PHONG NGOA

Chương 7: Nguyệt thực

Lúc bọn họ rời khỏi căn hầm, mặt trời bên ngoài đã bắt đầu lặn, phỏng chừng một tiếng nữa là cả khu rừng sẽ lại chìm trong màn đêm.

Giáo sư vừa lên tới mặt đất lập tức ngó quanh, hỏi: “Bọn trẻ đâu rồi?”

Ethan cũng giật mình phát hiện nhóm Vicky biến đi đâu mất, thế nhưng bọn họ chưa kịp lo lắng quá nhiều thì đã nghe thấy tiếng nói cười ồn ã truyền đến từ khu vực phía sau thần điện. Cậu lập tức đoán được bọn họ đang ở đâu: “Có lẽ họ đến chỗ hồ Thánh.”

“Bọn trẻ các cậu đúng là dư thừa năng lượng.” Giáo sư cảm thán một tiếng, ông đã quá lớn tuổi để có thể vận động cả một ngày trời mà vẫn còn sức lực đùa giỡn như thế: “Mau gọi bọn nó về thôi.”

Ethan và đội trưởng đi vòng ra phía sau thần điện, nhóm Vicky lúc này đang đứng bên bờ hồ Thánh, nơi đây cũng đã được bọn họ dọn bớt cây cỏ, ngoại trừ những loại cây lớn ra thì không bị cỏ và dương xỉ chiếm hết diện tích nữa, toàn bộ mặt hồ Thánh đã có thể quan sát được từ xa.

Nước trong hồ là màu xanh đậm đục ngầu, nổi đầy bọt khí cùng với lớp rong rêu đặc quánh, nó khác xa ký ức của cậu.

“Trời sắp tối rồi, mau về trại thôi.” Đội trưởng gọi bọn họ.

Nhóm Vicky nghe thấy tiếng gọi thì cười cười đứng dậy, cũng đúng lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một thanh niên trong số bọn họ ngồi gần rìa hồ nhất không rõ vì sao lại loạng choạng rồi ngã thẳng vào trong hồ nước đục tanh tưởi. 

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cả bọn Vicky đứng ngây ra trên bờ hồ nhìn cảnh tên kia la hét vùng vẫy trong nước bẩn. Một nhoáng sau cả bọn cười phá lên vì dáng vẻ chật vật của hắn ta, một tên con trai trong số chúng còn chọc ghẹo: “Jackson, mày nên thấy cái cảnh lúc nãy ngã xuống của mày, như một con ếch vậy đó ha ha ha.”

“Mẹ kiếp, kéo tao lên, có thứ gì đó ở dưới này!” 

Nhưng hồ nước này có vẻ không sâu, hoặc ít nhất thì mực nước ở nơi hắn té xuống chỉ ngang ngực hắn ta. Điều đó khiến cả bọn Vicky bên bờ hồ cho rằng hắn sẽ chẳng sao cả, vì vậy mà không đứa nào kéo Jackson lên. 

Ethan từ xa nhìn thấy như vậy thì cau mày, không biết có phải cậu nhìn lầm hay không mà vừa rồi cậu thoáng trông thấy một bàn tay đen sì thò lên từ mặt nước rồi túm lấy chân Jackson. Ethan chạy vội về phía bọn họ, không quan tâm tới bọn Vicky mà đưa tay với vào trong hồ nắm lấy cổ áo của Jackson kéo lên bờ. 

Mặt Jackson lúc này đã xám xanh, không rõ là do hắn quá sợ hãi hay do nước và rêu trong hồ dính quá nhiều nữa. 

Vừa được Ethan kéo lên hắn vội vàng bò ra cách xa cái hồ mấy mét, Ethan phát hiện trong mắt hắn đầy vẻ hoảng loạn. Hắn vừa nói vừa chỉ về phía hồ: “Trong hồ, có cái gì đó kéo tao xuống.”

Tên thanh niên ban nãy chọc ghẹo hắn cười bảo: “Cái gì là cái gì chứ? Rõ ràng tao thấy mày trượt chân rồi cắm đầu vào trong hồ. Sao vậy? Uống phải nước rêu nên gặp ảo giác hả?”

