PHONG NGOA

Chương 7: Chút tình thú

“Tự em mở cửa ra xem đi.”

Nói rồi anh tháo dây thắt lưng đang trói hai tay cậu ra.

Andrew nãy giờ bị anh làm kịch liệt, trong mắt đã dâng lên hơi nước, viền mắt hồng hồng, nghe anh nói vậy thì hoảng sợ: “Nhưng, nhưng… chúng ta… A!” 

Mông lại bị anh đâm mạnh, cậu bật thốt kêu một tiếng, sau đó vội vàng che miệng mình: “Ưm… ưm”

Naqvi đang chờ ở ngoài bỗng nghe thấy tiếng kêu nhỏ truyền ra từ trong phòng, có chút khó hiểu, hắn nghe lầm sao? Lại giơ tay gõ hai cái, gọi: “Andrew?”

Hoàn toàn không biết cách một cánh cửa, người mà hắn muốn gặp đang bị đè ra đâm thọc.

Andrew rên hừ hừ, vành mắt càng thêm đỏ: “Đừng, đừng mà, em không mở cửa đâu.”

Trường Ninh lập tức đánh vào gò mông đầy thịt của cậu.

“Ư!”

“Em đang bị phạt đấy! Nhanh xử lý rắc rối của em đi!”

Andrew cắn môi, cố gắng di chuyển trong khi người phía sau vẫn còn tận tâm tận lực mà thúc vào mông cậu. Lúc đặt tay lên nắm cửa, cậu ôm chút hy vọng mà dùng ánh mắt đáng thương quay lại nhìn, tội nghiệp kêu một tiếng: “Anh…”

Kết quả lại bị đâm một cú mạnh. Trường Ninh ghé vào bên tai cậu giục: “Nhanh lên.”

Andrew thầm hận cái tên phục vụ nào lại đi gõ cửa phòng khách vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Tay cậu run rẩy đặt trên nắm cửa, hít sâu một hơi, cố gắng khiến vẻ mặt mình trông thật bình thường, thế nhưng hai chân vẫn như nhũn ra.

Cậu mở cửa, đeo nụ cười cứng đờ lên mặt, định bụng sẽ nhanh chóng đuổi cái tên phục vụ này đi. Sau đó…

“Ồ, chưa ngủ à? Tôi gõ cửa nãy giờ không thấy cậu ra còn tưởng rằng cậu đã ngủ.”

Khoé miệng Andrew giật một cái, tại sao lại là tên này?

Cậu thật hối hận khi lúc nãy trở về lại đi cùng một thang máy với tên này để hắn biết được số tầng và số phòng của cậu, quấy rầy đúng lúc cậu đang ân ái… à không, đang bị ông xã trừng phạt.

“Ư… Ừ, chưa, chưa ngủ? Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, cậu chỉ hé cửa thành một cái khe nhỏ rồi thò đầu ra, từ ngực trở xuống đều giấu sau cánh cửa, người nào đó ở phía sau vẫn thong thả đưa đẩy.

Naqvi bỗng có hơi ngại ngùng mà gãi gãi mặt: “Tôi nhớ lúc nãy cậu có nói về mấy món hàng hay ho được bán ở đây… Ừm… tôi nghĩ là mình cũng có biết một chút đó…”

Andrew: “…”

Hoá ra không phải là vì trong lòng luôn đề phòng, mà là vì say rượu nên phản xạ chậm sao? Hỏi khi đó không trả lời, đợi đến bây giờ mới nhớ ra để mà trả lời? Còn cất công chạy đi tìm cậu nữa?

Andrew không biết nên vui hay buồn đây, vui vì rốt cuộc cũng khiến tên này chủ động nói ra cái gì đó, nhưng… cậu đang bận mà. Andrew khóc không ra nước mắt.

“Vậy, vậy sao? Vậy ngày mai chúng ta gặp rồi nói chuyện có được không? Ưm…” Andrew nói xong thì mím môi, kìm nén tiếng rên suýt thì lọt ra khỏi miệng. Trường Ninh phía sau tuy đã giảm tốc độ, thư thả ra vào, nhưng mỗi lần ra vào anh đều điều chỉnh góc độ, ma sát khắp nơi trong thành ruột, làm chân cậu càng lúc càng run, có xu thế sắp khuỵu xuống rồi.

