PHONG NGOA

Chương 8: Cơm cà ri

Sáng nay Nam Trà đứng trong phòng tắm lại trầm mặc một phen, nhíu mày săm soi chỗ này chỗ kia trên người mình.

Hình như cậu lại bị muỗi đốt, trên người mọc lên rất nhiều nốt đỏ còn mới nguyên, mà những nốt đỏ cũ vẫn chưa lặn.

Muỗi nơi này quá thần thánh rồi, ngay cả thuốc chống muỗi bôi lên người cũng không ăn thua. Nhưng kỳ lạ là cậu không bị ngứa… hay là, cậu bị bệnh gì rồi? 

Nam Trà chạy ngược trở lại phòng ngủ, tìm điện thoại, giở áo lên chụp một đống dấu đỏ trên bụng mình rồi gửi qua cho anh Liên kèm dòng tin nhắn nửa thật nửa đùa: – Anh Liên, chết em rồi, em bị ung thư!

Gần như ngay lập tức, tin nhắn được xem, hôm qua Khải Liên không ngủ, làm việc suốt đêm để kịp đơn hàng cho khách, lúc này đang xem tin nhắn của khách hàng, vừa hay Nam Trà gởi tin qua, anh nhìn cái bụng trắng mềm của cậu một hồi thì phì cười, bình tĩnh hỏi lại: – Em bị ai hôn vậy?

Nam Trà đang tra trên mạng xem rốt cuộc đây là bệnh gì, vừa đọc câu hỏi của anh Liên thì đen mặt: – Cái gì mà ai hôn, em ở đây một mình mà, ma hôn chắc?

– Chứ cái này rõ ràng là dấu hôn mà!

Nam Trà muốn chết: – Con mắt nào của anh nhìn ra đây là dấu hôn chứ?! Anh Liên, anh nghiêm túc xíu đi mà!

– Được rồi, không chọc em nữa, nếu không phải dấu hôn thì là bị dị ứng, mua thuốc bôi đi, vài bữa sẽ hết, đừng ăn đồ gì kỳ quái đấy!

– Vâng!

Ở ngoài cửa phòng tắm, bạch tuộc đang ngụy trang kín kẽ nhìn lén cậu, chỉ thấy cậu lo bấm điện thoại một hồi, hoàn toàn không biết dấu vết mình để lại bị lầm tưởng thành cái gì, cũng không biết có người đã đoán trúng chân tướng nhưng lại bỏ qua.

Như ngày hôm qua, Nam Trà đi chợ mua đồ nấu ăn, sẵn tiện mua cả thuốc dị ứng. Bạch tuộc thì ở nhà như góa phụ chờ chồng, trông mòn con mắt ra cửa cổng, ngóng ai đó về. Có điều, giữa chừng cá lớn đầu đội mực nhỏ lại ngoi lên, phun một ngụm nước lên không để thu hút sự chú ý của bạch tuộc, gọi bạch tuộc về quản chuyện dưới ao.

Bạch tuộc có hơi bực, trừng mắt vung vẩy xúc tu một hồi mới bò xuống ao, cá lớn bất đắc dĩ không thôi, từ khi cậu Nam Trà kia chuyển tới là thủ lĩnh bỏ nhà theo trai, chờ lúc có việc để cấp dưới đi gọi mới chịu về. Cái ổ lớn trong dải san hô đẹp nhất bên dưới bây giờ không có ai ở, muốn tìm đều phải lên bờ mà tìm.

Thế nên Nam Trà về lúc nào bạch tuộc không biết, chỉ biết đến tận khi cậu bận rộn trong bếp nấu bữa trưa thì nó vẫn còn ở dưới ao.

Khả năng nấu ăn của Nam Trà là do anh Liên dạy cho, tuy nấu không ngon bằng anh nhưng cũng có thể xem là khá. Hôm nay cậu làm cơm cà ri.

Cậu phát hiện, thay vì ngồi ăn trong phòng bếp, cậu có thể bưng tô ra hành lang ngồi, vừa ngắm cá nhỏ trong ao vừa ăn, còn có gió thổi, rất mát mẻ.

