PHONG NGOA

Chương 6: Người canh giấc ngủ

Đối mặt với ánh mắt không có chút cảm xúc dư thừa nào của bóng người cao lớn phía trước, gã ta rùng mình, sợ hãi gật đầu rồi vội vàng bay đi, muốn ẩn mình trong làn sương mù đêm đang chậm rãi dâng lên.

Gã biết lời đe dọa này không phải chỉ nói suông, trong chung cư này đã có không ít kẻ chết dưới tay tên đó, lần nào cũng là cái chết thê thảm mà gã không dám tưởng tượng nó sẽ ứng lên người mình.

Bay đi được một quãng xa, lúc này gã mới đáp xuống đất rồi lầm bầm chửi rủa, cơn khuất nhục trong lòng không bao giờ được rửa sạch. Gã bực tức đảo mắt nhìn mấy tòa nhà xung quanh, tiếng xì xào và hàng tá mắt cặp mắt kép của côn trùng chĩa thẳng vào gã từ những ô cửa sổ đã tối đèn làm gã càng thêm căm ghét. 

Dường như việc có một kẻ rình mò bị cảnh cáo ở nơi này đã thu hút bọn người lai bên trong mấy tòa nhà, bọn chúng đang không ngừng xì xào bàn tán cái gì đó, rất nhiều bóng người dị hợm lắc lư không ngừng sau những ô cửa sổ tạo nên khung cảnh quái dị.

Nếu lúc này Sam không ngủ say, chỉ cần cậu ló đầu nhìn ra ngoài là sẽ lập tức rợn tóc gáy ngay. Nhưng cậu không hề hay biết gì, chỉ đắm chìm trong giấc mơ đẹp của mình, cũng hoàn toàn không có chút cảnh giác nào khi cửa ban công nơi phòng ngủ bị một người đàn ông chậm rãi mở ra.

Sau khi đuổi kẻ rình mò đi, anh đáp xuống ban công nhà cậu, nhẹ nhàng bước đến chỗ cửa sổ rồi dùng phần móng tay sắt nhọn của mình thò vào khe cửa, thật dễ dàng gạt mở chốt cài bên trong, cửa sổ cứ thế bật ra chào đón người tới.

Đôi cánh mỏng phía sau đập trong không gian kín mới có thể nghe thấy tiếng gió vù vù thật nhẹ, anh bay vào trong phòng rồi nhanh chóng thu nó lại để tránh đánh động người đang ngủ say trên giường.

Trong phòng ngủ lúc này chỉ có một nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc đèn ngủ nhỏ đặt ở tủ đầu giường, nhưng nhờ có chút ánh sáng đó mới soi rõ người đàn ông vừa vào phòng không mang hình dáng nhân loại hoàn toàn. Trên đầu anh còn có hai cọng râu dài của côn trùng, đôi mắt đen kịt không có tròng trắng của anh là một đôi mắt kép với hàng nghìn các thấu kính nhỏ ti li. Bóng tối dường không cản trở được tầm nhìn của anh.  

Anh đi quanh phòng ngủ của cậu, nhìn bài trí nơi này một lúc, cũng không có gì đặc biệt, đều rất ngăn nắp ngoại trừ một nơi phảng phất tỏa ra thứ mùi quen thuộc. 

Gia Vỹ đi chân trần, bước chân của anh không phát ra bất kỳ tiếng động nào, anh cứ thế đi về phía bàn làm việc của Sam. Thứ mùi quen thuộc kia đến từ nơi này – từ một ngăn kéo. Anh không thèm nghĩ mà kéo nó ra nhìn, ngăn kéo không khóa, thế nên đủ thứ vật dụng linh tinh hiện ra, một đống cốc giấy, ống hút, bút bi, giấy note và cả khăn giấy được gấp lại cẩn thận ở trong này.

Anh nhướn mày, không ngờ cậu nhân viên ngoan ngoãn mà anh để ý từ lâu lại trộm đồ đã qua sử dụng của mình về cất giấu trong nhà, mùi của chính anh bao phủ cái ngăn kéo này nồng đến vậy cơ mà. Anh cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp như là có chút bất đắc dĩ mà cũng có chút nuông chiều, anh thì thầm: “Thật là một sở thích đáng yêu.”

Bí mật nhỏ của Sam đã bị anh phát hiện. 

Anh nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, nghiêng đầu nhìn cậu thanh niên đang ngủ ngon trên giường. Ánh đèn ngủ hắt nhẹ lên gương mặt cậu, sống mũi thẳng, bờ môi khép hờ, trông còn ngoan ngoãn hơn cả khi thức giấc.

Anh cứ thế đi đến bên cạnh giường, yên lặng ngắm cậu hồi lâu, thi thoảng hai sợi râu trên đầu lại ma sát vào nhau tạo ra tiếng lào xào nho nhỏ như thể chủ nhân của nó đang rất đắn đo. Anh cứ nhấc tay lên rồi lại buông xuống, rồi lại nhấc tay lên, chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn vươn về phía cậu, nhẹ nhàng chạm vào má cậu một cái. 

“Ưm…” Bỗng nhiên cậu phát ra âm mũi nho nhỏ, môi mím lại, sau đó bất chợt trở mình, đưa lưng về phía anh.

Bàn tay vừa mới vươn ra của anh rụt trở về, anh đi vòng sang phía bên kia giường. Không ngờ lại nhìn thấy cậu trai đang ngủ ngoan ngoãn có một thói quen xấu trong lúc mơ, cậu tự cắn móng tay mình, tư thế nằm thoạt nhìn giống như em bé đang mút ngón tay vậy.

