PHONG NGOA

Chương 7: Đêm thứ hai(2)

Bạch tuộc lẻn vào phòng Nam Trà, bò từ từ đến gần giường cậu. Giường Nam Trà không cao lắm, chỉ cách sàn chừng sáu mươi centimet. Bạch tuộc quấn lên, trườn một cái thật nhẹ nhàng đã có thể yên vị ngay trên giường của cậu.

Nó giơ một cái xúc tu, chọt chọt ổ chăn phồng cao.

Nam Trà nhúc nhích, cách một chăn mà hất chân lên, đá trúng xúc tu mềm, chăn vì cử động của cậu mà vén lên cao một chút khiến mũi chân nhỏ lộ ra.

Bạch tuộc ngồi im, yên lặng đưa mắt nhìn ngón chân trắng trắng lấp ló trong chăn, cái xúc tu bị đá sang một bên vẫn đang khựng giữa không trung, sau đó nhịn không được mà thò tới, quấn lấy ngón chân nhỏ của Nam Trà, lại dùng một xúc tu khác vén chăn lên cao chút xíu nữa để cả bàn chân cậu lộ ra.

Chân nho nhỏ, mềm mềm, trắng trắng, mấy đầu ngón chân vì ló ra khỏi chăn mà động đậy, ma sát với nhau vài cái sau đó lại yên tĩnh.

Bạch tuộc thích thú nhìn nhìn, như thể mấy đầu ngón chân này là mấy cục cưng nhỏ, nó giơ xúc tu lên khều nhẹ, chọc ghẹo cho chúng cử động qua lại. Nam Trà bị làm phiền nhưng vẫn không phát giác, chỉ là bản năng cơ thể khiến cậu hơi giật giật chân vì nhột. Bạch tuộc híp mắt, ưỡn giác hút trên xúc tu ra, mút một cái lên đầu ngón chân Nam Trà.

Ặc!!!

Có cái lớp quái quỷ gì đó phủ trên da em ấy! Đắng nghét, lại còn hôi!

Bạch tuộc rùng mình, run lẩy bẩy, cái đầu tròn lắc qua lắc lại như bị choáng, toàn thân biến sang màu lá úa vàng vàng xanh xanh, khe con ngươi nằm ngang cặp mắt vàng díp cả lại thành một đường chỉ.

Cái giác hút đang hút trên ngón chân Nam Trà vội vàng buông lỏng phát ra tiếng bóc nhỏ, vùng da chỗ miệng giác hút nhăn nhúm cả lại như trái dưa chuột để lâu ngày trong tủ lạnh. Bạch tuộc điên cuồng vung vẩy cái xúc tu đã mút chân Nam Trà, chỉ thiếu điều la hét tán loạn nữa thôi, nhưng không, mọi thứ vẫn diễn ra trong yên lặng. Có điều vì vẩy điên cuồng quá mà khiến cho cả cái giường rung theo, Nam Trà đang ngủ rầm rì vài tiếng, tung chân đá một cái.

Bẹp! 

Đá trúng mặt bạch tuộc, cái đầu rau câu rung bần bật liên hồi, toàn thân nó vẫn chưa thể đổi sang màu tím đen bình thường. Nó ưỡn ưỡn cái giác hút xấu số trên xúc tu, tiết ra một mớ dịch nhầy rửa trôi thứ kỳ quái bị nó “nếm” phải. Dịch nhầy tiết nhiều tới nỗi nhỏ thành giọt xuống chân Nam Trà, nhờ vậy mà cái giác hút nhăn nheo dúm dó mới căng ra như bình thường.

Bạch tuộc thở hắt ra một hơi, con mắt vàng bự nhìn chằm chằm ngón chân nhỏ của Nam Trà.

Có cái lớp gì đó dính trên da em ấy, vừa đắng vừa hôi, che mất hết hương thơm quyến rũ của em ấy rồi! Hừ!

Bạch tuộc không biết, thứ kia chỉ là kem chống muỗi mà thôi, vì là chất hóa học nên bạch tuộc chỉ thấy hôi không chịu nổi, còn đắng nữa chứ! Hỏng hết cả vị giác của nó!