Không có kiên nhẫn chờ Naqvi đáp, Andrew đã muốn đóng cửa, thế nhưng lại bị hắn đưa tay cản lại.

“Khoan đã, tôi, tôi muốn hỏi cậu cái này.”

Cái quái gì nữa? A a, đây là tra tấn có biết không? 

Andrew cảm thấy mình phải vận dụng toàn bộ cơ mặt để khiến biểu cảm của mình duy trì ở mức bình thường. Cậu mím môi, khoé miệng run rẩy, đầu mày hơi cau lại rồi cố gắng giãn ra.

“Chuyện, chuyện gì? Ngày mai hỏi không được sao?”

“Tôi…” Naqvi có vẻ hơi xoắn xuýt, tựa như đang đắn đo không biết mình có nên hỏi ra miệng hay không, vẻ mặt còn ngốc ngốc, làn da bánh mật không hiểu sao lại hơi hồng lên. Hắn cúi đầu nhìn Andrew: “Tôi chỉ muốn hỏi… cậu có thích uống trà hoa nhài không?”

Andrew đen mặt: “…” 

Chỉ như vậy? Chết tiệt! Cái tên này!

Trường Ninh đứng bên trong thiếu chút nữa cũng bật cười, anh nhếch môi, tay xoa xoa cái mông trắng nõn trước mặt.

Andrew nhanh chóng đáp: “Không, tôi chỉ thích nước ép cà chua. Nếu còn chuyện gì khác, ngày mai chúng ta lại nói tiếp nhé.”

Ngay lúc Andrew đáp “không”, hai bả vai cao cao của Naqvi lập tức sụp xuống, giống như thật thất vọng khi Andrew không thích uống trà hoa nhài, mặt còn đây vẻ ảo não: “Vậy sao? Vậy được rồi, chúc cậu ngủ ngon.”

“Ư, ừm.” Nói rồi Andrew nhanh chóng đóng cửa lại, chống tay lên cửa mà thở dốc. Đúng lúc này Trường Ninh lại đánh lên mông cậu mấy cái làm cậu không kịp chuẩn bị mà la to một tiếng.

Naqvi bên ngoài chậm chạp chưa rời đi nghe thấy, lại gõ cửa, quan tâm hỏi: “Andrew, cậu có sao không?”

Andrew cắn răng, hô lớn: “Không, không có gì, bất cẩn đụng trúng đồ đạc thôi.”

“Ừm, vậy tôi trở về đây.”

Làm ơn về nhanh đi!

Chờ khi bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm nhìn của lỗ mắt mèo, Trường Ninh mới cúi thấp người, ghé vào bên tai Andrew hỏi: “Trà hoa nhài là sao? Hửm?”

“Em không biết, hắn bị điên đó.”

“Em giỏi thật, có thể khiến hắn tìm tới cửa phòng lúc nửa đêm thế này. Kỹ thuật đút rượu quả là cao siêu.”

Nói rồi bắt đầu lấy lại tốc độ và lực độ thô bạo ban đầu, khiến ai đó lại hoảng sợ.

“Anh, anh đừng hiểu lầm mà. Hắn say rồi mới như vậy, em không có hẹn hắn đến phòng, không hề. A ~ anh không tin em sao?”

“Tin. Thế nhưng anh vẫn rất khó chịu.” Trường Ninh bình tĩnh nói.

“Á, đừng mà, em xin lỗi, em xin lỗi.”

“Vậy đây là cơ hội để em chuộc lỗi đấy, suy nghĩ rồi kiểm điểm lại cho anh.”

Nói rồi anh lại đâm cậu thật mạnh, không ngừng ma sát lên tuyến tiền liệt khiến cậu run lẩy bẩy, vì thế theo bản năng mà lắc đầu ý bảo mình chịu không nổi. Ai ngờ vừa lắc đầu lại bị đánh bốp vào mông, cậu run bắn lên, chân khuỵu xuống. Nếu không phải người phía sau nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cậu thì cậu đã trượt dài trên cửa rồi.

Phía sau vang lên giọng nói trầm khàn của anh: “Bảo em kiểm điểm, em còn lắc đầu?”

