào và ướt át.

Naqvi vừa hôn vừa tách hai chân mình, phơi bày nơi riêng tư nhất, không ngừng cạ cửa huyệt lên vật thể to lớn kia, một lần nữa cầu xin được người nọ xâm phạm: “Jasmine, mau cho em, đâm vào đi, em muốn nó, em nhớ nó!” 

Trong mơ, hắn chẳng cần phải ngại mặt mũi, muốn cái gì cứ thoả thích mà xin. 

Người nọ lập tức xông vào, một phát đâm đến lút cán. Khoái cảm lập tức ùa đến khiến Naqvi điên đảo, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào. Hắn đứt quãng gọi tên người nọ: “Jasmine… Jas-mine… Ư ~ thật sướng.”

Sau đó ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy mình quay cuồng, cơn đê mê này khó lòng mà chấm dứt. Hắn không nhớ mình đã nói gì, có khi là những lời tâm tình tha thiết, có khi là lời cầu xin người nọ hãy bắn tinh vào trong thân thể mình, cũng có khi bật khóc kể rằng mình không tìm được anh, phải làm sao đây? Tất cả đều hỗn loạn trong cuộc tình ái này. 

Điều duy nhất mà hắn còn nhớ được đó là ánh mắt đầy ắp tình yêu dành cho hắn, ngay khi hắn sắp đạt cao trào, người nọ nhìn hắn nói: “Rồi chúng ta sẽ tìm được nhau, không kiếp này thì kiếp sau, sau nữa.”

“A!”

Naqvi rên lớn, sau đó mở bừng mắt, trần nhà với gam màu nâu trắng đập vào mắt, rèm cửa che kín, xung quanh tối mờ. Bóng dáng người nọ đã biến mất. 

Naqvi thở hổn hển một trận, hai mắt đảo loạn, hắn tung chăn ra rồi sờ xuống đũng quần. Quả nhiên đã ướt nhẹp, trong không khí còn có chút mùi tanh nồng đặc trưng của thứ nào đó. Thế nhưng hắn không vội đi tắm mà nằm yên trên giường tưởng niệm cảm giác vừa trải qua. 

Như bao lần khác, vừa bắn tinh là tỉnh, tuy dư âm khoái cảm vẫn còn rõ mồn một nhưng lại không thể nhớ được gương mặt người nọ, có chút hụt hẫng. Naqvi vuốt mặt một cái, giấc mơ hôm nay hình như kịch liệt hơn mọi lần, ngay cả khi tỉnh rồi mà hắn vẫn còn ảo giác hai đầu vú mình thật sự bị người đó giày vò cho sưng tấy, hắn còn giở áo lên sờ sờ thử, thế nhưng kia rõ ràng chỉ là ảo giác, không có sưng thật… 

Naqvi nằm trên giường, hồi tưởng lại giấc mơ ướt át đêm nay, vật thể trong quần lại bắt đầu cứng lên, hắn đành chạy vào phòng tắm, vừa tắm vừa thủ dâm. Hai mươi phút sau mới trở lại giường ngủ tiếp, lần này là một giấc ngủ ngon không mộng mị.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!