Tiếng súng vang lên.
Alex giật mình ngã ra sau, thế nhưng khi định thần lại, cậu sờ khắp cơ thể mình mới phát hiện không có thêm cơn đau hay vết thương mới nào. Cậu kinh hoàng ngước mặt nhìn lên mới biết mình vừa thoát chết trong gang tấc.
Khoảnh khắc vừa rồi Ross đã chắn trước người cậu, viên đạn từ khẩu súng kia làm cái xác con quái vật trên tay anh xuất hiện một lỗ hổng to tướng. Khẩu súng của gã trợ lý có uy lực mạnh đến mức viên đạn bắn ra dễ dàng đục thủng thân thể cứng cáp của con quái vật và ghim vào cơ thể anh.
Nếu vừa rồi anh không nhanh chóng vơ lấy xác chết con quái vật để chắn đạn thì e rằng dù kịp thời chạy về phía này chỉ sợ Alex vẫn sẽ bị bắn chết. Viên đạn đó sẽ xuyên qua cơ thể anh và ghim thẳng vào đầu cậu!
Ross hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như dao liếc về phía gã trợ lý, viên đạn kia của hắn chỉ có uy lực mạnh mà thôi, bên trong không có thuốc. Anh không cho hắn có cơ hội thứ hai mà vứt cái xác con quái vật trên tay đi rồi phóng vụt về phía hắn, trong nháy mắt chỉ để lại một tàn ảnh màu đỏ đen.
Gã trợ lý kinh hoàng liên tục lùi về sau, gã không thể tấn công được nữa, chỉ biết vội vàng ngăn chặn các đòn trí mạng của Ross, cơ thể gã dù có mạnh thế nào thì cũng không so được với một Kẻ Ăn Người hàng thật giá thật. Rất nhanh sau đó gã đã thất thế, liên tục bị thương, lưng và bụng đều bị móng vuốt và đuôi của Ross đâm cho máu chảy đầm đìa.
Bị dồn đến bước đường cùng, hắn ta đành phải dùng chút sức còn lại của mình đánh một đòn mạnh khiến Ross lùi về sau, tạo cơ hội cho hắn ta vọt vào thang máy chuyên dụng dùng cho nhân viên nghiên cứu.
Ầm một tiếng, Ross lao về phía cửa thang máy nhưng không kịp tóm cổ gã trợ lý lôi ra ngoài. Va chạm mạnh làm cửa thang máy lõm vào nhưng đã chẳng làm gì được gã nữa.
“Chết tiệt!” Anh chửi một tiếng vì không giết được gã, đồng thời lách người né một viên đạn từ phía sau bay đến.
Là tay súng nào đó trong đội của gã trợ lý bắn về phía anh, Ross tung người nhảy lên, cái đuôi đen nhánh xoay tròn đâm xuyên qua cổ họng kẻ bắn lén khiến hắn ta chết không nhắm mắt.
Gã trợ lý ấy trốn thoát, cứ thế mà bỏ lại đội của mình để Ross và lũ quái vật xử lý toàn bộ.
Chỉ có điều sau khi người sống chẳng còn mấy ai, lũ quái vật bắt đầu đánh hơi lần tìm những kẻ ẩn nấp trong góc phòng. Có những tay súng bị thương đang trốn, có những kẻ hết đạn muốn lén lút chạy ra ngoài, còn có cả Alex đang nấp ở gần cửa nhất.
Một con quái vật bất ngờ xông đến chỗ cậu, nhưng Alex chưa kịp nổ súng thì Ross đã đến bên cạnh cậu, tay chụp lấy đầu con thú và giết nó chỉ trong chớp mắt.
Toàn thân anh bấy giờ đầy máu và máu, màu đỏ nhuộm đẫm tóc lẫn da thịt, anh bế cậu lên: “Đi thôi.”
Nói rồi tung người nhảy ra ngoài cánh cửa, vừa ra đến hành lang thì phá hỏng chốt khóa khiến cửa thép tự động bị chập mạch mà đóng lại, nhốt toàn bộ lũ quái vật lẫn tàn dư mà gã trợ lý bỏ lại bên trong.
Cánh cửa vừa khép, bấy giờ bọn họ mới có cơ hội thở dốc trong hành lang u tối. Ross cẩn thận kiểm tra Alex từ trên xuống dưới, xác nhận cậu không có thêm vết thương nào mới thở phào một hơi.
