Ngày đầu tiên ở dinh thự của bá tước, sau khi sắp xếp phòng ở, Rufus được nữ quản gia dẫn đi một vòng, yêu cầu cậu phải ghi nhớ các phòng ốc trong dinh thự, nhất là nơi nào được phép và không được phép đặt chân đến.
Rufus không phải loại thiếu niên tò mò thích khám phá những thứ mới lạ, cậu vô cùng ngoan ngoãn vâng dạ hai tiếng, sau đó nghiêm túc ghi nhớ mà không đặt thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Dinh thự rất rộng, vì vậy mỗi lần đi qua một căn phòng cậu đều phải lẩm nhẩm để ghi nhớ. Khu vực phía đông đa số là phòng ngủ để trống, tuy nhiên mỗi hai ngày vẫn luôn có người hầu đến quét dọn, phòng của chủ nhân nằm ở giữa dãy hành lang lầu hai. Từ nơi đó đến sảnh lớn và nhà ăn cách nhau vài dãy hành lang khác, nhưng cách phòng làm việc và thư viện lại không xa.
Nếu ở tửu trang ngoại ô, lần đầu tiên cậu bước vào phòng làm việc của ngài bá tước cảm thấy số sách bày biện trong phòng là rất nhiều thì lần này cậu đã hoàn toàn mở mang tầm mắt cái gì mới thật sự được gọi là “nhiều”.
Chỉ riêng thư viện đã có đến ba bốn phòng, những kệ sách vừa cao vừa dài đầy ắp các loại sách, có loại cậu nhìn qua không đọc được chữ – hiển nhiên là vì nó dùng một ngôn ngữ khác, có thể thấy được ngài bá tước thật sự là một người học rộng hiểu nhiều. Trong số sách cũng có tựa Rufus có thể đọc được nhưng lại chẳng hiểu gì cả, cậu đoán chừng trong phòng làm việc của ngài cũng sẽ có không ít sách, nhưng bởi vì nữ quản gia nói không thể bước vào khi chưa có sự cho phép của chủ nhân, vậy nên cả hai lại tiếp tục đi tới. Vừa đi, nữ quản gia vừa nói: “Chờ khi em quen với những công việc khác, ta sẽ chỉ em cách sắp xếp sách trong thư viện, nếu một ngày chủ nhân yêu cầu lấy cho ngài ấy bất kỳ cuốn sách nào em cũng biết chỗ mà tìm.”
Rufus đang bị choáng ngợp nghe vậy thì gương mặt nhỏ lập tức hiện lên vẻ lo lắng. Nhiều như thế này, cậu sợ mình sẽ làm không tốt, nhớ không kỹ mất.
Nữ quản gia thấy toàn thân cậu cứng ngắc thì biết cậu nghĩ gì trong đầu, cô cười khẽ, an ủi một chút: “Đừng lo lắng, không quá khó đâu.”
“Dạ…” Rufus gật gật đầu, lẽo đẽo đi theo sau nữ quản gia rời khỏi thư viện.
Lúc đi ngang một phòng thư viện khác, nữ quản gia dừng bước, dặn dò: “Chỉ riêng nơi này là em không được phép vào, kể cả các người hầu khác cũng vậy.”
Rufus ngẩng cái đầu nhỏ, quan sát kỹ căn phòng này, cánh cửa của căn phòng lúc nhìn sơ qua sẽ không thấy có gì khác biệt nhưng nếu để ý kỹ thì trên khung cửa có những hoa văn khắc nổi nho nhỏ khó nhận ra, trên cửa còn có một bảng ghi: Thư viện C.
Đây là một trong số những thư viện nằm trên lầu, có vẻ nó là đặc biệt nhất nên mới không cho phép người khác tùy tiện ra vào.
“Vâng.” Rufus gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ, sau đó bỗng nhận ra một điều, cậu bèn cất tiếng gọi: “Quản gia Hilda.”
“Ừ?”
“Nếu em và người hầu khác không thể vào, vậy khi chủ nhân cần gì trong đó thì phải làm thế nào ạ? Em có thể tìm quản gia Hilda không?”