Thế là cả bọn cười to khiến Jackson vừa tức vừa xấu hổ, nhưng mà khi ấy chính hắn cũng không thấy rõ, chỉ cảm giác chân mình bị giật mạnh một cái rồi ngã thẳng vào trong hồ. Hắn tức tối lườm lũ bạn của mình rồi chống tay muốn đứng dậy thế nhưng cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn khiến hắn lại ngồi bệt xuống lần nữa. 

Bấy giờ đội trưởng mới đến gần, anh ta thấy Jackson không đứng được thì lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Jackson nhăn mặt: “Hình như trật cổ chân rồi.”

Đội trưởng ngồi xổm xuống kiểm tra cho hắn, phát hiện trên cổ chân có một vết trầy kỳ lạ nhưng anh cho rằng là do trong lúc ngã hắn đã bị thứ gì đó va quẹt vào. Về phần cổ chân của hắn không phải bị trật chỉ là bong gân mà thôi, có thể chờ trở về trại tìm thuốc thoa và băng bó cố định. 

Vì lũ bạn tốt của Jackson thấy người ngợm hắn đầy rong rêu nhớp nháp, còn có mùi tanh vì dính phải nước bẩn trong hồ nên không đứa nào chịu dìu hắn về trại. Đội trưởng đành phải gọi Ethan vẫn còn đứng ở ven bờ. 

Bấy giờ cậu mới giật mình lùi ra xa khỏi hồ nước, dưới mặt nước đục ngầu kia rõ ràng có một đôi mắt lạ nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu có cảm giác mình lại trở về cái ngày nửa năm trước bị sinh vật kỳ lạ dưới đáy sông dìm chết. Ảo giác về cái chết ngày hôm đó kéo đến làm cơ thể cậu cương cứng, chỉ biết đứng yên như tượng bên bờ hồ dù rằng bản năng vẫn đang mách bảo cậu phải tránh xa nó ra, rằng trong hồ Thánh vẩn đục thật sự có một sinh vật nguy hiểm.

Bị tiếng gọi của đội trưởng đánh thức, cậu vội vàng rời đi, dự cảm chẳng lành bắt đầu ùa ra. Dường như trong khu rừng này không chỉ có một mình bọn họ. 

Ethan dìu bên phải Jackson, đội trưởng thì bên trái, vì hắn mà bọn họ suýt thì không kịp về trại trước khi trời tối.

Trong đội có một vị bác sĩ rất mát tay, chỉ vừa mới bôi thuốc và xoa bóp một chút mà Jackson đã giảm đau hẳn. Nhưng việc này tất nhiên là phải chờ sau khi hắn rửa ráy cơ thể rồi mới bắt đầu được. 

Người dìu hắn đến con suối nhỏ gần trại vẫn là Ethan. Có lẽ trong đám sinh viên lần này chỉ có một mình cậu đủ tốt bụng.

Hôm nay cả hai đội bọn họ đều có thu thập không tồi. Nhóm tìm kiếm hiện vật mang về rất nhiều vật dụng kỳ lạ và những bản đất nung ghi chép chuyện xưa cũ bằng hình ảnh. Nhóm bọn cậu thì tìm thấy hầm ngầm ở sân thần điện. Vì vậy trong bữa tối lẫn khoảng thời gian sau đó là tiếng bàn tán rôm rả về những việc này. Phần lớn là giáo sư trao đổi với nhóm khảo cổ, lũ sinh viên ngồi nghe, vài cô nàng bắt đầu nhàm chán mà dựa vào thân cây ngủ gật, chỉ có Ethan là ngồi bó gối, dùng que củi gảy gảy đống lửa, hai mắt vô thần nhìn mặt đất. 

Bỗng nhiên Jackson nhảy lò cò đến bên cạnh cậu, ngồi xuống. Có điều cậu không để ý đến hắn, chỉ chuyên tâm suy nghĩ về chuyện ở hồ Thánh. 

