PHONG NGOA

Chương 7: Trúng độc

Nhắc đến lần trước, khi đó anh chưa dọn về ở chung nhà với cậu, cả hai mới xác định quan hệ, anh chỉ vừa biết đến thân phận và loại nghề nghiệp đặc biệt của cậu. 

Khi ấy anh đi công tác vài ngày, như thường lệ mỗi tối sau khi về khách sạn anh đều sẽ gọi điện cho cậu, hỏi thăm cậu một chút, nghe giọng cậu một chút. Nhưng chẳng hiểu vì sao ngày hôm ấy anh gọi điện cho cậu mãi không được. Trong lòng bất an rối loạn, Ali luôn bắt máy rất nhanh chỉ trừ phi cậu đang ngủ thì sẽ rề rà một chốc. Nhưng những ngày này cậu biết anh luôn gọi cho cậu vào giờ này, mấy hôm trước còn túc trực bên điện thoại, chỉ chờ anh gọi đến, chuông chẳng kịp reo đến hồi thứ hai thì cậu đã bắt máy.

Vậy mà hôm ấy lại trở nên lạ thường, điều đó khiến dự cảm chẳng lành liên tục dâng lên trong lòng anh. Anh không cách nào yên tâm được, tạm thời hoãn công việc trong tay mà trở về ngay trong đêm hôm ấy. 

Vừa về anh đã chạy thẳng sang nhà Ali, lúc mở cửa, cảnh tượng khi đó vẫn còn ám ảnh anh đến tận bây giờ. 

Phòng làm việc ngổn ngang, bình bình lọ lọ như bị ai đó va phải, ngã lăn lung tung, đủ loại dung dịch đổ ra khỏi bình chảy đầy trên bàn. Mà dưới sàn nhà chính là người anh để tâm nhất, cậu ngất xỉu trong phòng làm việc của mình, toàn thân xanh mét, trên sàn nhoe nhoét rất nhiều vết máu.

Lúc anh đưa cậu vào bệnh viện, bác sĩ nói cậu bị trúng độc, nôn ra rất nhiều máu. Bác sĩ nói cũng may là cấp cứu kịp thời, nếu không thì đã xảy ra chuyện, bởi vì khi ấy cổ họng cậu đã sưng tấy gây khó thở, có triệu chứng ngừng thở khi hôn mê, phải dùng đến máy trợ thở mới ổn định được.

Đêm hôm đó cậu sốt cao, đến gần sáng chỉ giảm được chút ít. Hoàng Bách không thể tưởng tượng được, nếu anh ỷ y cho rằng cậu đã ngủ mà không nghĩ nhiều… hay thậm chí là về chậm một chút, thì hậu quả gì sẽ xảy ra? Anh không dám nghĩ. Vì thế mà ngày hôm nay lặp lại lần nữa, có một khoảnh khắc anh đã thật sự sợ, sợ vừa mở cửa phòng sẽ thấy lại cảnh tượng đó, hoặc tệ hơn. 

Anh thở hắt ra một hơi, nhìn vào khoảng không trước mặt, biết cậu ở đó cũng đang dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn mình. Qua một hồi lâu, khi mà Ali bắt đầu bồn chồn, anh mới cất tiếng: “Sẽ không có tác dụng phụ tiêu cực nào đó chứ?”

Một bàn tay vô hình thò đến nắm lấy tay anh lắc hai cái, ý bảo sẽ không có. Anh lại hỏi: “Dây thanh quản cũng sẽ bình thường trở lại khi thuốc hết hiệu lực?”

Lập tức trên tay truyền đến cảm giác nhột nhột, là cậu di di đầu ngón tay trong lòng bàn tay anh viết ra một chữ: Dạ. 

Anh gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy thì tốt, thế còn thời gian? Bao giờ hết?”

Ali khựng lại, cái này…

Thấy cậu chần chờ không đáp. Anh hửm một tiếng, cậu liền gãi gãi đầu, sau đó viết lên lòng bàn tay anh: “Em cũng không biết nữa.”

Vẻ lạnh lùng lập tức tràn đến trên mặt anh: “Không biết là ý gì? Lỡ như có bất trắc thì làm sao hả? Lỡ như em không trở lại bình thường được?”

Ali vội vã lắc đầu: Không, không phải mà. 

