PHONG NGOA

Chương 64: Morgan tỉnh lại

Cánh cửa dẫn đến buồng thí nghiệm chính nằm ở cuối phòng, đó là loại cửa làm từ hợp chất kim loại đặc biệt có khả năng chống cháy nổ cao. Ross nói trong lúc hỗn loạn có kẻ cố ý phá hỏng ổ khoá điện tử lẫn thiết bị điều khiển cửa, thế nên bây giờ chỉ có cách mở bằng tay. 

“Chúng ta cần chìa khoá.”

Ross gật đầu, anh đi vòng quanh căn phòng đổ nát, bắt đầu lục lọi tìm kiếm thứ có thể là chìa khoá. 

Phòng thí nghiệm mật này rất lớn, dù đã cháy nổ một phần nhưng phần còn lại không nằm trong phạm vi bị oanh tạc, nơi đó vẫn còn để một số máy tính và thiết bị. Dù chúng đã nghiêng ngã tứ tung nhưng có vẻ vẫn còn hoạt động, ngoài ra thì còn có xác người xung quanh chúng nữa. 

Alex khập khiễng đi vòng qua những xác chết cháy đen trong vụ nổ, đến bên một dãy màn hình máy tính vẫn còn đang chớp tắt chưa hư hỏng hoàn toàn.

Vốn dĩ cậu định tìm xem trong những ngăn kéo này có chứa thứ gì hữu ích hay không nhưng nội dung trên màn hình lại thu hút sự chú ý của cậu. 

Bên trên hiển thị hình ảnh mô phỏng một quả tim với các dòng kết luận và chỉ số gì đó nhìn qua có vẻ phức tạp, nhưng Alex vẫn đoán được một vài chỉ số màu xanh nghĩa là tương thích với cái gì đó, còn những chỉ số màu đỏ có nghĩa là không tương thích. Trên màn hình hiện rất ít con số màu đỏ cho thấy việc thí nghiệm quả tim nào đó không có nhiều rủi ro.

Sẽ không phải là tim của Ross đấy chứ? Alex chợt nghĩ.

Cậu cau mày, vươn tay kéo xác một nghiên cứu viên đang nằm gục đầu trên bàn ra, để mặc hắn ta ngã xuống sàn nhà rồi cầm lấy con chuột kéo xem đoạn hồ sơ bên dưới.

Ross ở phía bên kia không tìm được gì trong đống đổ nát, anh đi về phía cậu. Thấy cậu cau mày kéo chuột xem nội dung trên máy tính, thì cũng dừng lại nhìn thử, sau đó nói: “Anh biết ý nghĩa mấy con số đó.”

Alex ngạc nhiên nhìn anh. 

Anh chỉ vào hình ảnh quả tim mô phỏng mà nói: “Lúc mẹ anh chuẩn bị giải phẫu tách rời Nguồn Sống kép cho anh cũng phải xét nghiệm rất nhiều thứ, mấy con số này vô cùng quen thuộc. Anh đoán lão bác sĩ bị em bắn chết kia đang lên kế hoạch gì đó với quả tim thứ hai của anh.” Nói đến đây anh hừ lạnh một tiếng: “Đáng tiếc bọn chúng không tìm được nó.”

Alex nhìn màn hình, đoán chắc hẳn các chỉ số tương thích kia chính là kết quả sau khi xét nghiệm của Morgan.

Cậu buông con chuột: “Tiếp tục tìm cách mở cửa thôi, ả ta chưa chết, em không an tâm nổi.”

Lời của Alex quả thật chính xác, khi kẻ địch vẫn còn sống thì không cách nào yên tâm được. Vào lúc bọn họ vẫn đang cố tìm cách mở cánh cửa kia thì phía sau nó đã có biến chuyển. 

Ở giữa phòng có bồn nước chỉ dài hơn bồn tắm một chút, làm bằng thủy tinh dày, từ ngoài nhìn vào có thể thấy dung dịch màu xanh lục đục ngầu mà nó chứa cùng với một người phụ nữ hai mắt nhắm chặt đang chìm nổi bên trong. Người phụ nữ này mặc một bộ trang phục màu đen bó sát trông như của thợ lặn, khắp cơ thể cô ta có rất nhiều ống kim loại cắm vào như để truyền thứ thuốc gì đó, bọt khí thoát ra từ những điểm cắm không ngừng trồi lên khỏi mặt nước khiến nước trông như đang sôi lên. 

