Buổi tối hôm ấy bọn cậu dùng bữa cùng với đội khảo cổ. Trong đội bây giờ người lớn tuổi nhất là giáo sư, sau một ngày đi đường vất vả thì ông lập tức chui vào lều nghỉ ngơi. Đám sinh viên bọn cậu được tách ra một nửa ở một lều, nửa còn lại thì chung lều với giáo sư. Bởi vì hoàn cảnh trong rừng không nhiều tiện nghi nên đành phải chịu khó chen chúc nhau, nhưng ai nấy đều mệt rã rời, vừa đặt lưng xuống đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Một đêm yên ổn trôi qua.
Bởi vì ở trong rừng sâu thế nên ánh nắng ban mai vô cùng yếu ớt không thể nào xuyên qua mớ lá cây dày đặc che trên đỉnh đầu, khiến buổi sáng trong rừng trở nên ảm đạm. Đám sinh viên bọn cậu bị đánh thức, ăn một ít bánh mì kẹp bơ đậu phộng đã coi như xong bữa sáng của mình.
Sau một đêm nghỉ ngơi, toàn bộ đều có tinh thần phấn chấn, ngay cả Ethan cũng không ngoại lệ. Bọn họ bắt đầu chuẩn bị, đội trưởng đội khảo cố đã chia bọn họ làm hai nhóm, nhóm sinh viên và giáo sư cùng một người khác sẽ đến khu thần điện và hồ Thánh với anh ta, những người còn lại thì đi vòng qua, đến bên kia khu tàn tích của thành phố để tìm kiếm hiện vật bị bỏ sót. Đội trưởng nói rằng cây cối và cỏ ở khu thần điện mọc cao lắm, e rằng ngày hôm nay bọn họ sẽ phải dành thời gian để dọn bớt chúng.
Ethan chui vào lều, balo lớn sẽ để lại ở khu trại, cậu chỉ mang theo một cái túi đeo nhỏ, bên trong chứa một ít bánh kẹo để nạp năng lượng, nước uống và vài thứ linh tinh khác.
Ethan đeo túi bên hông, tay cầm theo một con dao dài dùng để phạt cây cỏ khi đi trong rừng, thứ này luôn không thể thiếu.
Cậu chui ra khỏi lều, đúng lúc nghe thấy tiếng trò chuyện truyền đến đứt quãng từ lều bên cạnh. Là của nhóm Vicky:
“Hình như đêm nay có nguyệt thực…”
“Ừ đúng rồi. Mấy ngày trước khi lên đường có thấy báo đăng tin về việc này…”
Ethan ngẩng đầu, trên đầu không phải là bầu trời mà là những tán cây đan xen nhau, có rất ít tia nắng rọi được xuống mặt đất. E rằng bọn họ sẽ không thể quan sát được nguyệt thực đâu.
Ít phút sau mọi người cũng chuẩn bị đầy đủ, bắt đầu lên đường. Địa điểm dựng lều nghỉ ngơi không cách xa khu tàn tích, có điều để đến được thần điện bọn họ phải đi bộ băng qua khu nhà cổ một đoạn dài. Chúng chính là dạng kiến trúc mà Ethan vô tình thấy được vào nửa năm trước khi cậu cố ý vượt qua tường rào chắn quanh khu cắm trại. Có điều, những ngôi nhà ở đó lác đác và nhỏ hơn thứ cậu trông thấy lúc này, cậu đoán có lẽ vị trí mà mình vô tình đến được kia nằm ở rìa thành phố cổ, thế nên chúng mới ít như vậy.
Nhóm sinh viên lần đầu được tận mắt chứng kiến những tàn tích còn sót lại đều phải trợn tròn mắt, không ngừng nhìn ngó dáo dác.
Phần lớn những ngôi nhà đã không còn nguyên vẹn, tường đá phủ đầy vết nứt, có rêu và dây leo thực vật bám lên khiến chúng tựa như đang ẩn mình và hòa làm một với khu rừng.
“Đây là khu nhà dân mà đội khai quật được, phần lớn hiện vật đưa về đều được phát hiện từ khu này.” Đội trưởng đội khảo cổ vừa đi vừa nói.
