Bị tấn công bất ngờ làm hai người không kịp trở tay, Ross vì bảo vệ cho Alex mà vội vàng di chuyển, anh ôm cậu nhảy ra sau một thùng sắt lớn, tiếng đạn bắn trúng kim loại nghe vô cùng chói tai.
Alex đã rút khẩu súng ngắn mà mình sử dụng suốt đường đi ra, nắm chặt trong tay, miệng nói: “Lúc nãy em không kịp nhìn chúng xuất hiện từ chỗ nào.”
Nơi này bị cản trở bởi rất nhiều hộp kính chứa dung dịch và các thùng sắt cũng như đường ống chằng chịt, không gian chia làm hai tầng và nhiều dãy, ánh sáng lại tù mù, rất khó xác định được kẻ địch đang ở đâu.
Ross chầm chậm ló ra từ sau thùng sắt, anh lia mắt quan sát nhanh nhất có thể rồi rụt trở về trước khi loạt đạn lao tới bắn trúng mình.
Có tiếng quát lớn từ phía những kẻ đó: “Hai người bọn chúng nấp sau thùng sắt phía bên kia, nhanh chóng áp sát!”
Alex nhận ra giọng nói này, tuy hắn không thường xuyên lên tiếng nhưng vẫn luôn có mặt bên cạnh Morgan mỗi khi cô ta xuất hiện: “Là gã trợ lý! Rốt cuộc hắn ta cũng xuất hiện rồi!”
Ross gật đầu, giữa tiếng đường ống dẫn khí kêu ồn ào, nếu tập trung nghe ngóng anh nghe thấy tiếng bước chân và tiếng súng lên đạn lách cách từ phía chúng: “Chúng xuất hiện ở tầng trên nơi treo mấy hộp kính chứa thi thể người.”
Dứt lời, có một loạt đạn bất ngờ bắn về phía anh và Alex theo hiệu lệnh của gã trợ lý. Ross kịp thời phản ứng, anh ôm lấy Alex lùi ra sau dãy thùng sắt khác, đây là vị trí gần nhất có thể di chuyển rồi.
Tình hình bỗng chốc trở nên gay go, nếu không thể tìm cách đột phá thì bọn họ sẽ bị bao vây tứ phía.
Alex lo lắng: “Làm sao bây giờ? Lối ra ở xa quá.”
Nếu bọn họ cố xông qua đó chắc chắn sẽ ăn đạn, phòng thí nghiệm này có hai lối ra vào, một là cánh cửa mà bọn họ đi qua ban nãy, hai là thang máy dành cho nhân viên nghiên cứu. Muốn dùng thang máy thì phải có mã, hiển nhiên hai người bọn họ không có mã, vậy nên lối ra duy nhất chỉ có cánh cửa ra vào kia mà thôi.
Tiếng súng và tiếng quát tháo khiến Alex bồn chồn, đột nhiên Ross gọi cậu một tiếng: “Alex, nhìn kìa.”
Anh chỉ tay về phía vị trí của bọn họ ban nãy, nơi vài hộp kính bị bắn vỡ vụn. Alex trừng to mắt, lắp bắp: “Mấy vật thí nghiệm đó… ch-chúng đang sống lại.”
Sau khi rơi ra khỏi hộp kính, những con vật bị thí nghiệm đến mức dị dạng bắt đầu cử động, một trong số chúng đã ngồi dậy được. Có lẽ lúc rơi ra ngoài chúng bị che khuất sau mớ đường ống chằng chịt nên nhất thời những kẻ trên tầng hai không nhìn thấy. Đợi đến khi đồng bọn bị chúng nhảy xổ đến cắn xé mới kinh hoàng xả súng.
Nhưng dường như những sinh vật này có trí tuệ cao hơn bình thường, chúng vồ đến cắn đứt đầu một tên rồi sau đó ẩn nấp tránh né súng đạn.
Trong lúc nhất thời, hai người Alex và Ross suýt chút nữa bị bao vây có được cơ hội bình tĩnh nghĩ cách.
Trong tiếng mắng chửi ở phía đối diện, Ross kéo Alex ngồi thấp xuống để những con thú kia không phát hiện ra họ.
“Em có nghĩ những gì anh đang nghĩ không?”
Alex gật đầu, cậu mím môi, lên đạn cho khẩu súng trong tay rồi lén lút thò đầu ra ngoài nhìn.
Bị nhiều thứ che chắn nên Alex chỉ nhìn thấy nhóm người của gã trợ lý kia đang nhốn nháo xả súng khắp nơi, một vài hộp kính cũng bị trúng đạn nhưng chưa nứt vỡ. Trong khi đó, gã trợ lý tức giận mắng mỏ không cho người của mình bắn trúng hộp kính, hắn ta điều động một nhóm khác đi vòng qua lũ thú biến dạng muốn tiếp cận cậu và Ross, hắn lại điều động một nhóm khác trừ khử những động vật bị thí nghiệm kia.
