PHONG NGOA

Chương 6: Tro và con gấu bông

Vài ngày sau, người ta vẫn chưa tìm ra Henry, xác chết trong hồ cũng không nổi lên khiến vụ mất tích càng không thể giải đáp. Hai sự kiện không may liên tiếp xảy ra làm cả trại trẻ chìm vào bầu không khí u ám ngột ngạt, người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi nó là Silas.

Lũ trẻ xung quanh cũng bắt đầu nhận ra khác thường, chúng thường xuyên thấy cậu tự nói chuyện một mình, làm ra những hành động tương tác với ai đó nhưng rõ ràng trước mặt cậu chẳng có lấy một bóng người. Bởi thế mà chúng càng thêm xa lánh cậu, Silas không lấy làm buồn bã vì điều đó đã diễn ra từ trước đến nay, ít nhất thì bây giờ bọn nó không thể bắt nạt hay gây rắc rối cho cậu nữa rồi.

Mỗi khi rảnh cậu lại trốn lên tầng gác mái, lẩm bẩm trò chuyện với hình người màu đỏ bị lột da mà chỉ mình cậu trông thấy được.

“Đã một tháng rồi, anh không cần giết thêm ai à?”

Hình người phía sau lưng cậu cười khẽ, anh ta tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, hai cánh tay lột da thì khoanh lại tì trên vai lưng cậu, nói: “Không cần, tôi muốn chờ những kẻ có linh hồn ngon miệng hơn lũ con nít trong này.”

Silas thở dài: “Chừng nào thì em mới được ra khỏi đây? Anh đã hứa rồi.”

Lúc đó rõ ràng anh đã nói sẽ giúp cậu thoát khỏi nơi này.

“Sắp thôi, ba ngày nữa.”

Silas không rõ sẽ xảy ra chuyện gì để cậu có thể rời khỏi đây nhưng cậu cũng đoán được đại khái, vì thế mà ba ngày sau khi nghe viện trưởng mới thông báo lại lần nữa có người muốn nhận nuôi cậu, Silas không quá bất ngờ.

Có điều, vài đứa trẻ trong viện tỏ ra ganh ghét với cậu. Silas mười lăm tuổi, dù cậu chỉ mới bước sang tuổi mười lăm thì đây vẫn là một độ tuổi khá lớn để có thể tìm cho mình gia đình nhận nuôi một cách dễ dàng. Ấy vậy mà Silas lại may mắn được chọn hai lần, bọn nó đều cảm thấy thật bất công nhưng lại chẳng thể làm được gì.

Sáng sớm ngày hôm đó, không đợi bà viện trưởng đến đánh thức, cậu như đã biết trước mà sớm sửa soạn bản thân, chỉ chờ viện trưởng vừa mở cửa phòng là có thể đi ngay.

“Silas, họ đến rồi, con mau đến phòng ta.”

Họ.

Chính là người nhận nuôi Silas, đó là một đôi vợ chồng có diện mạo rất đẹp và trẻ tuổi, người chồng phỏng chừng ba mươi mấy tuổi, người vợ e rằng vẫn chưa đến ba mươi. Bà viện trưởng đứng bên cạnh họ, chìa tay giới thiệu cho Silas: “Đây là Joel, còn đây là Anne, bọn họ sắp sửa trở thành cha mẹ của con.”

Silas ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc vàng tên Joel đang lạnh nhạt nhìn mình, còn người phụ nữ Anne thì lại cười hiền, vừa khoác tay Joel vừa chìa một tay về phía cậu.

“Chào con, Silas.”

Silas nhìn bàn tay kia, không có ý định nắm lấy, cậu cũng không có ý định đáp lời, bởi lúc này giọng nói khàn khàn của linh hồn trong cơ thể bỗng nhiên cất lên:

– Thật ồn ào.

– Cái gì ồn ào?

– Ý nghĩ đen tối của bọn họ. Có muốn nghe thử không?

