PHONG NGOA

Chương 61: Thất bại phẩm

Thật nghiệt ngã làm sao, những người đã bình tĩnh, lạnh lùng thực hiện các giai đoạn mổ xẻ để thí nghiệm hay thậm chí là việc giải phẫu tách rời phục vụ cho mục đích tra tấn lại vừa khóc vừa van xin lạy lục đối tượng bị thí nghiệm và tra tấn tha mạng cho mình khi bọn họ vùng lên. 

Alex hiểu rõ dù là bản thân cậu hay các nhân viên nghiên cứu kia thì cũng chỉ hướng đến cùng một điều: Sống sót.

Nếu cậu trách bọn họ dám vì tiền mà làm những việc này thì bọn họ cũng sẽ trách cậu dám yêu một kẻ ăn thịt đồng loại. Suy cho cùng, hai bên đều có phần giống nhau, chính vì giống nhau thế nên cậu đã không van xin chúng ngừng tra tấn, bởi vì cậu biết chúng sẽ không dừng lại trừ phi mình trở thành kẻ nắm đằng chuôi thanh kiếm. 

“Tha cho tôi, tha cho tôi! Tôi sẽ không cản trở mấy người thoát khỏi đây!”

“Nhưng anh đã biết quá nhiều rồi, không gì có thể đảm bảo thế giới ngoài kia không còn loại người như Morgan. Để các nghiên cứu viên như anh mang theo tài liệu và kiến thức về giống loài mới thoát khỏi nơi này là một chuyện cực kỳ ngu ngốc.” Alex bình tĩnh nói: “Trên hết là, các anh chết rồi, Morgan mới không còn nhân lực giúp cô ta thí nghiệm trên cơ thể người nữa.”

Lại một phòng thí nghiệm bị Alex và Ross dẫn khí ga vào rồi rời đi, ít phút sau, những kẻ bị trói gô trong đó nổ tung cùng với căn phòng, phá hủy toàn bộ máy móc thiết bị và tài liệu mật của chúng.

Giữa những chấn động dư âm còn sót lại sau vụ nổ, Alex mệt mỏi dựa vào người Ross thở hồng hộc, vết thương trên bả vai và những nơi khác khiến cơ thể cậu yếu ớt hơn bao giờ hết, việc mất máu cũng làm cậu hoa mắt chóng mặt. 

Ross ôm lấy cậu, tạm dừng để cả hai nghỉ ngơi ít phút: “Chúng ta đã giết được không ít rồi.”

Alex khó khăn hít thở, cậu vẽ vẽ trên tay anh bản đồ mini mà mình ghi nhớ trong đầu: “Chỉ còn một phòng thí nghiệm nữa thôi, có lẽ Morgan ở đó, chúng ta chỉ cần tìm đến thang máy ở khu D là sẽ tới được.”

Ross gật đầu, cẩn thận bế Alex lên, cứ thế mà đi tiếp. 

Trên đường đi đến phòng thí nghiệm cuối cùng bọn họ không còn gặp kẻ địch nào nữa, có lẽ đúng như Ross nói, bọn họ đã giết gần hết rồi. Phỏng chừng mọi việc sẽ kết thúc tại căn phòng kia, chỉ cần tìm được Morgan mà thôi.

Nhưng khi đến nơi, bọn họ mới phát hiện ra nào có dễ dàng như vậy, căn phòng này không có Morgan, thay vì gọi nó là phòng thí nghiệm thì nên gọi là phòng chứa xác thì đúng hơn. Đầy ắp trong phòng là những hộp kính lớn chứa dung dịch màu vàng xanh, điều đáng sợ hơn hết là sinh vật ngâm bên trong hộp kính đều có diện mạo giống như quái vật. 

Alex khiếp sợ, cậu trừng to mắt nhìn, miệng lẩm bẩm: “Morgan đã thử nghiệm trên bao nhiêu thứ để cho ra kết quả tốt nhất trên cơ thể ả?”

Những con quái vật này cậu có thể nhận ra giống loài ban đầu của nó là chó, heo, bò, hươu, khỉ,… đều là những con vật quen thuộc nhưng đặc điểm cơ thể của chúng đã bị thay đổi hoàn toàn, thêm hoặc bớt rất nhiều bộ phận quái dị, ngay cả kích thước cũng to lớn hơn, mà kinh khủng nhất là nếu nhìn kỹ cậu sẽ thấy lồng ngực chúng nhấp nhô như vẫn còn sự sống.

