Rufus rất nghe lời, buổi tối chỉ ăn hai cái bánh bích quy nhỏ, ngậm một viên kẹo sữa, mùi sữa bò ngọt ngào béo ngậy lan khắp khoang miệng làm cậu hạnh phúc, đã lâu lắm rồi cậu mới được ăn kẹo sữa, khi còn nhỏ thỉnh thoảng cậu được cha cho một gói kẹo sữa, rất ngọt, rất ngon.
Rufus ăn xong thì ngoan ngoãn lấy nước súc miệng, xong rồi mới cẩn thận mở cuộn giấy viết khế ước ra. Cậu biết chữ nhưng đọc không nhanh, phải mất một lúc lâu mới xem xong toàn bộ bản khế ước của mình và ký tên. Cậu ký bằng cây bút lông và lọ mực nhỏ mà ban nãy David đưa đến, chữ ký viết rất nhỏ, vì nét bút run nên không hề đẹp mắt, nhưng lại vô cùng nổi bật giữa những hàng chữ nghiêng bay lượn trên bản khế ước. Kỳ thật có nhiều chỗ cậu không hiểu lắm, nhưng cũng biết chúng không hề gây bất lợi cho mình, mà những thứ cậu được hưởng thì có rất nhiều, như ăn, mặc, ở, đi lại, đều do ngài bá tước cung cấp, công việc của cậu là hầu hạ bên cạnh ngài, mà yêu cầu duy nhất của ngài chỉ có một, không được phép nói dối chủ nhân của mình.
Ngày trước nhà cậu cũng từng mướn một hai người hầu, cậu biết yêu cầu của chủ nhân đặt ra sẽ càng hà khắc nếu địa vị của chủ nhân đó càng cao. Vậy vì sao ngài bá tước chỉ có một yêu cầu nhỏ như thế? Cậu không hiểu lắm, nhưng không sao, cậu chỉ cần được ở bên cạnh ngài thôi, cậu sẽ cố hết sức hầu hạ chu đáo, như vậy cũng chính là trả lại một phần ân nghĩa đã cưu mang cậu, có đúng không?
Rufus nằm trên giường miên man suy nghĩ công việc của một người hầu cận cho bá tước sẽ là những gì, có gì khó khăn, cứ như thể muốn diễn tập qua thật nhiều lần để ngay ngày đầu tiên đã có thể làm tốt.
Đáng tiếc, một cậu nhóc mới mười sáu tuổi có thể biết được bao nhiêu?
Không nhiều lắm.
Vì vậy cái đầu nhỏ sau khi vận hết công sức tưởng tượng thì đã mệt mỏi rã rời mà chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm sau, Rufus tìm Jane, nhờ chị đưa mình đến gặp ngài bá tước, ngài vẫn như thường lệ ngồi bên bàn làm việc trong thư phòng, nhưng trên bàn đã không còn quá nhiều giấy tờ cùng những phong thư chưa mở như ngày hôm qua, có lẽ công việc ở tửu trang đã được xử lý đâu vào đấy.
Rufus quy củ đứng trước bàn làm việc của ngài, dùng hai tay ngoan ngoãn nâng bản khế ước: “Em đã ký rồi ạ.”
Bá tước nhận lấy, ngài mở ra nhìn, lúc trông thấy chữ ký nho nhỏ xấu xấu của cậu thì vẻ mặt vốn luôn không mang quá nhiều cảm xúc hiện ra sự thoải mái và có chút vui vẻ hiếm thấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngài trải cuộn khế ước ra, nhẹ giọng nói: “Em còn cần phải ấn dấu tay.”
Rufus chưa làm chuyện này bao giờ nhưng cũng biết ấn dấu tay là việc cần thiết. Cậu dạ một tiếng, có điều cậu không biết cách làm, nên cứ giơ ngón tay ra mà vẫn không rõ phải đặt như thế nào vào hộp mực đã được ngài bá tước mở sẵn. Cậu lúng túng đến mức vành tai đỏ bừng, lén nhìn ngài bá tước một cái, sau đó xấu hổ hỏi: “Em… em phải làm thế nào ạ?”
Ngài bá tước sẽ không thừa nhận rằng mình vừa chơi xấu cậu, cố ý không chủ động giúp, cũng đưa mắt ra hiệu cho David phía sau đừng hướng dẫn để mình có thể trông thấy dáng vẻ ngại ngùng của cậu.
Không thể không nói rằng em ấy rất đáng yêu, ngài nghĩ, vậy ra… ngày hôm qua khi em ấy nhận hai gói bánh kẹo rồi chạy đi đã mang vẻ mặt này.