Hôm qua Nam Trà xuống ao đi dạo một vòng thì phát hiện bên trong có vài đàn cá nhỏ, thế nên hôm nay cậu còn mua thêm bánh mỳ để rải xuống ao cho chúng nó ăn.

Nam Trà một tay cầm ổ bánh mỳ, một tay cầm tô cơm cà ri thơm ngào ngạt vẫn còn nghi ngút khói của mình, mang ra hành lang ngồi ăn.

Trước hết cậu xé bánh mỳ thành từng mẩu vụn rồi rải xuống nước, thấy đàn cá nhỏ túm tụm lại rỉa thì cười híp mắt, bưng cơm lên ăn, vừa ăn vừa xem cá.

Có điều Nam Trà không ngờ tới, mình còn chưa kịp ăn miếng nào thì một con cá thân dẹt to đùng không hiểu từ đâu bơi tới, nó phóng lên khỏi mặt nước, vẫy đuôi thật mạnh hất bay tô cơm của cậu.

Nam Trà chỉ kịp la to một tiếng, hai tay đã trống không, cơm cà ri đổ hết vào nước, còn cái tô bằng sứ thì chìm nghỉm xuống đáy ao, mà hung thủ lại bơi đi mất tăm.

Nam Trà nghệt mặt ra nhìn vùng nước bị đục do cà ri đổ xuống, con cá khi nãy sao lại to như vậy? Dẹp nhưng rất to, trông như cái chảo có đường kính khoảng sáu mươi đến bảy mươi centimet.

Nam Trà hồi phục tinh thần, ngó dáo dác xuống ao muốn tìm bóng dáng con cá nhưng vẫn không thấy đâu.

Thật kỳ lạ, con cá to như thế phải dễ tìm ra lắm chứ, chưa kể tới ngày hôm qua cậu còn xuống ao quậy một trận mà cũng không thấy nó!

Lại nói tới lúc này, cơm cà ri vừa đổ xuống ao, một xoáy nước nhỏ cuộn tròn cuốn chúng xuống thẳng bên dưới lớp đáy bùn rồi xuyên qua. Một bầy cá tôm cua mực bu quanh cái bong bóng chứa cơm cà ri thơm ngào ngạt kia. 

Đừng hỏi tại sao chúng ngửi được, ngay cả mùi Nam Trà giống với bạn đời của thủ lĩnh tiền nhiệm chúng còn ngửi ra cơ mà! Bởi vì chúng có phải cá bình thường đâu!

Lúc nãy Nam Trà loay hoay trong bếp nấu cà ri, mùi đã bay tứ tán, cậu tập trung quá nên hoàn toàn không thấy mấy cái đầu cá, đầu rùa, râu mực, càng cua, to to nhỏ nhỏ ngoi lên dưới ao một cách yên lặng, hít lấy hít để mùi đồ ăn, sau đó bàn bạc với nhau cách cướp đồ ăn của cậu.

Mực nhỏ theo mấy anh lưu manh đi chơi, dè dặt nhỏ giọng nói: “Ngài thủ lĩnh sẽ phạt chúng ta mất!”

Cá thân dẹp đảo mắt nhìn cái nồi sôi sùng sục trong bếp đang được Nam Trà quấy đều, thì thầm đáp: “Yên tâm, có phạt thì cũng là tụi anh, mực nhỏ em không bị gì đâu.”

Mực nhỏ hơi đổi màu một chút, cái vây bị tật uốn lượn vài cái, nghiêm túc nói: “Nhưng làm vậy cũng không được đâu mà. Em, em không chơi, em về với anh cá lớn!”

Cá thân dẹp đảo mắt, được rồi, nhóc con này ngoan lắm, không ai trong cái ao này dạy hư được nhóc đó, tên cá kia dạy cũng quá giỏi rồi!

Sau đó mực nhỏ lảo đảo lặn xuống ao, đường bơi xiêu vẹo vì cái vây chỉnh hướng bị tật của mình, nhưng nó vẫn cố gắng, mấy cái râu ngắn ngủn ra sức co duỗi đẩy nước để bơi đi.