Bạch tuộc bực mình vươn xúc tu, yên lặng bò từ cuối giường lên đầu giường, ngang qua tấm chăn của Nam Trà, nó khống chế cơ thể rất tốt để trọng lượng trải đều chứ không tập trung vào một chỗ khiến giường nệm lõm xuống gây kinh động tới người đang ngủ, thế nên cái đầu tròn của nó ép sát xuống thành hình bầu dục dài, trườn đến bên gối đầu của Nam Trà một cách chậm rãi.

Lúc này, Nam Trà đang nằm thẳng, đầu nghiêng qua một bên, mặt đối mặt với bạch tuộc. Bạch tuộc mở to mắt ngắm nghía cậu, nhất là đôi môi đầy đặn trông có vẻ thật mềm mịn kia. Nó giơ xúc tu muốn mút đôi môi đó một chút nhưng mới đưa đến gần thì khựng lại. Không biết cái vị kỳ quái gớm ghiếc kia có phủ trên đôi môi này hay không?

Đắn đo mãi, bạch tuộc bị ham muốn được mút mát đôi môi kia đánh bại, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng mà áp xúc tu lên, giác hút dính vào.

Ưm ~

Thơm ngọt, mềm mịn ~

Không dính thứ kỳ quái!

Mút mút mút, bạch tuộc thoải mái đến híp mắt lại, kề sát bản mặt bự vào mặt Nam Trà, nhìn nhìn cậu. Xúc tu thi thoảng dùng giác hút nhỏ nhất mà mút mát khóe môi cậu, thi thoảng lại dùng đầu xúc tu tròn xoe vuốt ve cánh môi. 

“Hôn” lén hồi lâu thì bạch tuộc quên béng cái vị đắng nghét mới nãy “nếm” phải, mất kiểm soát mà luồn xúc tu xuống dưới cổ cậu, dùng giác hút hít vào da cậu.

!!!

Cảnh tượng ban nãy lại lặp lại, bạch tuộc co rụt cả người, màu lá úa xanh xanh vàng vàng lan khắp thân, điên cuồng vung vẫy cái xúc tu xui xẻo thứ hai, vừa vung vừa tiết dịch nhầy rửa sạch.

Chờ khi nó bình tĩnh lại, nó híp mắt nhìn Nam Trà, cảm thấy hôm nay phải lau người cho cậu một phen!

Bạch tuộc vừa nghĩ là làm, bò đi tìm điều khiển máy lạnh tăng nhiệt độ lên cao hơn, bởi vì chuyện tiếp theo có thể sẽ khiến Nam Trà bị lạnh đây. Sau đó mở tủ quần áo tìm một cái khăn sạch, lẹp bẹp bò ra phòng tắm nhúng ướt khăn rồi mới trở lại bên giường, búng xúc tu cái bóc, bắt tay vào công cuộc “vệ sinh” cho người trong lòng của mình.

Nó cẩn thận vén tấm chăn đang đắp ngang bụng cậu lên, thả xuống dưới giường.

Nam Trà hôm nay mặc một bộ đồ ngủ sọc ca rô màu xanh nhạt, đồ hơi mỏng, nếu có ánh sáng mặt trời chiếu vào nhất định sẽ tạo ra hiệu ứng bán trong suốt, có thể thấy thấp thoáng da thịt bên trong. Nhưng tiếc là bây giờ đang tối trời, ánh trăng không đủ tác dụng.

Lồng ngực cậu phập phồng lên xuống theo nhịp thở, cổ áo hơi xộc xệch khiến một bên xương quai xanh lộ ra, nơi đó vẫn còn dấu đỏ hồng – thành quả của bạch tuộc nào đó để lại vào đêm hôm qua.

Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy hai đầu vú hơi nổi lên sau lớp áo, bạch tuộc nào đó chỉ muốn làm chuyện tầm bậy ngay lập tức mà thôi. Nhưng nó kịp tỉnh táo lại trước khi nếm phải mùi vị chết tiệt kia lần thứ ba, trước hết vệ sinh cho em ấy cái đã!