Khóe môi anh hơi cong lên vì phát hiện ra thêm một thứ đáng yêu nữa trên người cậu. Nhưng dù đáng yêu thì đây cũng là thói quen xấu, anh chờ một lúc để cậu không tỉnh lại giữa chừng thì tiếp tục vươn tay ra, lần này là nhẹ nhàng kéo lấy ngón tay cậu ra khỏi miệng, sau đó nhét vào trong chăn. Thấy cậu không nhúc nhích, anh yên tâm chuyển sang vuốt ve gò má cậu hai cái, bấy giờ mới thỏa mãn rút tay về. Có điều, anh lại phát ra tiếng thở dài khe khẽ. 

“Thời gian qua tôi đã cố không đến gần hay tiếp cận em rồi… thế mà bây giờ em lại xuất hiện ở nơi này. Thật là…” Anh lầm bầm một mình, trong đôi mắt kép kia lại có thể ẩn chứa cảm xúc của con người, là sự dịu dàng trái ngược hoàn toàn khi đối mặt với kẻ rình mò bên ngoài. 

“Em có biết con người đã bước vào đây thì không thể thoát ra nữa hay không?”

Khu chung cư này là hang ổ của một giống loài lai giữa côn trùng và người, mỗi khi đêm xuống sẽ có một màn sương mù dâng lên, chúng được tạo ra bởi chất thải, xác lột vỏ phân hủy, dịch tiết, ấu trùng đã chết,… của loài trùng lai bọn họ, là độc đối với con người. Chỉ cần ở một đêm tại nơi này, cơ thể con người sẽ hấp thu thứ chất độc đó, nếu rời khỏi đây, bọn họ sẽ nhanh chóng bị suy nhược và biến thành một cái xác khô chỉ trong vài ngày.

Đó là lý do vào cái ngày đụng phải cậu ở thang máy anh đã vô cùng kinh sợ, dù giấu trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn không thể nào giấu hết kinh ngạc. Thậm chí khi nghe cậu nói trong lúc chuyển nhà cậu đã ngủ một đêm tại nơi này, anh đã cau mày. Nếu không phải đêm trước hôm đó có việc rời khỏi chung cư, không hề hay biết cậu dọn đến, thì anh đã tìm cách đuổi cậu đi rồi. Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy may mắn rằng địa phận đánh dấu của mình trong tòa nhà này đủ mạnh để bảo vệ cậu vượt qua cái đêm đầu tiên mà không có mặt anh ở đó. 

Nếu không, sợ rằng cậu đã sớm bị lũ trùng lai đói khát bắt mất rồi!

Đến đây anh lại thở dài, rốt cuộc cũng không kiềm được nữa mà hơi cúi thấp người, áp đến gần gương mặt cậu. Tầm mắt anh khóa chặt vào đôi môi hơi hé mở kia, muốn thử một chút. Có điều khi chỉ còn cách vài centimet nhỏ, cậu lại đột nhiên trở mình khiến nụ hôn lén trong thoáng chốc thất bại. 

Anh khựng lại một lúc rồi đứng thẳng người dậy, không tiếp tục ý định chiếm lấy nụ hôn đầu với cậu bằng cách lén lút này. Dù sao mọi chuyện từ bây giờ sẽ thay đổi, nếu cậu đã ở đây rồi thì anh không việc gì phải cố tình xa cách cậu nữa. Anh sẽ để cho cậu biết thời gian qua không phải chỉ có mình cậu là chú ý đến anh. 

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Sam ngồi đờ người trên giường một lúc lâu rồi mới xoa mặt lầm bầm: “Hình như đêm qua… có âm thanh gì đó…”

Cậu cau mày, đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ cứ nheo lại, trong đầu cố nhớ xem đó rốt cuộc là mơ hay là thật sự diễn ra. Đêm qua cậu cứ nghe thấy chuỗi âm thanh lào xào thỉnh thoảng lại vang lên bên tai mình, nhưng cậu ngủ ngon quá, không cách nào phân biệt nó đến từ giấc mơ hay hiện thực.

“Cơ mà đêm qua mình mơ thấy gì nhỉ? Cái gì có thể phát ra tiếng động đó chứ?” Sam gãi đầu, làm mái tóc xù lên như ổ quạ, cuối cũng vẫn chịu thua, không cách nào nghĩ ra được âm thanh ấy đến từ đâu.

Sam tung chăn ra, chậm rãi xuống giường làm vệ sinh cá nhân, cậu định bụng hôm nay sẽ tiếp tục duy trì việc tập thể dục buổi sáng sau khi bận rộn xử lý xong chuyện chuyển nhà. 

Trong lúc đánh răng, Sam lại kinh ngạc phát hiện một điều, móng tay ở ngón tay cái của cậu không bị mất miếng nào.

Đây là chuyện lạ!

Cậu biết bản thân mình có một tật xấu đó là cắn móng tay khi ngủ mơ, từng có một thời gian cậu phát sầu vì tự làm mình chảy máu, móng tay cái lúc nào cũng đau đớn vì bị phạm vào thịt. Sau một thời gian cố gắng khắc phục thì tình trạng này cũng đỡ hơn một chút nhưng chung quy vẫn có lúc cậu sẽ cắn móng tay, nhưng lực cắn và thời gian cắn ít hơn rất nhiều so với thời niên thiếu. 

Hôm qua mình không cắn một chút nào ư? Sam tự hỏi, sau đó vui vẻ nghĩ, rất có thể là mình sắp bỏ được tật xấu này rồi.

Sam hoàn toàn không biết, có một người đàn ông canh chừng giấc ngủ cho cậu cả đêm, thỉnh thoảng sẽ nắm lấy tay cậu để cậu không tự làm đau mình.

Phong Ngoa

2 comments

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!