Alex nói ra chuyện mà mình nghĩ đến từ nãy: “Nếu thật sự có phòng thí nghiệm bí mật khác mà Morgan muốn che giấu, em nghĩ chỉ có một nơi giúp chúng ta tìm ra.”
“Nơi nào?” Ross hỏi.
“Phòng giám sát, nơi theo dõi toàn bộ camera của hầm trú ẩn này, hẳn đó cũng là phòng điều khiển máy móc chung.”
“Được, chúng ta sẽ đến đó sau, trước hết đổi băng vải cho em đã, băng ở bả vai em đã thấm nhiều máu rồi.”
Nói rồi Ross lấy thêm thuốc cầm máu và giảm đau mà bọn họ tìm được ở mấy phòng thí nghiệm trước đó, cẩn thận xử lý vết thương cho cậu.
Đầu tiền là phần bả vai bị anh cắn mất một miếng thịt của cậu, tiếp đến là những vùng da bị tổn thương do axit cùng với những vết cắt trên cơ thể. Thuốc có hạn, không đủ để dùng cho toàn bộ các vết thương thế nên Ross chỉ có thể ưu tiên những vị trí bị thương nặng.
Suốt quá trình Alex thấy anh cứ luôn cau chặt mày vì sợ động tác của mình làm cậu đau thêm, vì vậy cậu đành phải cười nói: “Anh rất cẩn thận mà, em không thấy đau đâu.”
“Sao lại không đau được?” Ross nhìn cậu một cái, mày vẫn cứ cau chặt, rõ ràng là không tin vào lời cậu.
“…” Alex biết sắc mặt mình hiện giờ hẳn là xanh xao lắm, dù có che giấu cũng không che nổi những giọt mồ hôi lạnh cứ tuôn ra trên trán. Cậu thì thào: “Chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây, em sẽ… không để anh lại một mình đâu.”
Cậu sẽ không chết! Nhất định! Cho đến khi giết Morgan và rời khỏi nơi này.
Ross không nói gì, anh chỉ chuyên tâm quấn băng gạc lại cho cậu, đây đã là cuộn băng cuối cùng. Sau khi xong xuôi, anh nhìn cậu chăm chú một lúc, trong mắt là tình cảm không thể nói hết. Anh chậm rãi cúi đầu, chạm nhẹ môi lên môi cậu.
Alex không ngại mùi máu tanh trên thân cả hai lúc này, một nụ hôn giữa thời điểm khó khăn ít nhiều gì cũng mang đến chút tác dụng tích cực.
“Chúng ta đi tiếp thôi.”
Ross gật đầu.
…
Đoạn đường tiếp theo Alex không nhớ rõ lắm phải tìm đến phòng giám sát bằng cách nào, vì vậy trước tiên bọn họ phải tìm đến thang máy chung nơi có dán bản đồ khu vực của toàn bộ hầm chống bom.
Sau khi xác định được vị trí căn phòng đầu não kia, hai người lập tức đi thẳng đến, bởi vì nó nằm rất xa, trên đường đi lại gặp không ít người của Morgan, nhưng không còn quá đông đúc nữa, Ross có thể dễ dàng tránh né hoặc xử lý chúng.
Vẫn như cũ, đi đến đâu Alex hủy camera đến đó, chờ khi Ross xông vào phòng điều khiển và giám sát, số nhân lực của Morgan bị giết chẳng còn lại bao nhiêu.
Lão bác sĩ nhờ vào vận may của mình thành công thoát ra khỏi phòng, lão ta tay ôm cặp công văn cất chưa giấy tờ và tài liệu mật của mình hớt hãi chạy trốn trên hành lang. Nào ngờ khi chạy đến một khúc ngoặt lại có tiếng súng lên đạn lách cách.
Alex đứng chờ bên ngoài lạnh giọng hỏi: “Ông muốn chạy đi đâu?”
Lão ta kinh hoàng quay đầu nhìn, họng súng đen ngòm đã chĩa vào giữa trán, đoàng một tiếng, lão ngã ngửa ra sau với cái trán thủng lỗ, hai mắt trợn lên trắng dã, chết ngay lập tức.