Ngài bá tước giấu đi tâm tình tốt đẹp của mình, môi mỏng hơi mím, dường như đang kìm lại ý cười nơi khóe môi. Ngài không nói gì, chỉ vươn tay ra cầm nhẹ lấy ngón tay nhỏ mềm của cậu, kéo đến hộp mực đỏ.
Rufus giật thót ngay lúc ngài chạm vào, tuy ngài vẫn mang găng tay, nhưng cách một lớp vải vẫn khiến tim cậu đập nhanh.
Ngài bá tước chạm vào mình!
Rufus mím môi, đôi mắt mang theo ánh sao lấp lánh nhìn chằm chằm bàn tay đeo găng đen đang hướng dẫn cho mình. Ngài rất dịu dàng, không hề có một chút lạnh lùng xa cách và khắc nghiệt nào.
Chờ khi ấn dấu tay xong, bàn tay lớn đã hướng dẫn cậu kia mới thả ra, cuộn khế ước lại rồi đưa cho David. Ngài nói: “Được rồi, sáng mai em sẽ rời đi cùng ta. Đến dinh thự chính.”
Rufus cười rộ lên: “Vâng, chủ nhân.”
Trên đường trở về phòng mình, Rufus nhìn nhìn bàn tay được ngài nắm lấy, trong đầu vẫn còn hồi tưởng cảm giác vừa rồi, sau đó sản sinh ra một suy nghĩ, có lẽ từ giờ mình sẽ không rửa tay nữa.
Mà người còn lại cũng chậm rãi dựa vào lưng ghế, bàn tay đã tháo chiếc găng đen ra, những ngón tay dài trắng đến kỳ dị khẽ xoa vào nhau. Ngài thở dài một hơi, đáng tiếc khi đó mang găng tay, nếu không phải vì lo cậu sẽ bị thân nhiệt lạnh lẽo của mình dọa sợ thì hẳn đã có thể cảm giác được làn da của cậu rồi.
…
Tờ mờ sáng hôm sau đã có một chiếc xe chờ trước cổng tửu trang, giờ này tất cả người hầu đã sớm rời giường, người làm công cũng thế. Bọn họ trông thấy cậu bé tóc đỏ mới đến vài ngày trước được Jane dẫn ra khỏi phòng, cậu không mang gì trong tay, vốn dĩ cậu cũng chẳng có gì để mang, trên người chỉ mặc một bộ đồ thật dày, choàng chiếc áo lông trắng muốt, ngoan ngoãn bước theo sau Jane.
Một hầu gái đang quét tước trên hành lang chờ hai người đi xa mới thầm hỏi: “Cậu ta theo ngài bá tước đến dinh thự chính à?”
Một hầu gái khác khẽ nói: “Đêm qua tôi thấy cậu ta ôm một cuộn giấy tìm Jane, nhờ Jane dẫn đi gặp bá tước, phỏng chừng là trở thành người hầu cho bá tước rồi đấy.”
Bọn họ vừa làm việc vừa rủ rỉ với nhau, một tên làm công đi ngang qua, nếu Rufus vẫn còn ở đây thì hẳn sẽ nhận ra hắn chính là người đã bắt chuyện với cậu vào cái hôm cậu lén nhìn ngài bá tước qua cửa sổ. Hắn nhếch miệng châm biếm: “Cũng chẳng ngạc nhiên gì.”
Người hầu gái đang quét tước vừa hay là bạn của hắn ta, cũng rất thường xuyên nói chuyện với hắn, nghe vậy thì huých hắn một cái: “Này, chẳng phải ngày trước cậu từng nói cũng muốn được ngài ta đưa về…”
Chưa nói hết câu đã bị hắn lườm: “Tôi đây không thèm làm cái chuyện bán thân rẻ mạt đó.”
Người hầu gái nhếch môi: “Nghe cái giọng cậu kìa, thật không rõ cậu đang khinh thường hay đang ghen ghét nữa.”
Hắn hừ một tiếng: “Cũng chỉ có bọn đàn bà con gái các người mới thèm thuồng việc đó, cứ đi mà nịnh bợ mấy tên giàu có đi.”
Mấy người xung quanh nghe thấy đều biết rõ hắn ám chỉ cái gì. Việc ngài bá tước thường nhặt người từ bên ngoài về nuôi dưỡng luôn khiến bọn họ tò mò, có lần một hầu gái với thân phận tương tự từng đến đây, bọn họ vì hiếu kỳ mà tiếp cận hỏi chuyện, mới đầu chỉ đơn giản là hóng hớt chuyện của chủ nhân nhưng không rõ vì sao vừa hỏi đến cô ta lại tỏ vẻ sợ sệt, càng hỏi càng hoảng nhưng lại nhất quyết nín thinh không hé miệng, biểu hiện và phản ứng vô cùng tiêu cực. Sau đó ít lâu cô ta không ở lại đây nữa, nghe nói cũng không trở về dinh thự vì có người trông thấy cô ta lén lút dọn đồ rời đi, hiện tại chẳng ai rõ tung tích.
