“Giống trong mơ à? Như thế nào? Kể tôi nghe xem.”
Chu Thụy lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, lúng túng lắc đầu như cái trống bỏi.
Tên ma cà rồng nào đó vô cùng xấu xa: “Vậy anh dừng ở đây.” Nói rồi muốn rút tay ra nhưng bị Chu Thụy kẹp chặt.
Cậu hoảng loạn bật thốt: “Đừng mà!”
Dylan thầm cười trong lòng, phản ứng của bé cưng quả nhiên luôn khiến anh hài lòng, anh im lặng nhìn cậu, Chu Thụy cũng biết dường như anh đang chờ cậu lên tiếng. Mà lên tiếng về điều gì cậu cũng biết rõ trong lòng, chỉ là… chỉ là quá xấu hổ rồi!!
Chu Thụy mặt mày đỏ bừng, chiếc áo thun xám trong lúc vặn vẹo vì động tình bấy giờ đã xốc lên cao, lộ ra một bên đầu vú hồng nhạt đứng thẳng, da dẻ đỏ bừng.
Chu Thụy mím môi một hồi, cảm thấy cái tay xấu xa trong người mình không hề di động lấy một centimet càng khiến mình khó chịu, cuối cùng quyết định vứt hết mặt mũi. Cậu nức nở một tiếng, dùng cả hai tay che mặt nói một tràng thật nhanh: “Em mơ thấy được làm với anh trong văn phòng!”
Dylan nghe cậu thật thà thú nhận, lại nhìn phản ứng dễ thương của cậu mà phì cười một tiếng. Thế nhưng bé cưng đang quá mức mẫn cảm dưới thân anh vừa nghe thấy tiếng cười lại cho rằng anh đang cười nhạo cậu là thứ dâm đãng lúc nào cũng thèm khát được làm tình, cậu quýnh lên mà bật khóc nức nở.
Dylan nghe thấy tiếng khóc thì sững sờ, sau đó vội vàng kéo tay cậu ra.
Chu Thụy cố né tránh nhưng không được, lúc cậu khóc nhất định là xấu thê thảm, không dám để anh Dylan nhìn, nhưng hiển nhiên là cậu trốn không thoát.
Dylan nhìn bé cưng nằm bên dưới chảy nước mắt tèm lem, tim như bị cái gì đâm phải, anh rút tay ra khỏi huyệt động nhỏ.
Dường như hành động này càng khiến Chu Thụy cho rằng anh thật sự ghét cái dáng vẻ này của cậu nên tủi thân mà nước mắt chảy ra càng nhiều. Khiến Dylan vừa không hiểu ra sao vừa vội vã ôm lấy mặt cậu lau nước mắt: “Làm sao? Tôi khiến em đau? Xin lỗi. Ngoan, em đừng khóc.”
“Hức…” Chu Thụy lắc đầu “Em… em không có đau.”
“Vậy làm sao? Nói tôi nghe, ngoan.” Dylan nhìn cậu mím chặt môi cố nén nước mắt.
Chu Thụy vì nén khóc mà mất kiểm soát hức to một tiếng, cậu hoảng hốt dùng hai tay che miệng mình.
Dylan kéo tay cậu ra, hạ từng nụ hôn nhẹ xuống mắt cậu, xuống mũi, xuống đôi môi đang mím chặt. Muốn dùng dịu dàng của mình trấn an cậu.
Chu Thụy như con mèo nhỏ được dỗ dành mà dần bình tĩnh lại, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn còn nấc lên, cậu nhìn người đàn ông trước mặt kiên nhẫn vỗ về mình, lòng thầm lấy can đảm, nhỏ giọng hỏi: “Anh… anh không ghét em chứ? Hức!”
Dylan ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao lại cho rằng tôi ghét em?”
Chu Thụy dụi mắt, mấp máy môi nói: “Chẳng phải… em như vậy rất, dâm đãng sao?”
Cậu không dám nhìn anh: “Mơ thấy cùng anh làm loại chuyện đó ở nơi nghiêm túc như vậy, còn… còn không biết xấu hổ mà quấn lấy anh. Em… em…”
“Suỵt!” Dylan bỗng nhiên giơ một ngón tay lên chặn môi cậu, hai mắt nhìn thẳng cậu, nghiêm túc: “Tôi không hề ghét!”
