Thoạt đầu cậu nhóc còn chẳng dám nhìn thẳng vào anh, chờ một lúc khi đã quen với việc đứng gần như thế này, cậu mới dám len lén nhìn một cái, mím môi không nói gì.
Nolan nhận thấy cậu có chút căng thẳng, hiểu lầm là do việc thay thuốc làm vết thương bị đau, bèn gợi chuyện để dời lực chú ý của cậu, anh nói: “Em vẫn chưa biết tên anh đúng không? Anh là Nolan.”
Cậu lại nhìn lén anh một cái, mấp máy môi: “N-Nolan?”
“Đúng vậy, đó là tên anh? Còn em thì sao?”
Cậu nhóc im lặng suy nghĩ một lúc mới đáp: “Em là Ocean.” Dường như cái tên này đã rất lâu rồi mới nhắc đến khiến cậu nhất thời không nhớ ra.
“Đại dương?” Nolan hơi sửng sốt, tay dừng lại một chút, sau đó đúng lúc bắt được cái nhìn lén của cậu thì chợt hiểu ra vì sao cậu nhóc có cái tên này: “Hóa ra là thế, màu mắt của em rất đẹp, rất hợp với cái tên này.”
Lúc nãy ở dưới lầu, tình cảnh hỗn loạn nên anh không chú ý lắm, bây giờ đứng gần mới phát hiện bên mắt phải lành lặn của cậu nhóc có màu xanh biển, rất sáng và hút hồn, tựa như đại dương vậy.
Đột nhiên bị khen, cậu nhóc càng thêm lúng túng, vội vàng cúi đầu để tóc mái rũ xuống che đi vết sẹo xấu xí trên mặt.
Nolan vừa băng bó lại vết thương vừa hỏi tiếp: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cái này Ocean không biết trả lời như thế nào, cậu đắn đo mãi cho đến khi Nolan giúp cậu mặc áo lại đàng hoàng vẫn chưa có đáp án.
“Không thể nói sao?”
Ocean lắc đầu, sau đó lí nhí nói rằng mình không biết. Kể từ khi bị gã chủ nhân cũ bắt đi, cậu không đếm được đã trôi qua bao nhiêu năm.
Nolan hơi sửng sốt nhưng dường như cũng đoán được vì sao cậu nhóc không biết số tuổi của mình, anh nhìn cậu từ đầu tới chân, dù rằng thân thể rất nhỏ và gầy nhưng dựa theo đường nét gương mặt và chất giọng, đoán chừng có lẽ là mười lăm mười sáu tuổi. Anh thở dài một hơi, lòng nghĩ: Vẫn còn bé lắm.
“Được rồi, Ocean nghe này, có lẽ em rất hoang mang không biết nơi này là chỗ nào, anh sẽ giải thích cho em.”
Nolan ngồi xuống giường bên cạnh cậu, sau đó chậm rãi kể lại chuyện anh gặp cậu như thế nào, sau đó dịu giọng hỏi: “Người thân của em ở đâu?”
Đối mặt với câu hỏi này, Ocean cụp mắt lắc đầu, có vẻ như lượng thông tin khiến cậu nhóc nhất thời chưa tiêu hoá được, thế nên cậu lặng thinh không nói tiếng nào, cũng không biết phản ứng ra sao. Nolan nhìn cậu như vậy, anh chần chờ một lúc thì vươn tay, nhẹ nhàng vén phần tóc mái che mắt trái của cậu lên.
Vết sẹo xấu xí bại lộ, cậu nhóc giật mình, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ. Cậu vội che lấy mặt mình rồi lùi về sau, thốt lên: “Đừng nhìn nó!”
Nói xong cậu lập tức hối hận, trong lòng lo lắng không biết phản ứng của mình có quá gay gắt không. Cậu nhìn bàn tay Nolan cương cứng ở không trung, vội nói: “X-xin lỗi, em…”
Cậu chỉ là không muốn anh nhìn thứ xấu xí này, dù biết lúc anh nhặt mình về nhất định đã trông thấy nó, hẳn cũng biết cậu là một tên nô lệ vùng Tử Địa.
Nolan buông tay xuống, cười nói: “Không sao, nếu em không còn người thân, từ giờ có thể ở tạm đây.”
Ở tạm đây? Ocean chớp chớp mắt, sau đó gật đầu đáp vâng.
Lúc bầu không khí trong phòng trở nên yên ắng, quản gia Carl đột nhiên xuất hiện, ông lấp ló ở cửa phòng, cầm trong tay cái bảng giao tiếp của mình lắc lắc kéo lấy sự chú ý của Nolan, bên trên ghi mấy chữ: Ăn cơm tối.
Nolan gật đầu với ông rồi dẫn Ocean xuống phòng ăn.
Đối với Ocean mà nói, đây là bữa ăn ngon nhất từ sau khi bị bắt làm nô lệ đến giờ. Trên bàn có vài món ăn, một tô cháo nóng thơm ngào ngạt, trong cháo có thịt băm và rau củ thái nhỏ. Trước đó nhờ có Nolan chăm sóc khiến thân thể cậu tốt hơn, nên nhất thời cậu không phát hiện mình đã rất đói. Cậu len lén nhìn quản gia, ông ấy đang cho một ít hành và tiêu xay lên bề mặt cháo, mùi hương dậy lên làm cậu phải nuốt nước bọt.
Chờ khi ông đặt thức ăn đến trước mặt cậu, Nolan cười nói: “Em đã không ăn gì nhiều ngày, thế nên mấy hôm nay tốt nhất là ăn cháo để dễ tiêu hóa.”