Cây cỏ nơi này đã được đội dọn qua một lần nên đường không khó đi mấy, tầm nhìn cũng quang đãng hơn, có thể trông thấy được một ít thềm đá đã mục dưới chân. Vài tia nắng xuyên qua tán cây rọi xuống khiến mấy hạt bụi bay lơ lửng trong không khí sáng lên, so với trên ảnh chụp thì khung cảnh này còn nhuốm phần cổ tích hơn nhiều, nó thật sự có thể khiến người ta thất hồn lạc phách trong đó.
Thế nhưng đắm chìm chưa được bao lâu, chỉ mới đi qua vài ngôi nhà cổ Ethan đã có cảm giác kỳ lạ. Cậu quay đầu nhìn lại phía sau, tường nhà đổ vỡ vài chỗ nhưng đứng ở bên ngoài vẫn không cách nào nhìn thấy bên trong có gì, phía sau lỗ hổng của chúng là không gian tối đen. Có thứ gì đó chớp lóe rồi biến mất, cậu lập tức khựng lại muốn nhìn cho kỹ, thứ vừa rồi trông như một đôi mắt vậy, nó đã quan sát cậu. Cậu cảm nhận được!
“Ethan, mau đi tiếp thôi.” Giáo sư đi ở gần cuối phát hiện cậu bị tuột lại phía sau, đang đứng ngẩn người nhìn về phía mấy căn nhà cổ vừa đi qua thì cao giọng gọi.
Ethan giật mình, cậu vội vàng bắt kịp.
“Sao thế?” Giáo sư hỏi.
Cậu chỉ mím môi lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu lại nhìn qua những ngôi nhà gần đó, lần nữa bắt được một thứ trông như đôi mắt, nó chớp một cái rồi biến mất, nhanh đến mức khiến người ta phải hoài nghi rằng mình nhìn lầm. Nhưng cảm giác vẫn còn nguyên đó, cứ như thể từ trong những ngôi nhà cổ có kẻ nhìn lén cậu vậy.
Ethan cau mày, cậu đi nhanh lên phía trước hỏi đội trưởng: “Các anh đã vào trong mấy ngôi nhà cổ ấy chưa?”
“Vào rồi, không có gì trong đó cả, hiện vật tìm được đều đưa về hết rồi.”
Cậu càng thấy lạ: “Không có thú rừng nào chiếm nó làm ổ ư?”
“Có rắn, nhưng phần lớn là dây leo và các loài thực vật thôi, cũng có nhiều dương xỉ khổng lồ nữa.”
Ethan không cho rằng những đôi mắt lạ kia là của rắn, nó càng giống người hơn… hoặc ít nhất là của sinh vật nào đó giống người. Thế nhưng lúc này cậu không có ý định tìm hiểu đến cùng chúng là thứ gì, bởi vì cậu rõ ràng cảm giác được chúng không có thiện ý, tốt nhất là cậu nên tránh xa một tí, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng đến thần điện mà thôi.
Bọn họ đi tầm một tiếng mới đến nơi.
Bao quanh thần điện là một dãy tường rào và cổng lớn đã mục nát, rêu phong. Ethan có hơi ngơ ngác, dù chúng đã bị thời gian bào mòn nhưng vẫn gợi lại cho cậu ký ức về những đêm cậu trèo qua nó để lén lút đi tìm Người như thế nào. Ngoại trừ lớp ngoài của tường đã khác đi nhưng hình hài vẫn không mấy thay đổi, quen thuộc mà xa xăm.
“Đến rồi!” Đội trưởng nói.
Cổng lớn đã bị sụp mất một góc, bọn họ thông qua nó để đi vào bên trong.
Quả đúng như lời anh ta nói, cỏ và cây cối ở đây mọc cao lắm, qua cả đầu người, chen chúc và dày đặc tựa như một mê cung. Cũng may là lúc vừa phát hiện ra thần điện, đội khảo cổ đã phạt bớt một ít cây cỏ mới tạo ra một vùng trống để đứng lúc này.
Ngoại trừ cây cỏ, thứ di tích hùng vĩ đứng sừng sững kia khiến cho cả đám đều phải há hốc miệng.
Có thể nói đây là nơi duy nhất ít bị thời gian gây tổn hại trong toàn bộ khu tàn tích. Không có dấu vết sụp đổ, tường đá cũng không bị bào mòn quá nhiều. Ngoài việc dây leo phủ khắp ra thì tòa thần điện này tựa như một căn phòng kín không tìm thấy lối vào.