Một tay anh ôm eo cậu giữ sát vào mình để cậu không ngã, một tay thò vào trong túi áo choàng tắm vẫn còn khoác trên người, lấy ra quả trứng rung màu hồng quen thuộc. Anh dừng hông, rút gậy thịt của mình ra, nhưng không rút hết, dưới ánh đèn, gậy thịt nổi đầy gân xanh của anh trở nên bóng bẩy, phủ đầy dịch tiết ra của cái lỗ nhỏ nào đó. Anh dùng một tay banh mông cậu, thuần thục nhét trứng rung vào, sau đó đẩy mạnh một cái, đâm dương vật vào thật sâu.

“Á!” Andrew hét lên. Cảm giác lành lạnh và càng thêm căng trướng phía sau khiến cậu hoảng hốt, cậu quay đầu nhìn, thấy được phần đuôi màu hồng ló ra từ trong mông mình, còn có cái remote nho nhỏ trong tay anh nữa, liền biết thứ gì vừa bị nhét vào. 

Cảm giác bị giày vò muốn chết vào cái hôm cậu sex call với anh hiện lên trong đầu, đó là dưới trường hợp không bị anh làm, chỉ một cái toy cũng khiến cậu muốn điên, vậy thì bây giờ chơi cả hai, anh Ninh muốn giết cậu sao.

“Đừng, em sẽ chịu không nổi… A a a!”

Còn chưa nói hết thì Trường Ninh đã quyết đoán ấn mức rung cao nhất.

Andrew ngửa đầu kêu to, nước mắt ùa ra, hai chân run lên bần bật. Cậu đứng không nổi nữa, chỉ biết bám víu vào cánh tay đang ôm lấy eo mình. Trường Ninh một tay ôm chặt eo cậu, một tay nâng một chân cậu lên cao, bắt đầu ra ra vào vào. 

Trứng rung bên trong không ngừng truyền đến từng đợt rung cực mạnh, nó cạ vào thành ruột Andrew lẫn con thú khổng lồ nào đó đang chôn bên trong thân thể cậu, theo nhịp ra vào của con thú mà không ngừng đè ép xung quanh, kích thích đến mức ngay cả Trường Ninh cũng bắt đầu thở ồ ồ.

Andrew đã khóc đến nước mắt tung bay, chỉ biết ngửa đầu rên lớn.

Quá sướng, quá kích thích, cứ như vậy cậu sẽ phát điên mất.

Hơi thở nóng hừng hực của anh không ngừng phả lên cổ cậu, anh gặm cắn vai cậu, giọng nói khàn đặc: “Đây là vì em hư.”

Andrew khóc kêu: “Không có, không có mà. Hu hu, em không có hư. Em sẽ… á, sướng quá… ư ~~ Em sẽ kiểm điểm mà.”

“Được, mỗi lần nói đúng một điều là anh sẽ giảm một mức độ rung cho em.”

Andrew cắn môi, nức nở hai tiếng, bắt đầu đứt quãng nói: “Em… em dùng bữa với người đàn ông khác, làm… ư làm anh khó chịu.”

“Sai.”

“Hu hu, vì… vì em chủ động mời người ta đi bar, á… em sai rồi, sau này không dám nữa.”

“Sai.”

“Đừng mà ~ A a, anh chậm, một chút… Em, em sai rồi, sau này sẽ không đưa đẩy với người ta nữa.”

“Nói rõ ra. Đừng tưởng tôi không thấy hắn vòng tay quanh em lúc chơi bi-a, khác nào ôm nhau đâu.”

“Hu hu, không phải ôm mà… Ư ~ Sẽ không… sẽ không để người khác đụng chạm vào mình. Hu hu.”

Trường Ninh hài lòng cắn cắn vành tai cậu, buông một chân đã mềm nhũn của cậu xuống, cậu lập tức bám lấy anh để không phải ngã, nức nở không ngừng: “Làm ơn, giảm cho em…”

Trường Ninh lại lấy nút điều khiển ra, giảm mức rung xuống một bậc: “Tiếp tục nào.”

“Sau này, sẽ không đút rượu, cho người khác, sẽ không ngồi sát như vậy.”

“Ngoan lắm.”

Lại giảm thêm một bậc, còn hai bậc.

Andrew có cơ hội thở dốc, nước mắt đã chảy ướt hai gò má hồng, cắn môi, cố gắng động não, đứt quãng nói tiếp: “Sẽ… sẽ không quyến rũ người ta, để, để người ta tìm tới cửa phòng mình vào nửa đêm.”