Một con cua nhấp nhấp cái càng to của mình, nhìn mực nhỏ đang vội vã bơi về với anh cá lớn của nó rồi lại nhìn cá thân dẹp: “Nhóc Sepi về méc hả?”

“Không có đâu, nhóc ấy chỉ là sợ người lạ, không dám tới gần cậu Nam Trà thôi.”

“Cũng phải, Sepi nó cũng chỉ thích quanh quẩn bên tên cá kia thôi!”

Được rồi, những chuyện này là lúc Nam Trà còn bận rộn nấu bữa trưa, bây giờ thì đám sinh vật này đang bu quanh bong bóng nước chứa cơm cà ri của cậu, cả đám đưa mỏ vào mà húp, chỉ có cua vì không tiện nên dùng càng kẹp thịt cho vào miệng.

Mà phía trên, bên kia tầng đáy còn lưu lại một ít nước cà ri bị tràn ra ngoài, Nam Trà chỉ thấy mấy con cá con bơi quanh đó.

Được rồi, coi như cậu xui xẻo, chờ đến chiều cậu phải lội xuống ao lần nữa mới được, để xem xem rốt cuộc con cá kia từ đâu ra, sẵn tiện tìm lại cái tô của mình. Nghĩ rồi Nam Trà đi vào bếp múc một tô cơm cà ri khác.

Vừa ngồi xuống hành lang, một bóng đen phóng lên đập vào mu bàn tay cậu, cái tô xấu số lại văng thẳng xuống ao.

“Này!”

Lại nữa!

Cá thân dẹp lưu manh cười hà hà, ngay khi thức ăn vừa rơi xuống ao thì được nó dùng bong bóng bọc lại, tạo một cái xoáy nước nhỏ cuốn cả hai xuyên qua tầng đáy, để lại Nam Trà trợn mắt nhìn cái tô dần chìm nghỉm của mình.

“Đồ ăn tới nữa nè bà con ơi!”

Đám ăn chực cá tôm cua mực hoan hô một tiếng, bu lại ăn tiếp. Nhưng còn chưa kịp ăn thì đã nghe cá thân dẹp nói: “Này, đem một phần tới cho ngài Magnificus đi!” 

“Hối lộ hả?” Cua lớn cười há há trêu.

“… Ờ thì dù sao cũng là do cậu Nam Trà nấu, ngài Magnificus lại thích cậu ấy… chúng ta ăn một mình có hơi quá đáng…”

“Không phải một mình. Là rất nhiều mình!” Mực lớn ngây thơ sửa đúng: “Chúng ta có tới tám tên ở đây ăn chực.”

“Vậy cũng phải mang tới cho ngài ấy chứ!”

“Sợ bị phạt thì nói thẳng ra đi!” Cua lớn lại trêu.

Cá thân dẹp trợn mắt, hừ một tiếng: “Không ai đi thì để tôi đi!”

Nói rồi nó lấy ra một phần cơm cà ri, lắc lư bơi về phía dải san hô mà bạch tuộc đang ở.

Khi thấy cấp dưới mang thức ăn đến, còn bảo là của Nam Trà nấu rồi vô tình làm đổ xuống ao, tâm tình bạch tuộc đang buồn bực vì cả buổi sáng không được gặp người trong lòng mới tốt hơn một chút, buông công việc trong tay, bơi qua ăn cơm cà ri của cậu.

Bạch tuộc híp mắt: “Ừm, ngon đó!”

Cá thân dẹp thở phào một hơi mà rút lui, hối lộ thành công.

Bạch tuộc ngồi ăn hết đống cơm cà ri, ăn xong còn mút mút đầu xúc tu của mình như thể chưa đã thèm, nó nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn đống công việc dang dở một cái, quyết đoán mặc kệ, đi chơi với người trong lòng một chút cho đỡ nhớ đã.

Kết quả, vừa bơi đến gần tầng đáy thì bắt quả tang con cá lớn gan nào đó đang phi thân lên không trung hất bay tô của Nam Trà lần thứ ba.

Nam Trà dở khóc dở cười, thò tay xuống ao tạt nước, mắng một tiếng, rõ ràng là con cá này cố tình mà!