Quản gia Carl gật gù nhìn cậu, tuy không có miệng mũi nhưng vẻ chờ mong hiện rất rõ như thể muốn cậu nếm thử tay nghề của mình. Cái đầu dẻo núng nính của ông làm Ocean nhìn không rời mắt, cậu nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó dè dặt dùng tay trái múc một muỗng. Đến khi cảm nhận vị thức ăn tràn đầy khoang miệng, cậu không kiềm được mà chảy nước mắt.
Carl lẫn Nolan ngơ người hai giây, sau đó Carl là người phản ứng trước, ông cuống quít thò tay tới muốn dỗ cậu, một tay khác vội ghi lên bảng giao tiếp hỏi: Sao vậy? Dở tệ ư?
Tay nghề nấu ăn của Carl ngày xưa đúng là dở tệ, nhưng sau nhiều năm làm việc cho Nolan thì đã cải thiện rất nhiều, ông không ngờ lại có ngày thức ăn mình nấu có thể khiến cho người khác phải khóc như thế này.
Ocean lắc đầu nguầy nguậy, liên tục húp cháo, hai má phồng lên không nói năng gì nhưng nước mắt thì cứ chảy, thoạt trông vừa buồn cười vừa đáng thương, cũng khiến Carl thở phào một hơi. Xem ra không phải là quá dở, ít nhất thì cậu nhóc ăn có vẻ rất ngon lành.
Nolan lấy khăn giấy lau gương mặt dính đầy nước mắt của cậu, trong lòng có chút lo lắng cậu nhóc ăn nhanh quá sẽ bị bỏng miệng, liên tục bảo cậu thổi nguội đã.
Thật là một cậu nhóc đáng lo mà.
Ocean chỉ dùng một tay múc cháo, một tay khác vẫn luôn giấu dưới mặt bàn, nhưng điều đó không trở ngại tốc độ ăn của cậu. Chờ khi cậu húp xong tô cháo trong tay thì cũng đã ngừng khóc, nhưng có vẻ như vẫn còn đói, ánh mắt sáng ngời nhìn quản gia, dường như muốn nói gì đó nhưng không dám mở miệng. Nolan đang ngồi bên cạnh thấy vậy bèn ra hiệu quản gia múc thêm một phần nữa cho cậu nhóc.
Nolan không dám để cậu nhóc ăn quá no, phòng ngừa dạ dày không chịu nổi mà nôn ra, quan trọng nhất là sau bữa ăn cậu còn phải uống thuốc.
Ocean không biết điều đó, lúc một chén thuốc màu đen được đặt trước mặt mình, sắc mặt cậu lập tức trắng bệch.
Cậu ngồi cứng đờ trên ghế, nhìn chằm chằm chén thuốc. Phải rồi, dù được cho ăn ngon thì điều đó cũng không thay đổi được việc cậu là một nô lệ, có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn vì ít nhất thì pháp sư Nolan cũng khiến cho thân thể cậu tốt lên một chút mới để cậu thử thuốc.
Chén thuốc đen đặc làm cậu không kìm được nhớ lại đoạn thời gian tối tăm khi bị gã chủ nhân cũ hành hạ. Cậu không có kiến thức gì về thuốc, nhưng nhiều năm phải uống đủ loại khác nhau như vậy cùng biết màu sắc của thuốc càng đậm thì độc tính càng cao, đau đớn mà nó mang lại cũng càng nhiều.
Ocean không biết thân thể mình đang mất khống chế mà run lên nhè nhẹ, cánh tay biến dị dưới bàn cuộn lại, nếu không bị tay áo che khuất thì giờ đây Carl và cả Nolan đều sẽ thấy màu da nó đang từ từ chuyển đổi. Đột nhiên có tiếng kéo ghế vang lên làm cậu giật mình, cậu thoát khỏi cơn ám ảnh của mình, sợ hãi ngẩng đầu, lúc trông thấy là Nolan dịch ghế đến ngồi gần mình hơn thì vội vã thốt lên: “E-em xin lỗi, em uống ngay!”
Gã chủ nhân cũ của cậu cực kỳ ghét việc lề mề, cũng cực kỳ ghét thái độ e sợ như thể tay nghề luyện chế thuốc của gã không đáng tin, thế nên mỗi lần những tên nô lệ thử thuốc chần chừ một chút là sẽ bị quất roi vào người, hoặc bị đá vào mặt.
Ocean không biết liệu Nolan có bản tính bạo lực nào hay không, nhưng sau khi được anh cho ăn ngon, cậu không muốn làm chuyện gì khiến anh tức giận.
Cậu gần như ngay lập tức chộp lấy chén thuốc nóng muốn đổ hết vào miệng, không ngờ lại bị Nolan giữ lại.
Anh cau mày, giọng nói có chút tức giận: “Em làm gì vậy?”
“Em… em…” Ocean lắp bắp.
Quả nhiên, anh ấy tức giận rồi.
Thấy Nolan vươn tay đến, Ocean cho rằng mình sắp bị đánh nên sợ hãi co rụt vai, cúi đầu nhắm chặt mắt, chờ đợi một cú tát mạnh. Nhưng những gì diễn ra sau đó khiến cậu phải ngơ ngác.
Nolan chỉ kéo tay cậu, lấy lại chén thuốc, vừa giúp cậu thổi nguội vừa nói: “Thật là, em không sợ bỏng thì anh sợ thay em đấy! Nào há miệng ra.”
Add comment