PHONG NGOA

Chương 6: Mộng

Rõ ràng Tasha không cảm nhận được sức nặng của bất kỳ thứ gì nhưng tay chân cứng đờ như bị ai đó ghì chặt lại, cậu mở to mắt trừng gương mặt thối rữa, vì kích động và giận dữ mà mấy thớ thịt nhão trắng bệch của nó rung lên từng hồi, tròng mắt đục ngầu có cảm giác như sắp rơi ra khỏi hốc mắt vậy.

Bởi vì nó gần như kề sát vào mặt Tasha thế nên cậu thậm chí có thể cảm nhận được da mặt trắng bợt của nó giống như một miếng bọt biển hút đầy nước, ướt lạnh và trương phình.

Có điều trông thì đáng sợ nhưng Tasha nhanh chóng nhận ra nó không có ý định làm hại mình, tất cả những gì mà nó truyền đạt đó là hai chữ cút đi. Dần dà Tasha bình tĩnh lại, dù trái tim vẫn còn nhảy loạn nhưng cậu đã thả lỏng thân thể không chống cự nữa.

Có lẽ phản ứng của cậu trấn an được linh hồn đang nổi giận này, ban đầu nó rít gào rất lớn, sau đó đổi thành tiếng lầm bầm khe khẽ, cuối cùng cái đầu thối rữa nọ gục ở bên cổ cậu phát ra âm thanh nỉ non thoạt nghe vô cùng đáng thương: “R… ờ…i… k… h… ỏ… i… đ…â…y…”

Tasha nuốt nước bọt, cố lấy can đảm mà nhỏ giọng hỏi: “V-vì sao?”

Một cơn gió lạnh bỗng chốc thổi vào từ cửa sổ, cái bóng trắng đè trên người cậu nhạt dần sau đó tan đi, thân thể cậu lập tức nhẹ hẫng không còn bị giữ chặt nữa. 

“Khoan đã!” Tasha vội nâng tay ôm chầm về phía trước nhưng những gì cậu chạm đến là một làn khói trắng mờ ảo như sương.

Tasha ngồi dậy, vội vàng nhìn xung quanh nhưng không tìm được hồn ma vừa rồi, ngay cả cái bóng đen nấp sau những bức tượng đá bên bờ hồ Van ngoài xa cũng không thấy nữa. Mà lúc này, Max ở chiếc giường đối diện trở mình khiến ván giường phát ra tiếng cọt kẹt, hắn mở đôi mắt lèm nhèm nhìn Tasha một cái, nói: “Nửa đêm mà cậu la hét cái gì vậy? Để cho tôi ngủ đi.”

Đoán chừng khi cậu hô “khoan đã” đã bị hắn nghe thấy. 

“Kh-không có gì.” Tasha đáp, sau đó vội vàng đóng cửa sổ lại rồi nằm xuống giường.

Cậu kéo chăn trùm kín mình từ đầu đến chân, co người lại, hai tay nắm chặt lấy nhau, liên tục lầm bầm những lời nghe không rõ như thể đang tự thôi miên mình.

Chưa đầy năm phút, tiếng lầm bầm nhỏ dần, Tasha đã chìm vào một giấc chiêm bao.

“Mình vào rồi sao? Giấc mơ sáng suốt?” 

Tasha phát hiện mình đang đứng trong một hành lang quen thuộc, là hành lang khu vực phía đông của tòa dinh thự. 

Một trong những năng lực ngoại cảm mạnh nhất của cậu đó là mộng chiêm bao, nếu lúc tỉnh táo cậu tiếp xúc gần với linh hồn người chết thì khi ngủ sẽ có rất nhiều khả năng nhìn thấy những gì liên quan đến người nọ, có thể là quá khứ của họ, có thể được trò chuyện cùng họ, hoặc sẽ nhận được một vài điềm báo từ họ.

Tasha thuần thục sử dụng biện pháp kiểm tra để chắc chắn rằng mình đang ở trong mộng mới bắt đầu nhìn quanh bốn phía. Trên hành lang dài có rất nhiều cánh cửa cũ kỹ nhưng thứ đầu tiên thu hút lực chú ý của cậu là một cánh cửa sơn đen nằm ở cuối hành lang được chạm trổ tinh xảo, dù chỉ mới nhìn thấy nó một lần nhưng cậu đã sớm nhớ kỹ trong lòng, kia chính là cửa phòng ngủ của Elias, nơi mà Amanda vừa dẫn đám người hầu bọn họ xem qua vào buổi chiều.