Bạch tuộc đơ người ra một giây mà nhìn nụ cười của cậu, sau đó tức giận gầm lên: “Rảnh rỗi quá rồi đúng không?!”

Éc!

Một đám cá tôm cua mực háo hức chờ ăn chực bị dọa cho hồn bay lên mây, cả đám giật nảy mình: “Ngài Magnificus!”

Được lắm! Cái đám to gan này! Nhất là con cá dẹp lép kia, vừa rồi còn nói dóc là do Nam Trà vô ý làm đổ xuống ao, hóa ra đây là “vô ý” của nó, lại còn khiến Nam Trà cười nữa, xem Nam Trà dùng cái giọng điệu gì mắng nó kìa, rõ ràng là mắng yêu mà, đáng giận! Thủ lĩnh ta đây còn chưa được em ấy mắng yêu đâu!

Bạch tuộc tức đến xì bong bóng, toàn thân đổi sang màu đen, vươn xúc tu túm đầu con cá dẹp lép nào đó đang hớn hở vừa bơi về vừa gọi to “Thức ăn lại đến nè bà con!” 

Vừa bị túm, cá thân dẹp sợ xám cả mặt, run rẩy nộp đồ ăn lên, trơ mắt nhìn thủ lĩnh xơi hết, sau đó còn bị thủ lĩnh ghim cho một câu: “Dạo này không có chuyện gì làm nên chán lắm rồi đúng không?”

“Kh… Không có…”

“Còn lại thì sao?” Bạch tuộc lia mắt nhìn đám ăn chực còn lại: “Cũng rảnh?”

Cả đám lắc đầu nguầy nguậy: “Không có mà!”

Bạch tuộc hừ lạnh một tiếng, bỏ lại một câu: “Chuyện hôm nay cứ chờ đó, ta sẽ để cho Nam Trà bắt vài đứa lên nướng mới biết chừa!”

“Thủ lĩnh, đừng mà!” 

Cả đám khóc hụ hụ hụ, trơ mắt nhìn thủ lĩnh bơi ra khỏi ao, lại bám theo sau mông Nam Trà.

Đúng lúc này, cá lớn đầu đội mực nhỏ bơi tới, hỏi: “Thủ lĩnh đâu rồi?”

Cá thân dẹp chỉa vây lên trên, buồn rầu nói: “Đi hú hí với trai rồi!”

Cá lớn câm nín, rõ ràng đã bảo là trưa nay còn có việc mà, xem ra nó lại phải làm giúp thủ lĩnh nữa rồi. Mệt chết nó, mấy ngày nay vì thay mặt thủ lĩnh xử lý công việc, nó đã mệt muốn tróc cả vảy.

Mực nhỏ bám trên đầu nó như cảm nhận được tâm tình không vui của nó, cũng biết thủ lĩnh lại bỏ bê công việc. Mực nhỏ chớp chớp mắt, co cái râu ngắn tủn của mình lên xoa đầu cá lớn, giọng nói mềm mại an ủi: “Em giúp anh cá lớn được không?”

Cá lớn liếc mắt nhìn đám cấp dưới không nên thân có số phận còn bi đát hơn mình, lại được mực nhỏ dùng xúc tu mềm mềm xoa đầu, hài lòng quay người bơi trở về, nói: “Em xoa bóp cho anh là được.”

Lời tác giả: Thật ra tui rất phân vân chuyện đặt tên cho mấy cư dân dưới ao, nghĩ mãi cũng không ra được cái tên nào nên hồn, tui quyết định, lấy tên khoa học để đặt cho mấy đứa nó luôn. Chẳng hạn như bạch tuộc Magnificus có tên khoa học đầy đủ là Enteroctopus Magnificus*, bé mực Sepi là Sepiolida*.

*Enteroctopus Magnificus là một loài bạch tuộc khổng lồ. 

*Sepiolida còn được gọi là mực ống đuôi cụt hoặc mực ống lùn.

D:\zombie cưỡi lợn\Beta\vật trong ao\chú thích\bby4o64qwnr01.jpgD:\zombie cưỡi lợn\Beta\vật trong ao\chú thích\photo.png

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!