Nữ quản gia cười nói: “Tất nhiên rồi.”
Buổi sáng ngày hôm đó chủ yếu là để Rufus ghi nhớ toàn bộ dinh thự gồm có những gì, trang viên và nhà kho, hồ nước và khu nuôi ngựa. Rufus không biết, trong lúc cậu quanh quẩn từ trang viên đến chuồng ngựa, có một đôi mắt vẫn dõi theo.
Ngài bá tước lẳng lặng đứng trên ban công phía trước phòng ngủ của mình. Với khoảng cách xa như vậy mà vẫn không có chút trở ngại nào nhìn theo bóng dáng nho nhỏ đang đi sau nữ quản gia của mình.
Không biết vì sao từ khi trở về dinh thự, kiên nhẫn của ngài bỗng trở nên ít ỏi, ngài đã nghĩ, thời gian ba ngày có phải hơi nhiều rồi không?
Nhìn tấm lưng gầy nho nhỏ được bao bởi chiếc áo choàng lông mà mình chuẩn bị, thấy cậu bất cẩn vấp phải một đụn tuyết suýt thì ngã nhưng kịp thời được nữ quản gia đỡ lấy.
Ngài bá tước cau mày, rất muốn thu hồi mệnh lệnh vừa nói ra chỉ cách đây vài giờ đồng hồ, không để cậu đi theo ai khác học hỏi nữa, mà để ngài trực tiếp chỉ dạy cho cậu.
Đúng lúc này có người gõ cửa.
“Vào đi.” Ngài lạnh nhạt nói.
David theo lời mà bước vào, cung kính nói: “Chủ nhân, người hiến máu đã đến, ngài nên dùng bữa.”
Nếu là mọi khi, ngài bá tước có lẽ sẽ chỉ ừ một tiếng rồi cho phép người bước vào. Nhưng lần này, thời gian im lặng rõ ràng dài hơn bao giờ hết. Lúc David lấy làm khó hiểu thì chỉ nghe ngài nói: “Không cần, trở về đi.”
David sửng sốt: “Nhưng đã hai tuần ngài chưa dùng bữa.”
“Dùng bữa”… Hay nói chính xác hơn là “uống máu”.
Đúng vậy, trong dinh thự này có một bí mật mà không người ngoài nào biết. Chủ nhân nơi đây là một ma cà rồng, loài sinh vật chỉ có thể tồn tại bằng máu người.
Nếu có bất kỳ lời đồn nào xung quanh bá tước thì đó luôn luôn là về nhóm người hầu mà ngài nhặt về, phần lớn bọn họ đều “trung thành” một cách khó hiểu đối với ngài. Không ít kẻ hoài nghi giữa bá tước và những người đó tồn tại một thứ quan hệ xác thịt đáng xấu hổ nào đó, dù sao thì đó cũng là điều mà các quý tộc khác làm không ít. Thế nhưng bọn họ sẽ chẳng bao giờ ngờ đến cái sự thật chôn giấu ở đây lại thuộc phạm trù “xác thịt” theo một nghĩa khác.
Tính ra thì lời nói của gã làm công ở tửu trang ngoại ô cũng có phần đúng khi nói về lý do vì sao ngài luôn thích nhặt và cưu mang những kẻ khốn khổ ở bên ngoài. Không có đối tượng nào tốt hơn là những người chịu ân huệ của mình, để bọn họ dùng máu đền ơn hoặc trả nợ.
Từ thời mà người ta còn săn giết ma cà rồng, đóng đinh trên cột rồi hỏa thiêu, dòng dõi ma cà rồng thuần huyết đã từ từ ẩn mình, biết cách làm sao để hòa nhập vào giữa nhân loại mà không một ai hoài nghi, một trong số cách đó là dừng việc đi săn người vô tội, thay vào đó là bồi đắp những người hiến máu tình nguyện. Nhưng không có điều gì là tuyệt đối, nhân loại – kẻ vẫn luôn có thể vì lợi ích mà thay lòng đổi dạ, rất nhiều lần xảy ra việc bán đứng và phản bội.