Tasha lập tức căng thẳng, thì thào tự hỏi: “Vì sao lại là phòng của anh ấy? Chẳng lẽ…?”

Trong lòng Tasha nảy lên một suy đoán, chẳng lẽ cái bóng trắng và gương mặt thối rữa đã đè cậu trên giường lúc nửa đêm là Elias?

Tasha hơi run rẩy, cậu dè dặt đi về phía cánh cửa sơn đen, sau đó nhấc tay đặt lên nắm cửa, chậm rãi vặn mở. Theo cánh cửa hé ra để lộ không gian tối đen bên trong, nhờ có ánh sáng hắt vào từ hành lang đủ để cậu trông thấy sàn nhà là những viên gạch đá xanh bám đầy vệt đen kỳ quái. Nó không giống loại gạch lát nền của dinh thự, mà giống như gạch bên dưới tầng hầm hơn. Cậu thậm chí còn loáng thoáng trông thấy có phấn trắng vẽ các ký hiệu kỳ dị trên nền gạch. Đột nhiên có tiếng thét thất thanh vang lên từ chỗ sâu trong căn phòng tối om, sau đó là tiếng kêu đầy khổ sở: “Dừng lại đi! Đau quá! Xin các người! Mau dừng lại đi!”

Giọng nói quen thuộc này khiến Tasha phải trừng to mắt! Là anh! Cậu không lầm được, nó đến từ nơi ánh sáng không thể chiếu tới của căn phòng, một vũng máu đỏ loang ra trên nền gạch, chảy đến tận cửa từ lúc nào chẳng hay.

“Elias!”

Gần như ngay lập tức, Tasha đẩy mạnh cửa ra muốn xông vào, thế nhưng khi chân cậu vừa bước qua ngạch cửa thì căn phòng lập tức biến mất, Tasha ngã vào trong bóng đêm. 

Khoảnh khắc đó, cảm giác hụt chân khiến cậu hét lên rồi giật mình tỉnh giấc.

Tasha ngồi bật dậy, không ngừng thở dốc, trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng kêu đầy đau đớn và lời van xin của anh.

“Elias…” Tasha cảm thấy tim mình đau nhói: “Elias… là ai đã hại anh?”

Chỉ một điềm báo nhỏ trong mơ cũng đủ để Tasha nhận ra sự thật rằng Elias bị sát hại chứ không phải ra đi vì bệnh tật. Tiếng kêu đau đớn trong mộng rõ ràng cho thấy anh đã bị ai đó hành hạ trước khi chết, thế mà tất cả những gì người nhà Trenton làm là một tang lễ đơn điệu, không có bất kỳ tin tức nào về một kẻ sát nhân bị truy nã. 

Có điều không đợi cậu kịp thời bình tĩnh, một tiếng chuông bất ngờ reo lên, Max đang ngủ ngon trên giường cũng phải bừng tỉnh, hắn ta giật mình ngồi bật dậy ngó dáo dác: “Cái gì vậy? Cái gì vậy?”

Tasha bấy giờ mới phát hiện gò má mình ẩm ướt, cậu vội vàng dùng hai tay lau đi nước mắt dính trên mặt rồi nhìn về phía đồng hồ ở tủ đầu giường. Đã bốn giờ rưỡi sáng, mà chiếc chuông đang không ngừng vang lên trong phòng bọn họ đúng là chuông nối với đại sảnh. Cậu nói bằng giọng mũi bị nghẹt: “Đến giờ rồi, mau vệ sinh cá nhân sau đó tập trung ở đại sảnh.”

Ngày hôm qua quản gia đã dặn dò năm giờ sáng bọn họ phải có mặt. Tasha nói xong thì leo xuống giường, xỏ dép đi vào phòng tắm để rửa mặt trong khi Max tranh thủ ngủ nướng thêm ít phút nữa.

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Tasha ép mình phải mau chóng bình tĩnh lại, cậu vỗ vỗ mặt, nhìn thấy trong gương hai mắt thâm quầng có tơ máu cùng với cái mũi đỏ ửng của mình thì thở dài, cái bóng trắng đêm qua hẳn là Elias, gương mặt anh đã thối rữa đến mức cậu không thể nhận ra hình dạng được nữa rồi, nhưng… vì sao khi đó anh lại đuổi mình đi chứ?

Tạm thời không có câu trả lời, Tasha cúi đầu hất nước lên mặt sau đó chà răng rồi thay quần áo.