Vì thế mà có một lời đồn không ngừng truyền ra, lời đồn về sở thích kỳ dị của ngài bá tước. Có người từng đặt câu hỏi, liệu ngài ta có làm chuyện gì xấu xa đê tiện hay thậm chí là tội ác tày trời nào đó trong dinh thự của mình hay không?
Nhưng tựu trung vẫn luôn có một sự thật bày ra trước mắt bọn họ, đó là phúc lợi mà ngài ta dành cho những người hầu của mình rất cao, đối với giai cấp thấp hèn bọn họ thì đấy là một điều đáng mơ ước. Vậy nên có người chờ mong, có người khinh thường, cũng có người không để ý, an phận làm việc, mà dù là loại người nào thì ngài bá tước chưa từng để tâm đến.
Tất nhiên, hiện giờ điều đó đã có một ngoại lệ, chính là cậu bé đang ngồi trên cùng một chiếc xe với ngài. Cậu không biết rằng ở dinh thự của ngài còn ẩn giấu một bí mật lớn khác.
Lúc này, Rufus ngồi trong xe, hai tay quy củ đặt trên đùi, thỉnh thoảng lắc lư hai cái vì đường đi không quá bằng phẳng. Giọng nói trầm lắng bên cạnh lại cất lên: “Có khó chịu không?”
Cậu lắc đầu: “Dạ không ạ.”
Lúc bị bọn buôn người mang đi, tình trạng còn tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều, cậu bị nhét trong mấy thùng gỗ trên xe ngựa rồi chạy băng qua đường mòn trong rừng, vậy nên loại lắc lư này không khiến cậu chóng mặt hay khó chịu gì cả.
Kỳ thật nhìn sắc mặt hồng hào của cậu cũng biết cậu vẫn ổn, nhưng ngài bá tước vẫn luôn cảm nhận được tầm mắt như có như không thỉnh thoảng sẽ lén lút lướt qua mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, khiến ngài rất muốn đưa tay nâng mặt cậu bé ấy lên mà bảo rằng: “Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn, vì sao phải lén lút như vậy?”
Nhưng ngài biết nếu mình thật sự làm như vậy thì e là sẽ dọa cậu bé dễ ngượng này mất. Vì vậy đành gợi một câu hỏi khác, thế nhưng bao nhiêu năm làm một kẻ lạnh nhạt, việc gợi chuyện thật sự không dễ. Hai người chỉ đối đáp hai câu rồi lại rơi vào trạng thái im lặng, tầm mắt kia lại thi thoảng lướt qua ngài.
Thôi vậy, cứ để em ấy nhìn, ngài bá tước nghĩ, không cưỡng ép mình nữa, ưu nhã sửa lại găng tay, đầu hơi nghiêng nghiêng, mắt đảo nhẹ qua cậu bé, quả nhiên cậu lập tức cuống quýt dời mắt đi.
Đây là lần đầu tiên ngài bá tước cảm thấy diện mạo của một kẻ như mình cũng khá là hữu ích, ít ra sẽ khiến bạn đời tương lai hài lòng.
Có vẻ như em ấy thích gương mặt này. Ngài thầm nghĩ.
Không thể không nói, diện mạo của ngài bá tước thật sự rất xuất chúng, mắt sâu mũi cao, môi mỏng, đường nét sắc sảo lại nghiêm nghị, bởi vì biểu cảm ít đến đáng thương đã khiến toàn bộ ngũ quan trùm lên một vẻ đẹp lạnh lùng đặc biệt, cũng khiến người ta cảm thấy chủ nhân của chúng là một người cực kỳ khó tiếp cận. Mái tóc đen dài luôn được buộc lỏng sau đầu càng tăng thêm phần quý tộc và sự thần bí từ những chiếc áo choàng và găng tay đen. Mà thứ khiến người ta cảm thán nhất là đôi mắt của ngài, ở vùng này, hiếm có ai mang một đôi mắt màu gỗ đỏ khác biệt như vậy.
Rufus mê mẩn nhìn, mỗi khi xe đi qua những nơi không có bóng cây, ánh nắng ban mai sẽ xuyên qua cửa kính rồi hắt lên hàng mi dài và đôi đồng tử đặc biệt của ngài, sắc đỏ trong đó sẽ lan ra, gần như át đi toàn bộ màu nâu của gỗ, biến thành một loại màu sắc quyến rũ không thể tả.