Mãi sau này một phù thủy hắc ám tạo ra bản khế ước máu, ma cà rồng thuần huyết mới sử dụng chúng để ràng buộc người hiến máu của mình. Cho đến thời điểm này, bản khế ước vẫn luôn tồn tại. Đó cũng là lý do mà vì sao không một người hầu nào bên cạnh ngài bá tước có thể tiết lộ bí mật này, bởi lẽ tất cả khế ước mà bọn họ ký đều là khế ước máu không thể vi phạm.
“Vậy sao? Đã hai tuần rồi à?”
Nhẩm tính cũng đúng, lần cuối cùng ngài “dùng bữa” là trước cả khi xảy ra sự cố cháy nổ hầm rượu ở ngoại ô.
Ngài chầm chậm hỏi: “Vẫn là người lần trước à?”
Người lần trước là một nữ hầu mới nhất trong số các người hầu, tuy nói là “mới” nhưng kỳ thật cô đã đến làm được hơn nửa năm. Ngài bắt gặp tại một quán rượu nhỏ không thuộc quản lý của mình, cô bị người ta giẫm đạp trên nền đất, đánh đập vì lỡ đụng phải một tên trung lưu nào đó. Lần “dùng bữa” kia là lần đầu tiên cô ta hiến máu, cho dù đã biết trước chủ nhân muốn làm gì thì vẫn hãi hùng, cô vùng vẫy rất mạnh vì cơn đau và hoảng loạn, hành động này chỉ khiến cô bị thương thêm mà thôi, quả thật sau đó cô vì cố đẩy bá tước ra mà khiến răng nanh bị kéo mạnh, xé rách một đường dài trên cổ, máu tuôn xối xả, ngài bá tước thậm chí còn chưa kịp uống được bao nhiêu thì cô đã vùng dậy, giật cửa chạy trối chết ra khỏi phòng ngài như thể gặp phải quái vật, thấy bất cứ ai trên đường đi đều tóm lại cầu cứu, dường như cái người chủ động xin hiến dâng mới vài ngày trước hoàn toàn không phải là cô ta. Kể từ đó mỗi khi bắt gặp ngài bá tước ở đâu đó trong dinh thự, cô ta sẽ sợ hãi chạy trối chết, chỉ sợ lần “dùng bữa” tiếp theo mình lại bị gọi.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra trường hợp như thế, ngài bá tước đã sớm không còn cảm giác gì, không giận dữ cũng không phiền chán. Lúc ấy ngài chỉ rút răng nanh của mình lại, mặc kệ cô ta muốn chạy đi đâu thì tùy, ưu nhã dùng khăn lau đi những vệt máu nóng dính trên mặt và tay, sau đó gọi nữ quản gia đến dọn dẹp.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi mà một người nào đó chịu ơn huệ của mình, có thể thề sống thề chết sẽ làm bất cứ chuyện gì cho mình, dù đã dò hỏi và cho rất nhiều cơ hội thay đổi ý nghĩ, bọn họ vẫn kiên quyết trở thành người hiến máu, nhưng đến khi thật sự trải nghiệm thì lại run sợ và hối hận không thôi. Dù sao thì đấy cũng là chuyện dễ hiểu, con người mà, bọn họ nên sợ hãi ma cà rồng.
Nhưng lần này, có cái gì đó khác đã nảy lên trong lòng ngài bá tước, ngài không hy vọng cậu bé kia sẽ sợ hãi mình như cái cách mà những người hầu khác sợ.
David lo lắng, thỉnh thoảng khi xảy ra chuyện tương tự lần “dùng bữa” đó, ngài bá tước đều sẽ không muốn “ăn” nữa, tự tuyệt thực hơn một tháng đến khi bị cơn đói cồn cào hành hạ không yên mới miễn cưỡng đồng ý gọi một người hiến máu vào.
Quản gia Hilda từng nói cho anh biết, đối với ma cà rồng, việc nhịn ăn là điều còn đáng sợ hơn cả con người tuyệt thực, cơn đói sẽ hành hạ dã man hơn những gì con người có thể tưởng tượng được, ngay cả tên khố rách áo ôm bị bỏ đói hai tuần trong khu ổ chuột còn thoải mái hơn.