“Chúng vẫn còn sống!” Ross khẳng định điều đó: “Chỉ là thứ dung dịch kia khiến chúng ngủ say mà thôi.”

Dứt lời, bắp chân một con chó với cái miệng bị chẻ làm hai mọc đầy nanh nhọn đâm chọc tứ phía bỗng giật lên một cái, làm Alex giật mình.

“N-nếu những hộp kính này vỡ…” Chuyện gì sẽ xảy ra?

Ross không cần nghĩ cũng biết: “Chúng sẽ tỉnh lại.” 

Đây là một nơi vô cùng nguy hiểm.

Có lẽ vì những quái vật trong hộp kính bị cấy ghép một phần giống loài của mình nên Ross dễ dàng nhìn ra chúng bị ghép với những Kẻ Ăn Người thuộc lớp lưỡi dài.

“Tuy có một vài hộp kính chứa con chết nhưng đa số vẫn còn sống. Có vẻ như lớp lưỡi dài thích hợp ghép cho động vật, em nhìn này, đây là ngón tay người.” Anh chỉ vào bộ phận bị ghép trên bàn tay một con linh trưởng.

Con linh trưởng này ngoại trừ phần lông và ngũ quan trên mặt thì tất cả đều bị biến dị đến mức khó có thể nhận diện nó là vượn, khỉ hay đười ươi,… Bộ phận duy nhất mà bọn họ quen thuộc chính là bàn tay bị ghép các ngón tay người của nó.

Alex cau mày khó hiểu, thấy vậy, Ross bèn giải thích thêm: “Các cá thể thuộc lớp lưỡi dài thường có Nguồn Sống là bộ phận bên ngoài cơ thể chứ không phải nội tạng. Mấy ngón tay kia có lẽ là Nguồn Sống của một Kẻ Ăn Người nào đó bị Morgan bắt được.” 

Vừa nói, hai người vừa di chuyển đến dãy hộp kính khác. 

Vừa bước qua, Ross đứng khựng lại, trước mặt bọn họ lúc này không còn là hình thái động vật nữa, mà là con người. 

“Con người ghép với lớp lưỡi dài!” Alex khiếp sợ.

Có hơn mười chiếc hộp kính chứa các hình người nam nữ già trẻ bất đồng, tất cả bọn họ đều có cơ thể dị dạng kinh khủng không khác gì nhóm động vật kia. Điểm chung của tất cả bọn họ đều có một số bộ phận thối rữa đang phân hủy trong dung dịch màu vàng xanh khiến thứ dung dịch đó trở nên đục ngầu. 

“Bọn họ còn sống không?” Alex nhỏ giọng hỏi.

“Không còn, tất cả đều không còn.”

Đây là những kết quả thất bại.

Ross nói: “Lớp lưỡi dài không thích hợp ghép cho con người.” Bởi vì không một thành phẩm nào còn sống.

Thì ra đây chính là lý do Morgan phải tốn rất nhiều năm mới có được kết quả hiện tại, và cũng do vận may của cô ta quá thấp không chạm trán được với lớp có đuôi sớm hơn.

Alex ngẩng đầu nhìn hàng dài những chiếc hộp chứa hình người dị dạng, tuy ban đầu khiếp sợ nhưng cậu không mấy ngạc nhiên khi Morgan có thể làm ra những điều này. Có lẽ các “thành phẩm” thất bại kia là người vô gia cư nên không ai phát hiện hay gây rắc rối cho cô ta. 

Điều bất ngờ là có một xấp tài liệu được đặt bên cạnh những chiếc hộp đặc biệt này. Hai người tiến tới lật xem, bên trong là một vài ghi chép quan sát không rõ ràng nhưng có một số kết luận đáng xem, chẳng hạn như việc đã tìm ra phương án mới khi phát hiện một lớp khác tồn tại trong giống loài này: Lớp có đuôi.

Khi ghép con người với lớp có đuôi sẽ cho ra một bước tiến đáng kể, tất cả các bước tiến đều hướng về cùng cùng mục đích tạo ra một cơ thể người hoàn hảo, không thể chết bởi bị thương hay bệnh tật, nói cách khác là bất tử nhưng không bất lão. Tựa như đặc tính của Kẻ Ăn Người, Ross có khả năng tái sinh vô hạn nhưng quá trình lão hoá vẫn không khác gì con người. 