Cậu nhịn không được mà sờ sờ tóc mình, chẳng phải giống với màu tóc của mình sao, thật đẹp…
Nghĩ như vậy cậu lại có chút xấu hổ, không đúng, là màu mắt của ngài còn đẹp hơn cả màu tóc của cậu.
Cậu lại nghĩ ngợi lung tung, không biết khi đôi mắt ấy thực sự tức giận sẽ đáng sợ như thế nào, nhưng cái cậu cảm nhận được trong những ngày này chỉ có dịu dàng và ấm áp là nhiều, nó khiến cậu muốn được nhìn mãi.
A!
Ngài bá tước lại lần nữa đưa mắt về phía cậu, tầm mắt va chạm, Rufus lập tức xấu hổ cúi đầu.
Nhìn lén bị phát hiện rồi.
“Trên mặt ta có dính gì sao?”
“Dạ! Dạ thưa không ạ!” Rufus lắc đầu nguầy nguậy, rất quy củ mà đáp.
“Vì sao lại nhìn ta như vậy?”
Câu hỏi này thành công khiến mặt mũi Rufus đỏ bừng, cậu há há miệng muốn phủ nhận nhưng chợt nhớ đến yêu cầu được viết rõ trong bản khế ước là không được phép nói dối chủ nhân của mình. Mới ngày đầu cùng ngài trở về dinh thự mà đã há miệng nói dối là rất hư! Vì vậy cậu lúng túng đến mức cúi gằm đầu không biết giấu cái mặt đi đâu cho đỡ xấu hổ.
“Ừm.” Ngài bá tước hơi cong khóe môi, phát ra âm tiết không rõ ý nghĩa, sau đó ngồi dựa vào lưng ghế.
Rufus thấy ngài nhắm mắt thì cho là ngài muốn chợp mắt, thầm thở phào một hơi, tự kiểm điểm lại việc không biết kiềm chế của mình mà mạo phạm đến chủ nhân. Lần sau không được như vậy nữa!
Nhưng… chủ nhân của cậu rất đẹp, muốn cậu không nhìn thật khó khăn mà. Đôi mắt to tròn lại đảo về phía ngài một cái, sau đó nhận ra đây thật sự là một thói quen xấu khó bỏ, Rufus quyết định nhắm tịt mắt lại, cố gắng làm một bé ngoan không được nhìn lén người khác.
Có điều, chẳng bao lâu sau cậu sẽ được quang minh chính đại nhìn chủ nhân của mình với tư cách làm một người hầu cận.
Dinh thự của bá tước rất rộng, rộng hơn tửu trang ở ngoại ô rất nhiều, có trang viên và chuồng ngựa, khu nhà chính thậm chí còn lớn gấp ba khu nhà chính ở tửu trang ngoại ô, khu vực ở của người hầu cũng rộng hơn, nhưng số lượng lại không nhiều hơn. Ở đây không có người làm công vì hầm rượu không phải là nơi ủ rượu như tửu trang, cũng không có vườn nho hay lúa mạch.
Lúc xe dừng lại trước khu nhà chính, Rufus trông thấy có một người phụ nữ vóc dáng cao ráo, tóc đen búi tròn, mắt sâu mũi cao, mặc trang phục của quản gia bước ra từ cửa lớn, cung kính cúi chào ngài bá tước: “Chủ nhân, ngài đã trở về.”
Ngài bá tước không nói gì, dẫn theo Rufus đi thẳng vào cửa lớn.
Rufus suýt thì bị choáng ngợp bởi sự bài trí xa hoa và tinh tế ở nơi này, hoàn toàn là một cấp bậc khác so với tửu trang.
“Rufus.”
Nghe thấy tiếng gọi của ngài bá tước, cậu tỉnh hồn lại: “Dạ. Chủ nhân.”
Lúc này cậu mới để ý người phụ nữ kia cũng đang nhìn về phía mình, không thể không nói người phụ nữ này rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt của cô thậm chí còn có màu giống với ngài bá tước nữa.
“Quản gia Hilda, từ bây giờ cậu bé này sẽ là người hầu cận của ta.”
Nữ quản gia ôn hòa cười: “Rufus phải không? Hy vọng từ bây giờ cậu sẽ chăm sóc cho chủ nhân thật tốt.”
Ngài bá tước đẩy nhẹ cậu bé vẫn còn ngơ ngác về phía nữ quản gia của mình: “Trước hết ta sẽ cho em ba ngày để học tập, sau ba ngày em phải luôn đi theo ta. Có biết chưa?”