Thế nhưng cậu sực nhớ ra anh không nhìn thấy mình, lại vội lấy điện thoại gõ thật nhanh: Em hứa với anh là sẽ không như vậy mà. Em thử trên mấy nhóc chuột rồi, chỉ có tác dụng trong vòng hai ngày. Đối với con người thì nằm ngoài dự đoán một chút, ban đầu em cho rằng sẽ ngắn hơn nhưng không ngờ nó lại có khả năng kéo dài hơn nhưng tuyệt đối sẽ không có tác dụng vĩnh viễn. Phỏng chừng gấp đôi, là bốn ngày.

Thật ra cậu không dám nói cũng có thể là một tuần. 

Ầy, phiền chết cậu, rõ ràng đã ước tính nó chỉ có tác dụng trong hai tiếng nếu dùng một liều loãng chứa 0,03cc. Một lát cậu phải kiểm tra lại mới được.

Hoàng Bách thấy cậu nói như vậy thì yên lặng đặt cuốn sách thuốc trở lại tay cậu, không nói gì mà nhìn cậu một lúc lâu. Mãi đến khi cậu lúng túng, giơ điện thoại lên trước mặt anh hỏi: Anh không giận em chứ? 

Anh vẫn bình tĩnh nhìn cậu, nét lạnh lùng trên gương mặt chưa lui, anh bảo: “Lại đây.”

Ali nhích lại, liền nghe anh nói: “Hôn một cái hết giận.”

Nếu lúc này cậu có một cái đuôi phía sau, nó nhất định sẽ vểnh lên thật cao, lắc điên cuồng. Mắt hoa đào lập tức cong lên, nhưng Hoàng Bách không nhìn thấy, chỉ cảm giác trên môi có một thứ mềm mại ấm áp chạm vào. Anh đưa tay ôm lấy mặt cậu, hôn sâu một hơi, chủ động vươn lưỡi xâm nhập vào khoang miệng cậu càn quét một trận như đang lấy làm trừng phạt. 

Anh nghĩ, dù sao chuyện cũng đã rồi, em ấy không có vấn đề gì là tốt, giận cũng không nỡ giận nữa. Nhưng có điều chuyện này quá nguy hiểm, anh nghĩ lại vẫn thấy bực trong lòng, vì thế hôn càng hung hăng hơn nữa.

Anh xem cái này là trừng phạt, nhưng đối với ai đó làm sao lại là trừng phạt cho được, cậu thích còn không kịp. Chẳng mấy chốc sau cậu đã cướp lại thế chủ động, mút lấy lưỡi anh không ngừng. Chờ khi tách nhau ra, cả hai đã phải thở dốc, Hoàng Bách nheo mắt nói: “Lần sau khi thử thuốc phải nói với anh, và phải đảm bảo đã cho lũ chuột thử trước để xác định nó không có độc.” 

Ali liếm lên cổ anh, môi dán sát da anh mấp máy: Dạ, em biết rồi mà.

Anh nhéo mặt cậu một cái: “Biết rồi sao hôm nay còn như vậy.”

Ali nhận lỗi, lại dụi một trận để anh bỏ qua chuyện này, đương lúc cả hai quấn lấy nhau, sắp có xu thế bén lửa thì tiếng chuông cửa vang lên. Hoàng Bách khó khăn lắm mới tách khỏi cặp môi mềm thơm ngon kia. Anh xoa cái đầu xù vô hình trước mặt, nhấp miệng, cảm giác môi bị cậu gặm sưng lên rồi: “Người giao thức ăn đến rồi, em đi mặc đồ đi.”

Bữa tối hôm nay là bữa ăn khá quái dị, bởi vì ngồi bên cạnh anh chỉ có một bộ đồ ngủ, bộ đồ ngủ cử động, ống tay áo giơ lên giơ xuống gắp thức ăn, thi thoảng còn gắp cho anh. Bầu không khí trên bàn cơm yên ắng, chủ yếu là vì người nào đó không phát ra âm thanh được. 

Nhưng quái lạ thì quái lạ, anh vẫn không cảm thấy có gì mất tự nhiên. Ở trạng thái này, anh bỗng phát hiện ra mình vẫn có thể hiểu được ý cậu muốn nói thông qua những cử chỉ ra hiệu nhỏ nhặt. Điều này có thể xem là tâm ý tương thông giữa hai người đang yêu nhau không? 

Lúc ăn tráng miệng, Ali ngồi múc ly kem dâu của mình, anh thì ăn mấy quả quýt mà hôm qua cậu mua. Hơi chua, có điều vẫn ngon. Vừa ăn anh nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi cậu: “Khi nào khách đến lấy hàng?”

Cái muỗng trong tay cậu chỉa chỉa xuống đất hai cái. Hoàng Bách ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Tối nay?”

