Silas nằm trên phòng không được bao lâu đã nghe thấy tiếng Anne gọi mọi người xuống dùng bữa, Lily là đứa chạy xuống trước tiên, bước chân nó nện thình thịch trên sàn nhà nghe rõ mồn một: “Gà nướng đến rồi!”
Bữa ăn tối đầu tiên trong gia đình mới này được chiêu đãi bằng một con gà nướng rất to, Silas chỉ mới bước xuống cầu thang đã bị mùi thơm của nó hấp dẫn. Cậu không nhớ lần cuối cùng mình được ăn thịt gà là khi nào, hình như là khi trại trẻ cũ chưa bị cháy.
Silas lẳng lặng ngồi vào bàn ăn sau cùng, nhìn Anne xé một chiếc đùi gà đặt vào đĩa Gwen, chiếc đùi còn lại thì hướng về phía Lily đang hào hứng, thế nhưng lúc nó chuẩn bị nhận lấy thì Anne vẫn tiếp tục đưa tay đến, lướt qua cái đĩa nó đang bê trên tay rồi đặt vào đĩa của cậu.
Cậu thấy cô ta cười hiền: “Cái này cho con.”
Lily ngồi cạnh lập tức xụ mặt, nó hét lên gọi mẹ nó nhưng Anne chỉ giải thích rằng hôm nay là ngày đặc biệt, nhân vật chính được chào đón ở đây là cậu vì thế lần này nó phải nhường cậu.
Lily không cam chịu, nó cầm dao lên chọc thẳng vào cái đùi gà trong đĩa Silas rồi đưa vào miệng cắn một miếng to, vẻ mặt đắc ý nhìn cậu như thể đang nói: Mẹ không cho thì tôi tự lấy.
Hành động sỗ sàng của nó trên bàn ăn chỉ khiến Anne răn dạy một chút, Joel thì không thèm đếm xỉa đến.
Silas nhìn chằm chằm cái đùi bị nó cắn dở, còn có con dao nó cầm trên tay, trong lòng sôi sùng sục thứ cảm giác cực kỳ khó chịu.
– Em rất ghét những kẻ lấy đi đồ đã thuộc về em.
Cậu nói chuyện với linh hồn trong cơ thể, nét mặt trở nên lạnh lẽo kể cả khi Anne bẻ một cái cánh để bù lại cho cậu. Cậu siết chặt chiếc nĩa trong tay, nhìn chằm chằm Lily như thể đang nhìn người chết. Có lẽ bởi vì ánh mắt của cậu thay đổi quá đáng sợ, khiến Lily đang nhai miếng thịt cũng phải sững người.
Đúng lúc này, con dao nó đang cầm trong tay vụt một cái bỗng văng ra ngoài như thể bị ai đó giật mạnh, lưỡi dao đang cắm trong đùi gà lập tức cứa vào lòng bàn tay nó khiến nó hét lên một tiếng đau đớn, máu tuôn ra nhỏ thành giọt vào trong đĩa ăn.
“Lily!” Anne kinh hãi, tất cả mọi người có mặt bên bàn ăn đều kinh hãi khi thấy Lily run rẩy mở tay ra, trong lòng bàn tay là một vết đứt sâu, máu tươi không ngừng tuôn trào, lẫn với đống máu còn có vết dầu mỡ vì lưỡi dao vốn bị cắm vào trong thịt gà.
Không một ai thấy rõ khoảnh khắc kia đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đều cho rằng Lily vung tay quá trớn khiến con dao văng ra ngoài rồi cứa vào lòng bàn tay. Joel vội lấy một chiếc khăn sạch bịt lại vết thương cho nó, mắng nó ăn uống không đàng hoàng khiến nó khóc nấc lên, luôn miệng nói rằng con dao kia tự bay đi, bay ngược ra khỏi tay nó chứ không phải nó trượt tay.
Nhưng chẳng ai tin.
Hình như Gwen sợ máu, chị ta không dám nhìn bàn tay cô em của mình, mặt mũi tái xanh vội vàng dời ghế ra xa. Anne thì cuống cuồng lau dọn chiếc đĩa và cái đùi gà đầy máu đã không thể ăn được nữa.