Rufus theo bản năng mà đáp trước khi cái đầu nho nhỏ kịp hiểu hết chuyện gì đang xảy ra: “Dạ vâng, thưa chủ nhân.”
Đợi khi ngài bá tước phất áo đi mất, để lại một mình cậu và vị quản gia vô cùng xinh đẹp và ưu nhã này, cậu mới tỉnh táo lại, nhận ra một vấn đề: “Quản… quản gia Hilda, chủ nhân nói em phải luôn đi theo ngài ấy nghĩa là sao ạ?”
Cậu tưởng làm người hầu sẽ chỉ là những công việc quét dọn hằng ngày, chăm sóc cho sinh hoạt và nhà cửa của chủ nhân.
Nữ quản gia bật cười: “Cậu bé nhỏ, em chưa hiểu rõ phải không? Người hầu cận, là người thân cận nhất, ba ngày sau em sẽ tiếp quản mọi việc liên quan đến ngài bá tước như ăn, mặc, ở, ngủ, nghỉ. Và chỉ đảm nhận những việc liên quan đến ngài ấy mà thôi.”
Vừa nói nữ quản gia vừa bước đến gần cậu, đôi mắt màu gỗ đỏ mang theo ý cười và sự hiếu kỳ thuần túy, dùng một ngón tay nâng gương mặt nhỏ của cậu lên, quan sát từ trên xuống dưới rồi đưa ra một đánh giá: “Rất đáng yêu, chẳng trách ngài lại chọn em.”
Đến gần như thế này Rufus mới phát hiện màu mắt của vị quản gia này không giống với bá tước lắm, nó nhạt hơn.
Cậu hơi mất tự nhiên khi bị đụng chạm, vì vậy khẽ né tránh, mà nữ quản gia cũng nhanh chóng buông cậu ra, đôi mắt xếch hẹp dài hiện lên ý cười thân thiết: “Ta sẽ không nghi ngờ sự lựa chọn của ngài. Được rồi, đi theo ta.”
Nói rồi quay lưng đi ra khỏi sảnh lớn, bắt đầu dẫn đường cho cậu đến khu vực của người hầu.
Rufus hiểu rõ ngài bá tước đã giao mình cho vị quản gia kỳ lạ này. Ba ngày học tập, có lẽ mọi chuyện cậu học sẽ do vị quản gia này chỉ bảo.
“Kể ta nghe vì sao chủ nhân lại chọn em đi.”
Trên đường đi, Rufus vâng lời mà kể lại đầu đuôi chuyện mình được ngài cưu mang thế nào. Chờ khi đi đến một căn phòng ở cuối dãy hành lang của khu người hầu, nữ quản gia dùng một chiếc chìa khóa mở cửa cho cậu: “Đây sẽ là phòng của em.”
Rufus tò mò bước vào, phòng không quá nhỏ, có một cái giường ngủ, tủ quần áo, bàn và kệ sách nhỏ, trong phòng không quá ấm áp nhưng cậu thấy được có một cái lò sưởi nhỏ, ngoài ra trên vách tường còn có một cái móc treo đồ.
Kỳ thật tất cả những thứ này là quá tốt dành cho một người hầu, nhưng Rufus không hiểu lắm, cũng không nhận ra điều đó. Cậu đi vào, thử mở tủ, thấy bên trong đã treo vài bộ quần áo thì sửng sốt nhìn quản gia: “Cái này…”
“À, là của em nhưng dáng em nhỏ như vậy có lẽ sẽ không vừa đâu, vài ngày sau sẽ sửa sang lại.”
Rufus còn để ý thấy một cái chuông nhỏ được gắn ở đầu giường. Nữ quản gia hiểu ý mà đi vào, đẩy cái chuông khiến nó vang lên leng keng: “Đây là thứ thông với phòng của chủ nhân, nếu em đã trở thành người hầu cận cho ngài, vậy khi nghe thấy tiếng chuông này thì phải lập tức đến phòng của ngài.”
Nữ quản gia vui tính giải thích: “Là vật dụng để ngài có thể gọi người hầu đến một cách nhanh chóng mà thôi.”
Đợi Rufus khám phá hết căn phòng của mình, nữ quản gia mới mỉm cười: “Từ hôm nay, những gì ta dạy trong ba ngày này phải nhớ kỹ đấy.”
“Vâng ạ.” Rufus ngoan ngoãn đáp.
Lời tác giả: Em bé bắt đầu học cách cắt thức ăn cho chủ nhưn, thay đồ cho chủ nhưn, chà lưng cho chủ nhưn, lau tóc cho chủ nhưn ~~
Add comment