Ocean kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
“Nào há miệng.” Nolan kiên nhẫn nói.
Ocean nhìn muỗng thuốc đen được anh đưa đến bên môi rồi lại nhìn gương mặt ôn hòa của anh, ngơ ngác hai giây thì ngoan ngoãn há miệng để anh đút một muỗng.
Vị thuốc kinh khủng lập tức bao trùm khoang miệng, nó rất đắng, thậm chí còn có vị cay, nồng đến mức Ocean cố nuốt một ngụm thì bị sặc, gập người ho khù khụ, ho đến độ nước mắt lại chảy ra. Cậu nức nở hỏi: “Em… em sẽ chết sao?”
Đây là lần đầu tiên cậu uống một thứ có mùi vị đáng sợ như vậy, đầu lưỡi nóng như thể bị lửa đốt, vừa rát vừa đau.
Nolan nghe cậu hỏi thì sửng sốt, sau đó vỗ lưng cậu nói: “Đừng nghĩ linh tinh, trong cơ thể em bị ứ đọng rất nhiều độc tố, đây là thuốc giải anh điều chế để giúp em đào thải một phần độc. Mùi vị khó uống nhưng phải kiên trì, biết chưa?”
“Th-thuốc giải?”
Không phải là bắt cậu thử thuốc ư?
“Đúng vậy, uống mỗi ngày trong vài năm, cơ thể em sẽ tốt hơn.” Nolan đợi cậu nhóc dừng ho, sợ cậu không chịu uống nên nhân lúc cậu ngơ ngác lại tiếp tục đút cho cậu một muỗng.
Không biết chuyện này thì có gì mà khiến Ocean phải ngơ ngác, anh tự hỏi, chẳng lẽ cậu nhóc nghe đến việc phải uống liên tục nhiều năm nên sợ? Cũng phải, dù là ai sau khi trải qua việc bị xem như vật thử thuốc thì cũng sẽ có nỗi sợ hãi nhất định đối với thuốc.
Anh không hề hay biết trong lòng cậu lại là một suy nghĩ hoàn toàn khác, cậu tự hỏi vì sao? Vì sao lại là thuốc giải? Vì sao lại dịu dàng đút từng muỗng cho cậu?
Tuy vị cay rất đáng sợ nhưng khi nước thuốc chảy xuống bụng, Ocean cảm thấy bụng mình ấm lên, cái đau âm ỉ mà cậu quen thuộc vẫn luôn đeo bám trước giờ như được xoa dịu, cảm giác thoải mái chưa từng có khiến cậu tròn xoe mắt nhìn anh.
Chờ đến khi uống xong chén thuốc, lại được đút cho một viên kẹo sữa bò thơm ngọt, Ocean phồng một bên má ngậm kẹo, được Nolan dắt lên tầng gác mái.
Trong lúc cậu hôn mê thì căn phòng trống trên tầng gác mái đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trong phòng có giường, một bộ bàn ghế, một cái tủ gỗ và vài thứ linh tinh như ổ của chuột bạch, tranh ảnh, đồng hồ, túi thảo dược đuổi côn trùng, vật dụng cá nhân cũng đã có, chỉ là quần áo vẫn còn hơi ít, tạm thời chỉ có vài bộ đồ mà Nolan không còn mặc vừa để cho cậu.
“Được rồi, nơi này là phòng em, em nghỉ ngơi ở đây nhé.” Anh nói.
Không biết đây là lần thứ mấy Ocean trải qua cái gọi là “lần đầu tiên”, cậu chưa từng có một căn phòng tốt đẹp như vậy. Rốt cuộc thì vì sao cậu lại được hưởng những thứ này?
Cậu thầm nghĩ, nếu ngài ấy không có tầng hầm, lồng sắt hay cái gì đại loại như vậy, chẳng phải vẫn còn nhà kho sao? Mình nên ở trong đó, nhà kho vẫn rất khô ráo và ấm áp.
Nhất thời cậu không biết nên đáp lại thế nào, cũng không dám tiến vào trong cho đến khi bị Nolan đẩy nhẹ.
“Nếu có gì cần thì cứ nói với anh hoặc Carl.”
Ocean nhìn quanh một lượt, sau đó ngượng ngùng nói: “C-cảm ơn anh, chủ nhân Nolan.”
Nolan sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi định thần lại mới vội vàng lắc tay: “Không phải chủ nhân, Ocean, em ở đây không phải nô lệ.”
Vẻ mặt Ocean lập tức dại ra, giống như không hiểu lắm, nhưng cũng giống như không thể tin được.
“Tạm thời em không có chỗ nào để đi đúng chứ? Dù sao cửa hàng của anh cũng không thiếu chỗ cho em, chi bằng em ở lại? Một thời gian sau chờ cho cơ thể tốt lên thì muốn đi đâu cũng được.”
Nolan chờ một lúc không thấy cậu đáp, chỉ thấy cậu cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình, đành phải xoa đầu cậu nhóc, dặn dò đi ngủ sớm để nhanh chóng khỏe lên, sau đó rời khỏi tầng gác mái, quay trở lại phòng làm việc.
Khi Ocean chỉ còn một mình, cậu mất rất lâu mới hồi thần, bối rối nâng tay sờ lên ấn ký nô lệ trên trán đang bị che bởi tóc mái. Không nói rõ được cảm giác đang dâng lên trong lòng mình là gì, cậu chỉ cảm thấy mũi chua chua, hốc mắt nóng lên, cứ thế đứng ở cửa phòng khóc rấm rứt một lúc mới ngoan ngoãn về giường đi ngủ.