Trong tiếng trầm trồ của những sinh viên còn lại, giáo sư đánh giá: “Chờ khi tìm thấy lối vào có lẽ sẽ phải mời thêm chuyên gia đến nghiên cứu khu tàn tích này. Nhìn kìa, giá trị lịch sử của mấy bức phù điêu và tượng ở đây không hề nhỏ đâu, tôi thật tò mò rốt cuộc bên trong tòa thần điện còn bao nhiêu hiện vật tuyệt vời nữa.”
Đội trưởng đội khảo cổ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta đang là một trong những người đầu tiên được tiếp xúc với nó…”
Trong khi bọn họ nói chuyện với nhau, nhóm Vicky thì không ngừng sờ mó các bức tượng đã vỡ mất một nửa ở gần cổng lớn, Ethan lại bị thu hút bởi một gò đất kỳ lạ nằm ở phía xa, nơi mà những bụi dương xỉ và cỏ cao qua đỉnh đầu chưa được dọn dẹp.
Cậu chậm rãi rẽ sang hướng đó, phát hiện ấy không phải gò đất, mà là một cái ụ nhô cao được đan xen bởi rất nhiều rễ cây và dây leo ngoằn ngoèo, thoạt nhìn trông như một ổ giun đất khổng lồ. Phía sau “ổ giun” còn có dây leo mà rễ cây nối liền, dẫn thẳng vào trong bụi cỏ.
Ethan ngửa đầu quan sát mặt tường của tòa thần điện phía trước, cậu muốn tìm lại ô cửa sổ nọ, hy vọng nó có thể là lối vào cho bọn họ.
Nghĩ đến đây cậu cau mày, ô cửa sổ đó dẫn đến phòng ngủ của Người, cậu bỗng có chút không muốn để ai phát hiện ra.
Cậu quay lại nhìn giáo sư và đội trưởng đang săm soi một bức phù điêu, thấy không có người để ý đến mình, cậu bèn lách vào giữa đám cây cỏ, đi men theo đống rễ và dây leo nối từ “ổ giun”, chẳng mấy chốc sau đã biến mất không còn tung tích.
Ethan vừa đi vừa dùng dao trong tay chặt bỏ bớt để mở rộng tầm nhìn. Thế nhưng, dần dần cậu phát hiện bức tường của tòa thần điện rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng cậu đi mãi đi mãi lại không đến được. Đột nhiên giữa bụi cỏ cao vang lên tiếng sột soạt, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Lại nữa rồi, những cái nhìn kỳ lạ đó lại kéo đến. Cậu cảm giác được!
Ethan hoảng sợ, từ xa, những bụi cỏ lay động càng lúc càng đến gần cậu, cậu vội vàng khua con dao trong tay, nhanh chóng chặt mớ cỏ rồi chạy thật nhanh về phía bức tường.
“Ethan.”
Bỗng nhiên một tiếng gọi thì thầm vang lên bên tai.
“Shirira!” Cậu vui mừng kêu một tiếng. Vội vàng rẽ sang phải, chạy theo hướng mà giọng nói Người phát ra.
Tiếng sột soạt phía sau càng lúc càng đến gần rồi. Thế nhưng Ethan chạy mãi lại không thoát khỏi “mê cung”, rõ ràng mặt tường ngay phía trước mà lại không cách nào đến gần được.
Đúng lúc này Ethan đột nhiên cảm thấy trên cổ nhồn nhột như bị cái gì đó quấn lên, sau đó tầm mắt tối sầm lại như bị ai che kín. Thế nhưng cậu còn chưa kịp hoảng sợ thì đã nghe thấy tiếng Người nói khẽ: “Nhắm mắt lại, đi theo ta.”
Ethan đứng khựng lại, xung quanh là tiếng sột soạt của sinh vật kỳ lạ nào đó, nhất thời cậu không nhận ra được âm thanh của Người đến từ hướng nào.
“Chúng đang đến gần, nhanh nào Ethan.”
Bên trái!
Ethan mặc kệ thứ gì đang che lấy mắt cậu, cứ thế mà vội vàng chạy theo phương hướng đó. Việc không nhìn thấy gì khiến cậu vấp ngã mấy lần nhưng lại bất ngờ được đỡ lấy, cậu phát hiện không biết từ khi nào trên eo mình đã bị dây leo quấn chặt, cứ hễ cậu vấp ngã là nó sẽ nhẹ nhàng nâng cậu lên, sau đó kéo nhẹ như đang giục cậu chạy nhanh.