Chu Thụy lại nấc nhỏ một tiếng, rúc vào lòng anh: “Em… em còn khóc, chắc chắn trông xấu tới thê thảm…”
Dylan thật muốn phì cười, bé cưng này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy? Hay là trong lúc vô ý anh làm ra hành động nào đó khiến bé cưng hiểu lầm?
Anh hôn một cái lên môi cậu: “Không có, em rất dễ thương có biết không?”
Dễ thương? Cái này Chu Thụy thật sự không biết, nghe anh khen mà đỏ cả mặt.
Bỗng nhiên có cái gì đó chạm vào hậu huyệt phía sau làm cậu rụt người lại, có giọng nói trầm trầm truyền đến từ trên đầu mình: “Được rồi, chúng ta tiếp tục chuyện vừa nãy.”
“Ưm…” Ngón tay thon dài mân mê những nếp uốn trơn mịn làm cậu ngưa ngứa, lửa nóng bị gián đoạn ban nãy lại lan ra toàn thân.
“Kể tôi nghe được không? Em mơ thấy gì?”
Chu Thụy nhìn vào mắt anh, xác định anh thật sự không ghét mình, đứt quãng kể lại giấc mơ ướt át tối qua: “Em mơ thấy… anh, tháo cà vạt buộc lấy chỗ đó của em… Sau đó, sau đó, đè em lên bàn làm việc mà… rất nhanh, rất mạnh… A!”
Đang nói bỗng dưng bé Thụy Thụy bị cái gì đó mềm mại bao lấy, cậu giật mình nhìn xuống thì thấy Dylan đã tháo cà vạt từ lúc nào, đang dùng nó buộc lấy phần gốc dương vật của mình, rất nhanh, cảm giác bứt rứt vì nơi riêng tư bị bó chặt truyền đến làm cậu phải vặn eo. Chợt nghe hỏi: “Buộc như thế này?”
Chu Thụy xấu hổ không dám nhìn nơi đó của mình, đầu nhỏ gật nhẹ tới mức rất khó mà nhận ra, nhưng Dylan đang chuyên chú quan sát biểu cảm của cậu để đề phòng cậu quá mức khó chịu đương nhiên không bỏ qua cái gật nhẹ đó, anh cúi người hôn cậu, hỏi: “Vị trí buộc đúng chứ? Có khác chỗ nào không?”
Chu Thụy lí nhí: “Chỉ khác… màu cà vạt.”
“Ha ha.” Dylan bật cười. Sau đó đột nhiên bế bổng cậu lên khỏi ghế sô pha.
Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì lưng đã tiếp xúc với cái gì đó lạnh ngắt. Định thần lại mới phát hiện ra dưới lưng là mặt bàn làm việc bằng đá hoa cương, hai bên còn có mấy xấp tài liệu được xếp gọn gàng.
“Được rồi, em chỉ dẫn cho tôi đi.”
Chu Thụy lập tức hiểu ra Dylan muốn tái hiện lại giấc mơ dâm đãng của cậu, hai má phừng một cái như có lửa thiêu đốt.
Mặt bàn làm bằng đá lạnh như băng khiến cậu hơi khó chịu nhưng cũng kích thích cậu, miệng huyệt trở nên ngứa ngáy khát khao. Lập tức, có một ngón tay được cho vào lấp đầy.
Dylan hơi thở nặng nhọc, vất vả kiềm chế thú tính trong người mà thực hiện giai đoạn nới rộng cho bé cưng của mình.
Khi nơi đó đã có thể chứa được ba ngón tay, anh còn xấu xa cắn một cái lên mặt đùi trong của cậu, hỏi: “Sau đó thế nào nữa?”
Chu Thụy đã bị anh chơi đùa cho đầu óc mơ màng, theo bản năng hỏi gì đáp nấy, thực thành thật mà vươn tay sờ soạng xuống dưới muốn tìm con mãnh thú nào đó.