Lập tức, quả trứng ác ma trong mông cậu lại giảm thêm một bậc, chỉ còn rung nhè nhẹ, nhưng vẫn khiến thành ruột nhạy cảm của cậu không ngừng co lại vì kích thích.

Còn một nấc cuối cùng, đầu óc đặc sệt của Andrew lại nghĩ mãi không ra lỗi nào, dùng ánh mắt ướt nhẹp, đáng thương nhìn anh.

Trường Ninh thấy cậu như vậy thì cười nhẹ, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hồng đã hơi sưng vì bị cậu cắn nãy giờ, nhẹ nhàng mút mát như để trấn an. Đến khi nhả cánh môi sưng mọng của cậu ra, cậu thút thít: “Anh, tha cho em đi.”

“Tha? Vậy thì nói cái gì đó để anh tha đi.”

Andrew nấc một cái, tựa vai vào tường, cố gắng nhếch mông lên, sau đó run rẩy đưa tay ra sau, vạch nơi đó ra.

Trường Ninh không nói gì mà nhìn tư thể dâm đãng cực kỳ này của cậu, nhìn nơi đang gắn kết giữa hai người, bên tai vang lên giọng mũi đáng thương của cậu: “Xin anh hãy nhẹ nhàng với cái lỗ nhỏ của em, nó sẽ không chịu nổi mất. Hức…”

Trường Ninh híp mắt, hơi thở vốn đã nặng nề càng thêm bất ổn, trán và cơ bắp thấm ướt mồ hôi vì câu nói của cậu mà căng cứng, anh khàn giọng hỏi: “Còn gì nữa?”

“Ưm ưm ~ Xin anh tha cho em lần này. Lần sau, em hứa, hứa sẽ… ưm, dùng cái lỗ này phục vụ anh thật chu đáo. Nên anh đừng làm hỏng nó. Nha anh ~”

Trường Ninh chỉ nghe thấy một tiếng “phựt” vang lên trong đầu mình, như tiếng dây căng đến đứt đoạn.

“Được, hôm nay anh tha cho cái lỗ nhỏ đáng thương này của em.” 

Nói rồi anh lập tức lôi trứng rung ra, vứt nó trên sàn mặc kệ. Trong mắt anh lúc này chỉ có dáng vẻ dâm đãng đến cùng cực của người trước mặt khi tự banh nơi riêng tư của mình rồi xin anh yêu thương nó một cách nhẹ nhàng.

Chết tiệt! Chẳng phải ngày trước em luôn là người bảo anh mạnh bạo với em sao?

Đúng là ngày trước Andrew luôn bảo anh thô bạo với cậu, nhưng đó là “ngày trước”, cái khi anh chưa ký khế ước bạn đời với cậu, người bình thường muốn thoả mãn một ma cà rồng phải dốc sức dữ lắm, nhưng bây giờ khác rồi, đã là bạn đời, cơ thể anh cũng thay đổi để có thể thoả mãn nửa kia của mình. Có điều, thói quen thô bạo mỗi khi làm tình do cậu tập ra cho anh không phải muốn bỏ là bỏ được, vậy nên… chỉ có thể trách cậu ngày trước phóng túng quá đà, luôn nằng nặc đòi anh “bạo lực” với cậu thôi. Thành ra bây giờ, mỗi lần ân ái với nhau, cậu đều bị anh giày vò muốn chết muốn sống, sướng tới lên tiên. 

Trường Ninh rút con mãnh thú của mình ra, lúc này mới cởi bỏ áo choàng tắm khoác hờ trên người mình mà bế thốc cậu lên, sải bước chân dài đi nhanh đến cái giường lớn bên trong. 

Andrew mặt vẫn còn đầy nước mắt, không ngừng nức nở, lúc được anh đặt xuống giường đưa tay dụi lung tung, bị anh bắt được. Anh cúi đầu liếm đi mấy giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi của cậu, sau đó hôn lên môi cậu. 

Andrew rên khẽ bằng giọng mũi, khi muốn vươn tay ôm anh thì lại lần nữa bị nắm lấy.

Anh buông môi cậu ra, một tay nhấc chân cậu lên, một tay điều khiển tay cậu: “Tự em giữ lấy chân mình đi.”