“Ethan…”
Lần này là bên phải.
Cậu nhắm mắt chạy theo, ít lâu sau tiếng sột soạt sau lưng đã bị bỏ xa rồi dần biến mất. Bỗng nhiên chân cậu vấp một cái, suýt tí nữa thì ngã cắm đầu nhưng dây leo trên eo lập tức siết lại, thật nhẹ nhàng nâng cậu lên. Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Cẩn thận một chút, Ethan…”
Sau một câu ấy, tầm mắt cậu bỗng sáng ngời trở lại, lực siết trên eo cũng buông lỏng. Ethan nhận ra mình đã thoát khỏi “mê cung” kia, trước mặt là bức tường của thần điện. Cậu đến rồi!
“Shirira!” Ethan vội vàng quay đầu tìm kiếm nhưng chỉ kịp nhìn thấy một sợi dây leo vừa rụt lại rồi biến mất giữa đám cỏ cao qua đầu người.
Cậu vội cúi đầu nhìn eo mình, không có dây leo, mà dưới chân lại là cái “ụ đất” kia.
Ethan ngẩn ra hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Cậu giắt dao vào bên hông mình, ngửa đầu quan sát bức tường.
Kia rồi, ô cửa sổ đó!
Ethan mừng rỡ, chính là nó, ở góc nhìn này cậu không nhầm lẫn được!
Chỉ có điều, sau đó Ethan phải thất vọng rồi, cậu vội vàng trèo lên, nó khá cao nhưng Ethan đã quá “quen đường quen nẻo” nên chẳng làm khó được cậu. Thế nhưng thứ cậu nhận được khi trèo lên bệ cửa sổ là một mặt tường lồi lõm, trông vết tích của nó như thể thuở xưa có người cố ý bịt kín lại. Sự hụt hẫng khiến cậu thẫn thờ ngồi trên bệ cửa sổ một lúc lâu, cậu lầm bầm như đang nói chuyện với ai đó: “Vì sao em lại không vào được? Rõ ràng trước kia em vẫn vào được cơ mà!”
Cậu cúi đầu suy nghĩ, có lẽ sau khi cậu bị thiêu sống đã xảy ra sự thay đổi nào đó, có người muốn niêm phong lại thần điện ư?
Ethan ngó dáo dác, cậu nhớ còn có vài cửa sổ nữa, vội vàng leo qua để xem xét nhưng chúng cũng trong tình trạng bị bịt kín khác thường như thế.
“Shirira…” Cậu thì thầm: “Làm sao để gặp Người đây?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng đội trưởng vang lên từ xa: “Này Ethan, cậu leo lên đó làm gì?”
Bởi vì Ethan đang ở trên cao thế nên nhóm giáo sư chỉ cần ngước đầu quan sát kỹ một chút là có thể thấy cậu ngồi vắt vẻo ở bệ cửa sổ trên tường thần điện.
“Mau xuống đây!”
Ethan sửng sốt một chút thì vội vàng trèo xuống, lần này trở về khu vực trống không gặp phải cảnh tượng kỳ lạ đi mãi không tới nữa. Vừa trông thấy giáo sư đã bị ông trách: “Sao lại chạy đi một mình như thế, nhỡ trong đám cây kia có rắn thì sao?”
Ethan thầm nghĩ, rắn thì không có nhưng rõ ràng là có mấy sinh vật đáng sợ khác. Nhưng cậu chỉ đáp: “Em đi theo mớ rễ cây kia thôi. Cũng không có gì đáng ngại.”
Ông thuận miệng hỏi: “Thế có phát hiện gì không?”
Ethan lắc đầu: “Em tưởng có thể vào được bằng đường cửa sổ.”
Đội trưởng nghe thấy vậy thì xen vào: “Không được đâu, tòa thần điện này cứ như một chiếc hộp bị niêm phong kín ấy. Từ sớm bọn tôi đã kiểm tra mấy cái cửa sổ ấy rồi, đều không vào được.”
Nói rồi anh ta vỗ tay mấy cái, gọi nhóm Vicky tập trung lại: “Ngày hôm nay trước hết chúng ta phải xử lý đống cây cỏ cao quá đầu này đã. Theo như khu nhà cổ bên ngoài, thỉnh thoảng có tìm thấy vài căn hầm nhỏ phía sau những ngôi nhà ấy, bây giờ chỉ có thể hy vọng chúng ta cũng sẽ tìm được một căn hầm tương tự xung quanh khu vực này. Biết đâu nếu gặp may mắn thì nó sẽ là lối vào cho chúng ta.”