Dylan hiểu ý mà ưỡn thân, đặt con mãnh thú đỏ tím dữ tợn lên cái tay nhỏ mềm mại.
Chu Thụy cầm vật nóng bỏng ấy muốn nhét vào trong hoa cúc nhỏ của mình, nhưng lại làm mãi mà không được, hoa cúc nhỏ thì đã ngứa ngáy khó chịu lắm rồi, cậu nức nở không biết làm sao, giương cặp mắt ướt nhẹp nhìn anh.
Dylan dường như nghe thấy có tiếng sợi dây lý trí đứt phựt, đối mặt với người trong lòng dùng đôi mắt đó đòi hỏi, anh tin rằng không có ai kiềm chế cho được.
Anh gầm nhẹ một tiếng, nâng dương vật to lớn của mình đặt tại cửa huyệt, một tay đưa vào miệng Chu Thụy muốn cậu liếm ướt, Chu Thụy thật ngoan ngoãn mà liếm láp hai ngón tay bỗng nhiên vói vào miệng mình, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nước ướt át.
Cảm thấy đã đủ, Dylan rút tay ra, bôi nước bọt lên dương vật dữ tợn của mình, sau đó đẩy vào.
“Ưm!” Chu Thụy ưỡn lưng, hang động nhỏ vì sự xâm nhập của vật lạ mà thít chặt làm Dylan nhíu mày, anh vuốt ve eo cậu, lần lượt hạ từng nụ hôn xuống cổ cậu: “Thả lỏng nào, bé cưng.”
Cứ thế chậm rãi đẩy vào thật sâu, lại chậm rãi rút ra. Dần dần, cảm giác được cậu đã thích ứng với người anh em của mình, Dylan bắt đầu gia tốc, theo tốc độ càng nhanh, tiếng rên rỉ ngọt ngào của người dưới thân lại càng cao.
“Như thế này? Giống giấc mơ của em không?”
“Ư… ưm, chậm… chậm…” Chu Thụy không thể nói hết câu thì đã bị tốc độ nhanh như vũ bão cuốn bay.
“Còn chậm không?”
Chu Thụy lắc đầu nguầy nguậy, lúc nãy cậu không có ý bảo anh chậm mà, cậu chỉ muốn nói anh chậm lại thôi, hức ~
“A A ~ ưmmm… Dylan…”
“Lực thế nào? Có thích như vầy không?” Dylan nói rồi thúc mạnh một cái.
“Á!” Điểm mẫn cảm bên trong bị đè nghiến làm Chu Thụy giật nảy mà hét to. Cậu không thể nói nên lời, chỉ biết vừa khóc vừa hưởng thụ cơn khoái cảm kéo đến cuồn cuộn không dứt, sướng muốn phát điên mà vừa nức nở vừa đong đưa mông phối hợp theo nhịp của người đàn ông bên trên.
“Như thế này?” Lại một cú thúc mạnh mẽ đè lên điểm mẫn cảm của Chu Thụy một cách chính xác: “Sướng không?”
Chu Thụy không đáp nổi, bởi vì cậu đã sướng muốn tê liệt rồi, mặt đầy nước mắt do phản ứng sinh lý mà ứa ra.
Nhìn bé cưng như vậy, máu cầm thú nổi lên làm Dylan chỉ muốn mặc sức chà đạp cậu. Mà anh quả thật đã ra sức chà đạp cậu, từng cú thúc đẩy vừa nhanh vừa mạnh, cú sau lại càng mạnh hơn cú trước. Hai quả cầu căng tròn đánh vào gò mông thịt vang lên tiếng bành bạch dâm đãng.
Trong văn phòng làm việc của chủ tịch là khung cảnh hỗn độn, người nằm trên bàn vì khoái cảm cực độ mà không kiềm được mình, giãy giụa vặn vẹo khiến mấy xấp văn kiện trên bàn bị hất bay tứ tung. Nhưng người bên trên mặc kệ, vẫn ra sức đâm chọc. Theo từng cú thúc là tiếng rên rỉ ngọt ngào khi thì cất cao, khi thì hừ khẽ như tiếng mèo kêu.
