PHONG NGOA

Chương 6: Quản gia nhầy mũi

Nolan đang ở dưới lầu tiếp đón những vị khách cuối cùng trong ngày, đột nhiên anh nghe thấy tiếng bước chân bình bịch vọng đến từ cầu thang. Sau đó một bóng trắng đột nhiên xuất hiện, lao từ trên lầu xuống, có lẽ người nọ quá hoảng sợ nên không khống chế được tốc độ, cứ thế đâm sầm vào kệ thuốc trong phòng. Lọ thuốc trên kệ lập tức rơi loảng xoảng, mấy túi thảo dược bung ra, bột phấn đầy màu trộn lẫn với nhau, mùi thảo dược nồng nặc lan khắp phòng, chỉ trong nháy mắt căn phòng vốn ngăn nắp đã trở nên hỗn loạn.

“Cẩn thận!” Nolan nhìn kệ thuốc lung lay sắp đổ, vội kêu lên sau đó sải chân bước đến kéo lấy người nọ.

Ầm một tiếng, cái kệ ngã vào người anh, đè cả hai dưới sàn.

Mấy vị khách còn đứng bên ngoài sững sờ một lúc mới hoảng loạn kêu to: “Ôi trời, pháp sư Nolan!”

Vài người vội vàng trèo lên quầy hàng, chui vào phòng muốn nâng cái kệ lên khỏi người anh.

Nolan nằm bên dưới nghe thấy người trong lòng phát ra tiếng ưm khe khẽ, dường như đang cố cựa quậy, anh vội giữ cậu lại, lo lắng hỏi: “Đè đau em sao?”

“Kh-không có.” Người trong lòng nhỏ giọng lắp bắp, kỳ thật lúc kệ thuốc ngã xuống cậu đã được người này ôm vào lòng. Ban đầu cậu còn hoảng sợ không thôi, đầu óc đặc quánh không nghĩ được gì, trong tai chỉ có tiếng tim đập thình thịch. Nhưng rồi mùi hương tươi mát khác hẳn với mùi thảo dược xung quanh truyền vào mũi làm cậu kinh ngạc, cậu sẽ không nhận sai mùi này, là mùi hương của người đã nhặt cậu về.

Cậu ngơ ngác mở to mắt nhìn anh, đến khi cái kệ được nâng lên, anh kéo cậu dậy mới sực tỉnh, lần nữa hoảng hốt khi nhìn thấy sự hỗn loạn mà mình gây ra.

Đúng lúc này quản gia Carl đã xuống lầu, sự xuất hiện của ông khiến cậu càng sợ hơn nữa. Nolan còn chưa kịp hỏi thăm cậu có sao không thì cậu đã vội vàng chui ra khỏi vòng tay anh, hoảng hốt tìm chỗ trốn, khi thì muốn chui xuống gầm bàn nhưng bị mấy túi thảo dược bên dưới chèn kín, khi thì như ruồi mất đầu chạy loạn khắp phòng. Nơi này ngoại trừ Nolan, cậu thật sự không dám đứng gần ai, phía cầu thang còn có một Slime đáng sợ, cuối cùng cũng chỉ có khoảng hở nhỏ giữa góc tường và một cái tủ có thể xem như “an toàn”, cậu lập tức chui vào đó tránh né sự dò xét của những vị khách, dùng ánh mắt như cún con sợ sệt mà nhìn anh.

Nolan nhất thời không hiểu ra sao, chẳng rõ hành động nào của mình lại khiến cậu nhóc hoảng hốt đến vậy. Anh cũng nhận ra tầm mắt của cậu nhìn về phía mấy vị khách với vẻ đề phòng thì vội vàng cảm ơn bọn họ lúc nãy giúp mình nâng cái kệ, tặng họ vài túi thảo dược nhỏ, liên tục nói mình không sao. Chờ khi bọn họ rời khỏi cửa hàng, anh vội vàng treo biển đóng cửa trước quầy rồi mới trở lại trong phòng. 

Tình cảnh có chút khó xử, quản gia đứng lù lù một chỗ, có vẻ bối rối không dám đến gần mà cậu nhóc thì đã rúc sâu vào trong góc tường rồi.

Nolan thở hắt một cái, mặc kệ đau nhức trên lưng vì lúc nãy bị cái kệ đập vào, anh thử tiến đến gần cậu nhóc, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, sẽ không có ai hại em.”

Anh biết cậu nhóc dè chừng như vậy là vì bản năng tự vệ sau những chuyện xảy ra trong quá khứ.

Thấy cậu nhìn về phía mình, cảnh giác trong mắt hơi buông lỏng, anh mỉm cười, thử tự giới thiệu bản thân để cậu không sợ hãi: “Anh là pháp sư y dược, nơi này là nhà của anh.”

Vừa nói anh vừa vươn tay dụ dỗ: “Đừng sợ, em có thể ra đây.”