Người duy nhất bình thản lúc này chỉ có Silas, cậu mím môi, cố kìm để không phải nở nụ cười đắc ý trước mặt bọn họ. Giọng nói khàn đục của anh vang lên trong đầu cậu:
– Làm như vậy thì nó sẽ không thể ăn đồ của em nữa.
– Vâng.
Bấy giờ Silas mới thôi không siết chặt cái nĩa trong tay nữa, thoả mãn gặm gặm cái chóp cánh gà nhỏ của mình. Hai mắt thỉnh thoảng vẫn luôn theo dõi Lily khiến nó phải cảm thấy ớn lạnh, đợi khi tay được băng bó xong nó đã không còn dám ngồi cạnh Silas nữa.
Chuyện kỳ lạ của Lily chỉ là một khúc đệm ngắn trong đêm nay.
Mười giờ tối, như thường lệ, Silas trèo lên giường, đây cũng là giờ mà bọn trẻ ở viện mồ côi phải đi ngủ, thế nên cậu vẫn làm theo thói quen thường ngày dù rằng cậu sẽ không ngủ ngay lúc này.
Anne cũng đuổi hai cô con gái của mình về phòng, sau đó đứng ở cửa phòng Silas, nhìn cậu một lúc như thể đang cố tìm lời nói nào đó thật tự nhiên để giảm bớt xa lạ giữa bọn họ: “Con ngủ ngon nhé, hy vọng chúng ta sẽ nhanh thân quen và hoà thuận với nhau.”
Hoà thuận? Silas nghĩ có lẽ ý Anne đang nói về cậu và Lily, bởi sự ghen ghét của con bé thể hiện quá rõ ràng.
Silas không nói gì, chỉ cười cười gật đầu như thể sẽ cố gắng làm theo lời mẹ.
Anne thở phào một hơi, cười với cậu rồi giúp cậu tắt đèn và đóng cửa.
Trong bóng tối, Silas vẫn ngồi thẳng trên giường, tay lần mò cầm lấy con gấu bông đặt cạnh gối, bắt đầu rù rì to nhỏ mà trò chuyện.
Nửa đêm, toàn bộ căn nhà đều chìm trong yên lặng, đôi vợ chồng Anne cũng đã ngủ say rồi. Thế nhưng giữa đêm khuya vang lên tiếng bước chân thình thịch kỳ lạ, Anne ngủ không yên giấc, cô ta cau mày trở mình. Được một lúc sau, tiếng bước chân kì lạ kia lại vang lên lần nữa đánh thức cô ta khỏi giấc mộng.
Thình thịch.
Anne giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh. Phòng ngủ tối om, ngay cả ánh sáng từ mặt trăng cũng bị tầng mây đen dày bên ngoài chắn bớt. Không có ai xa lạ trong phòng cả.
“Tiếng gì vậy?” Cô ta lẩm bẩm, nghiêng tai lắng nghe thế nhưng không nghe thấy được gì nữa.
Anne lại nằm xuống, lúc này cô ta vừa nhắm mắt lại nghe tiếng thình thịch vang lên liên tục ngay trên đầu. Cô mở trừng mắt, tiếng bước chân ấy vang rõ ràng là của người ở tầng trên bước đi quá mạnh tạo ra, ở vị trí này trên lầu thì chỉ có phòng Silas mà thôi.
Anne đưa tay đẩy đẩy chồng mình đang ngủ ngay bên cạnh, thì thầm gọi: “Joel, Joel!”
Joel cau mày, trở mình không để ý đến cô.
Anne vốn định kêu anh ta lên lầu kiểm tra thử nhưng có vẻ cơn ngủ say khiến anh ta phớt lờ cô. Hết cách, Anne đành phải leo xuống giường, cô sửa lại dây áo ngủ đã rơi xuống khỏi vai, tìm bừa một cái áo khoác mỏng choàng vào rồi đi chân trần ra khỏi phòng.
Hành lang không một ánh đèn, Anne đã quá quen thuộc với ngôi nhà của mình vì vậy cô cứ thế đi lên tầng hai. Phòng đầu tiên ở tầng hai là của Gwen, sau đó là Lily, tiếp đến là phòng đàn của hai đứa, cuối cùng mới là phòng của Silas.
Chẳng rõ vì sao khi vừa đặt chân lên tầng hai cô đã nghe thấy tiếng xì xào khàn khàn khi có khi không vọng trong hành lang. Nếu như không gian xung quanh không yên ắng như vậy thì chắc đã chẳng thể nhận ra âm thanh quái dị này.