David nghĩ mà cũng giận thay ngài, cô người hầu đó đã ở đây hơn nửa năm, nhưng chưa hiến máu lần nào nên đã nhiều lần ám chỉ thậm chí là tự đề cử việc muốn phục vụ chủ nhân, thật không biết cô ta ôm thứ mộng tưởng nào trong đầu mà dù đã được cảnh báo cũng vẫn không chịu tỉnh, chờ đến khi trải nghiệm mới bắt đầu hối hận rồi làm ra một loạt hành vi xúc phạm đến chủ nhân của mình.
David cũng không muốn nhìn cô ta huống chi là ngài bá tước, vì vậy anh đáp rõ: “Thưa không, là một người hầu nam, đã hiến máu được ba lần.”
“Không cần. Để cậu ta đi đi.”
Ngài bá tước không hề quay đầu lại nhìn lấy một lần, chỉ nhàn nhạt ra lệnh: “Đừng để ta nói đến lần thứ ba.”
David thở dài: “Vâng.”
Thật ra, lý do khiến ngài bá tước không muốn “dùng bữa” chỉ có một phần nhỏ vì sự kiện lần trước, mà trên hết là vì một bóng hình nho nhỏ đang đạp tuyết trở về tòa nhà kia. Mùi hương trên người cậu khiến ngài không còn muốn đụng chạm đến máu của bất kỳ kẻ nào nữa, nó giống như thứ sức mạnh ràng buộc kỳ lạ.
Thủy tổ từng nói, giai đoạn nguy hiểm nhất của một ma cà rồng chính là khi gặp được bạn đời đã định của mình, mùi hương của người nọ có thể khiến ngươi tuyệt thực, máu của người nọ có thể khiến ngươi không bao giờ biết no nếu uống máu của kẻ khác, biến ngươi từ một sinh vật mạnh mẽ trở thành thứ mềm yếu nhất, vô vàn điểm mạnh trở thành vô vàn điểm yếu. Một khi người nọ không chấp nhận được chủng loài của ngươi, cuộc đời ngươi coi như chấm dứt.
Đó cũng là lý do khiến không ít ma cà rồng lo sợ và chán ghét nửa-kia-không-biết-mặt của mình, lo sợ sẽ gặp phải cảnh ngộ không khống chế được mà yêu, mà quấn quýt người nọ, không khống chế được mà dâng toàn bộ tâm tư và dịu dàng của mình rồi vì khác biệt chủng tộc mà dẫn đến kết cục đáng buồn, có người từng bị người yêu tố cáo, bị săn giết, bị đóng đinh và thiêu sống, hoặc đáng sợ nhất là sự xói mòn như tra tấn vì đã lỡ nếm máu người nọ nhưng không dược thoả mãn cơn đói, một cái chết chậm rãi.
Ngài bá tước rũ mắt nhìn cậu bé tóc đỏ đã đến bên dưới mái che trước đại sảnh, cậu giũ giũ áo choàng của mình, phủi sạch tuyết dính ở cuối vạt áo. Từ khoảng cách này, với thị lực của ma cà rồng ngài có thể thấy được chóp mũi đỏ ửng của cậu, vô cùng đáng yêu, còn có đôi mắt to long lanh vẫn luôn chăm chú nhìn nữ quản gia, điệu bộ nghiêm túc lắng nghe cô chỉ dạy.
Ngài nghĩ một chút, tưởng tượng cậu ở bên cạnh mình, cũng dùng đôi mắt đó nhìn mình như vậy, ngài thay đổi ý định, nói với David đang chuẩn bị lui ra: “Bữa trưa hôm nay, nói Hilda mang Rufus đến phòng ăn của ta.”
“Vâng, chủ nhân.”
Từ đầu đến cuối, ngài bá tước không hề rời mắt khỏi bóng người nhỏ nhắn kia, đôi tay trắng bệch lạnh lẽo xoa vào nhau, ngài tự hỏi, liệu em có sợ ta như những người kia không?
Add comment