“Ethan này… cảm ơn…” Jackson thấy cậu không có phản ứng gì khi hắn ngồi bên cạnh, sau một hồi đắn đo thì nói như vậy: “Cũng xin lỗi cậu chuyện trước kia.”

“Không có gì.” Ethan khẽ đáp, gảy một chút tàn tro từ đống củi ra ngoài, nghịch nghịch nó. 

Cậu biết hắn cảm ơn và xin lỗi vì chuyện gì, nhưng cậu không để tâm về nó, cũng không để tâm đến việc hắn là một trong số những người reo hò hoan hô khi cậu bị đẩy ngã xuống từ vách đá. 

Jackson xoa xoa cái chân mình: “Chuyện nửa năm trước, cả trường đều nghĩ là cậu nói dối.”

Cái tay đang gảy đống tro của cậu hơi dừng lại, nhưng sau đó cậu vẫn tiếp tục nghịch nó: “Chuyện về con thủy quái à?”

“Ừ.” Jackson gật đầu. 

Lúc Ethan gặp chuyện đã từng lên báo, gây xôn xao không ít trong trường, thời điểm đó hầu như tất cả mọi người đều quan tâm đến nên khi lời kể của cậu bị truyền ra ngoài, ai cũng biết và cho rằng cậu bịa chuyện.

Jackson thú nhận: “Khi đó tôi cũng nghĩ như vậy… nhưng mà ban chiều đã có thứ gì đó kéo chân tôi. Bây giờ nghĩ lại thì lời kể của cậu thật sự rất đáng tin, dưới nước có khi nào tồn tại mấy sinh vật kỳ lạ không?”

Ethan lại khều ra một đống tro nhỏ, chuyện ban chiều cũng khiến cậu nhớ đến khoảnh khắc mình bị dìm xuống đáy sông kia. Cậu tự hỏi nếu đứng ở gần đó lâu thêm chút nữa, liệu thứ trong hồ có lại trồi lên và tiếp tục kéo cậu xuống thay cho Jackson hay không?

“Có lẽ không chỉ ở dưới nước. Tôi cảm thấy toàn bộ cánh rừng này có gì đó là lạ.” Nói đến đây thì Ethan nhún vai: “Nhưng bọn họ sẽ không tin cậu đâu.” 

Toàn bộ cánh rừng ư? Jackson rùng mình một cái rồi đưa mắt nhìn giáo sư và đám bạn của mình, không nói gì nữa. Hắn quay về lều bôi thêm thuốc lên cổ chân, hy vọng nó có thể mau khỏi một chút, nếu không thì chuyến đi này của hắn chỉ có thể chết gí ở khu lều trại mà thôi.

Phía bên kia, giáo sư đã kể đến chuyện bọn họ phát hiện ra cửa hầm kỳ lạ và mớ dây leo lúc nhúc trong đó. 

Ethan loáng thoáng nghe thấy hai từ “dây leo” thì nhấc mắt nhìn qua, trông thấy ông moi sợi dây leo đã cắt ra từ một túi vải nhỏ, thảy lên đất. 

Một người trong đội khảo cổ cầm lấy nó lắc lư hai cái, hỏi: “Thầy nói nó có thể bò mà.”

Giáo sư bấy giờ mới phát hiện sợi dây leo bị cắt dường như đã mất hết sự sống rồi, biến thành một sợi dây leo thực vật bình thường chứ chẳng hề uốn éo như những gì khi đó ông thấy. Ông cầm lên, cũng lắc thử hai cái, chán nản nói: “Có lẽ việc cắt rời khiến nó chết nên không còn cử động nữa. Nhưng mà dù sao cũng là một loài thực vật kỳ lạ, sáng mai trở lại thầy phải thử thêm mới được.”

Nói rồi giáo sư vứt bừa nó lên mặt đất, chuyển đề tài sang một hiện vật vừa mới được đội khảo cổ tìm thấy ở khu tàn tích phía sau thần điện. Chẳng một ai để ý đến nó nữa, ngoại trừ Ethan.

Nó chết rồi ư? Ethan nhìn nó hồi lâu, tự hỏi.