Vì vậy trong sự bất mãn của nhóm Vicky, bọn họ cực khổ chặt cây phát cỏ cho đến tận chiều mới xem như hoàn thành, tầm nhìn lúc này đã trống hơn hẳn. Toàn bộ kiến trúc của tòa thần điện cùng với những bức tượng vỡ cũng phô bày ra.
Giáo sư lớn tuổi rồi nên bây giờ đành ngồi một bên nghỉ ngơi lấy sức, mấy bức tượng vỡ cũng chỉ có thể xếp sau.
Ethan ngồi nghỉ bên cạnh, không có tâm tư đi xem đây đó như bọn Vicky, trong đầu cậu lúc này chỉ nghĩ về những ô cửa sổ đã bị bịt kín kia. Rốt cuộc thì ai đã niêm phong chúng?
Cậu đứng dậy, giậm giậm chân để đè mớ cây dại nằm rạp xuống cho dễ ngồi, không ngờ lúc giậm chân lại nghe thấy âm thanh vọng từ bên dưới như thể có một không gian rỗng ở đó.
Cậu kinh ngạc, giáo sư ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc. Ông vội vàng đến gần, dùng dao nạy lớp đất bên dưới lên. Lúc hai người phát hiện đó là một cánh cửa đá bị đất lấp lên thì kinh ngạc không thôi, mà nhiều nhất là sự vui mừng. Xem ra đội trưởng nói đúng rồi, nơi này cũng có một cái hầm.
Ethan vội vã dùng dao nạy nắp hầm lên, có lẽ bởi vì năm tháng mà những viên đá ở đây rất dễ vỡ ra. Khi đội trưởng đi đến đã thấy bọn họ cạy được một nửa.
Anh ta hưng phấn hô to rồi cũng phụ một tay. Chẳng mấy chốc sau đã mở được nắp hầm.
Đội trưởng có mang theo đèn pin, anh ta khom người rọi vào trong, phát hiện dưới đó ngoại trừ rễ cây và dây leo chằng chịt ra thì không còn gì khác, cũng không có thứ mùi lạ nào bốc lên.
Đội trưởng lập tức lấy dụng cụ đo khí độc từ trong balo ra, cầm trên tay rồi nói: “Để tôi xuống đó xem thử.”
Nói rồi anh ta men theo bậc thang đá nhỏ bên dưới mà chậm rãi bước xuống, Ethan ở bên trên vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình đo trong tay anh ta, thấy không hiện bất cứ cảnh báo nào thì cũng nhanh chóng bám theo sau.
“Này!” Giáo sư bị bỏ lại kêu một tiếng, thấy hai người đều đã chui xuống căn hầm lạ bên dưới thì cũng vội vàng đi theo, không cam lòng bị bỏ lại.
Ethan cầm lấy đèn pin của đội trưởng, thay anh ta soi đường. Không gian nơi này rất rộng và cực kỳ u ám. Ngoại trừ chút ánh sáng đến từ cửa hầm và đèn pin thì không còn gì khác nữa, nhưng như vậy cũng đủ để thấy rõ mớ dây leo lúc nhúc phủ khắp mặt đất dưới chân, còn có một cái bàn đá nằm ở chính giữa phía xa xa kia.
Ethan vừa trông thấy cái bàn đá thì ký ức lại ùa về, dường như sau khi bị sinh vật dưới sông dìm xuống nước, nơi cậu tỉnh lại là nơi này. Cậu nằm trên một thứ gì đó lạnh lẽo và ướt át, xung quanh cũng u tối và ám màu xanh của rêu hệt như hiện tại.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, tuy một phần ký ức về kiếp nào đó đã trở về nhưng cậu vẫn không sao nhớ ra mình đã trải qua những gì vào cái ngày gặp nạn nửa năm trước. Chỉ một điều cậu có thể chắc chắn là, cậu đã gặp lại Người ở đây…
Giáo sư bỗng kêu lên một tiếng, ông đang ngồi xổm xuống nghiên cứu mớ dây leo dưới chân: “Nó cử động!”
Cử động?
Ethan quan sát kỹ hơn, phát hiện chúng quả thật đang trườn đi một cách chậm rãi trên mặt đất.