Bạch tuộc thuần thục cởi cúc áo của Nam Trà ra, nó suýt thì bị làn da trắng bóc còn tràn đầy dấu ấn từ đêm hôm qua cùng hai hạt đậu hồng nổi trên ngực cậu làm cho mất kiểm soát, thế nhưng năng lực kiềm chế của nó khá tốt, nó dùng hai cái xúc tu nhẹ nhàng chậm rãi mở chiếc khăn ra bắt đầu lau người cho Nam Trà.

Trước hết là cổ, cái chỗ này bôi thứ kỳ quái kia nhiều nhất, nó hì hụi lau thật kỹ, lúc lau xuống tới ngực cậu thì giở trò cách một lớp khăn khều khều đầu vú cậu, chọc cho chúng cứng lên rồi rung rung cái đầu rau câu như đang cười khúc khích.

Tội nghiệp Nam Trà, đêm nay cậu lại bị ác mộng quấy phá. Trong ác mộng lúc này, cậu thấy mình đi chơi biển, bị thủy quái cuốn lấy cổ chân, cậu sợ muốn chết bèn vung chân đá nó nhưng vẫn không thoát, thủy quái kéo cậu chìm vào trong nước sau đó… lột đồ cậu ra! 

Đúng là một con thủy quái dâm tặc, nó tính làm gì cậu!?

Chỉ thấy nó liếm một lượt từ cổ đến ngực cậu, còn đặc biệt dừng lại nơi đầu vú cậu mà chơi đùa.

Nam Trà vung tay loạn xạ muốn chống trả. Kết quả…

Bẹp bẹp bẹp!

Bạch tuộc ăn phải ba cái tát, đầu rau câu in hằn dấu bàn tay luôn rồi!

Cục cưng dữ quá đi, mình chỉ mới chọc một chút xíu mà đã ra tay đánh.

Bạch tuộc xoa xoa cái mặt rau câu bị đánh cho biến dạng đang dần trở lại trạng thái ban đầu, mắt vàng híp híp nhìn ai đó vẫn còn lầm bầm những từ nghe không rõ. Nó vươn xúc tu ra, dùng giác hút mút miệng cậu một cái mạnh, lòng thầm mắng: Em hư lắm!

Sau đó giật xúc tu, tiếng bóc vang thật lớn. Nam Trà cũng hừ một cái, tung nắm đấm.

Có điều bạch tuộc đã đề phòng, lập tức quấn lấy cánh tay cậu, thế nhưng tuy tránh bị đánh nhưng thuốc chống muỗi trên tay cậu vẫn chưa lau đi. Thế là bạch tuộc lại biến thành màu lá úa, nguyên cái xúc tu quấn lấy tay cậu nhăn như da bà già, nó cuống cuồng bỏ ra, vội vàng giật lùi ra sau té lật xuống giường, đầu rau câu đập lên sàn cái bẹp, tám xúc tu úp ngược, phơi bụng lên trời.

Trong mơ, Nam Trà thành công đấm cho thủy quái bỏ chạy.

Mà “thủy quái” bên ngoài thì đã bò dậy, lẹp bẹp xách khăn đi nhúng nước lần thứ hai, sau đó tiếp tục lau người cho cậu.

Lần này bạch tuộc dâm tặc nào đó an phận hơn một chút, nhanh chóng lau sạch thân trên của cậu, lại đi nhúng ướt khăn lần nữa rồi lau đến thân dưới.

Dương vật nhỏ hồng mềm mại đang ngủ say cũng không thoát khỏi số phận bị lau qua một lần.

Đến lúc xác định trên người cậu không còn mùi vị gì kỳ quái nữa, bạch tuộc đã sắp hết kiên nhẫn, nhào lên người cậu như thể đã thèm khát mấy chục năm trời mà không được giải tỏa, dùng giác hút của mình hôn hít khắp người cậu. Nó còn phân ra hai xúc tu giữ chặt tay cậu không cho sử dụng bạo lực.