Andrew ngoan ngoãn làm theo, hai tay giữ chặt nơi đầu gối, không đợi anh nói đã chủ động banh rộng, phơi ra nơi riêng tư ướt nhẹp, nơi đó vì bị giày vò nãy giờ mà lúc này ngay cả khi không có thứ gì nhồi nhét bên trong vẫn mở ra không khép miệng được, mấy nếp nhăn sưng sưng không ngừng co rút.

Trường Ninh thấy cậu tự banh chân ra liền hài lòng sờ sờ cái lỗ nhỏ của cậu, nói: “Nhích lại gần một chút, tự kề cái lỗ đói khát nào đó của em lên thứ mà em yêu nhất đi.”

Mặt Andrew đỏ ửng, mắt long lanh ngấn nước, thật ngoan ngoãn làm theo, còn không quên tiếp tục lấy lòng anh, nấc nhỏ một cái, thỏ thẻ: “Ưm… anh, anh đâm vào lỗ của em đi, nó… nó vẫn còn thèm dương vật của anh lắm.”

Bao nhiêu kiềm chế và nhẫn nại của Trường Ninh lập tức bay sạch, Andrew vừa dứt lời anh liền đâm mạnh vào, thọc cho cậu rên lớn. 

Andrew thích tới mức ngâm nga không ngừng, tuy nước mắt lại ùa ra nhưng vẻ mặt lại đầy hưởng thụ, chân cũng banh càng rộng. 

Trường Ninh chống một tay bên đầu cậu, một tay đè hông cậu, không ngừng thúc mạnh vào: “Còn thèm như vậy sao vừa nãy khóc to thế? Chẳng phải có cái trứng rung kia sẽ ăn no hơn sao?”

Andrew lắc đầu nguầy nguậy: “Em chịu không nổi. Hơn nữa… a ~ em, em chỉ thèm, dương vật của ông xã thôi. Ư ~”

“Thế à? Đúng là vợ ngoan.”

Chiến trường đổi từ cửa phòng đến giường ngủ, kéo dài thêm vài chục phút nữa, trong phòng vang vọng tiếng bành bạch dâm đãng, tiếng nước ướt át, còn có tiếng rên rỉ ngọt ngào và thở dốc quyện vào nhau. Giữa chừng Andrew thật sự không thể tự giữ chân mình nữa, bị anh nâng nửa người dưới lên, mông chổng thật cao, ngay cả hông và eo cũng bị nâng khỏi giường, cậu phải dùng phần vai chống đỡ từng cú đâm mạnh mẽ của anh. Cuối cùng, cả hai cùng đạt cao trào, cao trào lần này kéo dài khiến Trường Ninh thở hồng hộc, người dưới thân thì không ngừng run rẩy. 

Chờ đến khi bắn xong, Trường Ninh mới rút cây gậy của mình ra, chuyên chú quan sát tình hình nơi nào đó đã bị mình chà đạp nãy giờ. Thế nhưng Andrew vẫn còn chìm trong cơn đê mê, hai mắt mơ màng, để mặc anh muốn làm gì thì làm. 

Lỗ nhỏ vì bị ma sát mà đỏ hơn bình thường lúc bấy giờ chưa thể khép miệng, nó cứ không ngừng mấp máy, anh có thể thấy rõ tinh dịch trắng đục của mình lấp đầy bên trong cậu, bởi vì tư thế chổng mông cao mà tinh dịch không hề tràn ra. Còn có mấy nếp nhăn đã sưng lên, trông mập mập rất đáng yêu, Trường Ninh nhịn không được đưa tay sờ chúng.

Andrew vẫn còn nhạy cảm sau cao trào, bị sờ thì rên khẽ, lỗ nhỏ thít lại khiến một đống tinh dịch tràn ra. Trường Ninh dùng ngón tay vét lấy chúng, đẩy ngược trở vào cái lỗ của cậu. Nhưng anh chạm đến là cậu thít mông lại, thêm một đợt tinh dịch trào ra lần nữa, Trường Ninh lại tiếp tục vét chúng đẩy trở về, có điều không đẩy được bao nhiêu, cứ bị anh kích thích mãi nên nó đã tràn ra gần hết, chảy dọc xuống theo kẽ mông cậu, còn nhỏ lên ga giường. 

Trường Ninh nghiêng đầu hôn mặt đùi trong của cậu một cái, không đùa cậu nữa, đặt cậu nằm lại đàng hoàng sau đó cũng nằm xuống bên cạnh cậu, sờ sờ cơ thịt vẫn còn căng cứng của cậu, nhẹ nhàng massage. 