Nhưng sau ít phút qua đi, cậu bỗng thấy nó ngóc đầu dậy, giống như một con rắn, bắt đầu lén lút bò ra khỏi chỗ của giáo sư mà hướng về phía cậu. 

Ethan ngạc nhiên không thôi, trông dáng vẻ nó bò một đoạn rồi dừng rồi lại bò một đoạn thế mà có phần đáng yêu và buồn cười. Nó không tốn bao nhiêu sức lực đã dễ dàng đến gần Ethan, cậu đưa mắt nhìn giáo sư, đoán rằng ban nãy có lẽ nó cố ý giả chết để ông ấy vứt nó đi. 

Ethan đảo mắt quan sát xung quanh thấy không ai nhận ra nó đã bò đến đây, bèn cầm nó lên, dây leo lập tức nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay cậu một cách thân mật, phản ứng hệt như đoạn dây leo được cậu băng bó trong căn hầm kia. Cậu bất giác mỉm cười, kéo tay áo xuống giấu nó đi không để ai phát hiện. 

Sợi dây leo dường như tìm được nơi trú ẩn thích hợp của mình, nó quấn lấy Ethan không buông, thỉnh thoảng khi được cậu dùng đầu ngón tay cọ nhẹ sẽ uốn éo một chút như đáp lại. 

Đêm nay, quanh lửa trại là tiếng trò chuyện bàn tán của mọi người, chỉ có Ethan và Jackson bởi vì cái chân đau của mình là không tham gia. Đối với Ethan mà nói những cổ vật kia đã không còn hấp dẫn nữa, bởi vì thứ duy nhất cậu cảm thấy có tính kết nối với Người là sợi dây leo trong tay. Mãi đến tận lúc chia nhóm trực đêm, đội trưởng đuổi bọn họ trở về lều ngủ, sợi dây leo vẫn quấn trên cổ tay cậu.

Những tưởng đêm nay sẽ là một đêm yên bình tựa như ngày hôm qua, nhưng bọn họ nào biết rằng có chuyện kinh khủng sắp sửa ập đến. 

Bên ngoài khu rừng, ánh trăng bàng bạc chậm rãi bị nuốt chửng. Từ khi nó bắt đầu, cái chốt khóa vô hình nào đó cũng chầm chậm được mở ra. Ở nơi tàn tích bị bao phủ dưới lớp rêu dày đặc, giữa các bức tường không còn nguyên vẹn, từng đôi mắt vô hồn hiện ra.

Càng lúc càng nhiều, theo ánh trăng dần bị nuốt mất, thân hình đen sì và quái dị của chúng cũng càng lúc xuất hiện rõ ràng. Cao lều nghều, gầy guộc như bị bỏ đói thật lâu, sống lưng chúng oằn xuống khiến đốt sống nhô lên, xương lồng ngực nhọn hoắt chỉa ra, trên làn da đen sì sì chảy ra dịch nhờn.

Chủ nhân của những đôi mắt lạ, chúng đến rồi. 

Chúng không ngừng phát ra những âm thanh kỳ quái và khàn đặc, cứ như thể cổ họng chúng thủng một lỗ to làm giọng nói biến chất: دمغريبشص…”

Một con cất tiếng khiến những con khác đáp lại, sau đó chúng đồng loạt hướng về phía những kẻ lạ mặt đã đi lại trong thành phố của chúng suốt những ngày qua.

………

Ethan ngủ không ngon giấc lắm, trong mộng cậu thấy mình đứng giữa bụi cỏ cao qua đầu, xung quanh là những tiếng xì xào không rõ. Có vô số ánh mắt dính lên người cậu tựa như giòi bọ không cách nào phủi xuống được, dù cậu có chạy đi bao xa thì vẫn nó vẫn đeo bám. Đột nhiên một cái bóng đen nhảy xổ ra từ trong bụi cỏ, há to cái mồm đỏ loét của nó mà nhào về phía cậu. 

Ethan giật bắn mình mở mắt ra, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán và sau lưng. Cậu thở gấp mấy hơi, bình tĩnh lại nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi người đều ngủ say cả rồi. Kia chỉ là giấc mơ mà thôi.