Kẻ nằm trong đó không ai khác chính là Morgan, cô ta im lìm như thể đang ngủ say. Bỗng nhiên tất cả máy móc xung quanh đồng loạt phát ra tiếng xì, bọt khí trong bồn ngừng sủi lên. Thoáng chốc, không gian chìm vào im lặng chỉ chừa lại tiếng tích tắc của kim đo áp suất trên mấy thiết bị xung quanh mà thôi. 

Bỗng nhiên, người phụ nữ trong bồn chứa mở choàng mắt, từ từ trồi dậy khỏi mặt nước.

Rào một tiếng. Cô ta đã tỉnh lại sau giai đoạn thử nghiệm mới. 

Nếu nhìn từ phía trước thì Morgan trông không có gì khác biệt ngoại trừ đôi đồng tử dựng thẳng tựa như dã thú, chẳng khác gì Marilyn. Thế nhưng phía sau cô ta lúc này đã có thêm một chiếc đuôi to đen nhánh mọc ra từ vị trí xương cụt, chóp đuôi nhọn đâm rách phần vải ở nơi đó. Cái đuôi giống như con rắn đang ngẩng cao đầu không ngừng lúc lắc sau lưng cô ta. 

Vừa trồi lên khỏi mặt nước, Morgan tháo bỏ mặt nạ oxy trên mặt mình, hé miệng thở ra một hơi dài.

Cô ta chầm chậm hoạt động các khớp trên cơ thể, cho dù đã nằm trong nước nhiều ngày nhưng lại chẳng cảm thấy yếu ớt chút nào, ngược lại còn có cảm giác một nguồn năng lượng mạnh mẽ tràn ra khắp tứ chi mình.

Trạng thái này cho thấy thí nghiệm đã có kết quả thành công. 

Hai cánh mũi cô ta phập phồng, điều đầu tiên cô ta cảm nhận được chính là mùi máu tanh trong không khí truyền đền từ các ống thông gió trên trần.

Vành tai cô ta động đậy, có tiếng nói chuyện đứt quãng truyền ra từ loa liên kết trên tường, đây là thứ để các nhân viên nghiên cứu bên ngoài có thể liên lạc với cô ta trước khi thực hiện giai đoạn thí nghiệm mới.

“Liệu có hệ thống nào… liên kết và có khả… khôi phục khóa điện tử… không?”

“Anh… không biết… phải thử…” 

Hai giọng nói này… chẳng phải quá quen thuộc ư?

Morgan quay đầu nhìn về phía cửa thép đóng chặt, phía bên kia cánh cửa đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mùi máu tươi lại nồng đến mức có thể truyền vào đây? Vì sao hai kẻ nên bị nhốt trong phòng giam lại có mặt bên ngoài phòng thí nghiệm mật của cô ta.

Morgan chống tay lên thành bồn, mang theo nước ngâm đục ngầu mà chậm rãi bước ra ngoài.

Có khả năng bọn chúng lại lần nữa tẩu thoát và giết gần hết người của mình. Morgan nghĩ, có vẻ như khứu giác của cô ta đã trở nên nhạy bén hơn rồi… hoặc là nói, toàn bộ các giác quan đều được tăng cường mới đúng.

Morgan vuốt mái tóc ngắn ướt nước của mình lên, cặp mắt lạnh lóe sát ý và sự tàn nhẫn.

Phía bên kia cánh cửa, Ross đang nói chuyện với Alex bỗng nhiên im bặt, sau đó xoay phắt người lại nhìn về phía cánh cửa, đồng thời cũng che chắn Alex phía sau mình. Chẳng biết từ khi nào, đèn đỏ trên cánh cửa kia đổi sang màu xanh, cạch một tiếng, nó chậm rãi mở ra.

Alex cũng kinh hãi, bọn họ chưa làm gì cả, nó chắc chắn được mở ra từ bên trong. Morgan đã tỉnh lại ư?

Cậu gần như nín thở mà quan sát. 

Thế nhưng khi cánh cửa mở ra hết lại chẳng trông thấy bất cứ người nào phía sau nó cả. 

Alex không dám thở mạnh. Đúng lúc này, mắt cậu chỉ bắt được một cái bóng đen lướt ra từ bên kia cánh cửa, bổ nhào về phía này.

“A!” Cậu chỉ kịp kinh hô một tiếng, toàn thân đã bị Ross ôm lấy kéo về phía sau một khoảng lớn.

Ầm!