Hôm nay là ngày bọn họ làm việc chính thức, quản gia chờ tất cả người hậu tập trung ở đại sảnh mới nói: “Số lượng người hầu trong dinh thự đã đủ rồi, từ hôm nay sẽ chính thức phân chia công việc cho mọi người.”

Tasha đảo mắt nhìn mọi người, ở đây có tám người hầu bao gồm cả Amanda, đoán chừng sẽ phân chia tổ hai người phụ trách dọn dẹp một dãy.

Những lời tiếp theo của quản gia quả nhiên là vậy, trong lúc quản gia điểm tên những người khác thì Max đứng cạnh cậu cứ thấp thỏm lo âu sợ rằng mình sẽ bị phân đến khu phía đông – nơi nghe đồn là có ma trong miệng hắn ta.

Cho đến khi cái tên của Max bị quản gia gọi, hắn ta vâng một tiếng rõ to, căng thẳng như thể sắp phải nghe tuyên bố tử hình.

“Maximus, cậu sẽ phụ trách một nửa việc quét dọn khu phía đông.”

“A!” Max suýt chút nữa đã khóc ra tiếng, rất muốn hét lên một câu xin đổi khu vực, nhưng vì vẻ mặt của bà quản gia quá mức nghiêm khắc, hắn ta không cách nào nói ra được, vì thế chỉ có thể cắn môi cố giấu nỗi lòng.

“Còn Tasha Norris…” Bà quản gia không thèm để ý đến hắn, liếc mắt nhìn về phía cậu nhóc nhỏ con đứng ở cuối hàng: “Ngày hôm qua Amanda đã giao cho cậu việc chăm sóc cậu ba rồi đúng chứ?”

“Vâng ạ.” Tasha đáp.

“Thế thì cậu cũng sẽ phụ trách khu phía đông cùng với Max cho thuận tiện.”

Đây là chuyện đã nằm trong dự đoán.

Sau đó bà quản gia bắt đầu nói rõ các yêu cầu cụ thể trong công việc của bọn họ, chẳng hạn như căn phòng nào sẽ phải quét dọn thường xuyên, căn phòng nào chỉ cần quét dọn hai lần một tuần là đủ, ngoài ra người hầu bọn họ sẽ phải thay phiên nhau ra ngoài cùng đầu bếp vào sáng sớm để mua thức ăn, định kỳ phải sắp xếp và kiểm tra nhà kho một lần, quan trọng nhất là việc hầu hạ các chủ nhân của tòa dinh thự này,… có rất nhiều thứ chờ bọn họ làm. 

Trước hết, ngày hôm nay bọn họ sẽ phải tổng vệ sinh toàn bộ dinh thự một lần. Có lẽ bởi vì việc nhà Trenton đuổi hết gia nhân thế nên có những phòng đã gần một tuần không được quét tước, đặc biệt là khu phía đông của hai người Tasha và Max. Theo như cách nói của Amanda ngày hôm qua, Tasha có thể nhận ra nơi này là nơi không được quan tâm nhất trong tòa dinh thự, có căn phòng mà lớp bụi đã hơi dày rõ ràng cho thấy không phải chỉ mới một tuần chưa dọn.

Sau khi xem xét một vòng, Max nhìn Tasha một cái, đoạn nghĩ đến việc cậu còn phải chăm cho cậu ba, bèn nhường cậu mà nói: “Cho cậu chọn phòng để dọn đó.”

Tasha biết ý hắn ta muốn để mình chọn mấy căn phòng ít bụi, cậu bèn cười mỉm, cảm ơn mà nói: “Em dọn hai tầng trên, anh dọn hai tầng dưới đi.” 

Hai tầng này có phòng ít bụi mà cũng có phòng nhiều bụi, đều ngang nhau cả, sở dĩ cậu chọn tầng trên là vì phòng cậu ba cùng với cậu cả đều ở đó. 

Max gật đầu, sau đó bắt đầu xắn tay áo, mỗi người một việc, hì hục đến bảy giờ sáng. Khi các chủ nhân đã thức dậy, theo giờ mà bà quản gia đã nêu rõ, đám người hầu bọn họ sẽ phải trở lại phòng bếp và dọn bữa sáng lên cho chủ nhân, sau đó mới đến lượt bọn họ ăn sáng.

Người duy nhất không thể ăn cùng lúc với bọn họ là Tasha, bởi vì nhiệm vụ của cậu đặc biệt hơn bọn họ, cậu phải đến phòng cậu ba một chuyến.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!