Đột nhiên cậu cảm giác cổ tay nhồn nhột, vội nhìn xuống thì phát hiện sợi dây leo vẫn còn ở đó, nó như cảm giác được sợ hãi của cậu trong giấc mơ kia mà quấn chặt hơn một chút.

Ethan bỗng thấy an tâm đến lạ, cũng không có ý định gỡ nó ra khỏi tay mình. Cậu nằm thẳng trở lại, cố gắng ngủ tiếp. Nhưng đáng tiếc là lần này lại khó đi vào giấc ngủ, cậu trở mình mấy lần nhưng cứ trằn trọc không yên. Tên thanh niên ngủ bên cạnh còn đúng lúc lăn một cái lấn cậu ra sát tận ngoài rìa. 

Ethan cau mày, nhổm người dậy muốn đẩy hắn ra thì bất chợt nghe thấy một tiếng thở kỳ lạ phả vào bên tai cậu từ phía sau.

Ethan cứng người lại, chỗ ngủ của cậu vốn nằm ở ngoài cùng, tức là sát với lớp vải lều, ban nãy còn bị chen lấn nên bây giờ đã hoàn toàn bị đẩy ra tận rìa. Nếu vậy thì tiếng thở đó chắc chắn đến từ bên ngoài, nó còn mang theo mùi tanh tưởi kỳ quái. 

Bất kể là ai thì trong giờ phút này bị sinh vật không rõ là gì tiếp cận từ phía sau đều sẽ sợ đến mức đờ người hoặc hét toáng lên. Ngay cả Ethan cũng vậy, tim cậu bắt đầu đập nhanh, cậu theo bản năng mà nín thở, không phải vì ngại thứ mùi kia mà là vì lo sợ sinh vật bên ngoài sẽ phát hiện ra cậu. 

Cậu không biết nó là gì nhưng nó đã kề vào lưng cậu mà không ngừng hít ngửi. 

Là thú rừng ư? 

Không đúng, nếu là thú rừng thì người trực đêm đã đuổi nó đi rồi, vị trí lều của cậu nằm ở trung tâm, thú rừng không có khả năng đi đến tận lều cậu mà không bị phát hiện. 

Tư thế cậu nằm quay lưng ra ngoài, chút ánh sáng xuyên qua vải lều chứng tỏ đống lửa bên ngoài chưa bị dập tắt, đủ để cậu thấy lờ mờ đó là một sinh vật to tướng. 

Rốt cuộc… nó là con gì?

Ethan lấy hết can đảm quay đầu lại, hy vọng đó không phải là con thú ăn thịt nguy hiểm nào. 

Đáng tiếc thứ bên ngoài lều đã hoàn toàn vượt xa suy đoán của cậu. 

Nó có hình dạng như người, cái đầu của nó tì hẳn vào vải lều khiến cậu có thể thấy rõ đường để biết đây không phải là đầu người bởi lẽ ngũ quan được sắp xếp vô cùng kỳ quặc, thế nhưng thân thể nó lại trông như người. Cái bóng hắt trên lều vừa cao vừa gầy, tay chân dài ngoằn ốm như que củi. Nó không ngừng phát ra tiếng kêu khàn khàn rất nhỏ: أحمرغرลืيب…”

Ethan lúc này đã bị nỗi sợ làm cho cứng đờ, cậu chỉ biết trợn trừng mắt nhìn sinh vật kia không ngừng cọ đầu lên vải lều để lại một vệt nước tanh. Nó muốn tìm chỗ chui vào trong này!

Cái khiến cậu bàng hoàng nhất là cậu lại có thể hiểu được thứ ngôn ngữ mà nó nói!

Ethan nhận ra, đó chính là ngôn ngữ cổ trong ký ức của cậu. Nó nói: Ăn… thịt.

Đúng lúc này, Jackson nằm ở đầu bên kia mơ màng tỉnh lại, hắn vừa ngồi dậy đã trông thấy cảnh con quái vật gần như kề sát vào Ethan. Sự kinh hãi bất ngờ khiến hắn hoảng sợ hét lớn một tiếng.

Tiếng hét làm kinh động đến nó rồi!

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!