Anne cau mày, cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến vì điều lạ thường trong nhà. Một cơn gió lạnh không biết từ đâu kéo đến khiến cô phải khép chặt vạt áo ngoài, dè dặt bước đi trên hành lang.
Lần này ngoại trừ tiếng xì xào kia thì còn có tiếng bước chân thình thịch ở cuối hành lang, dường như nó xuất phát từ một căn phòng nào đó.
Phòng của Silas.
Anne không cần nghĩ đã có thể đoán được. Cô ta cau mày, trong lòng mang dự cảm bất thường mà chậm rãi đi đến cuối hành lang.
Ở đây, tiếng xì xào truyền ra thật rõ ràng từ khe hở bên dưới cánh cửa, thậm chí còn có cả tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc của thiếu niên: “Nếu chết thì… toàn bộ… người nào trước…”
Thế nhưng cách một cánh cửa gỗ dày, Anne không thể nghe rõ nguyên câu mà người bên trong nói. Anne vốn cho rằng cậu chỉ đang lầm bầm một mình hoặc mộng du nói mớ, thế nhưng điều đáng sợ là giọng cậu vừa dứt, có một tiếng cười khàn đục vang lên, sau đó là những câu nói xì xào không nghe rõ được gì.
Cơn ớn lạnh ùa xuống từ đỉnh đầu rồi lan ra khắp tứ chi Anne khiến cô nổi hết cả da gà. Dường như ngay lập tức cô bước đến mở bật cửa ra muốn xem xem đứa con nuôi mới nhận về đang nói chuyện với kẻ nào.
Tiếng xì xào bỗng chốc im bặt như cái đài radio bị ấn nút tắt. Trong phòng, Silas đang ngồi dưới sàn bên cạnh giường, hai chân duỗi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, trông dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn thế nhưng vừa nghe thấy tiếng cửa bật mở đã quay phắt đầu lại như một con robot, hai mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng sững ở trước cửa.
Anne há hốc miệng như thể không ngờ trong phòng chỉ có duy nhất một người, cô ta nuốt nước bọt, quan sát căn phòng tối om om một vòng, phát hiện ngay cả cửa sổ cũng được đóng kín. Cô ta vội nhìn về phía Silas, gắt giọng hỏi: “Vì sao con chưa ngủ?”
Silas chậm rãi trả lời: “Con chỉ đang trò chuyện với bạn mà thôi.”
Lời nói của cậu khiến Anne rét run, cô ta không dám để cơn sợ hãi dâng lên, bèn dùng hành động thô bạo để trấn áp lòng mình. Cô ta bước phăm phăm vào phòng, đưa tay kéo mạnh Silas dậy rồi ép cậu lên giường, miệng không ngừng nói: “Bạn nào? Chẳng có ai ở đây cả, nếu con tiếp tục thức khuya thì ngày mai sẽ không yên ổn với mẹ đâu đấy!”
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Silas quá quái dị khiến cô ta sau khi kéo cậu lên giường thì chẳng dám nấn ná ở lại thêm nữa. Lúc bước vội ra khỏi phòng, cô ta bỗng khựng lại vì một con gấu bông vừa cũ vừa xấu nằm chắn ở cửa ra vào.
Cô ta cau mày, ban nãy lúc đi vào rõ ràng nó không có ở đây.
Người trên giường bỗng nhiên cất giọng nói: “Bạn của con.”
Anne không biết có phải ảo giác của mình hay không nhưng cô ta cảm thấy cái gọi của Silas dành cho con gấu này có phần rùng rợn, thậm chí đôi mắt con gấu cũng như chứa linh hồn trong đó, nó chỉa thẳng vào cô.
Hai ánh nhìn quái dị một trước một sau như đôi gọng kiềm khiến Anne sợ hãi, cô đi gần như chạy ra khỏi phòng Silas, chân còn giẫm phải bụng con gấu, sau đó không thèm quay đầu lại mà trở tay đóng sầm cửa phòng cậu.
Cô ta hoàn toàn không biết khoảnh khắc mình giẫm chân lên bụng con gấu, hai mắt Silas đã lạnh đi trông thấy. Cậu hé miệng, thì thào gì đó trong bóng tối mà chẳng một ai nghe rõ được.
Add comment