PHONG NGOA

Chương 7: Trong màn sương

Sáng sớm, sương mù hãy còn rất dày, chúng che phủ khắp nơi và biến mọi thứ trở nên âm u lạnh lẽo.

Sáu giờ rưỡi sáng, cậu bị sương mù làm cho lạnh run người phải mặc thêm một chiếc áo khoác thể thao mới bắt đầu xuống lầu chạy bộ. 

Khu chung cư này tuy cũ nhưng diện tích rất rộng, bao quanh nó và các lô nhà là hàng cây cao lớn trải dài, tán cây to phủ rộng mà Sam đoán chừng nếu là giữa trưa thì không khí nơi này cũng chẳng mấy nóng nực. 

Theo hiểu biết của cậu về độ vắng vẻ của khu chung cư, hẳn là sáng sớm càng không có người nào mới đúng. Nhưng điều bất ngờ là trong màn sương mù dày đặc kia lại xuất hiện không ít bóng người lắc lư đi lại.  

Sam vừa chạy theo con đường sát rìa khu chung cư vừa không ngừng quan sát những bóng người đó. Một ý nghĩ kỳ lạ nảy lên trong đầu cậu, bọn họ dường như chỉ thích ẩn mình sau lớp sương mù. Hoặc cũng có thể là do sương mù quá dày che chắn tầm nhìn làm cậu có ảo giác bọn họ cố tình co rúc trong đám sương để không ai nhìn thấy mặt nhau, cứ như là bọn họ không muốn bại lộ dưới ánh mặt trời, thế nên họ sẽ không bao giờ xuất hiện ở những khung giờ khác trong ngày mà chỉ ra ngoài vào sáng sớm.

Sam đột nhiên cảm thấy mình đúng là vớ vẩn, không hiểu sao lại đi nghĩ rằng một tập thể chung cư thích sống trong sương mù? Đây có phải là phim kinh dị hay khoa học viễn tưởng về một giống loài kỳ lạ nào đó đâu!

Cậu lắc lắc đầu, tiếp tục chạy về phía trước, sau đó men theo con đường rẽ sang trái, nơi này là một khúc ngoặc khuất sau tòa nhà lô F, hàng cây ở đây dường như đã rất lâu năm nên nó cao và to hơn hẳn mấy hàng cây ở những dãy nhà khác. Đột nhiên một bóng người đàn ông lù lù xuất hiện phía sau thân cây to, bóng người nọ ẩn trong màn sương mù mờ ảo dọa cho Sam giật mình đứng khựng lại. 

Đây có thể nói là người đầu tiên mà cậu đến gần kể từ sau khi dọn tới nơi này ngoại trừ bác bảo vệ, quản lý cho thuê và anh Vỹ. Vốn dĩ cậu còn định chào hỏi một chút sau khi bình tĩnh lại, thế nhưng điều kỳ lạ xảy ra. Bóng người nọ lại đột nhiên nấp ra sau thân cây, giống như không muốn để cậu trông thấy mặt mũi.

Cậu cau mày nghi ngờ, tiếp tục tiến tới một bước, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng người cố ý trốn tránh sau thân cây và làn sương kia. Quả nhiên theo bước chân của cậu, người đàn ông nọ tiếp tục di chuyển ra sau thân cây rồi đứng bất động như tượng, hai tay buông thõng xuống. 

Nếu Sam cố ý đi đến gần thì có lẽ sẽ nhìn được mặt người nọ nhưng hành vi khó hiểu của bóng người khiến cậu có cảm giác rất quái dị, bản năng mách bảo cậu nên tránh xa người nọ ra, thế nên Sam vẫn tiếp tục tiến về phía trước dù rằng cậu vẫn luôn quan sát bóng người lấp ló sau cái cây đó. 