“Cứ như động vật vậy, đây là dạng sống mới ư?” Giáo sư vừa nói vừa dùng tay sờ vào. Mớ dây leo đang bò lúc nhúc lập tức co rụt lại vì động chạm của ông.
“Thật kỳ lạ.” Ngay cả đội trưởng cũng cảm thán, bọn họ chưa từng gặp kiểu thực vật nào như thế này.
“Có lẽ sau này nên mời cả chuyên gia về thực vật đến nghiên cứu chúng.” Giáo sư đưa ra một đề nghị: “Bây giờ nên tiến vào sâu thêm hay là…”
Bọn họ bấy giờ đã đi đến bên cái bàn đá, đúng lúc đèn pin trong tay Ethan chớp tắt vài cái, đội trưởng lập tức nhìn về phía cửa vào, nói: “Mặt trời sắp lặn rồi, hôm nay cũng không mang đủ đồ nghề. Bây giờ trở về thôi, đợi sáng mai rồi đến đây xem xét tiếp.”
Cũng đúng, không nên đi trong rừng vào buổi tối, chẳng ai biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng giáo sư có vẻ không cam lòng, nơi này rất có thể là lối dẫn bọn họ vào thần điện, vậy mà phải đợi đến hôm sau. Điều này có thể khiến bất kỳ kẻ cuồng tìm tòi nào cũng phải ngứa ngáy trong lòng. Ông cảm thấy đêm nay mình sẽ mất ngủ mất.
Ông nhìn qua nhìn lại, không biết nghĩ gì trong lòng mà ngồi xổm xuống, dùng dao cắt một đoạn dây leo đang trườn bò trên mặt đất. Sợi dây leo bị cắt lập tức uốn éo mấy cái rồi cuộn chặt lại như bị đau.
Ethan thấy thế thì cau mày, cậu vẫn còn nhớ cảm giác những sợi dây leo quấn trên eo mình ban sáng lúc bị vây trong “mê cung” kỳ lạ kia. Trực giác nói cho cậu biết nó rất có thể liên quan đến Người, dù sao thì khi đó chính Người đã dẫn cậu thoát khỏi. Thế nên trông thấy giáo sư cắt sợi dây leo như vậy, lòng cậu lập tức sinh ra cảm giác khó chịu, chỉ hận mình không ngăn cản kịp thời: “Thầy định làm gì với nó?”
“Thầy định mang về trại xem thử nó rốt cuộc là gì.”
Ethan thấy ông lại giơ dao lên muốn cắt thêm một nhánh nữa thì tức giận, bước vội đến giữ lấy tay ông. Ngay cả chính cậu đây đi trên mặt đất còn cẩn thận không đạp lên chúng, vì sao giáo sư lại có thể không chút thương tình gì mà làm hại nó chứ. Cậu cố hết sức ra vẻ bình tĩnh nói: “Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta nên về thôi. Còn dây leo, nhỡ đâu có độc thì sao, tốt nhất thầy đừng cắt nhiều.”
Ethan cau mày nhìn đoạn dây leo bị đứt kia cuộn lại một cách đáng thương, cứ như thể chính cậu cũng cảm giác được cơn đau của nó.
Giáo sư nghe vậy thì hơi giật mình, dường như ông quên mất khả năng chúng cũng có độc. Vì vậy ông vội vàng đứng dậy, nhón lấy phần dây leo đã cắt của mình mà nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Ethan vẫn cảm thấy thật khó chịu, cậu nhìn dây leo đáng thương nọ, thấy dịch cây vẫn cứ rỉ ra từ vết cắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
Cậu nhân lúc hai người kia quay lưng đi thì vội móc từ trong túi đeo ra một cuộn băng vải nhỏ, rắc lên đó ít thuốc rồi nhẹ nhàng kéo sợi dây leo kia ra quấn cho nó. Thuốc này dùng cho người, không biết có tác dụng gì đối với thực vật hay không nhưng Ethan mặc kệ, ít nhất thì cậu cũng làm cái gì đó cho nó.
Điều kỳ lạ là khi Ethan chạm vào sợi dây leo, nó không hề rụt lại mà còn thân mật quấn lên, ma sát như đang làm nũng. Ethan cười cười, cột phần băng vải dư lại thành một cái nơ nhỏ rồi đứng dậy, đuổi theo sau hai người kia.
Add comment