Nam Trà thảm rồi, thủy quái dâm tặc bỗng nhiên trở lại, lần này cậu không thoát được nó, bất lực nằm ngửa để nó làm xằng làm bậy, lòng thầm nghĩ: Chỉ là một giấc mộng xuân, tại sao có thể mơ thấy mộng xuân với một con thủy quái đầy xúc tu cơ chứ?!

Bên ngoài, bạch tuộc hăng say nghịch đầu vú cậu, vì ngày hôm qua nó cũng nghịch nơi này rất hăng thế nên tới tận bây giờ vẫn còn khá nhạy cảm. Chỉ mới khều khều mút mút vài cái mà dương vật của người nằm dưới đã đứng dậy. 

Bạch tuộc vừa lúc ngồi ngay trên háng Nam Trà, thứ kia của cậu vừa cứng lên là chọt vào người bạch tuộc, bạch tuộc lập tức quấn lấy nó, “liếm láp” từ trên xuống dưới không chừa chỗ nào, còn quan tâm một cách đặc biệt tới đầu nấm đỏ hồng liên tục rỉ ra thứ nước ngọt ngào không rõ tên, hăng say nếm mùi vị của cậu.

Một cái giác hút dính trên đỉnh đầu, bịt kín cái lỗ nhỏ đang rỉ nước, thân dương vật cũng được xúc tu bao phủ không có kẽ hở, mỗi một cái giác hút đều bám lên dương vật của cậu ra sức mút mút mút. Nó vẫn không quên chăm sóc cho hai đầu vú nhạy cảm của cậu, nó cũng thích thứ này lắm, chơi rất vui.

Nam Trà trong mộng vừa sướng đến đê mê vừa sợ hãi nhìn thủy quái ngậm dương vật của mình vào miệng mà chơi đùa, cậu lo sợ nó bỗng nổi điên bất chợt mà cắn đứt cái đó của mình.

Một hồi sau, Nam Trà ưỡn ngực, tiếng rên không kìm được mà bật ra khỏi miệng. Một dòng tinh nóng hổi phun trào, bắn hết vào miệng bạch tuộc.

Bạch tuộc chỉ chờ có vậy, nuốt hết sạch sẽ. Sau khi liếm một lần rồi lại một lần cây gậy nhỏ hồng đang dần mềm xuống, xác định thứ ngon lành kia đã thật sự được liếm hết mới luyến tiếc buông ra.

A ~ Thật là thích em mà. 

Bạch tuộc bò đến bên gối Nam Trà, kề cái đầu tròn vào sát má cậu, chạm nhẹ.

Nam Trà bắn xong cũng thoát khỏi giấc mộng nhảm nhí kia, mơ màng cảm giác được một thứ mát lạnh mềm nhũn kề bên mặt mình thì theo bản năng mà dán tới, cọ cọ, sau đó tiếp tục ngủ khò.

Bạch tuộc rung rung đầu, có vẻ như đang cười. Nó dịu dàng vuốt ve cơ thể cậu một lúc lâu, thỉnh thoảng sẽ dùng cách “hôn” đặc biệt của mình mà hôn môi cậu.

Giữa chừng Nam Trà trở mình, quay sang phía bạch tuộc tìm cái gối ôm, gối ôm không tìm thấy nhưng lại tìm được một thứ mềm nhũn mát lạnh, còn có mùi hải sản. Nam Trà cạp nhẹ lên mặt bạch tuộc, liếm liếm, sau đó mỹ mãn ngủ tiếp.

Bạch tuộc vui vẻ để cậu ôm, còn thích thú không thôi luồn xúc tu xuống dưới cổ cậu, cuộn lại và giữ chặt.

Một người, một bạch tuộc cứ thế ngủ tới sáng.

 

Lúc Nam Trà cử động, có vẻ như sắp tỉnh, bạch tuộc mới tiếc nuối không thôi mà chui ra khỏi người cậu, tám cái xúc tu nhanh chóng mặc lại quần áo cho cậu đàng hoàng. Sau đó nó rúc vào góc phòng, đổi màu ngụy trang, yên lặng chờ người đẹp tỉnh giấc.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!