Một hai con bị bọn chúng bắn chết phát ra tiếng kêu the thé khiến đồng loại của chúng càng trở nên lồng lộng. Trong nháy mắt, khu vực phía bên kia phòng thí nghiệm đã loạn cào cào.
Alex nhân cơ hội này chĩa súng về phía một trong số những hộp kính đã có vết nứt, thế nhưng mất máu làm mắt cậu hoa lên, hai tay hơi run rẩy. Ross ở bên cạnh thấy thế thì ôm lấy cậu từ phía sau, anh nắm lấy tay cậu, giữ chặt rồi giúp cậu ngắm chuẩn.
Phát súng bắn ra ghim chính xác vào vết nứt trên một chiếc hộp kính khiến nó vỡ tan tành, dung dịch trong hộp kính đổ ào ào ra sàn khiến con linh trưởng bị nhốt bên trong rơi ra ngoài.
Ross giữ lấy tay Alex, giúp cậu bắn liên tiếp năm bảy phát cho đến khi hết đạn, một loạt hộp kính ở gần những kẻ tập kích đều vỡ tung. Giây lát sau, máu đổ thành sông.
“Khốn kiếp, hai tên đó muốn thả lũ động vật ra! Nhanh ngăn cản chúng.” Tên trợ lý quát lên.
Alex bên này nhanh chóng thay đạn, cậu muốn thả hết lũ động vật ra, mượn chúng xử lý bớt những kẻ này. So với việc đối đầu với đạn thuốc ức chế mà không có thuốc giải trên tay thì Ross xử lý đám quái vật dễ hơn nhiều.
Có lẽ vì số quái vật bị thả ra quá nhiều, chúng lại khôn khéo tránh né tầm bắn của súng, chuyên tấn công từ phía sau khiến đội ngũ của gã trợ lý bị tổn thất nặng nề.
Lại có thêm Ross đã rời khỏi vị trí dãy thùng sắt, anh nấp trong bóng tối bất ngờ kết liễu những kẻ bị lũ quái vật bỏ qua. Đây có lẽ là chuyện hiếm hoi nhất vì giống loài ăn thịt người chưa bao giờ cùng hợp sức với nhau như vậy… thật ra thì thỉnh thoảng vẫn có một vài con bị Ross thu hút mà tấn công anh, anh không thể làm gì khác ngoài việc kết liễu chúng.
Alex đã bò sang một chỗ khác để nấp sau khi bắn vỡ toàn bộ hộp kính phía bên kia, lo lắng đề phòng kẻ địch nhảy bổ về phía này.
Mà bấy giờ, gã trợ lý thấy tình thế không ổn rốt cuộc cũng đích thân ra tay, điều mà hai người Alex và Ross không ngờ đến chính là sức mạnh của gã dường như không phải người.
Tốc độ di chuyển đó, sức mạnh có thể dễ dàng xé cánh tay một con quái vật, đều không phải người bình thường làm được, kể cả có là binh lính đặc chủng được huấn luyện đi chăng nữa.
Hai người Ross và Alex đều đồng thời nhận ra, Ross sầm mặt lại, gã trợ lý này cũng là người được cải tạo, e rằng không khác Morgan là bao… À không, hắn ta bị thương, con thú vừa rồi cào trúng bả vai hắn ta nhưng không có dấu hiệu lành lại. Điều này chứng tỏ hắn chỉ mới qua một giai đoạn thí nghiệm mà thôi, khác với Morgan đã có được chức năng tự lành thương nhanh chóng. Ross vẫn còn nhớ rõ những gì Alex kể với mình khi Morgan tự moi viên đạn trong bụng ả ra vào cái lần bọn họ trốn thoát thất bại đó.
Alex ở phía bên kia không quan sát được hắn ta vì tốc độ nhanh quá, nhưng Ross có thể nhìn rõ từng động tác của hắn, xem ra hắn đúng là được cải tạo thể chất vượt trội hơn người thường. Có sức mạnh và tốc độ đáng gờm đấy.
Anh nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Alex, trước hết phải để cậu rời khỏi nơi đạn bay tứ phía này đã, tình hình đã sắp khó khống chế rồi.
Ross cẩn thận ôm cậu vào lòng và bắt đầu di chuyển.
Cho đến giờ phút này Alex đã xem như gắng gượng dữ lắm, bởi vì cơ thể cậu đầy thương tích, suốt đường đi luôn là Ross nâng đỡ cậu. Những cơn choáng váng ập tới nhiều hơn vì mất máu cậu nhưng vẫn cắn răng không nói gì. Cậu hiểu rõ tình trạng của mình, không thể làm anh lo lắng, đã có quá nhiều thứ phải trông cậy vào anh rồi. Alex một tay ôm lấy bả vai mình, một tay cầm súng vòng lấy cổ anh, toàn thân vùi trong lòng anh được che chắn cẩn thận.