Alex không buồn liếc nhìn lão ta thêm lần nào mà chỉ lạnh nhạt cầm khẩu súng của mình lẳng lặng chờ những con cá lọt lưới khác chạy ra từ căn phòng mà Ross đang gieo rắc cái chết đó.
Đến khi Ross chậm rãi xuất hiện bên cạnh cậu, vẫn là toàn thân đầy máu, trên hành lang nơi cậu đứng đã có sáu bảy cái xác của đám nhân viên nghiên cứu.
“Anh biết vị trí của phòng thí nghiệm mật rồi. Chúng ta đi thôi.”
Đó có thể nói là phòng được canh giữ cẩn thận nhất, có lẽ số nhân lực cuối cùng của Morgan chính là để bảo vệ nơi này. Sau tất cả những gì đã trải qua, Alex không khó để hình dung cảnh tượng gió tanh mưa máu bên trong như thế nào khi Ross lại lần nữa một mình xông vào.
Cho đến giờ phút này, hai người bọn cậu đã tiến được rất xa.
Khi tiếng nổ lớn, tiếng súng và tiếng la hét dừng lại, Alex mới lê bước chân nặng nề của mình đến lối ra vào.
Cánh cửa vốn đóng chặt giờ đã bị phá hủy hoàn toàn, các mảng sắt thép cong vẹo vì cháy nổ, một vài dây điện đứt ra từ trên trần vẫn còn xẹt tia lửa màu tím trắng, không gian đậm đặc mùi khói và chất hoá học cay nồng, còn có bầu không khí nóng bức sau vụ nổ nữa.
Alex lo lắng nhìn bóng người đàn ông đang đứng giữa cảnh hoang tàn, khẽ gọi: “Ross… anh không sao chứ?”
Bóng người nọ xoay lại, cất giọng nói khàn đặc: “Anh không sao.”
Bởi vì tổn hại quá nhiều thế nên điện đóm cũng chẳng còn, ngoại trừ một vài tia lửa ánh lên từ mấy sợi dây điện đứt lìa cùng với vài thiết bị đính trên tường còn hoạt động là tỏa ra ánh sáng.
Alex khập khiễng lê bước vào phòng, muốn đến gần anh, khoảng cách ngắn lại cậu mới thấy rõ nửa thân trên của Ross bị cháy xém nặng nề, da thịt đỏ lừ bên dưới lồi ra ngoài vì tổn thương sau vụ nổ, một nửa mặt anh cũng chỉ còn lại xương xẩu.
Anh đứng yên ở đó như tượng, nhìn cậu chăm chú, trông anh bây giờ thật sự không khác gì ác quỷ vừa trồi lên từ địa ngục… Thật ra, chốn này vốn dĩ chính là địa ngục của hai người bọn họ.
Môi Alex run rẩy, nếu không phải nhìn thấy da thịt anh đang dùng tốc độ thong thả mà lành trở lại thì trái tim cậu đã suýt chịu không nổi.
Anh chậm rãi đi về phía cậu, bước chân cũng khập khiễng không khác gì cậu, có lẽ chân anh cũng bị thương nhất thời chưa lành lại kịp.
Alex đi nhanh đến, nhào vào vòng tay anh, toàn thân run rẩy.
Ross ôm lấy cậu, giọng nói anh khàn khàn: “Chờ anh một chút, sẽ lành lại ngay thôi.”
Alex bình tĩnh thở ra từng hơi nặng nhọc, cho đến khi cảm nhận được anh vỗ vỗ lưng mình mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Gương mặt anh đã trở về dáng vẻ hoàn hảo ban đầu, phần da thịt vừa lành lại không nhuộm đẫm máu tươi hoàn toàn đối lập với bên còn lại khiến anh trông như đang đeo một chiếc mặt nạ máu nửa bên vậy.
Ross nói: “Morgan ở phía bên trong, có cửa khoá chặn không thể ra vào, cánh cửa rất dày, anh cũng không phá được.”
Bấy giờ Alex mới nhớ ra mục đích quan trọng nhất, cậu thở ra một hơi, gật đầu bảo: “Tìm thấy cô ta là đã thành công một nửa rồi. Chúng ta thử tìm cách mở cánh cửa kia, hẳn là đám nghiên cứu viên vẫn có thể ra vào chứ nhỉ?”
Add comment