Thái độ thờ ơ chẳng mấy quan tâm của Silas khiến vẻ mặt người đàn ông tên Joel càng lạnh thêm, anh ta không nhìn cậu nữa mà nói với bà viện trưởng: “Trước khi nhận nuôi, chúng tôi muốn đưa thằng bé đi kiểm tra tổng quát một lần.”

Kiểm tra tổng quát?

Bà viện trưởng đồng ý, dù hồ sơ sức khoẻ của những đứa trẻ trong viện đều đã có sẵn nhưng bà cảm thấy nếu các vị phụ huynh muốn vẫn có thể đưa chúng đi kiểm tra thêm một lần nữa.

“Đi thôi, Silas.”

Bọn họ không biết rằng trong đầu cậu lúc này đã đầy nghẹt những âm thanh méo mó, cậu có thể nhận ra được đấy là giọng nói của đôi vợ chồng kia nhưng khàn đục và rợn người, nội dung của chúng khiến ánh mắt của cậu dành cho bọn họ càng lúc càng lạnh đi. Đồng tử hơi thu nhỏ lại mà nhìn chằm chặp vào bóng lưng phía trước của họ, cậu hỏi người trong cơ thể mình:

“Linh hồn bọn họ có đủ ngon miệng với anh chưa?”

Không biết linh hồn bên trong cơ thể đưa ra đáp án gì, chỉ thấy Silas gật nhẹ đầu, khoé miệng nhếch lên một chút, mắt cũng khẽ híp lại: “Vậy thì chọn bọn họ đi.”

Bà viện trưởng bất chợt quay đầu hỏi Silas: “Sao thế? Con nói gì à?” Bà vừa nghe thấy tiếng lầm bầm phía sau lưng.

Silas lắc đầu, cười nhìn bà lẫn đôi vợ chồng đang chờ bên cạnh chiếc xe trông có vẻ đắt tiền: “Con không nói gì cả.”

Quá trình kiểm tra sức khoẻ không có gì đặc biệt ngoại trừ việc sau khi lấy máu và nhận kết quả, đôi vợ chồng nọ yêu cầu gặp riêng bác sĩ. Silas ra vẻ ngoan ngoãn ngồi yên lặng trên ghế chờ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình trên mặt đất, trong đầu là giọng nói của bọn họ như bị ai đó ghi âm trộm rồi truyền vào.

“Nó chưa đủ mười tám tuổi, đợi chúng tôi lấy được, liệu phòng khám kia của anh có đảm bảo giữ được bí mật không?”

“Các anh chị cứ an tâm đi.”

Ma quỷ luôn có thể thấy và nghe thấu mọi thứ, chỉ cần đó là điều tội lỗi.

Cậu liếc nhìn đôi vợ chồng nọ đứng ở hành lang bên kia cách mình thật xa, nhưng vẫn đủ cho Silas trông thấy vẻ mặt của bọn họ ánh lên sự hài lòng rõ ràng, lòng cậu bắt đầu ôm một toan tính mới. Lần này không cần cậu phải nói ra toan tính ấy, linh hồn ma quỷ trú bên trong cơ thể cậu đã đọc được, anh ta phát ra tiếng cười khùng khục, tấm tắc khen ngợi.

– Silas, tôi đã nói rằng linh hồn em rất ngon chưa?

“Đã nói rồi.”

– Tôi có thể cảm giác được, nó đang đậm vị hơn.

Lúc Silas được đưa về viện trở lại, trước khi cậu xuống xe, người phụ nữ tên Anne nắm lấy tay cậu, cười hiền bảo: “Chờ khi mọi thủ tục xong hết là chúng ta đã có thể trở thành người một nhà rồi, cô rất mong chờ.”

Silas cười cười: “Vâng, con cũng rất mong chờ.”

Thủ tục nhận nuôi và thời gian chuẩn bị cũng phải tốn hai đến ba ngày, nếu là những đứa trẻ khác thì hẳn sẽ nôn nao đến mất ăn mất ngủ, thế nhưng Silas vẫn chẳng có biểu hiện gì như vậy cả.