Anh cứ thế yên lặng nằm bên cạnh ngắm nhìn lồng ngực phập phồng chưa bình tĩnh lại sau cao trào của Andrew, yên lặng vuốt ve cơ thể cậu. Chờ khi mắt cậu lấy lại tiêu cự, anh cúi đầu hôn má cậu một cái.

Andrew đờ đẫn quay sang nhìn anh, sau đó vươn tay đòi ôm.

Trường Ninh bật cười, luồn tay xuống dưới cổ cậu, ôm cậu vào lòng. Andrew lại chu chu môi đòi hôn. Anh cũng hôn môi cậu, vuốt tóc cậu hỏi: “Thế nào rồi? Ổn chưa?”

Andrew gật gật đầu rồi vùi mặt vào lồng ngực săn chắc của anh, lí nhí hỏi: “Anh còn giận em không?”

Trường Ninh có hơi sửng sốt, anh nâng cằm cậu lên: “Vốn không có giận, anh hiểu công việc này mà. Tuy có khó chịu khi thấy em thân mật với người khác nhưng cũng không tới mức giận, anh biết em sẽ giữ chừng mực.” Hơi dừng một chút, Trường Ninh lại nói tiếp: “Vừa rồi, em cho rằng anh giận thật à?” 

Andrew ngước mắt nhìn anh, lắc đầu, cậu biết vừa rồi chỉ là một kiểu tình thú thôi, chứ thật ra anh không có giận. Bởi vì anh mà giận, thì sẽ không thèm đụng vào cậu đâu, sẽ chiến tranh lạnh, làm lơ cậu luôn. 

Nhớ cái lần vì lấy thông tin mà bất chấp nguy hiểm, cậu để mình bị thương, kết quả, anh giận lắm, quãng thời gian đó chăm sóc cậu với cái mặt lạnh te. Cần thay băng thì thay băng, cho máu thì cho máu, ngoài ra chẳng thèm nói với cậu câu nào. 

“Nhưng nếu có thể, em ít thân mật với người khác thì sẽ tốt hơn, anh ghen đấy. Có điều, việc này chỉ áp dụng cho những đối tượng bình thường. Nếu em phải tiếp xúc với các đối tượng nguy hiểm, vậy phải đặt an nguy lên hàng đầu. Chỉ cần em không sao cả là được. Biết chưa?”

“Em biết mà.” Biết anh rất thương em, anh luôn nói như thế. 

Andrew lại dụi mặt vào ngực anh, làm nũng: “Anh bế em đi tắm đi.”

Trường Ninh cười cười, hôn trán cậu một cái: “Nằm nghỉ một chút đi, trong khi đợi anh xả nước ấm vào bồn.”

Nói rồi anh đứng dậy, bước xuống giường. Andrew nhìn theo không rời mắt, cậu có thể thấy rõ những giọt mồ hôi vẫn còn loang trên làn da anh khiến da anh trông căng bóng dưới ánh đèn, rất gợi cảm. Mà bên dưới, nơi đại diện cho phái mạnh đã xìu xuống một nửa, còn dính ít dịch trắng, theo bước đi của anh lắc lư qua lại, nghĩ tới vừa rồi cậu bị thứ đó đâm chọc cho kêu khóc thế nào, hai má lập tức đỏ lên, cậu vội nhìn sang chỗ khác. 

Trường Ninh bước đến lấy cái áo choàng tắm bị vứt trên sàn mà khoác hờ, sau đó vào phòng tắm xả nước rồi bế người vào trong.

Bồn tắm rất to, hai người cùng ngồi vào vẫn rất thoải mái, Andrew ngồi trong lòng anh, để anh dùng ngón lấy tinh dịch trong cơ thể mình ra, còn mình thì mơ mơ màng màng dựa vào lồng ngực anh, lim dim buồn ngủ. Giữa chừng bỗng sực nhớ một chuyện mà cất tiếng hỏi: “Sao anh lại đến đây? Chẳng phải anh đi công tác sao?”

“Quên nói với em địa điểm là cùng một chỗ với em. Hơn nữa…” Anh nhìn cậu cười cười: “Khách hàng của anh cũng là cái người em đút rượu tối nay đấy.”

Andrew trợn tròn mắt: “Là cái tên Naqvi đó?”

“Ừ.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!