Chờ đến khi cậu không thể ngoái cổ được nữa mới định cất bước tiếp tục chạy bộ, thì đúng lúc này từ sau tán cây, bóng người đột ngột thò mặt ra. Đó là một gương mặt xương xẩu, ốm đến mức nó sắp biến thành hình tam giác, ông ta có cái mũi bẹp dí và một đôi môi mỏng. Nhưng đó không phải là điều khiến diện mạo ông ta trở nên quái gở, mà là đôi mắt trợn trừng, vừa to vừa lồi chĩa thẳng vào cậu. 

Sam cứng người lại, nhưng chỉ trong một giây sau ông ta lại ngửa mặt lên và nhìn chằm chằm vào những tán lá, không hề chú ý đến cậu nữa, có điều thân thể ông ta lại di chuyển, hay nói chính xác hơn là chỉ có chân ông ta chậm rãi cử động, ông ta lại nấp ra phía sau thân cây, hoàn toàn ẩn mình. 

Đúng là quái dị, Sam kinh hãi nghĩ, mấy người trong khu chung cư này bị gì vậy? Cậu rùng mình một cái rồi vội chạy đi. 

Không biết có phải là tưởng tượng của cậu hay không, nhưng dường như mấy bóng người phía xa trong làn sương mù cũng có dáng vẻ hệt như vậy, bọn họ hoặc là đứng yên bất động sau thân cây, hoặc là lung lay đi chậm chạp tựa như… 

Tựa như cái gì Sam nhất thời không thể nghĩ ra, cậu chỉ biết bọn họ mang đến cho cậu một cảm giác quái dị khó nói. 

Cậu bắt đầu tăng nhanh nhịp chạy, muốn kết thúc hai vòng tập thể dục của mình rồi mau chóng trở về nhà.

Như cũ, cậu không có cơ hội chạm mặt anh Vỹ ở hành lang chung cư, thế nhưng khi đến công ty lại lần nữa được anh tặng cho một ly cà phê sữa. Trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, anh cười nói: “Tôi mua dư một ly, em uống giúp tôi đi.”

Còn vì sao lại mua dư một ly thì anh không nói rõ, chỉ hỏi thăm cậu: “Tầm ba giờ sáng có một cơn mưa nhỏ, em vẫn ngủ ngon chứ?”

Sam ôm ly cà phê sữa bằng hai tay, ngại ngùng gật đầu: “Ngon ạ.” Cậu ngủ say đến độ hoàn toàn không biết đêm qua có mưa, có lẽ vì là mưa nhỏ nên sáng nay khi chạy bộ trong khuôn viên chỉ thấy nền đất hơi ẩm ướt, cậu còn nghĩ là do sương mù cơ chứ.

Nghe cậu đáp vậy, anh đột nhiên vươn tay sờ sờ má cậu hai cái, nói: “Tôi cũng đoán vậy vì trông mặt mày em rất hồng hào.” Nói xong, anh rút tay về, thân thiết nở nụ cười với cậu: “Ngủ ngon là tốt rồi, làm việc chăm chỉ nhé.”

Sau đó anh cứ thế bước vào văn phòng, để lại Sam với gương mặt ngây ngốc, ngồi đờ người vì chưa kịp nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, còn mọi người xung quanh thì trố mắt ra nhìn.

Chờ mấy giây sau cậu mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên, nóng ran, tim đập bang bang trong lồng ngực không cách nào kìm hãm được. Ngay cả đôi tay đang ôm ly cà phê cũng hơi run rẩy, cậu mím môi nhìn về phía bóng dáng anh trong văn phòng. 

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao anh ấy lại đột nhiên… sao lại… a a a…

Đủ thứ suy nghĩ loạn cào cào ùa lên trong đầu cậu. Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa mà gục mặt xuống bàn, gò má nơi anh chạm vào vẫn còn nóng bừng, cậu cảm thấy… cuộc đời này mình không cần phải rửa mặt nữa!

“Dạo này sếp lạ thật đấy!”

“Tôi cũng muốn uống cà phê sữa!”