Trưa hôm ấy trở về, cậu lại ngồi ngẩn người trên tầng gác mái một mình, bỗng nhiên hỏi hình người lột da màu đỏ phía sau lưng mình: “Anh có muốn mang theo thứ gì không?”

Dù sao cũng sắp rời khỏi nơi này.

Hình người buông hai cánh tay đang ôm eo cậu ra, bay là là vòng đến trước mặt cậu, trả lời: “Không muốn mang theo gì cả.”

Silas nhìn những thớ thịt không đầy đủ nối từ vùng bụng rỗng tuếch của anh đến phía sau lưng mình, chúng thòng xuống, chạm vào đôi chân đang ngồi bó lại của cậu. Cậu nói: “Em biết đây là nơi anh từng ở nên anh mới luôn quanh quẩn trên này trước khi sống trong cơ thể em.”

Hình người màu đỏ chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, dùng hai hốc mắt đen sì của mình nhìn cậu, nói: “Đúng vậy, nhưng tôi chẳng tha thiết gì mấy, nếu em muốn thì có thể mở ngăn tủ kia.”

Silas quay đầu nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta, trông thấy một cái tủ được phủ vải trắng đặt sát vách tường. Thú thật, trên tầng gác mái chẳng còn bao nhiêu đồ vật ngoại trừ một cái tủ, một cái giường và một bộ bàn ghế, tất cả chúng đều được phủ vải trắng cả rồi, bụi bặm và mạng nhện khiến màu trắng xám xịt lại.

Silas không biết trong đó có gì đặc biệt, bèn đi qua vén tấm vải lên rồi mở bừa một ngăn tủ nhìn thử.

Trống rỗng.

“Ngăn dưới cùng.” Anh ta lười biếng nói.

Silas làm theo, nhưng ngăn tủ này lại không mở được, cậu phát hiện nó bị khoá mất rồi. Silas phải xuống lầu tìm vài công cụ và phí không ít sức lực mới bẻ khoá nổi.

Chẳng ngờ thứ cậu mò ra được là một cái lon sắt nhẹ hẫng đã bị đóng kín. Cậu mở nắp lon, bên trong là một đống bột đen kỳ lạ: “Đây là gì vậy?”

“Tro đấy.”

Silas đang định thò tay vào vốc lên thử, nhưng nghe thấy vậy thì khựng lại: “Của anh à? Anh muốn mang theo thứ này ư?”

Hình người lắc đầu, trong giọng nói vẫn không có tí cảm xúc nào: “Cũng không hẳn, tuỳ em thôi, nó không khác gì một vật kỷ niệm chẳng mấy quan trọng.”

Silas im lặng nhìn lon sắt trong tay, cậu không biết vì sao tro anh ta lại bị đặt trong này, một chiếc lon xấu xí và một ngăn kéo khoá chặt, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ nói lên cuộc đời trước kia của anh không quá tốt đẹp để có được một phần mộ ổn. Có lẽ chính vì vậy anh ta mới trở thành quỷ.

Silas nghĩ nghĩ một lúc lâu, sau đó thả cái lon sắt lại, vội đi xuống nhà kho ở sân sau tìm một thứ. Cậu tìm được một cái túi nhựa chống thấm nước, sau đó lén lút mò đến phòng ngủ của bọn trẻ nhỏ tuổi hơn mình, cắp con gấu bông của một cô nhóc rồi mới ôm theo hộp dụng cụ nhỏ chạy lên lầu.

Cậu đổ hết mớ tro vào trong cái túi nhựa chống thấm, lại dùng dao rạch bụng con gấu và moi một phần bông ra, vừa đủ cho cậu nhét cái túi nhựa kia vào bụng gấu, sau đó dùng kim chỉ may lại. Cậu may khá vụng, trông đường may có phần méo mó nhưng lại rất chịu khó may chồng lên hai lần để phòng ngừa nó bị rách.

Làm xong chuyện, Silas lắc lắc con gấu trước mặt hình người lột da: “Xong rồi, như thế này dễ mang theo hơn.”

Đáp lại cậu là tiếng cười trầm đục của anh ta.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!