Khu vực bàn ghế mà cậu vừa đứng bị một lực mạnh đánh vào, vỡ tan tành, nếu không phải Ross kéo cậu kịp lúc thì cậu đã nát bấy không khác gì cái bàn kia. Mà tại nơi đó bấy giờ là một người phụ nữ mặc đồ đen, ả ta có một cái đuôi lớn phía sau và một đôi mắt dữ tợn, lạnh lẽo, ả cứ nhìn chằm chằm vào Alex.

Cậu bật thốt: “Morgan!”

Cô ta đã thành công biến đổi rồi! Móng tay nhọn, có đuôi, đồng tử dã thú, hoàn toàn giống như Ross và Marilyn. 

Morgan không nói hai lời, lại bất ngờ nhào đến muốn bắt lấy Alex. Nhưng Ross đâu cho cô ta dễ dàng làm thế, anh liên tục né tránh, chỉ trong thoáng chốc giao chiến anh đã nhận ra một vấn đề khác.

Cô ta không hoàn toàn giống anh, không có mùi hôi, đây là thứ đặc trưng của giống loài để các đồng loại có thể phát giác ra nhau. Tựa như Marilyn có mùi của pho mát thối, Ross thì có mùi của bùn đất và gỉ sét. Thứ mùi đó xuất phát từ Nguồn Sống, cô ta không có mùi, vậy chứng tỏ cũng không có Nguồn Sống. 

Nếu không có Nguồn Sống thì điểm yếu của cô ta vẫn như loài người bình thường mà thôi, không phải tốn công đoán mò. Đầu hoặc trái tim, chỉ cần làm tổn hại đến nó đủ nhanh trước khi khả năng lành thương của cô ta phát huy tác dụng thì cô ta sẽ phải chết. 

Nói chính xác hơn thì anh vẫn là kẻ nắm giữ lợi thế to lớn, bởi vì cô ta không thật sự bất tử.

Rầm một tiếng, móng tay của Morgan chẻ đôi một cái bàn khiến nó rơi ầm ầm xuống. Phòng thí nghiệm này vốn đã bị hai người Ross và Alex phá hỏng nặng nề bây giờ lại càng tan nát hơn nữa. 

Trong lúc đánh nhau, Morgan đã nhìn thấy hiện trường đầy xác chết nhân viên và lính của mình. Cô ta cười gằn: “Xem ra lần này các người tiến bộ hơn trước rồi đấy.” 

Vừa nói cái đuôi của ả phóng tới muốn đâm về phía Aex đang được Ross ôm trong lòng. Nhưng giữa chừng bị đuôi của anh quất ngang, suýt chút nữa đứt đoạn. 

Hai cái đuôi cứng va chạm với nhau làm Alex phải nổi da gà, âm thanh ấy nghe như kim loại ma sát vào nhau kêu lên kin kít, vô cùng chói tai. 

Ross cũng cau mày, đuôi của cô ta có lớp vỏ rất cứng, xem chừng cứng hơn cả Marilyn. Đột nhiên anh thấy cô ta liếc nhìn ra cửa, anh cười lạnh nói: “Muốn đợi người của cô đến à? Tay trợ lý? Lão bác sĩ? Hay lũ binh lính? Bọn chúng đều đã bị tôi moi tim ăn gần hết rồi.”

Nói đến đây anh chợt nhớ ra không phải ai cũng bị mình moi tim: “À, ngoại trừ tay trợ lý của cô ra. Hắn ta bị tôi moi bụng.”

Morgan quay ngoắt đầu lại nhìn anh, cô ta bị lời của anh chọc tức mà nhào đến vung đuôi lên, âm thanh keng keng liên tục phát ra khi hai chiếc đuôi không ngừng va chạm vào nhau như hai thanh kiếm. Ross vừa ngăn chặn vừa tìm cơ hội và vị trí an toàn buông tay ôm Alex ra rồi xoay người, bất ngờ dùng móng vuốt sắc nhọn phản kích lại kẻ đang điên cuồng tấn công mình. 

Morgan không kịp tránh né bị tay anh xỏ xuyên qua bả vai, Ross thuận đà đẩy mạnh cô ta về phía sau, cách Alex càng xa càng tốt.

Morgan như không biết đau, cô ta bị lôi đi một đoạn nhưng hai mắt vẫn ghim dính lấy Alex, miệng hừ một tiếng. Cô ta biết Ross hiện giờ không có điểm yếu, Nguồn Sống kép của anh chính là sự bất tử. Nếu không thể giết được vậy thì chỉ có thể khống chế, mà cách duy nhất khống chế được anh chính là Alex.

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!