Thế nhưng, thư ký và trợ lý đi lại bên ngoài vẫn không hề hay biết gì, một chút động tĩnh cũng không truyền ra.
“A ~ anh, em muốn… muốn bắn.”
Chu Thụy chịu hết nổi mà nức nở cầu xin, giọng cũng khàn đi, không biết đã bao nhiêu lần cậu muốn bắn ra nhưng lại bị chiếc cà vạt buộc chặt khiến cậu nghẹn lại, cảm giác sướng tột cùng nhưng không được giải thoát giống như tra tấn vậy.
Ban nãy cậu đã nhịn không được mà vươn tay tháo cà vạt, bắn được một lần nhưng đổi lại là một cái đánh vào mông: “Không được tháo ra!”
Dylan đánh mông cậu xong thì tiếp tục dùng cà vạt buộc vật nhỏ đang run rẩy kia. Cho tới bây giờ, vật nhỏ đó đã cứng ngắc, vì lực thúc của anh mà nảy lên không ngừng.
Dylan nhìn đỉnh đầu dương vật nhỏ đỏ thẫm vì phần gốc bị buộc, chất lỏng trong suốt không ngừng rỉ ra làm ướt đẫm cà vạt, anh thoáng chậm lại tốc độ, cúi người liếm một cái lên đỉnh dương vật làm Chu Thụy run bắn, tiếng khóc lại càng cao hơn.
“Đừng liếm! Xin anh… hức, cho em bắn đi mà!” Chu Thụy lắc đầu nguầy nguậy: “Tháo ra cho em! Hức… em chịu… không nổi ~ A ~”
Người bên trên làm như không nghe thấy, lại liếm một cái, thành công nghe được tiếng rên rỉ cất cao.
“Sắp rồi, đợi tôi cùng bắn.”
Hơi thở nặng nhọc, Dylan đè chặt hai chân Chu Thụy xuống khiến chúng áp sát lên ngực cậu. Hình ảnh lỗ hậu đang bị gậy thịt thô to nhồi nhét lập tức hiện ra, quá mức kích thích, Dylan thô bạo dập mạnh mấy chục cái rồi nhanh tay cởi cà vạt cho Chu Thụy.
Lập tức, một tiếng rên cao vút đầy sung sướng và tiếng gầm thỏa mãn vang lên, hoà lẫn vào với nhau.
Chu Thụy bị nghẹn hồi lâu nên tinh dịch bắn ra cực kỳ đặc, mà còn xa, văng lên cả mặt của chính cậu.
Dylan cũng đạt tới cao trào ngay lúc đó, mãnh thú giật mạnh liên hồi phun ra dòng tinh dịch trắng đục lấp đầy hậu huyệt đang bao bọc lấy nó.
Cảm giác ấm nóng bên trong dường như có hơi xa lạ với Chu Thụy, cậu giật giật thân thể, hơi thở vẫn còn đứt quãng chưa kịp trở lại bình thường.
Cũng phải, hai lần làm tình trước vừa xong chuyện cậu đã lăn ra ngủ mà chưa kịp cảm nhận cái gì cả, lúc này thấy lạ lẫm cũng là bình thường.
Dylan không vội rút ra, anh cúi người hôn khắp thân Chu Thụy, liếm láp khắp nơi, in từng dấu ô mai đỏ chót xuống làn da nhẵn nhụi nọ.
Trong khoảnh khắc đạt cao trào anh đã suýt nữa nhịn không được mà cắn lên cổ cậu. Nhưng nghĩ đến mỗi lần “ăn” sẽ khiến Chu Thụy ngủ say vài tiếng, lại đang ở công ty, không tiện để cậu nghỉ ngơi, dù hiện tại cách lần gần nhất anh “ăn” đã hơn một tuần, cơn đói ập đến nhưng anh vẫn cố gắng nhịn xuống.
Được rồi, tạm thời bây giờ không thể.
Lại hôn lên cổ và xương quai xanh của Chu Thụy, nhìn cậu thở hồng hộc, hai má đỏ hồng, vẻ mặt thỏa mãn, anh hỏi: “Thích không?”