“Này, Sam, gần đây sếp có vẻ thân thiết với cậu quá nhỉ? Nói thật đi, cậu lén lút nịnh bợ gì anh ấy vậy? Có phải đang ủ mưu đòi tăng lương không?”

Mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao chọc ghẹo, làm cho Sam chỉ biết giấu mặt vào khuỷu tay không dám ngẩng lên, cậu cá chắc rằng lúc này mình đã biến thành quả cà chua, nếu để bị phát hiện, bọn họ sẽ biết ngay là cậu thích anh ấy!

Sam không biết phản ứng này của mình có bị xem là quá khích hay không, nhưng việc được người thầm mến bỗng dưng xoa mặt khiến cậu chẳng thể bình tĩnh nổi.

Suốt buổi sáng cậu luôn tự hỏi trong lòng, rốt cuộc thì anh ấy có ý gì? Là đang bật đèn xanh cho mình theo đuổi? Chẳng lẽ đã phát hiện ra mình thầm mến anh? Hoặc cũng có thể anh chẳng có ý gì cả… Nhưng cậu vẫn không khỏi nghĩ nhiều, cậu rất sợ mình hiểu lầm ý anh, ôm hy vọng rồi lại thất vọng.

Hôm nay là cuối tháng, như thường lệ, cuối giờ làm bọn họ có một buổi họp ngắn để tổng kết lại mọi thứ trong tháng vừa qua. Thật ra cuộc họp này không mấy quan trọng, đa số là để các vị trưởng phòng báo cáo lại, nó khá buồn tẻ thế nên đám nhân viên không có chức vụ gì đều ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

Chỉ có Sam bị giao nhiệm vụ đi in một ít hồ sơ thế nên cậu là người vào phòng họp cuối cùng, vị trí duy nhất còn lại thật xui xẻo nằm cạnh gã Lý Văn Mạnh mà cậu ghét. 

Có lẽ mọi người cũng chẳng ai ưa gã thế nên bọn họ đều nhất quán chừa ra cái ghế ở cạnh gã vì không muốn ngồi cùng. 

Sam thành kẻ xui xẻo nhưng cậu cũng không tỏ vẻ gì, chỉ âm thầm dịch ghế ra xa gã một chút, sau đó bắt đầu điệu bộ ngoan ngoãn nghe họp nhưng trên thực tế là chăm chú ngắm người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ vị. 

Tất cả mọi người đều chán buổi họp này, chỉ có mình cậu là có thể dùng nó để quang minh chính đại nhìn anh, hay thậm chí là… chụp trộm.

Sam lẳng lặng lấy điện thoại ra, trong album của cậu có không ít hình là được chụp từ những buổi họp như thế này. 

Bấy giờ anh đang cúi đầu, rũ mắt xem đống tài liệu trên bàn, đồng thời cũng đang lắng nghe trưởng phòng đọc báo cáo.

Có lẽ điểm tốt duy nhất ở vị trí bên cạnh gã Lý Văn Mạnh là nó nằm ở cuối bàn họp, rất thuận tiện cho Sam làm chuyện xấu. Cậu nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai để ý đến mình, ngay cả gã Lý Văn Mạnh cũng đang ngủ gục thì lén lút nâng điện thoại lên rồi chụp một tấm.

Sau đó lại cố ý phóng to màn hình vào người đàn ông ở ghế chủ vị, bởi vì mấy lần trước đều thành công thế nên Sam càng lúc càng gan dạ trong cái trò chụp lén này. Nhưng làm việc xấu mãi cũng có ngày bị bắt quả tang, khi ngón tay cậu vừa ấn chụp, người đàn ông đang lọt vào màn hình điện thoại bỗng nhiên nâng mắt lên, bất ngờ nhìn thẳng về phía ống kính đúng lúc camera ghi ảnh.

Sam giật mình, cậu vội hạ điện thoại xuống, phát hiện anh đang nhìn về phía mình thì kinh hãi. 

Tiêu đời rồi!

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!