Chiếc điện thoại quen thuộc liền chìa ra: Dạ, nhưng sẽ trễ lắm, anh ta bảo anh ta tham dự buổi liên hoan phim xong trở về mới qua lấy.

Vì thế mà kỳ thật cậu vẫn chưa chạy deadline xong, vốn cho rằng thời gian tác dụng chỉ diễn ra trong vài tiếng đồng hồ, ai ngờ đâu lại nằm ngoài dự tính. Bây giờ vắt chân lên cổ vẫn còn kịp.

Ăn xong, Ali muốn lên phòng dọn dẹp đống hỗn loạn mà mình gây ra lúc chiều, nào là lọ hoa vỡ, nào là tủ đầu giường méo xệch, nước trong lọ hoa của chảy lênh láng một vũng rồi. Thế nhưng lại bị Hoàng Bách ngăn lại, anh đuổi cậu đi làm việc của mình, để đó anh dọn. 

Ali cười hì hì: Anh là tốt nhất, em kiểm tra lại thuốc, lát nữa anh ta đến rồi. Anh cứ ngủ sớm đi nhé đừng chờ em. 

Hoàng Bách gật đầu, trên má nhận được một cái hôn. Sau đó bộ đồ ngủ kia mới lơ lửng bay xuống lầu.

Ali bảo anh cứ ngủ sớm nhưng thật ra sau khi dọn dẹp, anh chỉ ngồi trong phòng xem văn kiện một chút đã nhịn không được mà đứng dậy, mang theo laptop đi xuống lầu. Đứng trước cửa phòng làm việc của cậu gõ ba tiếng rồi mở cửa đi vào. 

“Ali.” 

Người bên trong đang chú tâm phân tách các ống nghiệm nghe thấy tiếng thì nhổm người dậy, theo bản năng đáp một tiếng: Dạ. 

Có điều Hoàng Bách không nghe thấy, anh chỉ nước vào rồi đóng cửa lại, nói: “Muốn ngồi ở chỗ em một chút.”

Trong phòng làm việc của cậu ngoại trừ nửa gian phòng là các loại kệ gỗ bày biện chai chai lọ lọ chứa đủ thứ trên trời dưới đất thì nửa gian còn lại có một cái bàn dài rất lớn. Trên bàn là dụng cụ thí nghiệm và phối chế thuốc của cậu, hình thù của chúng kỳ lạ, có to có nhỏ, còn có một cái nồi đất và một dàn các loại muỗng cùng vá canh, trông qua khu vực ấy không khác nào phòng bếp. Có điều, nhiều thì nhiều nhưng vẫn không chiếm hết cả mặt bàn, vì thế mà phần còn lại Hoàng Bách thoải mái đặt laptop của mình trên đó. 

Có thể nói, chuyện như vậy đã diễn ra khá nhiều lần, đôi khi anh vì muốn ở cùng một chỗ với cậu, đôi khi vì muốn nhìn cậu mà thường xuyên chiếm vị trí nhỏ ở góc bàn làm việc này, dần dà sau vài lần nó đã trở thành của anh. Cũng vì thế mà dù những khi công việc chế thuốc cần rất nhiều nguyên liệu và những thứ tạp nham khác, bày đầy ra bàn nhưng Ali vẫn chưa bao giờ lấn sang góc nhỏ của anh, để phòng anh muốn vào đây ngồi cùng mình thì còn có chỗ.

Cả hai cùng làm việc, một người xem email trên máy tính, một người chú tâm đo lường thành phần trong mấy lọ thủy tinh của mình, sau đó ghi ghi chép chép cái gì đấy trên một quyển sổ.

Hoàng Bách thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu, chỉ thấy bộ đồ ngủ kia không ngừng bay lượn, ống tay áo phất sang chỗ này rồi lại phất sang chỗ kia, sau đó lại thấy cậu nung nấu một hỗn hợp màu tím trong cái nồi đất nhỏ của mình. 

Anh đứng dậy đi qua, từ phía sau thò tay đến ôm lấy eo cậu hỏi: “Sao phải điều chế lại?”

Ali giật mình một cái, quay đầu nhìn anh sau đó ghi lên một trang giấy trắng để đối thoại: Em chỉnh lại liều lượng một chút, để thời gian tác dụng đảm bảo trong một ngày.

Hoàng Bách gật gật đầu.

“Vậy liều mà em uống thử tác dụng trong bao lâu.”

Anh hỏi xong, rõ ràng cảm thấy người trước mặt hơi cứng lại, sau đó, trên trang giấy viết: Dạ, bốn ngày.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!