Dư vị của cơn cao trào vẫn chưa qua, Chu Thụy hai mắt mơ màng nghe anh hỏi thì thành thật gật đầu, tim cậu còn đập nhanh quá. Có lẽ là vì chút tình thú mới trong lần này nên khoái cảm kéo dài lâu, khiến cậu đờ đẫn nằm thừ ra bàn làm việc.
Nhìn cậu như vậy Dylan cảm thấy thật tự hào cho năng lực của mình.
Lúc này anh nhẹ nhàng rút thứ kia ra, lỗ nhỏ đỏ hồng vì bị chà đạp một trận mà không kịp khép lại khiến một dòng chất lỏng trắng đục trào ra.
Dylan khựng lại, nuốt nước bọt, cảnh tượng dâm đãng và xinh đẹp này… Anh quay đầu sang chỗ khác một chút để lấy lại bình tĩnh, sau đó cầm lấy chiếc cà vạt đã bẩn của mình lau sơ hang động nhỏ đáng yêu.
Chu Thụy run run, hừ nhẹ như mèo: “Anh Dylan…”
Người đàn ông hôn lên khóe miệng cậu một cái: “Tôi đây.”
Cậu níu lấy tay anh.
“Ngoan, để tôi lau sơ rồi bế em đi tắm.”
Lau xong, cảm thấy chất lỏng bên trong không còn lại quá nhiều khiến bé cưng khó chịu, Dylan sợ cậu nằm trên mặt bàn lạnh băng mà bị bệnh, nhanh chóng bế cậu trở lại sô pha để cậu nằm nghỉ một chút.
Sau đó đi vào phòng nghỉ, bên trong có một gian phòng tắm nhưng không có bồn tắm. Bởi vì bình thường anh luôn về nhà nghỉ ngơi, dù công việc có nhiều cách mấy cũng không ở lại công ty qua đêm, trong lúc làm việc cũng không mệt – tất nhiên rồi, có ma cà rồng nào mệt vì phải tăng ca không? Nên lại càng ít sử dụng căn phòng nghỉ này. Thành ra căn phòng này không được bài trí tiện nghi cho lắm, bây giờ anh mới sâu sắc cảm nhận mình đã lơ là thế nào. Được rồi, sau hôm nay phải gọi trợ lý tới sửa sang lại.
Ít nhất thì trong phòng tắm cũng có máy nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ, thử nước, lại đặt một cái ghế vào, sau đó mới đi ra ngoài.
Con người, bình thường sau khi làm tình sẽ trở nên thư giãn, mà một khi thư giãn thì sẽ buồn ngủ. Vậy nên dù anh chỉ rời đi một chút nhưng Chu Thụy cũng đã ngủ mất. Cậu nằm co người trên ghế sô pha, hơi thở đã không còn gián đoạn nữa, hai mắt nhắm chặt say ngủ, vẻ mặt thư thái.
Nhìn cậu như vậy anh thật không đành lòng đánh thức, nhưng mà không rửa sạch thứ kia thật sự không được.
Anh lay lay cậu: “Thụy, tỉnh nào, tôi bế em đi tắm. Tắm xong hẵng ngủ, nhé?”
“Ưm…” Chu Thụy dụi dụi mắt, ngọt ngào đáp: “Dạ.”
Anh bế cậu vào trong, cởi chiếc áo thun xám của cậu ra, để cậu ngồi trên ghế tựa vào người mình rồi bắt đầu tắm rửa. Cả quá trình Chu Thụy đều thật ngoan ngoãn nghe theo, bảo nhấc chân thì nhấc chân, bảo đứng dậy thì đứng dậy, bảo dùng hai tay tách mông ra thì đỏ mặt mà dùng hai tay tách mông ra.
Dylan một tay vịn eo cậu đề phòng cậu ngã, một tay thoải mái chen vào hậu huyệt sưng đỏ mà moi dịch thể của mình ra.
Anh biết cậu khá mệt mỏi nên rất săn sóc mà tránh điểm mẫn cảm bên trong để cậu không hưng phấn.