Ross di chuyển rất nhanh, anh lách khỏi lũ quái vật đang giết chóc và đường đạn bay của đám lính đang không ngừng bắn phá với bọn chúng. Thu hẹp khoảng cách đến cửa ra vào càng nhiều càng tốt.
Đoạn đường trông thì ngắn nhưng lại vô cùng nguy hiểm, Ross phải liên tục tìm chỗ ẩn nấp tạm thời mới không bị đạn lạc bay đến, thỉnh thoảng lại có một hai con quái vật tấn công bọn họ nhưng đều bị Ross nhanh chóng giết được.
Khi cửa ra khỏi căn phòng đã gần ngay phía trước thì đột nhiên Ross cảm nhận được một luồng gió bất thường. Anh ôm Alex lách người một cái né được một cú đấm của tay trợ lý không biết từ khi nào thì hắn ta đã đuổi tới được phía sau anh.
Ross vội lui vào một góc gần cánh cửa nhất, vội vàng thả Alex ra để cậu nấp phía sau rồi phóng vụt về phía tay trợ lý.
Hắn là kẻ nguy hiểm nhất ở đây, có khả năng sẽ đuổi theo bọn họ vì vậy anh phải xử lý hắn.
Sức mạnh thể chất của hắn ta đã được nâng đến mức khó mà tin được, không ngờ lại có thể né tránh cái đuôi nhọn của Ross đang liên tục đâm về phía hắn.
Alex đã đứng gần cánh cửa lắm rồi, cậu có thể từ mình chạy ra ngoài nhưng mà… Alex nhìn về phía hai bóng người đang đánh nhau, máu tươi thỉnh thoảng văng ra từ hai người bọn họ, chẳng thể phân rõ là máu của ai với ai. Alex mím môi, cậu nghĩ nghĩ sau đó ngồi xuống cạnh một đường ống lớn ở gần cánh cửa, tay cầm súng gác lên đường ống nọ, ngắm bắn.
Tốc độ bọn họ nhanh quá, tên trợ lý này còn có kỹ thuật đáng gờm, hình như xuất thân của hắn không tầm thường, Alex cá chắc hắn có thể là lính đánh thuê. Ngay cả khi thể chất có phần thua kém Kẻ Ăn Người nhưng nhờ vào kỹ thuật hắn vẫn thoát khỏi cái chết chỉ trong gang tấc.
Alex cố gắng nhắm vào chân hắn ta rồi nổ súng, tiếng súng vang lên, thế nhưng cơn choáng váng khiến cậu không bắn trúng, có điều vẫn có tác dụng khiến hắn ta phân tâm. Trong nháy mắt đó cái đuôi nhọn như dao găm của Ross đâm phập vào bụng hắn.
Hắn ta rên lên một tiếng khuỵu chân xuống, máu tuôn ra từ bụng.
Nhưng tên này là một kẻ không sợ bất kỳ điều gì, hắn ta nghiến răng, dường như biết trước bộ phận chóp đuôi của Kẻ Ăn Người có thể xòe ra các phiến lá móc vào thịt khiến con mồi không rút ra được nên chỉ trong nháy mắt khi bị đâm trúng bụng, hắn vô cùng bình tĩnh mà dứt khoát rút thứ đang ghim trong cơ thể mình ra ngoài. Dù điều đó làm hắn đau đớn đến đỏ cả mắt.
Hắn ta thở phì phò, hai mắt tràn đầy vẻ dữ tợn, có lẽ kể từ khi được cải tạo hắn ít phải nếm trải những vết thương thế này vì rất hiếm người có thể làm hắn bị thương. Thế nên lúc này hắn vô cùng giận dữ, gương mặt lạnh như robot đã hoàn toàn bị thay thế bởi sự điên cuồng.
Động tác của hắn kể từ khi bị đâm cho đến khi rút đuôi Ross ra đều vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt mà thôi. Suy nghĩ của hắn ta cũng biến đổi, trên người hắn không chỉ có dao, mà còn có một khẩu súng chưa kịp rút ra vì thế tấn công của Ross ban nãy quá nhanh. Nhưng khoảnh khắc ngã xuống cũng chính là cơ hội cho hắn, một hai giây khựng lại trong cuộc chiến cũng có thể tạo ra khác biệt. Hắn rút khẩu súng vắt trong đôi ủng đen sau đó hướng thẳng về phía Alex gần cửa ra vào.
Đoàng một tiếng.
Add comment