“Vì sao cô ta lại muốn như vậy chứ?”

“Có một cơ thể luôn luôn khỏe mạnh không mắc bệnh hay bị thương thì ai mà chẳng muốn?” Ross hiểu rõ. 

Hẳn là quá khứ cô ta đã trải qua một số chuyện gây nên ám ảnh và chấp nhất về điều này, không khó để nhận ra tâm lý cô ta có một số vấn đề. Nếu đặt câu hỏi vì sao cô ta lại điên cuồng theo đuổi sức mạnh và cơ thể bất tử như vậy? Thì điều dễ dàng suy luận nhất chính là cô ta có bệnh lý khó chữa trên cơ thể hoặc có người thân từng qua đời vì các lý do thương tật trên.

Nhưng những nguyên do và động cơ sâu xa đó chỉ là suy đoán của hai người bọn họ, giờ phút này chúng không còn quan trọng nữa bởi vì có một vấn đề quan trọng hơn quyết định chuyện sống còn của bọn họ. 

“Làm sao bây giờ? Đây là phòng thí nghiệm cuối cùng trên bản đồ, em nhớ rất rõ, không lý nào Morgan lại không có ở đây.”

Bọn họ cẩn thận kiểm tra từ chiếc hộp kính xem xem Morgan có tự ngâm mình trong đó không, nhưng có vẻ như đây hoàn toàn là khu chứa thất bại phẩm, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Ross cau mày: “Chúng ta cũng chưa đụng mặt tay trợ lý và lão bác sĩ thường xuyên đi cùng cô ta.”

“Có khi nào có một căn phòng mật chuyên phục vụ cho cô ta không được vẽ trên bản đồ hay không?”

“Dùng để bảo mật khỏi những nghiên cứu viên thông thường à?” Ross tự hỏi: “Cũng rất có khả năng.”

Đây là một vấn đề lớn, nếu cứ xông bừa linh tinh sẽ rất dễ tiến vào bẫy của những kẻ còn lại, sở dĩ bọn họ có thể hoành hành và giết gần hết nhân số nơi này chính là vì Alex nắm được bản đồ. Bây giờ bỗng dưng xuất hiện một căn phòng mật khiến mọi thứ bỗng trở nên khó khăn hơn, bọn họ không thể biến thành lũ ruồi mất đầu bay loạn được! 

Alex kiểm tra cái túi đeo của mình, sắc mặt tệ đi: “Chúng ta cũng hết thuốc giải rồi!”

Dù lấy được vài liều thuốc giải từ các phòng thí nghiệm nhưng nhiều lần đối đầu với mưa đạn, Alex đã tiêm cho anh hết số thuốc mà mình lấy được. Trong lúc đánh nhau, tình thế cấp bách không có thời gian ăn thịt người và chờ dạ dày tiêu hóa đâu!

Ross cũng nhận ra vấn đề, đương lúc cả hai cùng nghĩ cách, bỗng nhiên có tiếng lách cách vang lên thật nhỏ. Nếu không phải thính giác của Ross hiện giờ vô cùng nhạy bén thì đã không thể nghe thấy được, anh phản ứng cực nhanh, tay ôm lấy Alex vội vàng kéo cậu ngồi thấp xuống.

Có tiếng gió xẹt qua trên đỉnh đầu, Alex còn chưa kịp kinh hãi thì đã nghe thấy âm thanh va chạm của hai vật thể cứng rắn với nhau, sau đó là tiếng rắc vang lên. Cậu quay đầu nhìn, hộp kính chứa thất bại phẩm phía sau cậu có một vết lõm tròn, đầu đạn không thể bắn xuyên qua nó vì độ dày của kính nhưng từ vết lõm kia đã có những đường nứt vỡ đang dần dần lan ra.

Rắc rắc.

Ross ôm chặt Alex, liên tục nhảy lùi về phía sau mấy mét, tránh né một loạt đạn không biết từ đâu bắn ra, chúng ghim phầm phập vào mấy hộp kính phía sau hai người.

Choang một tiếng thật lớn, toàn bộ hộp kính bị bắn trúng không chịu nổi tác động mà vỡ tung. 

Dung dịch màu vàng xanh đặc sệt đổ ào ào ra ngoài, các thất bại phẩm dị dạng cũng theo đó mà rơi xuống sàn nhà.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!