Có lẽ… có lẽ… từ nay về sau, cuộc sống của cậu sẽ thay đổi.
Phải không?
Ocean dụi mặt vào chiếc gối thơm mùi nắng và thảo dược, lần đầu tiên sau chừng ấy năm đau đớn và khổ sở, được chìm vào một giấc ngủ bình yên.
…
Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu vào cửa sổ, Ocean tỉnh lại vì tiếng kêu chít chít của chuột bạch. Sau một đêm ngon giấc, tinh thần của cậu đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ là nhờ thuốc hoặc cũng có lẽ là nhờ hai tô cháo mà Ocean cảm thấy tay chân mình không còn bủn rủn như hôm qua nữa.
Cậu nhìn đồng hồ, vuốt ve con chuột nhỏ một cái rồi xuống giường rửa mặt. Con chuột từ lúc bắt gặp cậu trong thùng rác hình như đã xem cậu là bạn của nó, được vuốt ve thoải mái, nó nhảy lên đỉnh đầu bù xù của cậu làm tổ trên đó, một người một chuột thoạt trông có phần đáng yêu.
Lúc xuống đến cầu thang, Ocean có thể nghe thấy âm thanh lục đục ở phòng bếp, ló đầu nhìn vào phát hiện quản gia Carl đang làm bữa sáng, mùi hương khiến bụng cậu sôi lên.
Hình như quản gia Carl nghe thấy, ông bất chợt quay đầu nhìn làm Ocean không kịp trốn đi, cậu xấu hổ không thôi, lắp bắp nói: “Quản… quản gia Carl, con có thể giúp gì không?”
Cậu vẫn còn nhớ ngày hôm qua mình đã gây ra một trận hỗn loạn như thế nào, lúc này chỉ hy vọng mình có thể làm được cái gì đó để bù đắp.
Quản gia nhìn con chuột nhỏ đang ngồi trên đỉnh đầu cậu, ngoắc tay gọi cậu đi vào. Ông lục lọi ra một thứ gì đó màu vàng trên kệ bếp rồi tóm lấy con chuột, kéo nó xuống khỏi đỉnh đầu Ocean.
Con chuột ré lên, cho rằng ông ấy muốn bắt mình thả vào nồi nước sôi trên bếp nên ra sức vùng vẫy, nào ngờ vừa há miệng đã bị ông nhét thứ màu vàng kia vào. Béo béo thơm thơm, nó sửng sốt một chút mới nhận ra mình được ăn pho mát, thế là ngoan ngoãn ôm pho mát – bữa sáng dành riêng cho nó mà gặm.
Quản gia Carl nhìn Ocean rụt rè đứng bên cạnh, vươn cánh tay mềm dẻo có thể co duỗi thoải mái của mình đẩy đẩy cậu vài cái. Ocean không hiểu ra sao, ngờ nghệch cầm rổ rau xanh bên cạnh muốn giúp ông rửa sạch, nào ngờ bị ông giành lại. Lần này ông đủn mông cậu một cái, đẩy cậu ra khỏi phòng bếp, cái tay thon dài xua xua hai cái.
Ông ấy không cho mình vào phòng bếp ư?
Cậu bối rối nhìn xung quanh, nghĩ thầm hay là mình quét dọn nhà cửa một chút? Ngày trước lúc còn làm nô lệ cho gã chủ nhân cũ, nếu không bị bắt thí nghiệm thuốc thì sẽ bị bắt làm rất nhiều công việc, từ việc vặt vãnh đến việc nặng, trừ phi bị thuốc hành hạ đến độ không bò dậy nổi.
Ocean nhìn xung quanh, thấy chổi quét nhà nằm ở gần cầu thang bèn cầm lấy, sau đó nói với quản gia một tiếng, nào ngờ ông ấy cũng không cho cậu làm.
Hai người cứ thế, giành qua giành lại, bất đắc dĩ, Carl vội vàng tìm bảng giao tiếp của mình, ghi mấy chữ rồi thò tới trước mặt Ocean: Việc nhà cứ để tôi, cậu đi gọi ngài Nolan dậy đi.
“A… chuyện này…” Ocean sửng sốt, sau đó bối rối: “Phòng ngài Nolan…”
Quản gia Carl: Là căn phòng mà ngày hôm qua cậu nằm khi vừa tỉnh lại đó.
Quản gia Carl đẩy Ocean đến chỗ cầu thang rồi lại quay trở về phòng bếp, nhanh chóng nấu bữa sáng.
Ocean nghe lời đi lên lầu, đương nhiên vẫn nhớ rõ căn phòng ngày hôm qua mà cậu nằm khi vừa tỉnh lại, trên tầng lầu này ngoại trừ căn phòng ấy thì cũng chỉ còn phòng làm việc đã bị khóa của Nolan mà thôi.
Ocean thử gõ cửa phòng ngủ của anh nhưng đợi một lúc vẫn không nghe thấy ai đáp lại, cậu đành gọi: “Ngài Nolan, nên dậy rồi ạ.”
Nhưng trong phòng vẫn yên ắng, đoán chừng là Nolan ngủ rất say, Ocean đành phải mở cửa.
Add comment