Thế nhưng bản thân anh thì coi như phải chịu khổ rồi. Từ đầu trận đến giờ anh vẫn còn mặc đồ, chỉ có khóa quần là kéo xuống. Mà con dã thú nào đó bên trong lại ngóc đầu dậy, đũng quần phình to, Chu Thụy vô tình nhìn thấy chỉ biết đỏ mặt mím môi quay đi, chút tình thú nho nhỏ hôm nay giống như rút hết sức của cậu vậy, cậu quả thật mệt rã rời… nhưng mà, anh Dylan như vậy chắc hẳn rất khó chịu đi.
“Xong rồi. Sạch sẽ.” Dylan lưu luyến rút tay khỏi hang động nhỏ, vỗ vỗ mông cậu.
Chu Thụy nghe thấy, mím môi liếc nhìn hạ thân của anh.
Dylan bắt gặp, cười khẽ hôn lên má cậu: “Em không chịu nổi nữa đâu, trở về nằm nghỉ đi.”
Chu Thụy cúi gằm đầu, màu đỏ bắt đầu lan xuống cổ.
Cảm thấy hôm hay trêu cậu như vậy đủ rồi, Dylan kéo lấy áo choàng tắm khoác lên người cậu muốn dẫn cậu ra ngoài.
“Anh…” Chu Thụy đột nhiên níu tay anh.
“Làm sao?”
Chu Thụy liếc mắt nhìn đũng quần phình to của ai đó, ấp úng nói: “Hay là, để… để em… dùng miệng giúp anh.”
Dylan khựng lại, nâng cằm cậu lên, đôi mắt to ướt nhẹp tuy ngại ngùng nhưng vẫn lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh, dường như có con mèo nhỏ cào nhẹ trong tim. Dylan hôn mạnh lên môi cậu, nồng nhiệt quấy phá từng tấc bên trong, lúc tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, anh nói: “Được.”
Anh để Chu Thụy ngồi trở lại chiếc ghế trong phòng tắm, nhìn cậu vùi đầu liếm láp dương vật tím đỏ to lớn của mình, thỉnh thoảng lại thấy cậu cố gắng ngậm vào thật sâu nhưng lại khó chịu mà nhíu mày, anh đưa tay ôm lấy đầu cậu kéo ra: “Đừng cố quá, cứ làm trong khả năng của em.”
Chu Thụy xấu hổ nhả thứ đồ chơi đáng sợ kia ra, liếm láp ở vòng ngoài, quả thật cậu không thể ngậm vào sâu, chỉ một khúc phần đầu với cậu cũng đã là cố sức. Chỉ là cậu muốn anh thoải mái hơn nữa, trong đầu nhớ lại lần được anh BJ cho, thật vụng về mà học theo. Thỉnh thoảng quan tâm tới hai quả cầu no đủ của anh, đôi khi lại dùng tay vuốt ve mặt đùi trong của anh…
Dylan thở dốc, nhìn bé cưng hết sức chuyên tâm phục vụ mình.
Sau hồi lâu, Chu Thụy mệt muốn chết mà cố gắng mút lấy đỉnh dương vật, dốc sức muốn anh ra nhanh một chút.
Bỗng nhiên có một bàn tay vươn xuống xoa cằm cậu hỏi: “Mỏi rồi?”
Chu Thụy nhả ra, ngượng ngùng gật đầu, có hơi lúng túng không biết làm sao, thời gian dài phải há to miệng làm hàm cậu nhức mỏi không thôi.
“Dùng tay vuốt cho tôi đi.” Bàn tay nọ vẫn không buông cằm cậu ra mà nhẹ nhàng xoa nắn để cậu thoải mái hơn một chút.
Cậu nghe lời dùng cả hai tay bao lấy thứ to lớn kia mà di chuyển.
Lại một hồi lâu sau, có tiếng gầm nhẹ vang lên, một dòng tinh dịch bắn lên mặt cậu.
Chu Thụy chớp chớp mắt, nhìn dương vật anh giật mạnh một cái trong tay mình, chút tinh dịch còn sót lại cũng chảy xuống.
Dylan thở hắt ra một hơi, đưa tay lau đi vệt chất lỏng trên mặt cậu, thấy cậu vẫn còn ngơ ngác thì cười nhẹ, kéo cậu dậy, cùng tắm lại lần thứ hai.
Add comment