Cậu nhóc do dự một chút, hết nhìn cánh tay trắng nõn của anh rồi lại nhìn đến gương mặt anh. Lòng nghĩ ngài pháp sư thật đẹp, khác hẳn gã chủ nhân cũ của cậu, có lẽ… anh ấy không phải kẻ xấu.

Nếu Nolan biết cậu có suy nghĩ ngây thơ như vậy nhất định sẽ dở khóc dở cười. Nolan không biết kỳ thật đoạn thời gian trước khi mình chăm sóc cậu, cậu có thể mơ màng cảm nhận được, thế nên mới dễ dàng sinh ra lòng tin dành cho anh.

Khi cậu nhóc do dự chìa tay ra, quản gia Carl phía sau vì vui mừng mà đột nhiên cử động. Cậu nhóc lập tức sợ đến độ rụt tay về, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm quản gia.

Bấy giờ nếu Nolan không nhận ra nguyên do khiến cậu nhóc sợ hãi đến độ chạy bình bịch từ trên tầng xuống rồi náo loạn khắp phòng thì cũng quá chậm tiêu rồi!

Anh vội vàng lên tiếng giải thích: “Đừng lo lắng, đó là quản gia của anh, ông Carl, là một Slime rất hiền lành, ông ấy cũng sẽ không làm hại em đâu.”

Nhận thấy cậu nhóc không tin tưởng lắm, thậm chí còn có xu hướng rúc sâu vào góc tường hơn, anh vội vàng nhéo lấy cánh tay mềm dẻo của Carl khiến cho tay mình dính đầy chất nhầy: “Em xem, ông ấy giống như nhầy mũi vậy.”

Cậu nhóc nhìn chằm chằm phải ứng của Carl, thấy Carl chỉ biết bối rối đứng đó, mặc cho Nolan véo thế nào cũng không nổi giận ăn thịt anh. Đây là lần đầu tiên cậu thấy có một Slime như vậy, không nhịn được mà dè dặt hỏi: “Ô-ông ấy không ăn thịt ạ?”

“Ăn thịt?” Nolan sửng sốt, trong khi quản gia Carl phía sau đã lắc đầu nguầy nguậy, anh thay ông giải thích: “Carl chỉ ăn thực vật thôi, ông ấy thích ăn cây Ngải Cứu, mấy Slime màu xanh lục đều chỉ ăn cây cỏ, không ăn thịt.”

“Th-thật sự?” Cậu nhóc cẩn thận hỏi lại.

Nghe thấy Nolan khẳng định một lần nữa, bấy giờ cậu mới chần chừ chui ra khỏi cái góc “an toàn” của mình.

Thân thể cậu thật sự rất gầy, thấp hơn Nolan nhiều, thế nên bộ đồ ngủ màu trắng mà cậu mặc vừa rộng vừa dài. Cậu giấu cánh tay biến dị trong áo, không dám nhìn thẳng vào anh, đầu cứ cúi gằm lí nhí xin lỗi: “Em làm đổ hết thảo dược rồi.”

“Không sao, chỉ là chút ít thảo dược mà thôi.” Nolan xoa tóc cậu, hỏi: “Vừa rồi vết thương có đau không?”

Ban nãy cậu nhóc rên lên, dù cậu nói không sao nhưng anh biết chắc vết thương bị đè trúng rồi.

Cậu nhóc vội vàng lắc đầu, Nolan không lập tức phản bác, anh kéo tay cậu: “Được rồi, theo anh lên phòng.” 

Vừa đi anh vừa quay đầu nói quản gia nấu thêm cháo cho bữa tối hôm nay, sau đó giúp anh dọn dẹp đống hỗn loạn này, về phần cậu nhóc thì cứ để anh lo. 

Quay trở lại phòng ngủ, việc đầu tiên Nolan làm là để cậu nhóc ngồi lên giường, sau đó vén áo cậu lên, đích thân kiểm tra vết thương. 

Quả nhiên có vài vết thương lớn chỉ vừa đóng vảy lại lần nữa nứt ra do va chạm mạnh, máu thấm vào băng vải lấm tấm đỏ.

Cậu nhóc thấy áo ngủ bị vén lên, nhất thời lúng túng, từ trước đến giờ chưa có ai nghiêm túc để tâm đến thân thể của mình như vậy, hơn nữa còn tiếp xúc thật gần, cậu thậm chí có thể cảm nhận được cái mát lạnh mỗi khi đầu ngón tay anh chạm vào da.

Cậu lắp bắp nói: “Ch-chuyện này… em thật sự không sao.”

Đối với cậu mà nói chút nứt vỡ da thịt này chẳng có gì gọi là đau đớn, cậu thậm chí còn không nghĩ cảm giác này gọi là đau, so với những lần bị hành hạ hay tra tấn trong quá khứ đều không bằng một phần mười.

Nhưng Nolan ngăn không cho cậu kéo áo che chắn, miệng nói: “Anh phải mất không ít công sức mới làm cho thân thể em tốt lên, hiện giờ em phải biết quý trọng bản thân mình chứ.”

Nói rồi anh tháo bỏ lớp băng vải, cẩn thận bôi thuốc cho cậu.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!